2.
“Xin anh đấy, anh Nhất Minh, chuyện xưa như Trái đất
rồi, đừng nhắc lại nữa. Bây giờ em có còn ngây thơ như thế nữa không? Đừng nói
tổng giám đốc, đến quản đốc em cũng không dám mơ nữa rồi.”
Chu Nhất Minh khen ngợi tôi: “Tốt lắm, cuối cùng thì em cũng
tỉnh ngộ rồi.”
Tôi tỉnh ngộ thì cũng có tác dụng gì chứ? Đã không còn mơ
mộng đến tổng giám đốc nữa, sao vẫn không gặp được một người đàn ông thích hợp?
Càng đi xem mặt càng nản, tôi gục đầu, thở dài một tiếng tuyệt vọng. “Chu Nhất
Minh, có những lúc em cảm thấy làm người thật vô nghĩa, chi bằng chết đi cho
xong, chết là hết!”
Chu Nhất Minh nghe thấy thế liền kêu khổ thấu trời: “Cái gì?
Em không muốn sống nữa á? Còn nhớ hồi tiểu học em cũng từng nói em không muốn
sống nữa. Kết quả... kết quả thiếu chút nữa em đã làm anh không sống nổi. Bé
bự, xin em hãy sống cho tốt vào, anh trai không chịu nổi cảnh em cứ giày vò anh
mãi đâu!”
Không sai, đích thực hồi nhỏ tôi đã từng làm chuyện này, vài
tuổi ranh đã tỏ ra chán đời, trở thành nhân vật scandal chấn động một thời
trong khu tập thể của nhà máy.
Hồi học lớp bốn, tôi đã dùng cái đầu non nớt của mình nghiêm
túc suy nghĩ đến việc tự sát.
Cái kiểu ưu tư, chán nản không phù hợp với lứa tuổi này nói
ra đều tại mẹ tôi cả. Vì mẹ tôi giáo dục con cái thiếu kiên nhẫn, chỉ tôn thờ
một câu châm ngôn có năm chữ: “Không đánh không thành tài”. Vì thế tôi thật sự
nếm không ít mùi cay đắng. Trẻ con thích nghịch ngợm, lên núi, xuống ruộng,
tung tăng khắp chốn, quần áo bị bẩn quay về nhà không tránh khỏi bị mắng, bị
đánh. Sau đó vào tiểu học, hễ thành tích học tập không tốt là lại bị ăn món
“măng tre xào thịt”. Mẹ tôi đặc biệt làm một cái roi tre mỏng, chuyên để đối
phó với cái mông đít của tôi. Điều đó khiến tôi rất đau khổ.
Tôi đã từng lừa lừa vứt chiếc roi tre đó đi nhưng mất cái
này lại có cái khác, dù sao mẹ tôi cũng rất giỏi trong việc làm các “dụng cụ
tra tấn” để “chăm sóc” tôi. Hồi ấy, tôi học rất dốt môn Toán, cộng trừ nhân
chia sai be bét, thi có thể qua là coi như thắng lợi rồi. Đương nhiên, điều đó
không đáp ứng được sự mong đợi con gái hóa phượng hoàng của mẹ tôi nên lại bị
ăn đòn. “Sao con ngốc thế? Phép tính đơn giản như vậy mà cũng làm sai!”
Hầu như sau mỗi lần kiểm tra toán tôi đều bị ăn đòn, nhiều
tới mức trong lòng cảm thấy bị tổn thương, căm phẫn đến nỗi không thiết sống
nữa. Sống để mẹ tôi đánh thì sống còn có ý nghĩa gì? Tôi không thấy hứng thú
với cuộc đời này nữa.
Đúng lúc lại đang là đợt thi giữa kỳ, môn Toán làm sai be
bét. Từ phòng thi đi ra tôi đã biết viễn cảnh sẽ chẳng tốt đẹp gì. Đúng lúc
thầy giáo chấm bài trên văn phòng, trong đó có bài của tôi, có bạn cán bộ lớp
vào xem, đi ra liền nói với tôi: “Yên Phiên Phi, cậu không qua rồi, được
có bốn mươi chín điểm thôi.”
Toi rồi toi rồi, không qua thế này, tôi có thể tưởng tượng
ra viễn cảnh bị mẹ đánh như thế nào. Tôi sẽ không cho bà có cơ hội đánh tôi nữa
– tôi sẽ tự sát!
Thực ra lúc đó tôi không hiểu rõ ý nghĩa của việc “tự sát”,
chỉ biết nó qua ti vi, một người nếu tự sát thì bạn bè, người thân của người ấy
sẽ rất đau lòng. Tôi muốn khiến cho mẹ tôi đau khổ một chút, ai bảo bà suốt
ngày đánh tôi.
Tôi có học được một số cách tự sát trên ti vi. Nào là nhảy
xuống sông, treo cổ, uống thuốc độc hay cắt cổ tay... Cắt cổ tay là cách thức
làm tôi ấn tượng nhất, chỉ cần lấy dao cứa vào cổ tay là chết ngay, tôi thấy
rất kỳ diệu. Còn nhỏ không hiểu đó là do mạch máu bị đứt, máu chảy quá nhiều
dẫn đến tử vong, tôi nghĩ dưới cổ tay ẩn giấu một động lực sinh mệnh nào đó.
Tôi quyết định cắt cổ tay tự sát nên lấy trộm một con dao
lam của bố. Con dao đó mỏng như tờ giấy, lưỡi sắc lẹm. Hôm công bố kết quả thi
giữa kỳ, tôi giấu con dao vào cặp sách rồi đi đến trường. Tôi đã nghĩ thông
rồi, lát nữa khi mang kết quả thi về nhà, nếu mẹ tôi nhìn thấy điểm thi rồi đòi
lấy roi đánh tôi, tôi sẽ lấy dao ra cắt cổ tay trước. Dù sao tôi cũng sẽ không
cho bà cơ hội đánh tôi nữa.
Bài kiểm tra toán được trả lại, nhìn thấy con số bốn mươi
chín mà lòng đau như cắt. Trong lòng tôi đã có chuẩn bị, bình tĩnh cất bài kiểm
tra vào trong cặp. Sau khi tan học, Chu Nhất Minh ở lớp bên cạnh chạy lại hỏi
tôi: “Bé bự, điểm thi cao không?”
Tôi bĩu môi lắc đầu, anh ta cũng chau mày thở dài. “Anh thi
cũng không tốt, môn Ngữ văn bị gạch bao nhiêu.”
Chu Nhất Minh và tôi đối lập nhau, tôi học dốt môn Toán còn
anh ta lại dốt môn Văn, chủ yếu là do anh ta viết sai quá nhiều. Khi anh ta
viết từ mới, thường không thiếu bộ thì cũng thiếu nét.
Thành tích học tập của chúng tôi đều không phải là lý tưởng,
điều đó đã khiến trái tim non nớt của hai đứa đầy rẫy những ưu tư. Sau giờ học,
Chu Nhất Minh đi cùng tôi về nhà, mặt mày ủ ê, nói: “Làm sao bây giờ? Về nhất
định sẽ bị đánh, anh không muốn về nhà đâu.”
Mẹ của Chu Nhất Minh và mẹ tôi cứ như cùng tốt nghiệp một
trường vậy, dạy con đều tin vào câu: “Không đánh không thành tài”. Chu Nhất
Minh thi không tốt, về nhà cũng sẽ không tránh khỏi bị đánh.
Thấy anh ta cũng rất lo lắng, tôi bèn có lòng tốt nói cho
anh ta cách đối phó. Cái chính là chỉ cần tự sát, mẹ tôi có muốn đánh cũng
không đánh được, xem sau này bà còn đánh ai được nữa.
Chu Nhất Minh nghe thế thì thấy rất có lý, nóng lòng muốn
học cách thức của tôi, nhưng ngay lập tức không thể kiếm đâu ra dao, tôi bèn
nói nghĩa khí đồng ý chia cho anh ta một nửa. Con dao này rất mỏng, chiều dài
khoảng một inch, chiều rộng nửa inch, hai bên lưỡi dao rất sắc, ở giữa có một
khoảng trống, tôi bẻ con dao ra làm đôi, mỗi người một nửa.
Chu Nhất Minh cầm nửa lưỡi dao lam, dè dặt hỏi: “Cứa vào
đâu?”
Tôi tỏ ra rất chuyên nghiệp, làm điệu bộ như thật cho anh ta
xem. “Cứa vào cổ tay là được.”
Anh ta đang học theo điệu bộ của tôi thì một cậu bạn cùng
lớp từ phía sau chạy tới vỗ vào vai anh ta gọi: “Chu Nhất Minh!”
Cái vỗ vai đó đã làm hỏng hết việc, tay của anh ta không
kiểm soát được, lưỡi dao trượt xuống cổ tay rạch một đường dài, máu chảy ra.
Tôi lập tức hét lên: “Máu... máu... máu...”
Mặc dù đã lên kế hoạch cắt cổ tay tự sát nhưng kế hoạch là
một chuyện, thực tế nhìn thấy tay Chu Nhất Minh chảy máu, tôi sợ đến mức ba hồn
bảy vía bay hết lên mây. Nửa con dao lam trên tay tôi bỗng chốc như trở thành
một thanh sắt nóng làm tay tôi bỏng rát, tôi vội vàng quẳng nó đi thật xa.
Chu Nhất Minh sợ đến đờ người, cứ cầm cổ tay máu chảy ròng
ròng mà không biết phải làm thế nào. May là ngày ấy chúng tôi học ở trường tiểu
học thuộc khu nhà máy nên đường từ trường về nhà hầu như đều là người của nhà
máy quân sự. Rất nhanh đã có người lớn đi qua, một cô lấy chiếc khăn tay của
mình ra băng bó vết thương cho Chu Nhất Minh rồi một chú đưa anh ta vào bệnh
viện.
Tôi cũng nước mắt lưng tròng chạy theo. Khi đó tâm hồn non
nớt của tôi còn nghĩ chắc chắn anh ta sẽ chết, dọc đường đi khóc lóc vẻ hối
hận: “Chu Nhất Minh, anh chết thảm quá!”
Câu nói đó cũng là học được trên ti vi. Còn nhớ ngày ấy xem
một bộ phim truyền hình cổ trang, trong phim có một người con trai chết, người
con gái ở bên cạnh khóc lóc nói: “XX, huynh chết thảm quá!” Tôi liền vận dụng
ngay vào hoàn cảnh này, khả năng bắt chước của trẻ đúng là rất nhanh!
Vết thương của Chu Nhất Minh không sâu, chỉ bị cứa nhẹ thôi,
không đến mức bị đứt động mạch, có điều vết thương hơi dài, bác sĩ phải khâu
cho anh ta bảy mũi.p>
Chuyện này cũng coi như kinh thiên động địa, có thể cải
thiện đáng kể tình hình hay bị ăn đòn của tôi và Chu Nhất Minh. Khi biết chuyện
hai đứa nhóc do bị người lớn đánh nhiều quá mà âm thầm bàn mưu tính kế tự sát,
bố mẹ anh ta và bố mẹ tôi đều phát hoảng. Mẹ tôi luôn than phiền trẻ con bây
giờ đúng là khó bảo, đánh vài trận đòn là chúng nó liền nghĩ ngay đến chuyện tự
sát, phụ huynh không kiểm soát nổi!
Từ đó về sau, tôi và Chu Nhất Minh không bị đánh nữa, người
lớn không dám động đến một sợi tóc của chúng tôi. Chu Nhất Minh cảm thấy rất
thỏa đáng, tuy bị khâu bảy mũi nhưng sau này không phải chịu cảnh “thịt nát
xương tan” nữa, có giá lắm! Tôi đương nhiên càng thấy thỏa đáng. Chu Nhất Minh
bị một vết dao mà đã có tác dụng rút dây động rừng đối với mẹ tôi như thế, tôi
không phải chịu chút đau đớn nào đã đạt được tâm nguyện. Vì thế, tôi tặng Chu
Nhất Minh một cuốn sổ ghi chép rất to, rất đẹp để biểu thị lòng cảm ơn chân
thành.
Còn bé học đòi tự sát chứ lớn rồi ai lại ngốc như thế. Nói
muốn chết không có nghĩa là chán sống thật, chỉ là câu than thở thôi. Tôi không
muốn tự tử đâu!
Chị đây còn phải tiếp tục sống, tiếp tục đến chỗ này chỗ kia
xem mặt, tìm đối tượng. Đời người con gái, tôi mới tận hưởng giai đoạn đầu, vẫn
còn chưa được làm vợ, làm mẹ, làm bà nội hay bà ngoại, tôi phải hướng đến những
mục tiêu đó mà cố gắng tiến lên phía trước.
Vì thế phải tiếp tục xem mặt, trước khi đi tôi đều cầu
nguyện: “Lạy Chúa! Lần này xin hãy ban cho con một người đàn ông tốt!”
Nhưng có lẽ Chúa chê tôi không phải con chiên của Người nên
không quan tâm đến lời cầu nguyện của tôi. Tôi hết lần này đến lần khác gặp
phải “những loại thượng hạng chốn nhân gian”... Mẹ kiếp, con trai tốt trên đời
này chết hết rồi sao?
Tôi đang suy nghĩ về cái thân phận bi thương “độc thân có
hại” của mình thì La Lợi vui mừng, hớn hở trao cho tôi chiếc thiệp hồng. Cô ấy
và em họ của cô giáo Mai đã có kết thúc tốt đẹp, mùng Một tháng Năm này họ sẽ
kết hôn. Sao người ta lại thuận buồm xuôi gió như vậy? Còn tôi, con đường tình
ái quá lận đận, long đong!
Bị kích động mạnh, hết giờ làm tôi không muốn về nhà, liền
gọi Điền Tịnh cùng đi dạo phố. Trên phố đi bộ gặp Chu Nhất Minh đúng lúc tan
làm, anh ta cũng không muốn về nhà nên đi cùng tôi, đi dạo một hồi thì rủ bọn
tôi ăn đêm.
Khi ngồi ăn, Chu Nhất Minh mới nói không muốn về nhà là vì
không muốn nghe bố mẹ lải nhải mãi. Thì ra hai cụ rất vừa ý cô y tá đó, nghĩ cô
con dâu tương lai là y tá thì chuyện sau này hai người có ốm đau vặt vãnh sẽ dễ
dàng được giải quyết. Nhưng Chu Nhất Minh từ chối, không muốn tiếp tục qua lại
với cô ta, vì thế không tránh khỏi bị họ trách mắng.
“Mẹ anh lúc nào cũng nói cô y tá đó tốt, anh cũng không phủ
nhận cô ấy tốt nhưng cô ấy quá kiệm lời. Mỗi lần gặp nhau, anh nói mười câu thì
may ra cô ấy nói một, chán chết đi được! Hễ nghĩ đến chuyện anh sẽ phải sống
với cô ấy cả đời lại thấy toát hết mồ hôi hột.”
Anh ta nói xong, chán nản làm một ngụm rượu.p>
Tôi chợt nghĩ đến anh chàng khôi ngô, tuấn tú nhưng ba hoa
chích chòe mà dì tôi giới thiệu kia, liền gật đầu tán đồng: “Có một số người
không phải là xấu nhưng thật sự không thể sống chung cả đời được. Bởi vì đó
hoàn toàn không phải là người đi chung một con đường với mình.”
“Đúng thế, tìm đối tượng là tìm người có thể đi cùng mình
trên một con đường. Phải hợp nhau về mọi mặt, nói chuyện phải hiểu nhau, chứ
ông nói gà bà nói vịt thì còn gì là thú vị nữa.”
“Những người con trai em đi xem mặt cứ như từ sao Hỏa rơi
xuống ấy, cơ bản không thể nói chuyện được.”
“Thì những cô gái anh xem mặt có khác gì, cứ như từ sao Kim
đến vậy, quá tôn thờ tiền bạc, mở mồm ra là hỏi đã có nhà, có xe chưa.”
Tôi và Chu Nhất Minh vừa uống rượu vừa kêu ca, oán thán.
Điền Tịnh ngồi bên nghe hai đứa tôi nói chuyện thì đột nhiên cười ha ha, nói:
“Em thấy hai người rất hợp để đi chung một con đường, hay hai người thử hẹn hò
xem sao!”
Cô ấy nói làm ngụm rượu trong miệng tôi phun hết ra ngoài.
“Cậu nói cái gì, mình hẹn hò với anh ta? Cậu nói đùa đấy à?”
Chu Nhất Minh cũng lắc đầu quầy quậy. “Anh với Bé bự á? Sao
thế được? Bọn anh đã quen nhau hơn hai mươi năm nay, nếu yêu thì đã yêu từ lâu
rồi.”
“Ngày trước chưa yêu không có nghĩa là bây giờ không thể
yêu, em thấy hai người về mọi mặt đều hợp nhau, rất hợp nhau. Thay việc đi chỗ
này, chỗ khác xem mặt những người không thích hợp, chi bằng thử kết hợp với
nhau xem.”
Tôi cười phá lên. “Cậu nói giống bố mình thế, ông cũng nói
mình và Chu Nhất Minh rất hợp nhau. Có lần, khi mình về nhà phàn nàn không tìm
được bạn trai, ông nói không tìm được ai thì tìm Chu Nhất Minh là được rồi.”
Chu Nhất Minh phản đối: “Hey, cái gì mà không tìm được ai
thì tìm Chu Nhất Minh là được rồi? Anh trai có phải là phế phẩm đâu.”
Tôi đập bàn. “Anh
nói ai là phế phẩm? Không muốn sống nữa chắc?”
Anh ta giơ tay
lên đầu hàng. “Đấy, Điền Tịnh, em xem xem, anh trai có dám cần cô ấy không chứ?
Em cho anh mượn gan báo rồi hãy nói.”
Điền Tịnh cười ha
ha. “Gan báo thì em không làm được nhưng gan to thì có thể làm cho anh một lá.
Người ta thường nói to gan mật lớn mà, gan to vừa dễ dùng vừa có lợi ích kinh
tế. Anh có cần không?”
Câu chuyện cười
cười nói nói một hồi rồi cũng qua đi, tôi không để tâm đến nữa, tin là Chu Nhất
Minh cũng chẳng để tâm. Tôi và anh ta quen biết nhau lâu như vậy rồi, luôn là
bạn bè thân thiết, bất luận là tôi hay anh ta cũng không bao giờ nghĩ tới
chuyện này, trước đây không, hiện tại không, tương lai tôi nghĩ cũng sẽ không
bao giờ xảy ra.
3.
Thời gian cứ thế
trôi đi, đã vào giữa xuân, ánh mặt trời ngày càng lung linh, tươi sáng, những
hàng cây xanh mát như tranh vẽ, những cánh hoa tươi rực rỡ sắc màu, cảnh sắc
nơi nơi say đắm lòng người. Nhưng tâm trạng tôi lại vô cùng chán nản bởi sức
khỏe có chút vấn đề.
Hai hôm trước,
khi đang tắm tôi vô tình sờ thấy một khối u nhỏ ở ngực, lúc chat với Điền Tịnh
trên QQ, cô ấy lập tức giục tôi đi kiểm tra xem sao.
“Ở vú xuất hiện u
thì nhất định phải đi kiểm tra, cậu phải biết ung thư vú là tay đao phủ nguy
hiểm nhất đối với chị em phụ nữ.”
Nghe cô ấy nói
như vậy, tôi liền lên mạng tìm hiểu. Những thông tin về bệnh ung thư vú khiến
tôi phát hoảng, bởi vì xem ngang ngó dọc cũng đều cảm thấy các triệu chứng của
mình giống hệt như thế. Không kiềm chế được tôi nghĩ đến giả thiết bi quan
nhất: Liệu tôi có bị ung thư vú không?
Giả định đó đã
dọa tôi chết khiếp. Trong ý niệm của tôi, những người phát hiện ra mình có khối
u ở vú chỉ cần đi kiểm tra thì trong mười người, có đến tám, chín người bị ung
thư, chẳng còn sống được bao lâu nữa. Nếu phát hiện sớm thì cũng phải cắt đi
mới có thể bảo toàn tính mạng.
Mẹ của Đới Thời
Phi cũng thế. Tôi vẫn còn trẻ thế này, không có ngực có được coi là con gái nữa
không? Sau này còn có thể lấy chồng được sao? Chi bằng chết đi cho xong.
Càng nghĩ càng
thấy khủng hoảng tinh thần, tôi không có dũng khí đi bệnh viện kiểm tra. Nếu
đúng là bị ung thư vú thật thì bất luận kiểm tra sớm hay muộn đối với tôi cũng
thế thôi, đều ảnh hưởng đến chất lượng cuộc sống. Tốt hơn hết cứ mặc kệ nó, giả
ngây giả ngô mà sống tiếp, được ngày nào hay ngày ấy.
Nhưng giả làm đà
điểu tự lừa dối mình cũng không khiến cho cuộc sống của tôi dễ chịu hơn, hễ
nghĩ đến chuyện mình có khả năng bị ung thư vú, tôi lại thấy tuyệt vọng cực độ,
hay nghĩ ngợi linh tinh: Tôi còn sống được bao lâu nữa? Có phải sắp chết rồi
không? Thật không đáng chút nào! Còn chưa sống được nửa đời người, còn chưa kịp
yêu đương, kết hôn và sinh con, cứ thế ra đi thật không cam tâm!
Bố tôi thấy tôi
cứ lạ lạ, bèn hỏi: “Hồi này con sao vậy? Lúc nào mặt mày cũng ủ ê, hồn bay
phách lạc thế?”
Tôi không dám nói
sự thật với bố, ông bị bệnh cao huyết áp, không chịu được kích động. Một mình
tôi chịu đựng là được rồi, không để ông bị ốm thêm nữa, tôi cố nặn ra một nụ
cười. “Không có gì, con gái nhiều tuổi chưa kết hôn thì không tránh khỏi có
chút thương tiếc tuổi xuân ấy mà.”
Bố tôi tin là
thật, không hỏi han gì nữa. Nhưng Điền Tịnh lại muốn biết rõ ngọn ngành, gọi
điện hỏi tôi đã đi kiểm tra chưa, tôi nói thật là không dám đi.
“Không dám đi thì
không đi à? Không kiểm tra cho rõ ràng thì cậu nghĩ mình sẽ yên lòng chắc? Đừng
sợ, ngày mai mình sẽ xin nghỉ làm một ngày, đưa cậu đi bệnh viện khám, có thể
chỉ là vấn đề nhỏ thôi. Cậu đừng nghĩ ngợi lung tung, tối ngủ sớm một chút, mai
còn dậy đi kiểm tra.”
Nhưng làm sao tôi
chợp mắt được! Nửa đêm còn dậy vào mạng xem phim hài, xem hết bộ này đến bộ
khác nhưng tôi có cười được đâu.
Trên QQ, Chu Nhất
Minh gửi cho tôi một tin nhắn: “Này, sao hôm nay em ngủ muộn thế? Em không ngủ
sớm để giữ gìn nhan sắc à?”
Bình thường tôi
không bao giờ thức khuya bởi vì thức đêm rất có hại cho sức khỏe và da dẻ, muộn
nhất là mười một giờ tôi đã lên giường đi ngủ rồi. Hôm nay không giống như bình
thường, anh ta thắc mắc là phải.
Lúc này tôi chẳng
có tâm trạng đâu mà để ý đến anh ta, anh ta lại nhanh chóng gửi một tin nhắn
nữa: “Đêm dài đằng đẵng, không có tâm trạng để ngủ! Anh tưởng chỉ mỗi mình anh
không ngủ được, hóa ra Phiên Phi cô nương cũng thế!”
Tin nhắn đó kèm
theo một biểu tượng mặt cười. Tôi cười khổ, lúc này còn tâm trạng đâu mà nhăn
nhăn nhở nhở với anh ta nữa, cho dù là Châu Tinh Trì[1] đứng
ngay trước mặt pha trò tôi cũng không thể cười nổi.
[1] Đạo diễn,
diễn viên hài Hồng Kông, được đánh giá là diễn viên hài xuất sắc nhất của điện
ảnh châu Á với biệt danh Vua hài.
“Tâm trạng không
tốt, không muốn nói nhiều với anh, kiếm chỗ khác vui vẻ mà chơi!”
“Cái gì mà tâm
trạng không tốt? Vẫn nghĩ ngợi chuyện chưa tìm được bạn trai à? Đừng lo lắng
quá, có lo cũng vô ích, chuyện này không vội được đâu, em xem anh trai chẳng có
gì phải lo lắng cả, vẫn ăn uống, ngủ nghê, vui vẻ như thường.”
“Đương nhiên anh
không vội rồi, anh vẫn còn nhiều thời gian, còn em sợ là không còn bao nhiêu
thời gian nữa.”
“Em gái ơi, có gì
mà không còn thời gian chứ? Em còn sinh sau anh trai ba tháng cơ đấy... Đợi,
đợi đã, Yên Phiên Phi, không phải là em đang có chuyện gì đấy chứ?”
Đừng thấy tên
tiểu tử này không thi được đại học mà nghĩ anh ta ngốc nhé, khôn phết đấy! Tôi
cũng chẳng giấu anh ta. “Chu Nhất Minh, có khả năng em bị ung thư.”
Chu Nhất Minh
không trả lời qua QQ nữa mà lập tức gọi điện. Tôi vừa nhấc máy đã nghe thấy anh
ta la lên: “Sao lại là có khả năng? Rốt cuộc là có hay không? Em đã đi viện
kiểm tra chưa? Rốt cuộc là bị bệnh gì?”
Tôi không tiện
nói cho anh ta nghe là bệnh gì. Nói mình bị ung thư vú với một người con trai,
tôi thật sự không thể mở miệng được, cho dù hai chúng tôi đã quen biết nhau hơn
hai mươi năm nhưng những chỗ thầm kín trên cơ thể con gái dù sao vẫn là những
chỗ thầm kín, tôi chỉ có thể nói chung chung là phát hiện thấy trên người có
khối u.
Có lẽ anh ta cũng
hiểu ra nên không hỏi rõ là u ở đâu, kiên quyết nói giống hệt Điền Tịnh: “Em
ngốc thế! Sao còn chần chừ không đi kiểm tra? Ngày mai kiểm tra luôn đi, dù kết
quả thế nào cũng còn hơn là ở nhà lo lắng, đoán già đoán non.”
Tôi thở dài thườn
thượt. “Bọn anh không phải là em, không hiểu em lo sợ thế nào đâu. Nếu kiểm tra
ra đúng là bị ung thư... vú thật thì làm thế nào?”
“Em sợ cái gì,
ung thư có rất nhiều loại, một số bệnh ung thư nếu phát hiện sớm sẽ chữa khỏi,
không nguy hiểm đến tính mạng đâu.”
“Nếu là giai đoạn
cuối rồi thì sao? Như vậy nhất định sẽ chết. Anh Chu Nhất Minh, em nói thật
nhé, mặc dù trước đây em đã từng nói sống không có ý nghĩa gì thì chết đi còn
hơn nhưng chỉ là nói vui thôi. Em chưa muốn chết, năm nay em mới hai mươi sáu
tuổi, em còn chưa kịp một lần yêu đương tử tế, còn chưa kịp lấy chồng, sinh
con. Nếu bây giờ ông trời muốn bắt em đi, em thật sự không cam tâm!”
Chu Nhất Minh nói
không chút do dự: “A Phi, em yên tâm, ngày mai đi kiểm tra, nếu thật sự em bị
ung thư thì anh trai sẽ thỏa mãn tâm nguyện của em, sẽ ở bên em, yêu em, lấy
em, cùng em sinh con, đẻ cái, em không chê anh trai thấp là được rồi.”
Chu Nhất Minh nói
giọng đầy khí phách, cho dù anh ta nói để an ủi tôi hay nhất thời nghĩa khí
dâng cao thì tôi cũng rất cảm động.
Khóe miệng muốn
nở nụ cười nhưng hai mắt đã ngấn lệ. “Bây giờ... em nào dám chê anh chứ! Anh
không chê em... em đã cảm tạ trời đất lắm rồi!”
Ngày hôm sau, Chu
Nhất Minh xin nghỉ làm, cùng Điền Tịnh đưa tôi đến viện kiểm tra. Tôi căng
thẳng cực độ bước vào phòng khám, chân tay run rẩy, rất sợ nhận được kết quả
không mong muốn ấy.
Sau khi kiểm tra
cẩn thận xong, chờ đợi kết quả của bác sĩ như chờ đợi một bản tuyên án tử hình
vậy. Rất may bác sĩ nói không có vấn đề gì lớn, chỉ là u xơ lành tính nhưng vẫn
có xác suất chuyển thành ung thư, vì vậy tốt nhất là nên phẫu thuật, cơ bản là
để loại bỏ mối nguy hiểm tiềm ẩn, đương nhiên sau khi cắt bỏ vẫn phải tiến hành
kiểm tra để có kết quả chính xác nhất là u lành hay u ác.
Thì ra chỉ là u
xơ, không phải ung thư, nghĩ lại mấy hôm trước lo lắng, sợ hãi thấy thật buồn
cười. Tôi suýt nữa đã tự hù dọa mình chết rồi.
Điền Tịnh cũng
thở phào nhẹ nhõm: “Được rồi, được rồi, không có chuyện gì là tốt rồi. Mình đã
nói là nên đi kiểm tra sớm rồi mà, có kết quả kiểm tra rõ ràng sẽ không phải tự
hù dọa mình nữa.”
Chu Nhất Minh
cũng mặt mày rạng rỡ. “Vấn đề nhỏ là tốt rồi nhưng vẫn phải làm phẫu thuật, em có
cần nhập viện không?”
“Không cần, bác
sĩ nói chỉ là tiểu phẫu nên có thể ngoại trú, phẫu thuật xong, nghỉ ngơi một
lúc là có thể về nhà được, không phải lo.”
“Vậy bao giờ sẽ
phẫu thuật?”
“Ngày kia.”
“Ngày kia, vậy
anh xin nghỉ một ngày, đưa em đi rồi lại đón em về.”
Điền Tịnh nói:
“Vậy có anh Chu Nhất Minh rồi thì em không đến nữa, gần đây công việc ở ngân
hàng bận lắm, em cũng ngại xin nghỉ.”
“Được, có anh
rồi, em bận thì cứ lo việc của em đi.”
Hôm phẫu thuật,
tôi cũng rất căng thẳng. Lớn như này rồi nhưng chưa từng phẫu thuật bao giờ nên
trong lòng không tránh khỏi lo sợ.
Chu Nhất Minh
chạy ngược chạy xuôi giúp tôi làm thủ tục, còn ra sức hỏi bác sĩ xem phẫu thuật
có đau không, có phức tạp, có nguy hiểm không. Vị bác sĩ tốt bụng đã bị anh ta
hỏi đến phát phiền: “Tôi đã nói đó chỉ là tiểu phẫu thôi, không có gì, cậu cứ
yên tâm đi.”
Phẫu thuật đúng
là rất đơn giản, sau khi gây tê tại chỗ, cắt cái u xơ đó đi rồi khâu lại là
xong.
Khi phẫu thuật
tôi không hề có cảm giác gì, sau khi phẫu thuật xong cũng không cảm thấy đau
lắm, chỉ nghỉ ngơi một lúc là có thể tự đi ra khỏi phòng phẫu thuật.
Chu Nhất Minh như
trút được gánh nặng. “Quả nhiên chỉ là tiểu phẫu, em có thể tự đi ra được,
không nói thì không nhận ra em vừa làm phẫu thuật xong.”
Nói thì nói vậy,
chứ trên đường về nhà anh ta vẫn cẩn thận đỡ trước đỡ sau, cứ như tôi là một
mặt hàng dễ vỡ vậy. Hôm sau anh ta cũng giúp tôi đi lấy kết quả xét nghiệm, kết
quả là u lành khiến tôi thở phào nhẹ nhõm, cửa ải này coi như đã vượt qua!
Chu Nhất Minh
cũng thở phào. “Bé bự, lần này suýt chút nữa bị em dọa chết rồi.”
Lần tiểu phẫu
này, sau khi xong việc tôi mới kể lại qua loa cho bố tôi nghe. Ông nghe xong
vẫn tỏ vẻ xúc động: “Nhố nhăng, phẫu thuật là chuyện lớn mà lại giấu giếm gia
đình không nói.”
“Bố, chỉ là tiểu
phẫu thôi mà, nửa tiếng là xong. Con nghĩ không cần để bố biết làm gì, bố biết
lại đâm ra lo lắng.”
“Nói thế mà cũng
nói được, tiểu phẫu thì cũng là phẫu thuật, bố và dì cũng phải đi cùng con đến
bệnh viện. Con một mình im hơi lặng tiếng đi, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?”
“Bố, con có làm
sao đâu. Với lại, không phải con đi một mình, hôm phẫu thuật Chu Nhất Minh đưa
con đi.”
“Hả? Nhất Minh
đưa con đi?” Nhìn mặt ông có vẻ nguôi giận. “Có nó đưa đi thì bố yên tâm rồi.”
Bố tôi rất thích
Chu Nhất Minh, điều này thì tôi biết. Ông đã từng nói với tôi, nếu tôi mãi
không tìm được bạn trai thích hợp thì yêu Chu Nhất Minh là được rồi. Lời của bố
khi ấy tôi không cho là đúng, nhưng sau chuyện xảy ra lần này, tôi cũng có chút
động lòng.
Tôi và Chu Nhất
Minh từ nhỏ đã lớn lên bên nhau, cá tính, sở thích của nhau đều rõ như trong
lòng bàn tay. Ở bên anh ta chắc chắn sẽ hòa hợp hơn anh A, anh B xa lạ nào đó.
Bình thường anh ta là một người tùy tiện, ăn nói chẳng đâu vào đâu nhưng đến
giờ phút quan trọng thì lại là người đàn ông có thể dựa dẫm được. Giống như lúc
tôi nghi ngờ mình bị ung thư, nếu là Phùng Trí Dũng thì chắc chắn anh ta đã cao
chạy xa bay rồi, nhưng Chu Nhất Minh không cần nghĩ ngợi gì liền hứa hẹn: “Nếu
thật sự em bị ung thư thì anh trai sẽ thỏa mãn tâm nguyện của em, sẽ ở bên em,
yêu em, lấy em, cùng em sinh con, đẻ cái, em không chê anh trai thấp là được
rồi.”
Trước đây tôi
luôn nghĩ, một người đàn ông thấp bé không thể mang lại cho người khác cảm giác
an toàn, không đủ để phó thác cả đời. Nhưng bây giờ tôi cảm thấy cao hay thấp
không phải là vấn đề, những lúc quan trong mới có thể thấy được tấm chân tình.
Tôi bắt đầu suy nghĩ thật nghiêm túc, hay là tôi
và Chu Nhất Minh thử... thử hẹn hò xem sao. Ít nhất trước khi tôi chưa gặp được
ai tốt hơn thì có thể coi anh ta là một ứng cử viên không tồi.