Tôi và Chu Nhất Minh bắt đầu thử yêu nhau.
Chuyện này chúng tôi thống nhất không cho hai bên gia đình
biết vội. Nếu để bố mẹ biết thì không còn đơn giản là thử yêu nữa, họ sẽ bắt
chúng tôi đi đăng ký kết hôn ngay. Trước khi chưa chắc chắn có hợp nhau hay
không, chúng tôi thận trọng giữ bí mật với hai bên gia đình.
Chu Nhất Minh hỏi: “Vậy... chúng ta thử thế nào? Thử bao
lâu? Có cần định ra quy định gì không?”
Về mặt này nhất định phải thương lượng cho rõ ràng. Tôi và
anh ta thương lượng đi thương lượng lại, cuối cùng quyết định thử yêu nửa năm.
Trong nửa năm, nếu giữa chúng tôi không nảy sinh tình cảm
yêu đương, hoặc có ai đó thích hợp với mình hơn xuất hiện thì sẽ chia tay trong
hòa bình, lại làm bạn tốt như cũ.
Làm bạn gái của Chu Nhất Minh, mới đầu không thấy khác gì so
với làm bạn tốt của anh ta. Bất luận là tôi hay anh ta, nhất thời không có cách
nào chuyển đổi vai trò quá nhanh như vậy được. Anh ta nói chuyện với tôi vẫn hi
hi ha ha, không có lấy một câu ngọt ngào.
Còn tôi cũng không biết làm nũng hay tỏ ra dịu dàng, yếu
đuối trước mặt anh ta vì làm như vậy tôi thấy không quen.
Điền Tịnh nói chúng tôi như thế thì không được, phải mau
chóng chuyển đổi vai trò. Cô ấy đề nghị chúng tôi thử chính thức hẹn hò một lần
xem sao, một không gian thật lãng mạn sẽ giúp chúng tôi nhanh chóng thích nghi
với vai trò mới.
Tôi cũng nghĩ như thế, liền gọi điện nói cho Chu Nhất Minh
nghe, anh ta đồng ý ngay: “Hẹn hò lãng mạn phải không? Được, chiều nay tan làm
anh trai sẽ đến đón em, đưa em đi lãng mạn một chuyến.”
Chiều đến, Chu Nhất Minh y hẹn đến đón tôi. Anh ta đi một
chiếc Bora màu trắng, nói là vì cuộc hẹn lãng mạn này nên đã đến chỗ bạn mượn,
còn nói vì cuộc hẹn này mà anh ta đã trưng cầu ý kiến rất nhiều bạn bè, nghiên
cứu mọi phương diện rồi mới đưa ra phương án cuối cùng.
Tôi không kiên nhẫn được nữa liền hỏi: “Phương án gì?”
Anh ta tỏ ra đắc ý nói: “Tí nữa em sẽ biết.”
Chu Nhất Minh lái xe thẳng ra ngoại thành, sau đó rẽ trái
quẹo phải trên một con đường núi quanh co, đến lưng chừng núi thì có một mái
đình đá lục giác, anh ta dừng xe, dắt tôi vào trong.
“Anh trai chở em đến đây ngắm cảnh hoàng hôn. Sao hả? Đủ
lãng mạn rồi chứ?”
Ngắm cảnh hoàng hôn trên núi thực sự là một điều rất lãng
mạn. Vầng mặt trời to tròn, đỏ như màu son từ từ bị che khuất bởi đám mây mù
trên núi, một cảnh hạ màn rực rỡ không gì sánh bằng. Lần đầu tiên tôi được ngắm
cảnh hoàng hôn đẹp như thế, không thể không khen ngợi anh ta: “Chu Nhất Minh,
không ngờ anh cũng có dây thần kinh lãng mạn cơ đấy!”
Anh ta làm ra vẻ khiêm tốn: “Đâu có, đâu có, may mà các bạn
trong câu lạc bộ xe đạp hiến kế đấy. Trước đây bọn anh đã từng đạp xe đến chỗ
này chơi, buổi tối ngắm sao cũng rất tuyệt, sao nhìn rất rõ và sáng. Bọn mình
ngắm cảnh hoàng hôn trước, sau đó anh sẽ đưa em đến quán Nồi đất gần đây ăn
cơm, ăn xong lại quay về đây ngắm sao. Thấy thế nào?”
Nghe có vẻ không tồi, tôi đương nhiên không phản đối. Kế
hoạch thì hay đấy nhưng làm sao có thể thực hiện được! Ngắm cảnh hoàng hôn
xong, tôi và Chu Nhất Minh chuẩn bị quay ra xe thì anh ta tìm mãi không thấy
chìa khóa đâu. Sau khi lục lọi khắp túi quần, túi áo không thấy, anh ta mới vỗ
một cái rõ mạnh vào đầu, nói: “Thôi chết, chìa khóa để ở trong xe mất rồi.”
Tôi nghe thấy thế suýt ngất. “Cái gì? Sao anh lại bất cẩn
thế?”
Chìa khóa để ở trong xe, người không vào được, càng không có
cách nào lái xe, đành phải gọi điện tìm công ty mở khóa, nhờ bọn họ nhanh chóng
phái người đến giúp. Hai đứa tôi lòng nóng như lửa đốt, còn người ta lại thong
thả, ung dung: “Những người có thể điều được đều điều đi cả rồi. Hơn nữa bây
giờ là giờ ăn cơm, trong một thời gian ngắn không thể đến kịp. Các bạn kiên
nhẫn đợi một chút nhé, hễ có người là chúng tôi sẽ điều đến ngay.”
Thê thảm quá, vốn định chạy tới đây để tìm cảm giác lãng
mạn, kết quả lại phải chịu khổ thế này! Đợi rồi lại đợi, đợi đến lúc trời tối
đen như mực vẫn không có ai đến giúp chúng tôi mở khóa.
Mùa hè trên núi, trời vừa tối muỗi đã bay ra chi chít, đáng
thương cho kẻ trắng nõn trắng nà như tôi chính là đối tượng mà chúng thèm nhỏ
dãi. Không biết bao nhiêu con muỗi vo ve làm phiền tôi không yên, tôi nghi là
bọn chúng hô hoán anh em, bạn bè đến làm một bữa liên hoan trên người tôi. Cho
dù hai tay không ngừng khua khoắng, đánh đập, tôi vẫn bị chúng bu lấy, tay chân
chỗ nào cũng chi chít mẩn đỏ. Chu Nhất Minh đứng bên cạnh lại chẳng bị sao, bọn
muỗi không có chút hứng thú nào với anh ta.
Tôi tức gần chết. “Chu Nhất Minh, có phải anh cố tình đưa em
đến đây cho muỗi đốt chết không hả?”
Anh ta làm vẻ mặt vô tội. “Không phải, thực sự anh biết trên
núi nhiều muỗi nên đã đặc biệt chuẩn bị một chai tinh dầu. Nhưng... lại để
trong xe mất rồi.”
Đến tận gần bảy rưỡi công ty mở khóa mới gọi điện nói đã
phái người đi rồi, có điều chỗ đó anh ta chưa đến bao giờ nên có thể sẽ mất
nhiều thời gian để tìm đường.
Chẳng còn cách nào, tôi đành tiếp tục để muỗi xơi tái thôi.
Bọn chúng được một bữa no nê, còn tôi thì chết đói. Vì muốn giảm béo nên bữa
trưa tôi chỉ ăn một chút canh, sớm đã tiêu hóa hết rồi, giờ bữa tối vẫn chưa
được nạp vào, cái dạ dày cứ kêu ùng ục đòi nạp năng lượng. Không phải tôi không
cho nó ăn, mà ở đây kiếm đâu ra đồ ăn chứ?
Chu Nhất Minh cũng nghe thấy bụng tôi réo ùng ục, ra sức xin
lỗi: “Em đói rồi phải không? Cố chịu một lát nhé, đợi mở được khóa anh trai sẽ
lập tức đưa em đi ăn.”
Ông trời ơi, tôi phải chịu cả hai nỗi khổ thế này! Người thì
đầy thương tích, bụng thì đói gần chết. Ngồi đợi tưởng chừng như dài hàng thế
kỷ, cuối cùng người của công ty mở khóa cũng từ từ lái xe đến. Sau khi kiểm tra
chứng minh thư, thẻ công tác và các giấy tờ có liên quan khác, bọn họ mở khóa
và nhận năm mươi tệ rồi đi thẳng.
Chu Nhất Minh vội vàng lấy chai tinh dầu ở sau xe ra đưa cho
tôi bôi, tôi vừa bôi vừa giục anh ta mau mau lái xe đi. “Em đói sắp chết rồi,
em muốn ăn cơm!”
“Anh đưa em đi ngay đây, quán Nồi đất đó có món gà hầm nồi
đất rất ngon, đảm bảo em ăn vào sẽ hết lời ca ngợi cho mà xem.”
“Thế còn đợi gì nữa, mau lái xe đi! Em đang đói đến mức có
thể nuốt một con bò rồi đây này.”
Vào đến quán, Chu Nhất Minh vội vàng gọi món. Các món ăn vừa
đặt lên bàn, tôi đã cắm mặt cắm mũi vào ăn, gần một ngày chưa ăn gì, giờ thực
sự quá đói rồi. Sau một bữa thịnh soạn ở nhà hàng Nồi đất, bụng tôi căng tròn
như quả bóng. Tôi vẫn còn thèm thuồng muốn chén thêm hai que kem nữa. Kem trên
tay, bên trái một miếng, bên phải một miếng, luân phiên gặm. Hôm nay dù sao
cũng đã ăn nhiều rồi, ăn thêm một chút cũng chẳng sao, từ sau hôm giảm béo đến
giờ, lâu lắm rồi tôi chưa được ăn kem, thèm không chịu nổi.
Ăn uống no nê xong, chúng tôi quay về thành phố. Trên đường
tôi đột nhiên cảm thấy đau bụng, càng lúc càng đau, rồi đau quằn quại, mồ hôi
vã ra như tắm. Chu Nhất Minh hơi hoảng. “Sao thế? Có phải em lại bị đau bụng
sinh lý không?”
“Không phải, vừa mới đau thôi. Ai da, sao lại đau thế này?”
Thấy tôi đau đến mức không chịu được, Chu Nhất Minh vội vàng
lái xe đến bệnh viện. Nửa đường tôi còn bị nôn nữa, bữa ăn vừa nãy coi như đi
tong, những thứ ở trong dạ dày nôn ra bằng sạch. Khi đến bệnh viện, do vừa đau
bụng vừa bị nôn nên người tôi nhũn như con chi chi, không còn chút sức lực. Chu
Nhất Minh vội vàng cõng tôi vào phòng cấp cứu, mệt quá thở hồng hộc.
Bác sĩ chẩn đoán: “Viêm dạ dày cấp. Vừa ăn quá nhiều phải
không?”
Tôi uể oải gật đầu một cách thảm hại, Chu Nhất Minh đứng bên
cạnh ngập ngừng nói thêm: “Là vì... bữa tối không kịp ăn đúng giờ, cô ấy đói
quá nên đã ăn vội, ăn nhiều hơn một chút.”
Bác sĩ khuyên nhủ: “Càng đói thì càng không được ăn nhiều,
ăn nhanh. Sao những kiến thức thông thường như thế mà cũng không biết?” Nói
xong, bác sĩ cẩn thận kê đơn thuốc rồi đưa cho Chu Nhất Minh. “Đi thanh toán
rồi lấy thuốc, sau đó vào phòng tiêm để tiêm.”
Vừa nghe nói đến tiêm tôi đã chết khiếp. “Tôi không tiêm
đâu, tôi sợ nhất là tiêm! Bác sĩ ơi, tôi uống thuốc thôi có được không?”
Bác sĩ nói: “Không được, vừa phải uống thuốc vừa phải tiêm.”
Trong phòng tiêm, khi cô y tá đang cẩn thận tìm ven để tiêm,
tôi vẫn lo lắng hỏi: “Cô y tá ơi, tiêm có đau không?”
Cô y tá trẻ nói vẻ khiêm tốn: “Tôi vừa mới vào viện thực
tập, có thể tiêm sẽ hơi đau. Nhưng cũng nhanh thôi, chị cố chịu một chút nhé!”
Tôi vừa nghe nói thế liền vội vàng phản đối: “Không được,
tôi không muốn cô tiêm, thay người, thay người!”
Tôi quay đầu lại nhìn một lượt các y tá khác trong phòng
tiêm, cuối cùng chọn ra một cô y tá trung tuổi đến tiêm cho mình. Tôi nghĩ càng
từng trải thì càng có kinh nghiệm, cô ấy tiêm chắc sẽ đỡ đau hơn mấy cô y tá
trẻ. Ai ngờ cô ấy vừa đâm kim tiêm xuống, tôi đã lập tức gào lên: “A... a...”
Cô y tá trung tuổi đó tiêm cho tôi xong thì từ tốn nói: “Tôi
làm y tá bao nhiêu năm nay nhưng tiêm không phải là sở trường của tôi, có điều
cô đã chọn thì tôi không còn cách nào khác.”
Cô y tá đó đã đi lâu rồi mà tôi vẫn thấy tức anh ách: “Đúng
là bị lừa, cái cô y tá đó toi công bao nhiêu năm làm y tá, tiêm mà cứ như đâm
người ta, đau chết đi được!”
Chu Nhất Minh còn cười trêu tôi: “Tiêm chứ có phải giết em
đâu, em hét to như thế, ai không biết cứ tưởng xảy ra án mạng rồi. Em cũng thật
là, bình thường gan lớn lắm cơ mà! Sao lại sợ chiếc kim nhỏ xíu như thế?”
“Thì có sao, minh tinh màn bạc nổi tiếng Thành Long, được
công nhận là nhân vật anh hùng, đóng phim hành động không cần phải có người
đóng thế, tưởng như chơi đùa với tính mạng, vậy mà vẫn sợ tiêm.”
“Được rồi, được rồi, em có lý.”
“Đương nhiên em có lý rồi. Chu Nhất Minh, anh còn dám nói
nữa! Hôm nay vì anh mà em phải vào bệnh viện đấy. Đều tại anh hại em!”
“Đúng đúng đúng, đều tại anh hại em, anh trai xin lỗi em,
được chưa?”
Chu Nhất Minh không tranh cãi với tôi nữa, tôi cũng chẳng còn
tâm trạng đâu mà đấu khẩu, tối nay tôi đã đủ thê thảm lắm rồi, toàn thân mệt
mỏi rã rời, tiêm xong mệt chỉ muốn ngủ. Trong phòng tiêm có hai hàng ghế và bốn
chiếc giường, dựa vào mức độ bệnh nhân nặng nhẹ để truyền dịch. Bốn chiếc
giường đều đã có người chiếm, tôi không có giường để ngủ, chỉ có thể dựa vào
vai Chu Nhất Minh ngủ một giấc. Đến tận khi truyền hết hai chai nước, anh ta
mới gọi tôi dậy: “Công chúa ngủ ơi, mau dậy đi, vai của bổn công tử bị em dựa
tê hết cả rồi.”
Chu Nhất Minh đưa tôi về đến nhà thì đã là mười một giờ đêm.
Buổi chiều tan làm, trong đầu tôi còn hiện lên cảnh tượng lãng mạn của buổi hẹn
hò. Kết quả, buổi hẹn này lại khiến tôi thê thảm cực độ. Người chi chít vết
muỗi đốt, lại còn phải mang về nhà một túi thuốc bác sĩ kê nữa, chẳng khác gì
thương binh được đưa ra khỏi chiến trường.
Chu Nhất Minh tỏ ra rất xin lỗi và hứa sẽ đền cho tôi vào
một ngày khác.
7.
Nhờ phúc của Chu Nhất Minh mà tôi được nghỉ hai ngày ở nhà
dưỡng bệnh. Hai hôm nay, để chăm sóc cho cái dạ dày đáng thương của mình, tôi
chỉ được ăn những thức ăn lỏng, dễ tiêu. Vì thế dì Thạch ngày ngày nấu cháo
trắng cho tôi, chẳng có mùi vị gì, tôi nhăn nhó mặt mày cố húp.
Chu Nhất Minh đi làm vẫn tranh thủ thời gian gọi điện hỏi
thăm tôi: “Yên đại tiểu thư, dạ dày có dễ chịu hơn chút nào không?”
Tôi thở dài, nói: “Bị bệnh gì không bị lại bị đau dạ dày,
ngày nào cũng phải ăn cháo. Ăn đến mức em sắp chết đói rồi đây này.”
“Sao thế được? Có cháo rồi, không chết đói được đâu.”
“Cháo trắng đó thì có tác dụng gì! Loãng không khác gì nước,
Trư Bát Giới mà ăn như thế cũng sẽ gầy như Bạch Cốt Tinh thôi.”
“Bé bự, vậy thì em càng phải ăn nhiều cháo một chút. Chẳng
phải em cũng đang muốn giảm béo sao?”
Kể cũng đúng, đang cần giảm béo mà! Thế là tôi không phàn
nàn chuyện ăn cháo nhạt nhẽo không mùi vị nữa, quay sang hỏi anh ta: “Chu Nhất
Minh, anh đã phá hỏng buổi hẹn hò, còn khiến em thê thảm thế này nữa. Anh định
bù đắp cho em thế nào?”
“Vẫn chưa nghĩ ra, hay là sau khi em khỏi ốm, anh trai sẽ
mời em một bữa thật thịnh soạn nhé!”
“Cái gì? Một bữa em đã đủ tiêu rồi, anh nghĩ hay nhỉ?”
“Vậy hay là... ăn xong anh trai sẽ đưa em đi dạo phố, em
thích gì thì cứ mua, anh trai chi hết, được không?”
Thế còn được! Nghĩ lại ngày trước anh ta cứ lững thững theo
sau Đinh Man như quân hầu, giờ tôi cũng sắp được tận hưởng cảm giác có người
theo sau phục vụ rồi.
Khi bệnh coi như đã khỏi, Chu Nhất Minh y hẹn mời tôi một
bữa thịnh soạn. Nói thực, thời gian này tôi vẫn phải ăn đồ thanh đạm, dễ tiêu
nên không tốn kém lắm, vì thế tôi quyết tâm triệt anh ta bằng con đường mua
sắm.
Chu Nhất Minh đọc được tâm ý của tôi, mặt đầy đau khổ nói:
“Bé bự, giết thì giết nhưng đừng giết thê thảm quá nhé! Em biết đấy, gần đây
anh trai dồn tiền vào sửa sang nhà nên nghèo lắm, trong ví chỉ có vài đồng
bạc.”
Căn hộ mới của Chu Nhất Minh tháng trước đã được giao lại,
có chìa khóa trong tay rồi thì bắt đầu sửa sang. Anh ta chưa muốn sửa sang ngay
nhưng bố mẹ anh ta cứ giục, nói là vật giá ngày càng tăng, làm sớm ngày nào lợi
ngày ấy. Khi tìm đối tượng, có cái nhà mới đàng hoàng rồi thì cũng được cộng
thêm vài điểm.
Tôi cười ha ha, nói: “Không sao, tiền mặt không đủ thì anh
Nhất Minh trả bằng thẻ tín dụng cũng được.”
Lang thang trên phố một hồi, tôi mua bao nhiêu thứ. Ở cửa
hàng trang sức, tôi mua một đôi kẹp tóc pha lê rất đẹp. Trong cửa hàng mỹ phẩm,
tôi mua một lọ kem chống nắng. Vào cửa hàng đồ gia dụng, tôi mua một khung ảnh
rất sang trọng... Ghé qua cửa hàng tranh thêu chữ thập, bị mấy cô nhân viên tán
hươu tán vượn, bùi tai tôi lại mua một bức. Trước đây tôi chỉ dùng kim để đơm
cúc áo, vậy mà bây giờ còn định thêu cả hoa nữa. Sau khi thanh toán bằng thẻ
xong, Chu Nhất Minh nói, chắc chắn bức tranh thêu chữ thập này tôi không vứt bỏ
thì cũng đem cho thôi.
Đi qua một cửa hàng bán phụ kiện thời trang, tôi nhìn thấy
trên tấm kính bên đường treo các loại móc treo điện thoại rất đẹp, chợt nhớ ra
móc treo điện thoại của mình đã bị hỏng, định vào trong mua một cái thì Chu
Nhất Minh nói: “Vừa vặn hai hôm trước móc treo điện thoại của anh bị hỏng, anh
trai cũng muốn mua một cái.”p>
Chúng tôi cùng vào trong chọn, lúc đầu ai chọn của người ấy,
về sau chủ cửa hàng đi ra nhiệt tình giới thiệu: “Các bạn qua đây xem đi, bên
này đều là những mẫu móc treo điện thoại đôi mới nhất đấy, rất hợp với những
cặp tình nhân trẻ như hai bạn.”
Cặp tình nhân trẻ... Tôi và Chu Nhất Minh đưa mắt nhìn nhau,
phải rồi, bây giờ chúng tôi đang yêu nhau mà, sao có thể mặc ai người ấy mua
chứ? Thế là anh ta lập tức kéo tôi qua bên đó xem, cười hì hì nói: “Đi thôi,
bạn gái của anh, chúng ta chọn một đôi móc treo tình nhân nào!”
Có rất nhiều loại móc treo điện thoại đôi, dễ thương có, hài
hước có, ấm áp có, lãng mạn có... nhìn hoa cả mắt, không biết đường nào mà
chọn. Lúc đầu tôi thích một đôi móc treo thiên thần màu trắng nhưng Chu Nhất
Minh phản đối: “Cái này trông nữ tính quá, anh trai dùng người ta sẽ cười chết
mất.”p>
Anh ta thích cặp móc treo hình Sói xám và Sói đỏ giống nhân
vật trong phim hoạt hình hơn.
“Em đã bao giờ xem bộ phim hoạt hình này chưa? Cặp vợ chồng
Sói xám và Sói đỏ này rất vui vẻ. Ông chồng Sói xám rất sợ vợ, Sói đỏ động một
tí là cầm chảo đánh chồng, giống y như em đánh anh trai ấy.”
Tôi chưa từng xem bộ phim hoạt hình Cừu vui vẻ và
Sói xám này, chỉ nghe qua thôi. Trong nhà không có trẻ con, bình
thường không bao giờ bật kênh dành cho thiếu nhi. Không như Chu Nhất Minh, suốt
ngày đến nhà chị họ chơi, đùa với hai cô cháu gái, cùng chúng xem phim hoạt
hình, đưa chúng đi mua truyện tranh và các đồ chơi liên quan.
Đã không chọn được cái nào ưng hơn thì mua cặp móc treo Chu
Nhất Minh thích vậy, hơn nữa cặp sói này càng nhìn càng đáng yêu. Sau khi thanh
toán xong, chúng tôi mỗi người cầm một con, đang định lấy điện thoại ra đeo vào
thì chủ cửa hàng lại nhiệt tình nói: “Hai bạn nên đưa móc treo của mình cho
người kia.”
Được gợi ý, thế là chúng tôi trao đổi móc treo điện thoại
cho nhau. Chu Nhất Minh hết nhìn điện thoại của anh ta lại nhìn sang điện thoại
của tôi, cặp móc đôi này đã minh chứng hai chủ nhân của chúng là một cặp. Anh
ta vỗ nhẹ vào vai tôi, cười nói: “Bạn gái ơi, bây giờ cũng hơi có cảm giác em
là bạn gái của anh rồi. Có vật chứng rồi nhé!”
Đeo cặp móc treo điện thoại tình nhân này vào đã thực sự
khiến chúng tôi nhận thức rõ hơn mối quan hệ của hai người là mối quan hệ yêu
đương chứ không phải bạn bè nữa. Tôi định nhân cơ hội này thử làm nũng trước
mặt Chu Nhất Minh, thế là vừa tiếp tục dạo phố vừa ngầm chuẩn bị tinh thần. Sau
khi đã sẵn sàng và đợi đến thời cơ chín muồi, tôi liền quay sang Chu Nhất Minh,
dùng những lời lẽ ấm áp, dịu dàng nhất nói với anh ta: “Chu Nhất Minh, người ta
đi mệt quá, mệt quá rồi đây này!”
Tôi làm nũng, anh ta tỏ ra vô cùng ngạc nhiên: “Em... Sao em
lại nói như thế?”
“Em nói thế thì có vấn đề gì?”
“Đương nhiên là có vấn đề rồi, với tính cách của em, em sẽ
nói: “Chu Nhất Minh, em đi mệt gần chết rồi đây này” mới đúng chứ! Sao lại học
theo mấy cái bộ phim Đài Loan nói ỏn à ỏn ẻn “người ta mệt quá mệt quá” như
thế? Em nói xem, người ta là ai? Anh trai nghe mà suýt nổi da gà đây này.”
Đấy xem xem, hai người quá thân thiết, tôi có muốn làm nũng
một chút cũng không xong. Từ nhỏ đến lớn, trước mặt anh ta, tôi chưa từng tỏ ra
mềm mại như nước bao giờ, bây giờ có muốn làm bộ dịu dàng, anh ta cũng thấy
không quen, thiếu chút nữa còn khiến anh ta nổi hết cả da gà lên nữa.
Tôi tức giận. Chu Nhất Minh anh đúng là đồ ngốc! Bản tiểu
thư muốn đối tốt với anh một chút mà anh cũng không cảm nhận được! Vậy cứ đợi
đấy, cô nương đây sẽ tiếp tục làm thịt anh!
Phía trước là một cửa hàng thời trang nữ, đồ ở đây không rẻ
chút nào, bình thường tôi và Điền Tịnh chỉ vào ngắm nghía chứ không dám mua,
trừ khi họ giảm giá. Nhưng bây giờ đang là đầu hè, toàn mẫu mã mới, không hề
giảm giá. Bình thường tôi cũng không vào đâu nhưng bây giờ thì mặc kệ, dù sao
cũng có công tử đi cùng trả tiền, tôi tự tin tiến vào bên trong.
Tiện tay với một chiếc váy nhìn cũng thuận mắt mang đi thử.
Tôi diện đồ mới đi ra, cô nhân viên bán hàng hết lời khen ngợi: “Cô mặc chiếc
váy này rất đẹp!”
Đẹp cái gì mà đẹp! Chiếc váy may theo phong cách Hàn Quốc
này tôi mặc trông chẳng khác gì váy bà bầu. Chu Nhất Minh ngó tôi một cái rồi
không thèm nhìn nữa, chăm chăm nhìn một cô gái xinh đẹp, thon thả từ phòng thay
đồ bên cạnh bước ra. Cô ta mặc một chiếc áo màu sắc rực rỡ kết hợp với chiếc
quần short denim cao bồi, trông rất bắt mắt. Cái tên trời đánh kia nhìn không
chớp mắt, chỉ thiếu chảy nước miếng nữa thôi.
Tôi càng tức điên, bạn trai mình lại chăm chú nhìn cô gái
khác, tôi mặc kệ là đang ở đâu, vội vàng thay quần áo rồi lôi anh ta ra ngoài,
quên luôn cả ý định ban đầu “giết” chết anh ta.p>
Anh ta vẫn không thôi quay đầu lại, còn cảm thán: “Cô gái đó
người đẹp thật đấy!”
“Đừng nhìn nữa, đẹp như thế thì không đến lượt anh đâu!”
“Gái đẹp không nhìn thì phí, không đến lượt thì cũng được
nhìn cho đã mắt.”
Tôi dở khóc dở cười: “Chu Nhất Minh, anh đừng quên bây giờ
anh đang là bạn trai của em đấy nhé! Trước mặt em mà anh còn trắng trợn ngắm
gái đẹp như thế, anh không giữ thể diện cho em à?”
Chu Nhất Minh gõ một cái vào đầu, nói: “Quên mất, quên mất,
tự nhiên lại quên mất! Xin lỗi nhé, Bé bự, à không... bạn gái, bạn gái!”
Tôi dở khóc dở cười. Bạn thân hai mươi mấy năm trời, bây giờ
chuyển thành mối quan hệ yêu đương, đừng nói Chu Nhất Minh, đến tôi cũng thấy
khó mà thay đổi ngay được! Không biết đến bao giờ mới thích ứng được với vai
trò mới đây?
Vấn đề của tôi chỉ có thể tìm Điền Tịnh nhờ giúp đỡ. Cô ấy
nghĩ nát óc cuối cùng đưa ra một chủ ý, bảo chúng tôi phải nhanh chóng có những
đụng chạm về thể xác. Nam nữ yêu nhau, nếu có những cử chỉ ôm hôn thân mật thì
tự nhiên sẽ có cảm giác khác biệt.
Cùng Chu Nhất Minh ôm hôn thắm thiết? Tôi vẫn chưa chuẩn bị
tâm lý để có thể làm được việc này. Đặc biệt lại là cố tình làm chuyện đó thì
tôi càng thấy lúng túng, không cần nghĩ nhiều liền từ chối thẳng thừng.
Tôi không nghĩ được cách nào tốt hơn thì Chu Nhất Minh lại
nghĩ ra một ý tưởng mới. Anh ta gọi cho tôi: “Bạn gái, tối nay đi xem phim nhé!
Anh đã đặt chỗ ở phòng chiếu phim dành cho các cặp đôi rồi, chẳng phải chúng ta
cần nuôi dưỡng tình cảm sao?”
Đó là một ý tưởng hay! Nói tóm lại, tất cả những nơi có liên
quan đến hai người yêu nhau thì chúng tôi đều nên đi, không sợ không cảm hóa
được bầu không khí đó!
Rạp chiếu phim hai đứa đã đi không biết bao nhiêu lần nhưng
phòng dành riêng cho các cặp đôi thì đây là lần đầu tiên ghé qua. Chỗ ngồi
trong phòng rất rộng, chiếc sofa có thể ngồi vừa ba người, hai người ngồi cứ
thấy trống trống. Phải trái trước sau đều là những cặp đôi vô cùng thân mật,
đầu sát đầu, vai kề vai, ngồi ôm nhau. Dường như chỉ có mỗi tôi và Chu Nhất
Minh ngồi ngay ngắn xem phim, tôi không dựa vào anh ta, anh ta cũng chẳng ôm
tôi, chúng tôi mười ngón tay dính đầy dầu mỡ cầm cổ vịt gặm, tận hưởng mùi vị
thơm ngon của nó. Hai đứa vừa xem phim vừa gặm cổ vịt, một đôi ở hàng ghế trước
lại vừa xem phim vừa “gặm” má nhau, “gặm” còn nồng nhiệt hơn cả chúng tôi.
Trong phòng chiếu phim tối thui vốn không nhìn thấy gì, chỉ
là bọn họ càng “gặm” càng hăng hái, đến mức phát ra tiếng khiến tôi vừa xem
phim vừa tò mò nhìn. Thầm nghĩ đôi này cũng thật là... dù gì cũng là chốn công
cộng, đèn có tối đến mấy nhưng âm thanh phát ra như thế, người khác không chú ý
mới lạ!
Chu Nhất Minh cũng nghểnh cổ ngó mấy lần rồi quay sang
thì thầm với tôi: “Nhìn hai đứa kia trẻ quá, chắc nhiều nhất cũng chỉ mười bảy,
mười tám thôi.”
Là giáo viên, lại là giáo viên mầm non, tôi không thở dài
ngán ngẩm cái thói đời này cũng không được.
Phim chiếu được một nửa thì cổ vịt đã gặm hết, nước ô mai
cũng uống cạn, tôi bảo Chu Nhất Minh ra ngoài mua thêm cốc nữa. Anh ta vừa đứng
lên đã vội vàng ngồi xuống, thở hổn hển.
Tôi thấy thế thì lấy làm ngạc nhiên, hỏi nhỏ: “Sao lại ngồi
xuống?”
Anh ta chỉ chỉ tay về phía trước, ghé sát tai tôi thì thầm:
“Cúc áo của cô bé ngồi phía trước mở hết ra rồi, anh trai vừa đứng lên đã nhìn
thấy bộ ngực trắng nõn nà.”p>
Cái gì? Còn có chuyện đó nữa à? Tôi cũng thử đứng dậy ngó một
cái, quả nhiên, áo của cô gái đã mở ra để cho bàn tay của người con trai kia
mặc sức vuốt ve. Trời ạ! Thói đời gì thế không biết! Nếu là con tôi thì tôi sẽ
lôi ra đánh chết thôi!
Nội dung bộ phim này thế nào tôi hoàn toàn không ấn tượng,
mà ấn tượng sâu đậm nhất là những cử chỉ thân mật thái quá không chút kiêng kỵ
trong phòng chiếu phim của đôi tình nhân thiếu niên kia. Chu Nhất Minh cũng có
vẻ bị kích động mạnh, sau khi ra khỏi rạp chiếu phim cứ thở dài thườn thượt.
“Trẻ con bây giờ khác thật đấy! Anh trai lớn thế này cũng chỉ nhìn thấy ngực
con gái trên phim ảnh, thế mà cái thằng bé ấy mới vài tuổi ranh đã tận tay sờ
vào rồi.”
“Anh chưa từng nhìn thấy? Nhậm Giai, Tiêu Tương Tương, Đinh
Man, ba cô ấy vẫn chưa cho anh mở mang kiến thức à?”
“Chưa, Nhậm Giai chỉ cho anh cầm tay, Tiêu Tương Tương thì
còn cho anh kiss, chứ Đinh Man ngay cả chạm vào người cũng không được ấy chứ.
Khi làm bạn trai của cô ta thì đúng lúc thời tiết càng ngày càng lạnh, quần áo
khoác lên người cả đống, ngay cả đường cong trên cơ thể còn không được nhìn
thấy. Anh trai tốn với cô ta nhiều nhất đấy, cuối cùng lại bị cô ta đá chỉ vì
lý do lùn. Mẹ kiếp, đúng là xui xẻo!”
Chu Nhất Minh bắt đầu oán thán, tôi không nhịn được cười.
“Anh Nhất Minh, em thông cảm sâu sắc với nỗi bất hạnh của anh!”
Anh ta cười đùa cợt nhả. “Bé bự, không nên đồng cảm bằng
chót lưỡi đầu môi như thế, phải thực tế một chút. Ví dụ như một nụ hôn, một cái
ôm đều có thể an ủi tâm hồn đang bị tổn thương của anh trai.”
Câu nói của anh ta chỉ là nói đùa, cùng lắm cũng chỉ nửa đùa
nửa thật nhưng sau khi nghe xong, tôi lại tiến lại gần, hôn lên má anh ta một
cái rõ kêu. Không vì cái gì khác, chỉ vì Điền Tịnh nói nếu yêu nhau, chỉ cần có
những hành động ôm hôn gần gũi thì sẽ có cảm giác khác ngay. Tôi muốn thử xem
sao.
Chắc không thể ngờ tôi lại có hành động thân mật như thế với
mình nên Chu Nhất Minh ngây ra một lúc mới phản ứng lại: “Vừa rồi em hôn anh?”
Hơi ấm trên má anh ta vẫn phảng phất trên môi tôi, cảm giác
đó rất tuyệt. “Ừm, anh muốn em hôn mà!”
“Em chuyển sang nghe lời từ bao giờ thế? Vậy hôn lại đi, lần
này đừng hôn má, hôn môi ấy!”
Chu Nhất Minh với bộ dạng được đằng chân lân đằng đầu, tôi
cố ý tỏ ra nghiêm túc: “Anh nghĩ hay nhỉ? Không làm!”
“Cũng đúng, việc này một mình em không thể làm được. Anh
trai sẽ chủ động, còn có thể làm tốt hơn em, nhiều hơn em ấy chứ. Đến đây nào,
bạn gái của anh, để anh hôn em! Em hôn anh trai một cái, ít nhất anh trai cũng
có thể hôn lại em mười cái, không thể để em bị thiệt.”
Anh ta vừa nói vừa chu môi về phía tôi. Tôi mỉm cười né tránh. “Không cần, em tình nguyện
chịu thiệt.”
“Không được,
không thể để em chịu thiệt được, người chịu thiệt nên là anh mới phải.”
“Em đã nói em tự
nguyện mà.”
“Nhưng anh trai
không tự nguyện để em chịu thiệt. Nào, lại đây, lại đây, để anh thiệt thêm một
tí nữa!”
“Em không cần...”
“Cần mà...”
“Không cần...”
“Cần...”
“Không...” Lời
còn chưa nói xong, môi của tôi đã bị đôi môi ấm áp của anh ta áp tới. Không
thốt ra được một từ nào nữa!
Đối với vấn đề ai
bị thiệt, chúng tôi đã tranh cãi một hồi, cuối cùng Chu Nhất Minh vẫn là người
“thiệt” nhiều nhất. Nhưng sao tôi không cảm thấy mình được lợi mà giống như bị
người khác chiếm lợi thì đúng hơn.