Sau khi chuyện yêu đương bị phát hiện, tôi và Chu Nhất
Minh không ngày nào được yên. Suốt ngày bị mẹ anh ấy giục cưới, nào
là tuổi không còn trẻ nữa, nào là đã đến lúc kết hôn, sinh con, còn
nói cái gì mà con gái hai mươi tám tuổi là giai đoạn sinh đẻ tốt
nhất. Tôi đã hai mươi bảy tuổi rồi, cứ chần chừ mãi là qua mất thời
kỳ hoàng kim.
Cứ như thế đến phát mệt, có hôm bị kích động quá,
tôi liền nảy ra ý nghĩ. “Chu Nhất Minh, hay là chúng ta đăng ký kết
hôn đi cho xong chuyện, để mẹ anh đỡ phải ngày nào cũng kêu ca, lải
nhải”.
Chu Nhất Minh trố mắt nhìn tôi một hồi rồi bỗng làm
ra vẻ thẹn thùng. “Đáng ghét, sao lại cầu hôn người ta như thế? Hoa
tươi đâu? Nhẫn kim cương đâu?”.
Tôi không nhịn được cười, đẩy tay về phía Chu Nhất
Minh, nói: “Em không kiếm anh đòi hoa tươi, nhẫn kim cương là may lắm rồi
đấy!”.
Anh ấy nghiêng người tránh tay tôi, nửa đùa nửa thật
cười hỏi: “Nói thật đi, có phải em rất muốn kết hôn rồi không? Nếu
muốn thì chúng ta sẽ chính thức lo chuyện hôn sự. Chúng ta đều hiểu
nhau cả rồi, kết hôn chỉ là chuyện sớm muộn thôi”.
Tôi “ném bóng” sang cho Chu Nhất Minh: “Vậy… anh có
muốn kết hôn không?”.
Anh ấy không chút do dự, cười hì hì rồi gật đầu:
“Muốn, đương nhiên là muốn rồi. Nếu hôn nhân là nấm mồ của tình yêu,
vậy thì em thân yêu, anh rất hy vọng em có thể chôn anh nhanh một
chút”.
Tôi cười khì khì. “Anh nghiêm túc một chút đi!”.
Chu Nhất Minh làm ra vẻ ngây thơ. “Anh rất nghiêm túc
mà!”.
Đột nhiên tôi nhớ đến mấy câu hỏi mà trước đây bố
tôi dùng để hỏi Đới Thời Phi, giờ tôi cũng muốn nghe câu trả lời của
Chu Nhất Minh.
“Chu Nhất Minh, anh có yêu em thật lòng không?”.
“Đương nhiên rồi!”.
“Khi không gặp em, anh có thấy nhớ nhung không?”.
“Đương nhiên rồi!”.
“Khi gặp được em rồi anh có thấy vui mừng khôn xiết
không?”.
“Đương nhiên rồi!”.
Tôi tỏ ra không hài lòng: “Sao anh cứ nói đương nhiên
rồi, đương nhiên rồi mãi thế?”.
“Thì bởi toàn là những chuyện không còn nghi ngờ gì
nữa nên anh đương nhiên phải trả lời là đương nhiên rồi”.
“Câu hỏi tiếp theo không được chỉ trả lời đương nhiên,
phải trả lời kĩ càng, tỉ mỉ hơn”.
“Được, tùy em, cái gì anh trai cũng chiều”.
“Khi ở bên cạnh em, anh có cảm thấy thời gian trôi
quá nhanh không?”.
Anh nghiêm túc gật đầu. “Đúng là có cảm giác ấy,
lắm lúc anh trai hận không thể lấy sợi dây thừng trói ông mặt trời
lại, để ông ấy không chạy nhanh quá”.
“Vậy sau khi chia tay em, anh có cảm thấy một ngày
dài tựa một năm không?”.
Anh ấy vỗ đùi cái đét. “Không có, điều này thì
tuyệt đối không có”.
Tôi định trợn mắt lên thì nghe thấy anh ấy nói gấp
gáp: “Anh không cảm thấy một ngày dài bằng một năm mà tưởng như một
giây dài bằng một năm ấy. Lúc đó anh trai lại hận không thể lấy roi
đánh đuổi ông mặt trời, bắt ông ấy đi nhanh một chút”.
Tôi mỉm cười. “Vậy… em có phải là người anh muốn có
quan hệ cả đời không?”.
Anh ấy lập tức nắm lấy tay tôi, thật chặt. “Câu hỏi
này anh sẽ dùng hành động thực tế để trả lời”.
“Anh có muốn cùng em sống trọn đời trọn kiếp
không?”.
Anh ấy nhìn tôi, long trọng gật đầu, câu trả lời
không thể ngắn gọn hơn, cũng không thể chắc chắn hơn: “Có!”.
Ánh mặt trời dịu nhẹ xuyên qua khung cửa sổ, sắc
vàng tươi màu mật mới. Chu Nhất Minh trả lời một loạt các câu hỏi
mà không cần phải nghĩ ngợi, càng làm cho không gian tràn ngập hương
vị ngọt ngào. Trái tim tôi tựa như chiếc kem ngọt ngào mềm mại tan
chảy, đột nhiên tôi bổ nhào vào vòng tay anh ấy.
Chu Nhất Minh ôm tôi, cúi xuống hôn lên má tôi, nói:
“Thế nào, câu trả lời của anh có đạt yêu cầu không? Nếu đã đạt yêu
cầu thì chi bằng nghĩ một chút rồi chấp thuận lấy anh đi!”.
Tôi vùi mặt vào lòng Chu Nhất Minh, cười nói: “Xem ra
anh thực sự muốn kết hôn rồi”.
“Việc một Vương Lão Ngũ muốn làm nhất không phải
cưới vợ thì là gì? Còn chưa nói đến việc vợ tương lai của anh càng
nhìn càng thấy vừa ý. Miếng thịt kho tàu ngon thế này, không nhanh
chóng ra tay, ngộ nhỡ bị kẻ khác cướp đi mất há chẳng phải lỗ to
sao?”.
Tôi cố ý nói ngược lại: “Em tốt như thế thì sao có
thể tùy tiện gả cho anh được, như vậy hời cho anh quá!”.
Anh ấy vỗ ngực. “Em tốt, anh cũng tốt. Lẽ nào anh
trai lại kém em? Ngoài chuyện hơn lùn một tí, còn lại đều được cả.
Mọi cái đều có, anh trai có xe, có nhà, có thẻ tín dụng nữa”.
Tôi cười vỡ bụng. “Dựa vào chiếc xe đạp leo núi, căn
hộ mini và chiếc thẻ tiền lương mà cũng vênh váo kiêu ngạo thế
hả?!”.
“Vậy em còn muốn gì nữa? Muốn sống giàu có, sung
sướng à? Muốn ngồi trên chiếc xe ô tô đắt tiền hả? Muốn lấy tỷ phú
phải không? Đừng có mơ mộng hão huyền nữa, thực thế một chút đi! Anh
trai như thế này cũng coi như một người đàn ông tốt rồi! Em nói thẳng
ra đi, có muốn lấy không thì bảo! Nghe nói bây giờ kết hôn rất rẻ,
tới Cục Dân chính, chỉ cần chín tệ là làm xong thủ tục, nếu đồng
ý lấy thì anh mời”.
“Được thôi! Anh Nhất Minh, anh có xe, có nhà, có tài
khoản ngân hàng như vậy, kẻ hám tiền như em không lấy anh thì lấy
ai?!”.
Đương nhiên tôi muốn lấy rồi, bây giờ trong mắt tôi,
Chu Nhất Minh là người đàn ông tốt nhất, không ai có thể thay thế.
Mặc dù trước đây tôi đã từng mơ mộng, hy vọng mình có thể tìm được
một người đàn ông hoàn mỹ như chàng hoàng tử bạch mã để gửi gắm
cả đời. Nhưng cuối cùng tôi đã hiểu, không có một nửa một trăm điểm
hoàn mỹ, chỉ có hai người, mỗi người năm mươi điểm mà thôi! Khi hai
người thích hợp ở bên nhau mới có thể hợp thành một trăm điểm hạnh
phúc mỹ mãn.
Tôi tin, tôi tin chắc rằng, tôi và Chu Nhất Minh ở bên
nhau tuyệt đối đủ để hợp thành một trăm điểm hạnh phúc mỹ mãn.
Tôi và Chu Nhất Minh dự định kết hôn, tin tốt lành
đó đương nhiên khiến bố tôi, dì Thạch và bố mẹ anh ấy vui mừng khôn
xiết.
Nói làm là làm, đi đăng ký kết hôn trước rồi cử
hành hôn lễ. Lúc đầu định ngày đại hỷ vào tháng Mười một, thế
nhưng như vậy thì gấp quá, chuẩn bị không kịp. Về sau định vào Tết Nguyên
đán thì tôi lại chê trời lạnh, mặc váy cưới không tiện. Đã từng
chứng kiến những đám cưới tổ chức vào mùa đông rồi, cô dâu còn phải
khoác thêm áo lông đỏ bên ngoài, trông chẳng ra sao cả, tôi tuyệt đối
không làm việc đó. Thế là cuối cùng quyết định chọn một ngày tốt
trong thượng tuần tháng Mười một, thời tiết tháng Mười một ở thị
trấn này vẫn còn ấm áp, nhiệt độ trung bình chỉ trên dưới hai mươi
độ, không lạnh cũng không nóng.
Giờ đã là tháng Tám, ngày tốt cũng cận kề rồi,
phải chuẩn bị gấp mới kịp. Bố mẹ hai bên nhiệt tình chuẩn bị. May
mà căn hộ hai phòng ngủ của Chu Nhất Minh đã trang hoàng xong cả rồi,
không cần phải làm gì nhiều, chỉ cần chọn những đồ nội thất ưng ý,
sắp xếp nữa là được.
Nhưng hôn nhân là chuyện đại sự, còn rất nhiều việc
phải làm, tôi và Chu Nhất Minh đều lo lắng, bao nhiêu tâm huyết dồn
hết vào chuyện kết hôn. Đương nhiên anh ấy bận hơn tôi nhiều vì còn
phải đi làm, tôi may mắn hơn vì đang là kỳ nghỉ hè, có rất nhiều
việc đều do tôi đi lo liệu trước nên càng lo lắng.
Trước tiên, tôi lo lắng về vấn đề phục trang ngày
cưới. Làm cô dâu thì nhất định phải đẹp nhất trong ngày trọng đại
cả đời. Ít nhất tôi cũng phải chọn cho mình một chiếc váy cô dâu,
một chiếc áo dài và một bộ lễ phục. Cô dâu mới không thể không thay
nhiều bộ y phục được.
Cùng nhớ hồi nhỏ cùng bố mẹ đi ăn cưới, tôi thích
nhất là được ngắm cô dâu, xem cô dâu có xinh không. Cô dâu ăn mặc, trang
điểm có đẹp không là tiêu điểm chú ý của các quan khách. Tôi không
thể để hôm đó khách khứa không mấy chú ý đến mình, đóa hoa chỉ rực
rỡ một lần trong đời, sao tôi lại không cố gắng hết sức để đóa hoa
nở rực rỡ nhất?
Tiếp theo tôi phải lo lắng bài trí nội thất trong
nhà, đặt mua cái gì, sắp xếp đồ như thế nào cũng phải cân nhắc kĩ
càng. Tôi ra ngoài xem đồ nội thất, rèm cửa, đèn trang trí… chú
trọng nhất là giường cưới, bộ chăn ga gối đệm động phòng hoa chúc,
khi cơn sóng tình trào dâng thì đương nhiên phải có những vật dụng
thật hoàn mỹ phối hợp, tôi nhất định phải mua một bộ chăn ga gối
đẹp nhất, hài lòng nhất.
Ngoài những thứ đó, tôi còn phải mua rất nhiều đồ
khác nữa, quần áo mới, giày mới, tất mới, túi xách mới… Là một
tân nương, ngày kết hôn cái gì cũng phải mới. Cho nên suốt kỳ nghỉ
hè dường như tôi toàn ở trên phố, đi hết cửa hàng này đến cửa hàng
khác mua đồ, hễ ưng cái nào là gọi ngay cho “Chủ tịch Chu” nhà tôi
chạy qua ngắm nghía và cho ý kiến.
Từ khi tôi và Chu Nhất Minh cùng nhau đi đăng ký kết
hôn, anh ấy tỏ ra rất đắc ý, cầm hai tờ chứng nhận đăng ký kết hôn
là mặt mày hớn hở, luôn miệng hát ca.
“Có cái này rồi, anh trai coi như đổi đời, từ vị
trí nô lệ lên làm tướng quân. Bà xã yêu quý, công ty hợp tác hôn nhân
mới thành lập của chúng ta này, từ nay về sau anh là chủ tịch hội
đồng quản trị kiêm tổng giám đốc, việc lớn việc nhỏ đều phải thông
qua anh để đưa ra quyết định cuối cùng, biết không hả?”.
Tôi liền véo Chu Nhất Minh một cái rõ đau cho nhớ.
“Anh nghĩ hay nhỉ!”.
Véo xong mới cảm thấy mình đã là vợ rồi thì phải
dịu dàng, ngoan hiền, cẩn thận không để ông xã vừa rơi vào tay đã sợ
chạy mất dép. Thế là tôi lại làm mặt mỉm cười e lệ như phụ nữ
Nhật Bản. “Biết rồi, Chủ tịch Chu”.
Sau khi Chu Nhất Minh thăng chức thành “Chủ tịch Chu”
thì tỏ ra rất hứng khởi, lập tức rút chiếc nhẫn kim cương ra, đeo cho
tôi. Chiếc nhẫn đó đeo vào tay rất đẹp, không cần phải nói tôi vui
mừng đến mức nào. Tên tiểu tử này cũng biết giả bộ ghê! Khi vào
Cục Dân chính đăng ký kết hôn, Chu Nhất Minh không chịu mua nhẫn như
người ta vẫn làm, còn nói cái gì mà đợi đến hôm chính thức kết hôn
hẵng hay, thì ra anh ấy muốn làm tôi ngạc nhiên.
Chu Nhất Minh mua chiếc nhẫn này hết hơn một vạn tệ.
Bình thường anh ấy không nỡ bỏ ra nhiều tiền như thế, nhưng anh ấy
nói: “Cả đời mới kết hôn một lần, vợ chưa cưới đã trao thân gửi
phận cho mình thì mình không thể keo kiệt đến mức ngay cả chiếc nhẫn
đắt tiền cũng không dám mua”. Nhưng ngoài chiếc nhẫn, những thứ khác
anh ấy đều không tiêu hoang phí. Đương nhiên không phải quá bủn xỉn mà
có chừng mực, không đắt quá cũng không rẻ quá.
Hôm nay tôi kéo Điền Tịnh đi cùng, giúp tôi chọn ga
gối. Lúc đầu tôi thấy ưng một bộ hơn chín trăm tệ của hãng Dohia,
hợp với tiêu chuẩn không đắt quá cũng không rẻ quá của Chu Nhất Minh.
Nhưng Điền Tịnh lại nói mấy hôm trước cô ấy nhìn thấy một bộ ga gối
cưới rất đẹp của hãng Mendale, giá hơi đắt một chút, hơn ba nghìn tệ
nhưng lại được khuyến mãi một chiếc váy lễ phục màu hồng, chiếc
váy đó cũng rất đẹp.
“Mình dẫn cậu vào Mendale xem nhé, bộ đó thật sự
rất đẹp. Tuy hơi đắt một chút nhưng tiền nào của ấy, đẹp hơn bộ hơn
chín trăm tệ kia nhiều”.
Tôi và cô ấy đến Mendale xem, quả nhiên bộ ga gối
cưới màu hồng ấy rất đẹp, chiếc váy lễ phục cũng rất hợp với sở
thích của tôi, mặc thử hơi chật một chút nhưng cô nhân viên bán hàng
nói có thể nới rộng cho tôi. Sản phẩm không chê vào đâu được, có
điều giá hơn ba nghìn tệ, thì hơi khiến người ta xót xa. Tôi gọi điện
trưng cầu ý kiến của Chu Nhất Minh, anh ấy cũng phản đối.
“Có nhầm lẫn gì không? Bộ ga gối ấy bán đắt quá!
Hơn nữa, cũng chỉ dùng khi đêm đến đi ngủ thì nằm đắp, không nên mua
đắt quá như thế, nếu hơn một nghìn tệ thì còn được”.
Tôi thất vọng tắt điện thoại, quay sang nói với Điền
Tịnh: “Chủ tịch Chu nhà mình không đồng ý, nói không cần thiết phải
mua đắt như thế”.
“Cậu kệ anh ấy, kết hôn là việc trọng đại, cả đời
mình mới có một lần, xa xỉ một chút cũng đáng. Hơn nữa, tiền ở
trong tay cậu, cậu muốn mua gì, chẳng phải cậu nói là được sao?”.
Đúng thế, tiền ở trong tay mình, Chu Nhất Minh đã đưa
toàn bộ thẻ tín dụng cho tôi rồi, anh ấy đi làm tích cóp vài năm
được mấy vạn tệ, cộng thêm tôi cũng tích cóp được mấy vạn, lần này
kết hôn, mẹ anh ấy cũng đưa năm vạn tệ làm lễ vật ăn hỏi, bố tôi
còn đưa riêng cho tôi ba vạn tệ nữa. Trên tay tôi có gần hai mươi vạn
tệ, từ trước đến nay chưa có nhiều tiền như thế bao giờ, cảm giác
mình giống như một phụ nữ giàu có. Nhưng người ta tin tưởng tôi như
thế, đưa toàn bộ tiền cho tôi quản lý, tôi không thể tiêu bừa được.
Nghĩ ngợi một lát, tôi vẫn lưỡng lự. “Hay bọn mình
cứ sang chỗ khác ngó xem sao đã”.
Thế là chúng tôi lại lượn sang hãng Fuanna và một
vài hãng khác nữa, nhưng đã nhìn bộ hơn ba nghìn tệ xa xỉ rồi thì
không thể nhìn vừa mắt những bộ trên dưới một nghìn hay hai nghìn tệ
nữa. Không sợ không nhận biết được mặt hàng, chỉ sợ hàng so với
hàng, những đồ đắt bao giờ cũng tốt hơn đồ rẻ, quá đúng là tiền
nào của nấy.
Điền Tịnh thấy tôi không ưng mấy bộ bình thường đó,
bèn đưa ra ý kiến: “Hay là cậu về lên mạng tìm, xem trên mạng rẻ hơn
nhiều không, rồi mua trên mạng cũng được”.
Câu nói đó đã thức tỉnh tôi. Về đến nhà một cái
tôi liền lên mạng tìm bộ ga gối cưới Mendale đó. Phát hiện thấy trên
mạng chỉ bán có hơn hai nghìn tệ nhưng không khuyến mãi chiếc váy lễ
phục. Cũng chẳng sao, quan trọng nhất là mặt hàng chính chứ không
phải hàng khuyến mãi.
Chu Nhất Minh vừa tan làm đã bị tôi gọi sang thẳng
nhà. Tôi mở bức ảnh trên mạng cho anh ấy xem. “Chủ tịch Chu, anh nhìn
xem, anh thấy bộ ga gối này thế nào?”.
Anh ấy liếc qua một cái rồi nói. “Bộ này cũng bình
thường!”.
“Anh chẳng có mắt thẩm mỹ gì cả, bộ này mà còn
kêu là bình thường, em đi ngắm cả buổi chiều mà không thấy bộ nào
đẹp hơn. Nói cho anh biết, bộ buổi chiều em thích chính là bộ này,
giá hơn ba nghìn tệ. Nhưng ở trên mạng chỉ bán với giá hơn hai nghìn,
rẻ được gần một nghìn tệ đấy”.
Anh ấy nghe ra. “Em vẫn muốn mua bộ này đúng không?”.
“Đúng thế, người ta cả đời kết hôn có một lần, mua
một bộ đắt một chút, có được không?”.
Anh ấy xoa xoa cằm ra chiều suy nghĩ. “Chuyện này… để
lãnh đạo suy nghĩ thêm đã”.
Tôi vội vàng chạy ra tủ lạnh lấy một lon Coca anh ấy
thích uống mang vào phòng, đưa cho anh ấy, nịnh nọt: “Chủ tịch Chu, chắc anh khát rồi hả? Uống chút nước đi!”.
Anh ấy giả bộ nghiêm túc lắc đầu. “Không cần hối
lộ, lãnh đạo đây không duyệt bộ này”.
“Vậy lãnh đạo duyệt bộ nào?”.
Anh ấy vẫn ra vẻ nghiêm túc nhưng ánh mắt đã tràn
ngập nụ cười. “Lãnh đạo thích mỹ nhân kế hơn”.
“Hiểu rồi, hiểu rồi”. Tôi tiến ra phía trước, hôn anh
ấy một cái rõ kêu. “Lãnh đạo, thế này anh đã mãn nguyện chưa?”.
“Không được, vẫn chưa đủ, tiếp tục!”.
Thế là tôi bắt đầu hôn má Chu Nhất Minh, hết hôn
trái rồi lại hôn phải, cứ như con chim nhỏ mổ thức ăn vậy. Bận rộn
hồi lâu mà anh ấy vẫn nói chưa đủ, tôi không làm nữa. “Mệt quá, thôi
đi!”.
“Anh không mệt, đổi sang anh hôn em nhé!”.
Anh ấy nhào đến hôn tôi, chiếc cằm chưa cạo râu sạch
sẽ cọ vào mặt tôi buồn buồn. Tôi vừa cười vừa trốn, hai người chẳng
biết thế nào lại cuộn tròn lấy nhau lăn trên giường. Chiếc đệm êm ái
hứng chịu thể trọng của hai người, để chúng tôi mặc sức lăn trái lăn
phải.
Lăn lộn một hồi, tôi cảm thấy hơi thở của anh ấy có
phần gấp gáp hơn, anh ấy thì thầm vào tai tôi, giọng hổn hển: “Anh
nói… tối nay anh không về nữa có được không?”.
Đương nhiên tôi hiểu anh ấy nói không về nữa có nghĩa
là gì, từ chối thẳng thừng: “Không được, anh muốn ở lại làm gì?”.
“Anh muốn làm cái gì, chẳng lẽ em lại không biết?
Anh…”. Anh ấy dừng lại một lát rồi cười, nói đầy ngụ ý: “Anh muốn
chơi trò chơi hồi bé hai đứa mình chơi ấy, lần này chúng ta nhất
định chơi vui hơn nhiều”.
Nghĩ lại chuyện hai đứa trẻ con đã từng bắt chước
người lớn “chơi trò chơi”, tôi cũng buồn cười nhưng cố kiềm chế, nói:
“Không được, anh mau về đi!”.
“Tại sao lại không được? Chúng ta đã đính hôn rồi,
bà xã đại nhân yêu quý ơi, về mặt pháp luật anh đã là ông xã chính
thức của em chứ không còn là giai đoạn mới yêu đương, tìm hiểu nữa
đâu!”.
Lần này tôi đổi vai làm lãnh đạo: “Đúng, anh đã có
cương vị chính thức nhưng thời gian nhậm chức thì còn phải đợi sắp
xếp đã. Đồng chí Chu Nhất Minh, anh cần phải kiên nhẫn, có biết không
hả?”.
Vẻ mặt anh ấy đầy đau khổ. “Anh phản đối, cương
quyết phản đối! Đã có cương vị chính thức mà còn không nhanh sắp
xếp công việc, em làm như thế chẳng khác nào muốn hành hạ người ta!
Em có biết là đứng trước một bát thịt kho tàu ngon mà chỉ có thể
ngắm chứ không được ăn sẽ cảm thấy khó chịu như thế nào không hả?”.
“Vậy anh đừng nhìn nữa, mau về nhà đi! Ngoan, nghe
lời! Chúng ta phải cố gắng kiềm chế để dành cho đêm tân hôn”.
Tôi nửa tiễn nửa đuổi đẩy Chu Nhất Minh ra khỏi cửa,
anh ấy có vẻ không cam lòng nhưng cũng chẳng biết phải làm sao. “Được
rồi, đừng đẩy nữa, anh trai đi là được chứ gì? À phải rồi, bộ ga
gối cưới đó em thích thì cứ mua, nghìn vàng cũng khó mua được niềm
vui!”.