Tôi bắt đầu chú ý
đến Chu Nhất Minh nhưng không biết anh ta nghĩ gì, có muốn như vậy hay không.
Mặc dù đêm trước hôm đi bệnh viện kiểm tra, anh ta đã từng nói, nếu thật sự tôi
có mệnh hệ gì, anh ta sẽ thỏa mãn tâm nguyện của tôi, sẽ ở bên tôi, yêu tôi,
lấy tôi và cùng tôi sinh con đẻ cái. Nhưng bây giờ kết quả kiểm tra đã chứng
minh tôi chỉ sợ bóng sợ gió thì anh ta cũng không nhắc đến nữa. Tôi thử đề cập
đến chuyện này, thăm dò ý tứ anh ta xem sao thì anh ta chỉ cười hì hì.
“Mạo hiểm quá! Bé
bự, suýt chút nữa anh trai phải thu nhận phế phẩm là em rồi. May mà em không
việc gì, có thể tiếp tục chờ đợi hoàng tử bạch mã của em xuất hiện. Anh trai
cũng đợi xem ông trời có mở mắt không, ban cho anh một cô bạn gái vừa đẹp người
vừa đẹp nết.”
Lời nói của anh
ta khiến tôi thấy buồn vô cùng, rõ ràng lần này tôi và anh ta suy nghĩ không
giống nhau, tức thì giận dỗi một cách vô lý. “Trên đời này còn có hoàng tử bạch
mã sao? Đừng nói đến hoàng tử, ngay cả bạch mã em cũng chẳng thấy con nào. Em
không dám hy vọng có thể tình cờ gặp được hoàng tử bạch mã nữa rồi, anh cũng
thực tế một chút đi, còn muốn ông trời ban cho một cô bạn gái vừa đẹp người vừa
đẹp nết nữa. Anh muốn đạt được tâm nguyện của mình mà dựa vào ông trời có mắt
hay không thì còn xa lắm, ít nhất anh phải có họ hàng máu mủ với ông ấy thì may
ra...”
Chu Nhất Minh nở
một nụ cười lạc quan. “Không phải lúc nào ông trời cũng mở mắt, anh trai là một
thanh niên tốt, anh không tin mình lại không xứng với một cô gái tốt.”
Suốt mấy ngày
liền tôi suy nghĩ, không biết phải làm thế nào để đề cập với anh ta chuyện thử
hẹn hò. Điền Tịnh giúp tôi đưa ra chủ ý, hẹn anh ta cùng đi ăn đêm, uống vài
chén rồi cô ấy sẽ “nhắc lại ý cũ” để tôi có dịp thể hiện, muốn bóng gió xa xôi
hay nói thẳng thì tùy. Nếu anh ta vẫn không hiểu thì tôi sẽ giả vờ say, mượn
rượu để nói ra suy nghĩ của mình. Như vậy có thể giúp tôi tiến hoặc lùi một
cách dễ dàng.
Chủ ý này rất
hay, tôi gật đầu tán thành cả trăm lần. Nhưng tôi còn chưa kịp hẹn với Chu Nhất
Minh thì giữa Điền Tịnh và Đỗ Uy đã xảy ra chuyện. Cô ấy lo chuyện của mình còn
chưa xong, đầu óc đâu mà nghĩ đến chuyện của tôi nữa.
Đỗ Uy có người
khác, là cô nữ sinh năm hai cùng trường với anh ta. Anh ta bắt cá hai tay đã hơn
nửa năm nay rồi nhưng giấu không cho Điền Tịnh biết. Nếu không phải là cô nữ
sinh kia không chịu an phận, gọi điện cho Điền Tịnh nói rõ chân tướng sự việc
thì cô ấy vẫn còn ngốc nghếch nghĩ Đỗ Uy một lòng một dạ với mình.
Cô nữ sinh kia
năm nay mới hai mươi tuổi, là một cô gái 9x cá tính, bạo dạn. Trên điện thoại,
cô ta nói mình và Đỗ Uy đã yêu thương nhau, hy vọng Điền Tịnh đừng làm phiền
bạn trai của cô ta nữa.
“Bây giờ người
anh ấy yêu là tôi, không phải là chị nữa. Tình yêu chỉ tồn tại khi hai bên cùng
yêu nhau, xin chị đừng làm người thứ ba xen vào giữa hai chúng tôi nữa.”
Cuộc điện thoại
này làm Điền Tịnh tức gần chết, mẹ kiếp, ai là người thứ ba không biết! Cô ấy
không thèm đôi co với con nhãi ranh hỗn xược ấy, gọi thẳng cho Đỗ Uy.
Lúc đầu Đỗ Uy chối
bay chối biến, về sau thấy không giấu nổi mới ngượng ngùng thừa nhận. Lý do là
anh ta một mình trên thành phố học hành, cuối tuần mới có cơ hội gặp mặt Điền
Tịnh, ngày thường cảm thấy cô đơn, tẻ nhạt, lại cộng thêm cô gái đó rất nhiệt
tình, cứ qua lại suốt nên càng ngày càng gần gũi.
Trên điện thoại
anh ta thẽ thọt: “Điền Tịnh, thực ra người anh yêu là em, ở bên Vi Thanh chỉ là
để xua đi nỗi cô đơn mà thôi. Anh biết anh có lỗi với em, em có thể tha thứ cho
anh không?”
Điền Tịnh nghe
thấy thế càng tức giận. “Em tha thứ cho anh á? Anh chết luôn đi cho
rồi!”
Tôi cũng không ủng hộ cô ấy tha thứ cho Đỗ Uy. Tôi luôn cảm
thấy đàn ông phạm phải sai lầm khác có thể tha thứ, chứ sai lầm kiểu này thì
không thể. Con mèo một khi đã ăn vụng thì không thể cải tạo được, đàn ông cũng
thế, nếu không quản chặt thì nhất định sẽ lại phạm sai lầm, chết cũng không
thay đổi.
Sau khi sự việc bị bại lộ, Đỗ Uy vội vàng từ thành phố trở
về, khổ sở van xin Điền Tịnh tha thứ. Điền Tịnh rất mâu thuẫn, một mặt cô ấy
hận anh ta đến tận xương tủy, tuyệt đối không thể tha thứ, nhưng mặt khác lại
thấy không cam tâm cứ thế mà chia tay, nhường anh ta cho kẻ thứ ba là con ranh
hỗn xược ấy. Cách nào cũng thấy bế tắc, khó xử, cô ấy liền sang tìm tôi bàn
bạc.
Tôi nào dám bừa bãi đưa ra chủ ý. “Điền Tịnh, chuyện này cậu
là người hiểu rõ nhất, sao mình có thể nói bừa được? Mình chỉ có thể nói nếu
đổi lại là mình gặp phải chuyện tương tự, mình nhất định sẽ đá cái loại đàn ông
không chịu được cô đơn đi càng xa càng tốt.”
Điền Tịnh không cam tâm. “Nhưng như thế thì chẳng phải quá
dễ dàng cho Vi Thanh sao? Nếu mình đá Đỗ Uy thì nhất định cô ta sẽ dang tay đón
nhận ngay.”
“Cậu còn quan tâm đến chuyện anh ta sẽ được ai đón nhận thì
chuyện của cậu sao kết thúc được? Nói thực, loại đàn ông như thế chẳng lẽ vẫn
còn giá trị cho cậu tranh giành quyền sở hữu với người khác à?”
Điền Tịnh cắn răng, chau mày. “Mình vẫn không cam tâm để cho
anh ta thuận lợi mọi bề như thế. Mình muốn trả thù anh ta, khiến anh ta không
còn con cá nào mà bắt nữa.”
“Cậu định làm thế nào để anh ta không còn con cá nào mà
bắt?”
“Mình cũng không biết, đợi mình nghĩ thêm rồi hẵng hay.”
Điền Tịnh còn chưa nghĩ xong thì cái con nhãi Vi Thanh kia
đã làm hộ luôn rồi. Hôm đó, sắp đến giờ tan làm, Đỗ Uy chầu chực trước cửa ngân
hàng đợi Điền Tịnh, trên tay còn ôm một bó hồng rõ to, thành tâm thành ý đến
nhận lỗi. Nhưng khi Điền Tịnh vừa ra đến cửa ngân hàng, một cô gái trẻ cũng
xuất hiện, lao như bay về phía Đỗ Uy, mặt mũi trắng bệch, ánh mắt rừng rực như
ngọn lửa đang bốc cháy. “Đỗ Uy, anh đã từng nói người anh yêu là em. Tại sao
anh còn đến tìm cô ta?”
Điền Tịnh vừa nghe đã nhận ra ngay cô gái trẻ đó chính là Vi
Thanh. Cô ta ném ánh mắt căm giận cực độ về phía Đỗ Uy, hận không thể dùng ánh
mắt ấy giết chết anh ta.
Đỗ Uy vừa xấu hổ vừa tức giận, hướng về phía Điền Tịnh bình
tĩnh cười xin lỗi, sau đó quay sang Vi Thanh giận dữ quát: “Cô chạy tới đây làm
gì? Tôi đã bị cô hại thê thảm lắm rồi.”
“Em hại anh thế nào?”
“Cô đã lén lút xem trộm danh bạ điện thoại của tôi, tìm hiểu
mối quan hệ giữa tôi và Điền Tịnh, cố ý chia rẽ chúng tôi, thật quá đáng!”
“Em làm thế đều vì tương lai của chúng ta! Anh chia tay với
cô ta sớm một chút, mới có thể cùng em...”
Đỗ Uy không đủ kiên nhẫn cắt ngang lời cô ta: “Tôi với cô
làm gì có tương lai. Tôi nói cho cô biết, Vi Thanh, người tôi thật sự yêu là
bạn gái của tôi. Với cô chỉ là chơi bời thôi, cô coi là thật gì chứ! Nếu sớm
biết cô coi là thật thì tôi đã không dây dưa với cô rồi.”
Vi Thanh như một con mèo bị chọc tức, gào ầm lên: “Đỗ Uy,
anh nói gì? Anh chỉ muốn chơi bời với tôi thôi à? Anh xem tôi là cái gì? Là con
điếm chắc?”
Cô ta càng nói càng tức giận, cuối cùng giơ tay định tát Đỗ
Uy. Anh ta đương nhiên không để cho cô ta đánh, liền nắm lấy cánh tay của cô
ta. Cô ta ra sức huy động cả tay lẫn chân để phản kháng, vừa đá vừa cào vừa cắn
vừa chửi: “Đỗ Uy, anh đừng nghĩ tôi còn ít tuổi mà bắt nạt nhé, tôi nói cho anh
biết, đã chọc tức bà cô này thì cái gì bà cô cũng có thể làm nhé!”
Cô ta và Đỗ Uy giằng co nhau như hai con chó tranh miếng
thịt. Sau đó đột nhiên cô ta cắn vào tai anh ta, hai hàm răng điên cuồng nghiến
lấy nghiến để. Anh ta đau quá, hét lên như lợn bị chọc tiết: “A...”
Ngày hôm đó, trước cửa ngân hàng vô cùng náo nhiệt. Người
con gái đã đau đớn vì bị người con trai lừa dối rồi, con người vô liêm sỉ đó
còn tuyên bố thẳng thừng rằng anh ta chỉ gặp dịp thì chơi thôi. Bi kịch tình
trường! Cô gái không cam tâm bị xem là vật mua vui nên tức giận đánh kẻ phụ
tình... Sân khấu náo nhiệt diễn cảnh người thật việc thật như thế, người qua
đường không đành lòng bỏ lỡ, xúm xít vào xem cảnh náo nhiệt.
Màn Vi Thanh cắn đứt tai Đỗ Uy là màn cao trào của cao trào,
đám đông vây quanh vô cùng kinh ngạc. Có rất nhiều người còn lôi điện thoại ra
quay phim, chụp ảnh, có cô gái còn nói quay đoạn này để về cho chồng mình xem.
“Để anh ấy sau này chung thủy một chút, đừng có liếc mắt đưa tình với cô gái
nào khác. Con gái bây giờ không dễ bắt nạt đâu.”
Cảnh náo nhiệt này ngay tối hôm ấy đã bị đưa lên mạng, tốc
độ phát tán nhanh đến chóng mặt. Tôi không được tận mắt chứng kiến nhưng cũng
có cơ hội được xem video đang xôn xao trên mạng ấy. Phải nói cô gái 9x Vi Thanh
đó quả là dữ tợn, một nhát cắn đứt tai Đỗ Uy, biến anh ta trở thành kẻ một tai.
Đỗ Uy đòi kiện Vi Thanh đã làm anh ta bị thương nhưng bố mẹ Vi Thanh nghe tin
đã vội vàng từ thành phố xuống, thương lượng bồi thường cho anh ta.
Những chuyện này đương nhiên là do Điền Tịnh kể lại cho tôi
nghe, cô ấy nói không ngờ con bé Vi Thanh đó lại tức giận đến mức làm cho ngọc
nát đá tan như thế. Cô ấy còn đang nghĩ làm thế nào để Đỗ Uy trước sau không có
chỗ quay đầu thì cô ta đã tìm đến, đánh nhau với anh ta một trận dữ dội. Anh
chàng bắt cá hai tay trở thành “Đỗ Uy một tai” thực sự không phải là điều Điền
Tịnh muốn, chỉ sợ sau này anh ta không còn cơ hội tìm được một cô gái có điều
kiện tốt nữa. Nhưng đây cũng coi như anh ta bị quả báo.
Tôi gửi đoạn video Đỗ Uy và Vi Thanh đánh nhau cho Chu Nhất
Minh xem. Anh ta xem xong, kêu lên kinh hoàng: “Cô gái này đúng là ghê gớm
thật, dám cắt đứt một tai người ta. Anh trai nhìn cũng thấy đau thay Đỗ Uy!”
“Anh còn đau thay cho anh ta nữa à? Cho anh ta đáng đời! Em
mà bị như vậy, em cũng cắn đứt.”
“Hả?... Bé bự, sao em dữ thế? Sau này ai mà làm bạn trai của
em há chẳng phải lo ôm đầu suốt ngày sao?”
Tôi ngắt lời, thôi đi, chỉ toàn nói chuyện xui xẻo. Còn chưa
kịp đề cập với Chu Nhất Minh chuyện thử hẹn hò thì đã dọa anh ta sợ chạy mất
dép rồi.
Mất bò mới lo làm chuồng, tôi nói: “Đừng có nói em giống đao
phủ, động một cái là đòi lấy đầu người khác như thế. Bạn trai tương lai của em
chỉ cần không trăng hoa thì em tuyệt đối không động đến một sợi lông chân của
anh ấy.”
“Thôi đi, em nói nghe thì hay lắm. Cái gì mà một sợi lông
cũng không động đến, anh trai rõ hơn ai hết em thích đánh đến mức nào. Nói
thực, anh trai rất thông cảm với bạn trai tương lai của em, trông em hộ pháp
thế này, đàn ông ai địch nổi, chỉ bị em cưỡi đầu cưỡi cổ thôi.”
Sao thế này? Đang nói chuyện Vi Thanh đánh người, sao lại
quay sang đổ hết lên đầu tôi thế? Lại còn không có người đàn ông nào đánh lại
tôi nữa chứ, tôi có phải là Ngọc Kiều Long trong phim Ngọa hổ tàng long đâu.
Tôi tức giận, vứt qua một bên vấn đề đánh người, chỉ hỏi:
“Chu Nhất Minh, anh nói em như hộ pháp là có ý gì? Ý nói em béo phải không?”
Anh ta cười làm hòa. “Tiểu nhân đâu dám, Yên đại tiểu thư
không béo, chỉ đầy đặn thôi.”
Thế có nghĩ là nói tôi béo còn gì! Gần đây tôi càng ngày
càng “đầy đặn”. Sao tôi lại dễ béo đến thế? Ba bữa chỉ cần ăn nhiều hơn một
chút là chỗ nọ, chỗ kia phì ra, thể trọng tăng lên trông thấy. Thật là... thị
trường chứng khoán sao không tăng nhanh như vậy đi? Hai năm trước, khi thị
trường chứng khoán náo nhiệt, tôi thuận theo bỏ ra một vạn tệ mua cổ phiếu, giờ
vẫn ứ đọng. Đúng là cái cần tăng thì không tăng, cái không cần tăng lại tăng
vòn vọt. Không được, tôi không thể để thể trọng của mình tăng lên tự do như vậy
được! Tôi phải áp dụng biện pháp cứng rắn hơn.
5.
Khoảng thời gian này tôi lại ra sức giảm cân. Ba bữa chính
không ăn cơm, chỉ toàn ăn hoa quả, lại mặc sức uống trà giảm béo, hy vọng thể
trọng có thể nhanh chóng giảm bớt.
Hôm đó, khi đi làm, bạn cũ mỗi tháng ghé thăm một lần lại
đến. Có thể do gần đây ăn uống không đủ chất, lại thường xuyên uống trà giảm
béo cho nên chu kỳ kinh nguyệt có chút không bình thường, lần này bạn cũ đến
sớm một tuần. Tôi không chuẩn bị tinh thần từ trước, khi bị cũng không có cảm
giác gì. Ngồi trên ghế đút cho cậu bạn nhỏ ăn, khi xong việc tôi đứng dậy, cậu
bạn nhỏ đó tỏ ra vô cùng ngạc nhiên nói với tôi: “Cô giáo Yên, váy của cô nở
một bông hoa lớn màu đỏ.”
Tôi cúi xuống nhìn suýt ngất, trên váy nào có phải bông hoa
lớn màu đỏ gì cho cam, là một vệt máu. Thì ra bạn cũ đã im hơi lặng tiếng viếng
thăm.
Vội vàng nói với cô giáo Đồng một tiếng rồi rúc vào nhà vệ
sinh xử lý sự cố, tôi ra sức vò chiếc váy, thật là tồi tệ! May mà cậu bạn nhỏ
nhìn thấy, ngây thơ cứ nghĩ là bông hoa lớn màu đỏ!
Hồi nhỏ tôi cũng từng gặp chuyện này. Chị hàng xóm khi đến
kỳ kinh nguyệt cũng bị ra hết quần và bị tôi nhìn thấy. Ngày ấy, tôi đã vào lớp
một, không giống như cậu bạn nhỏ mới học lớp mẫu giáo bé không hiểu gì này, tôi
đã biết rõ đó là máu. Tôi vô cùng sợ hãi hỏi chị ấy sao lại bị chảy máu, chị ấy
nói dối là bị đinh cắm vào mông. Khi đó tôi tỏ ra rất đồng cảm, thầm nghĩ cái
đinh đó chắc phải to lắm, đâm chị ấy chảy nhiều máu thế kia thật là đáng thương.
Là một học sinh lớp một, đứa trẻ đơn thuần chưa hiểu gì như
tôi hoàn toàn không biết những kiến thức cơ bản về sinh lý của phụ nữ, mẹ cũng
chưa bao giờ nói cho tôi biết. Có lần, tôi vô tình sờ thấy gói băng vệ sinh của
mẹ, không biết chiếc khăn giấy dài trắng tinh mềm mại này dùng để làm gì, liền
tò mò cầm ra hỏi mẹ. Mẹ lại nói dối tôi, bảo đó là giấy bản cao cấp chuyên dùng
cho người lớn, trẻ con không được dùng, phải lớn lên mới dùng được.
Điều đó khiến tôi rất muốn được lớn lên, làm người lớn thật tốt,
chùi đít cũng được dùng giấy cao cấp hơn trẻ con.
Chuyện đó chưa qua được mấy hôm, Chu Nhất Minh đã mang một
gói băng vệ sinh đến trường, khoe vật quý hiếm cho tôi xem, nói là khăn ăn cao
cấp của mẹ anh ta, cũng nói là trẻ con không dùng được. Anh ta không chịu. Tại
sao người lớn được dùng khăn ăn cao cấp mà trẻ con lại không được dùng? Thế là
lấy trộm một gói bỏ vào trong cặp, định dùng để lau miệng.
Tôi đính chính lại: “Mẹ em nói đó là giấy bản cao cấp.”
“Không đúng, mẹ anh nói đó là khăn ăn cao cấp.”
“Giấy bản.”
“Khăn ăn.”
“Giấy bản.”
“Khăn ăn.”
Chúng tôi cãi nhau đến mặt đỏ tía tai, ai cũng nghĩ mẹ mình
nói mới đúng. Một cô giáo đi qua thấy chúng tôi cãi nhau thì dừng lại hỏi,
chúng tôi kể rõ ngọn ngành cho cô giáo nghe, cô ấy nhìn gói băng vệ sinh rồi
lăn ra cười, suýt ngất.
Hôm đó về nhà, Chu Nhất Minh bị mẹ anh ta đánh cho một trận.
Nếu anh ta lấy trộm một cái chắc mẹ anh ta cũng không phát hiện ra, đằng này
lại lấy trộm cả gói, hỏi không phát hiện ra làm sao được?
Lớn lên mới hiểu, khăn ăn hay giấy bản cao cấp gì gì đó hoàn
toàn đều là các mẹ nói dối cả. Năm mười bốn tuổi, cuối cùng tôi cũng hiểu rõ đó
đích thị là băng vệ sinh, vật dụng riêng tư thầm kín của con gái. Còn Chu Nhất
Minh khi nào mới hiểu rõ thì tôi không biết.
Nhưng tôi biết là về mặt này, anh ta cũng thiếu hiểu biết
như tôi. Còn nhớ hồi nhỏ, có lần nhân dịp năm mới, gia đình anh ta mời họ hàng
thân thích đến ăn cơm, vài chị lớn tuổi hơn bọn tôi cũng đến. Trẻ con đương
nhiên rất dễ thân nhau, chẳng mấy chốc đã cùng nhau chơi đùa vui vẻ. Khi đó Chu
Nhất Minh cùng anh chị em họ của mình ở bên ngoài bắn pháo hoa, tôi cũng đi
theo góp vui. Đang chơi vui vẻ, đột nhiên nghe thấy Chu Nhất Minh gào lên:
“Không hay rồi, mông chị họ chảy máu! Mông chị họ chảy máu!”
Cái loa phóng thanh này hét lên làm cho đám trẻ con ở đó vô
cùng kinh hãi, còn người lớn thì dở khóc dở cười. Chị họ anh ta khi ấy sợ quá
khóc thét lên, về sau hiểu rõ ngọn ngành thì xấu hổ không biết giấu mặt vào
đâu, phải đến gần nửa năm ngại không để ý đến cậu em họ này.
Hôm đó bạn cũ ghé thăm khiến tôi cảm thấy không được thoải
mái. Đang là thời điểm giảm béo quyết liệt, cơ thể lại mất máu, toàn thân như
không còn chút sức lực, lại chóng mặt, đau bụng nữa, mồ hôi lạnh túa ra như
tắm. Tôi thấy mình không thể chịu được nữa, bèn nói với cô giáo Đồng một tiếng,
định xin nghỉ làm về nhà sớm. Cô ấy nhìn sắc mặt nhợt nhạt của tôi liền nhắc
nhở: “Đừng tự đi xe về nữa, gọi taxi mà về, hay là gọi cho bạn đến đón thì
hơn.”
Tôi nghĩ ngợi một lúc rồi quyết định gọi cho Chu Nhất Minh.
Mặc dù lúc này anh ta cũng đang đi làm, nhưng tôi nghĩ để anh ta xin nghỉ nửa
ngày đến đón tôi chắc không có vấn đề gì.
Chu Nhất Minh đồng ý ngay. Anh ta đi taxi đến trường mầm non
nhanh nhất có thể, vừa thấy tôi đã la lên: “Em làm sao thế? Mặt tái nhợt không
còn giọt máu thế kia.”
Anh ta đề nghị tôi không nên về nhà vội, đến viện kiểm tra
trước thì hơn. Đương nhiên tôi không đồng ý, kiên quyết đòi về thẳng nhà. Anh
ta vẫn một mực khuyên: “Hay cứ đi viện trước đã, sức khỏe không được tốt thì
nên đi kiểm tra sớm, có bệnh cũng dễ chữa hơn. Nghe lời anh trai đi, đến viện
khám trước nhé!”
Tôi thực sự bị anh ta làm ồn không thể chịu nổi liền buột
miệng thốt ra một câu: “Em không sao, chỉ là bệnh sinh lý của con gái thôi.”
Chu Nhất Minh im bặt, dở khóc dở cười nói: “Thế à... không
có chuyện gì là tốt rồi.”
Chu Nhất Minh đi con ngựa yêu quý của tôi về nhà. Tôi ngồi
đằng sau, toàn thân mềm nhũn, rất muốn dựa vào lưng anh ta. Anh ta tuy không
cao nhưng lại có tấm lưng chắc khỏe, dựa vào nhất định sẽ rất dễ chịu. Nhưng
tiếc là tôi chỉ dám nghĩ chứ không dám làm. Hành động thân mật kiểu ấy chỉ dành
cho những người yêu nhau, tôi lấy tư cách gì chứ? “Vô cớ xuất binh” thì không
được!
Khi đi ngang qua một siêu thị, tôi chợt nhớ ra ở nhà hết
băng vệ sinh, phải mua thêm hai gói mới đủ dùng, liền bảo Chu Nhất Minh dừng
xe. “Em phải vào mua ít đồ, anh đứng đây đợi em nhé!”
Anh ta liếc nhìn tôi, nở một nụ cười xảo quyệt. “Có phải em
mua khăn ăn cao cấp không?”
Anh ta còn nhấn mạnh “khăn ăn cao cấp” nữa chứ, nghe thấy
thế tôi hơi xấu hổ nhưng cũng không chịu thua. “Đúng thế, có cần mua hộ anh một
bịch để lau mồm không?”
“Hả... không cần đâu, em mua cho em là được rồi, anh không
có phúc tận hưởng.”
Tôi vào siêu thị mua băng vệ sinh, loại tôi vẫn dùng đang có
chương trình khuyến mãi, mua mười bịch trở lên sẽ được tặng một cái ô che nắng
rất đẹp. Tôi nghĩ thế cũng có lợi, dù sao vẫn phải dùng, chép miệng mua luôn
mười bịch còn được tặng thêm cái ô, cho băng vệ sinh vào đầy một giỏ rồi mang
ra quầy thu ngân thanh toán.
Thật sự vừa nãy nếu Chu Nhất Minh không nói đùa những câu
kiểu như “khăn ăn cao cấp” thì chắc tôi cũng ngại không dám mua nhiều như thế,
dù sao để anh ta nhìn thấy một túi băng vệ sinh to thế này cũng hơi xấu hổ.
Nhưng anh ta đã biết tôi vào mua cái gì rồi nên thấy không cần phải ngượng nữa.
Tôi xách một túi đầy băng vệ sinh đi ra, tuy được để trong
túi nylon nhưng vẫn nhìn thấy rõ. Chu Nhất Minh vừa nhìn thấy đã suýt ngất.
“Không phải chứ? Em mua làm gì lắm thế? Định đi buôn à?”
“Mặc kệ em!”
Tôi buộc túi băng vệ sinh ra phía trước xe rồi ra sau xe
ngồi để Chu Nhất Minh chở về. Cứ như thế, anh ta lái con ngựa quý của tôi, dưới
chân để một túi to băng vệ sinh, sau lưng chở tôi. Trên đường anh ta luôn miệng
kêu khổ: “Bé bự ơi, túi “khăn ăn cao cấp” của em sắp làm anh trai xấu hổ muốn
chết rồi!”
Mặc dù chê tôi làm anh ta mất mặt nhưng Chu Nhất Minh vẫn
chở tôi về nhà. Trong nhà không có ai, bố tôi sau khi về hưu cứ chiều đến lại
ra khu sinh hoạt cộng đồng chơi cờ, còn dì Thạch thích đi chơi mạt chược. Tôi
không còn chút sức lực nào nữa, bụng lại đau quằn quại, liền đi thẳng vào phòng
nằm.
Chu Nhất Minh bước vào theo. “Em sao rồi? Vẫn khó chịu lắm
à?”
Tôi uể oải trả lời anh ta: “Đau bụng.”
“Đau bụng!” Anh ta nghĩ một lát rồi nói: “Nếu đau quá thì
anh sẽ đi mua thuốc cho em. Đó là thuốc giảm đau, lần trước bị đau răng, anh
uống thấy đỡ hẳn nhưng không biết em có dùng được không.”
Tôi nghe nói có thể giảm đau thì đương nhiên đồng ý, thật sự
là đau đến mức không chịu nổi nữa rồi!
“Vậy anh mau đi mua đi, mặc kệ có dùng được không, cứ giảm
đau là tốt rồi.”
Chu Nhất Minh vội vàng chạy đi mua thuốc, rất nhanh đã quay
trở lại, nhưng không mua thuốc Fenbid, anh ta sợ dùng lung tung sẽ xảy ra
chuyện, liền tìm một bác trung niên mặc áo blouse trắng trong hiệu thuốc, ấp a
ấp úng hỏi: “Cô gái đó... đến... đến kỳ sinh lý... bị đau bụng, uống thuốc gì
thì tốt ạ? Uống Fenbid có được không?”
Cuối cùng người ấy giới thiệu cho anh ta một hộp thuốc bột
chữa đau bụng kinh, khi anh ta cầm ra quầy thu ngân thanh toán, cô nhân viên
thấy lạ cứ nhìn anh ta, miệng tủm tỉm cười. Anh ta xấu hổ cũng gượng cười theo.
“Tôi biết đàn ông đến mua thuốc này rất buồn cười, nhưng cô có thể không cười
được không?”
Kết quả, không chỉ cô nhân viên đó cười, mà những cô nhân
viên khác và khách mua hàng cũng cười cầm lên. Chu Nhất Minh xấu hổ quá chạy
mất dép.
Anh ta rót một cốc nước ấm rồi đổ gói thuốc bột vào, khuấy
đều rồi đưa cho tôi. “Uống đi, vì gói thuốc này mà anh trai không biết giấu mặt
vào đâu đấy. Em uống mà không thấy đỡ thì thật là có lỗi với anh trai.”
Chu Nhất Minh có thể chạy ra hiệu thuốc mua cho tôi một hộp
thuốc đau bụng kinh mang về. Phần lớn con trai đi mua loại thuốc này thường rất
xấu hổ, vậy mà anh ta vẫn đi mua, điều đó khiến tôi thầm cảm kích. Tôi không
dám có lỗi với anh ta, vội vàng uống thuốc.
Không biết có phải do bình thường ít uống thuốc hay do ảnh
hưởng tâm lý mà vừa uống chưa được bao lâu, tôi đã cảm thấy bụng dễ chịu hẳn.
Thấy tinh thần của tôi đã đỡ hơn nhiều, Chu Nhất Minh lập
tức làm ra vẻ vất vả và công lao lớn đòi được thưởng: “Yên đại tiểu thư, hôm
nay anh trai chăm sóc em tốt như thế, liệu có được thưởng không?”
“Anh muốn được thưởng chứ gì? Được thôi, em thưởng cho anh
một... cô bạn gái mà anh thích nhất. Có được không?”
“Thật không?” Chu Nhất Minh tỏ vẻ tinh thần hăng hái. “Em có
cô gái nào thích hợp giới thiệu cho anh à? Trông cô ấy thế nào? Tính tình có
tốt không? Làm nghề gì?”
“Trông gần giống em, tính cách cũng giống em, cũng là giáo
viên mầm non như em. Sao hả? Những điều kiện cơ bản đó anh có hài lòng không?”
“Gần giống em? Nếu cố chịu thì cũng được!”
“Cái gì? Gần giống em mà anh bảo là cố chịu thì cũng được á?
Em có điểm gì không tốt?”
“Tốt tốt tốt, vô cùng hài lòng, vô cùng hài lòng, được chưa?
Có phải giáo viên mới ở trường mầm non không? Em thật tốt. Miếng ngon không để
cho kẻ khác, khi nào hẹn gặp được?”
Tôi hít một hơi thật sâu, sá gì chứ! “Đang gặp rồi đấy thôi,
người em nói chính là em.”
Lời đã nói ra rồi, tôi quyết không do dự nữa, phải nhân cơ
hội này nói cho rõ ràng.
Chu Nhất Minh nhìn tôi như thể bị ai điểm huyệt vậy, một lúc
lâu sau mới phản ứng lại: “Ý em nói... em làm bạn gái của anh?”
“Ừ! Lần trước Điền Tịnh nói hai chúng ta rất hợp để đi chung
một con đường, có thể thử hẹn hò xem sao, biết đâu lại hợp hơn những anh A chị
B xa lạ kia. Về sau em nghĩ cũng thấy có lý. Chu Nhất Minh, dù sao bây giờ hai
đứa mình cũng chưa tìm được ai thích hợp, hay là chúng ta thử hẹn hò đi. Sao
nào?”
Chu Nhất Minh nghe tôi nói xong thì không nhịn được cười.
“Chúng ta thử yêu nhau? Ha ha, Bé bự, sao anh thấy giống hồi bé chơi trò gia
đình quá!”
Tôi vội vàng nói: “Anh đừng nói những câu vô nghĩa nữa! Em
hỏi anh có muốn thử không?”
Anh ta hào hứng gật đầu. “Được, thử thì thử.”
Anh ta ngừng một lát, sau đó thêm một câu với giọng rất ban
ơn: “Em đã không chê anh lùn thì anh trai cũng không chê em béo nữa.”
Tôi đấm nhẹ một cái vào ngực anh ta, làm ra vẻ giận dỗi,
cười nói: “Anh xéo đi!”