Sau khi đã được sự chấp thuận của Chủ tịch Chu, tôi vội vàng lên mạng đặt mua hàng. Bộ ga gối
cưới màu phấn hồng nhanh chóng được giao đến, chất lượng sản phẩm
chính hãng, giá cả lại rẻ được một phần ba, mua sắm trực tuyến
thật tốt!
Bộ ga gối Mendale đó, dì Thạch và bà Chu sau khi
ngắm nghía bằng con mắt từng trải cũng phải thốt lên khen ngợi. Giá
hơn hai nghìn tệ đối với họ đương nhiên rất đắt nhưng họ đều nói kết
hôn là chuyện đại sự, tiêu hoang một chút cũng chẳng sao.
Vì mua bộ ga gối này trên mạng, chứng thực thấy
chất lượng sản phẩm tốt, là hàng chính hãng mà giá cả lại rẻ hơn
nên sau đó, phàm là những cái gì có thể mua được trên mạng, tôi đều
đặt mua tuốt. Tất nhiên cũng có một số thứ không thể mua qua mạng
được, ví dụ như váy cưới. Người tôi vốn đẫy đà, không được chuẩn cho
lắm nên y phục phải thử trực tiếp, không thể mua bừa được.
Mua váy cưới thì càng cần phải nhờ Điền Tịnh tham
mưu, gần đây hễ cô ấy có chút thời gian rảnh rỗi là đều bị tôi
chiếm hết. Cô ấy nói tôi toàn tha cô ấy đi khắp nơi, lang thang hết
phố này đến phố khác. Tôi bảo mình còn muốn kéo cô ấy đi cùng làm
của hồi môn nữa cơ. “Nói thật đấy, hôm cưới cậu phải làm phù dâu,
đưa mình về nhà chồng!”.
Tôi kết hôn, Điền Tịnh đương nhiên phải làm phù dâu
rồi, ngoài cô ấy, thực sự tôi không nghĩ đến ai khác. Còn việc chọn
phù rể thì để Chu Nhất Minh tự giải quyết. Anh ấy cũng nhanh chóng
tìm được người, nói là Tạ Đông Phương tình nguyện.
“Lúc đầu anh định chọn một đồng nghiệp nào đó trong
đội nhưng cậu ấy gọi cho anh, nói nhất định phải cho cậu ấy cơ hội
này”.
Tôi vừa nghe đã hiểu ra ngay, mục đích của tay phù
rể này chẳng trong sáng gì, rõ ràng muốn hướng tới phù dâu đây mà.
Khi tôi nói cho Điền Tịnh biết Tạ Đông Phương chủ
động xin làm phù rể, cô ấy vừa nghe cũng hiểu ngay, mặt đỏ ửng.
“Gần đây cậu ta thường xuyên gọi điện cho mình chuyện trò, tuần nào
từ thành phố về cũng hẹn gặp mình. Lần trước mình thuận miệng nói
cho cậu ta biết khi nào cậu và Chu Nhất Minh cưới, mình sẽ làm phù
dâu, không ngờ cậu ta lại đi tìm Chu Nhất Minh đòi làm phù rể”.
“Điền Tịnh ơi, người ta có ý với cậu đã quá rõ
rồi. Còn cậu thì sao? Rốt cuộc nghĩ thế nào, liệu có khả năng tiến
triển được không?”.
“Mình cũng không biết, có điều mình không thấy phản
cảm với cậu ta. Nếu cậu ta muốn theo đuổi mình thì cứ để xem biểu
hiện của cậu ta thế nào”.
Nghe giọng điệu đó là biết Tạ Đông Phương vẫn có cơ
hội, chỉ cần cậu ta kiên trì theo đuổi, sẽ có ngày lòng chân thành
vượt qua mọi khó khăn. Tôi tin cậu ta sẽ có được Điền Tịnh.
Hôm đó tôi và Điền Tịnh dạo phố cả buổi chiều,
cuối cùng cũng mua được chiếc váy cưới vừa ý. Chiếc váy màu hồng
phấn, trông đằm thắm, thanh lịch, kiểu váy quây đơn giản, bên dưới xòe
rộng như chiếc ô, mặc vào nhìn như công chúa ấy. Tôi rất thích!
Trong sâu thẳm trái tim cô gái nào cũng mơ ước mình
sẽ trở thành công chúa, tuy đại đa số đều sinh ra trong một gia đình
bình dân, không phải ai cũng có thể trở thành công chúa. Tuy nhiên,
trong khoảnh khắc đặc biệt trong đời, bất luận là ai cũng có thể
trở thành một cô công chúa xinh đẹp và quyến rũ, bước đi trong tiếng
vỗ tay và ánh mắt tán thưởng, chúc phúc của tất cả quan khách.
Trả tiền xong, tôi đang dặn nhân viên gói ghém cẩn
thận thì Chu Nhất Minh gọi điện: “Công chúa Đậu xanh, tối nay có rỗi
không? Đám bạn học bắt anh khao nên muốn đưa em đi cùng”.
Từ lúc đem câu nói: “Rùa nhìn đậu xanh, càng nhìn
càng thấy vừa mắt” của Điền Tịnh kể cho Chu Nhất Minh nghe, anh ấy
liền gọi đùa tôi là “công chúa Đậu xanh”.
“Anh không phải là hoàng tử, công chúa đậu Hà Lan
mềm mại, yếu đuối anh không có phúc được hưởng, chọn công chúa Đậu
xanh này là được rồi”.
Công chúa Đậu xanh, nghe cũng không đến nỗi nào. Tôi
rất thích. Hà Lan hay Đậu xanh cũng là công chúa mà.
Hoàng tử của tôi đến đón, tôi đành phải nhẫn tâm để
Điền Tịnh về nhà một mình. Cô ấy dở khóc dở cười. “Từ giờ đừng
đến tìm mình nữa nhé, có Chủ tịch Chu
nhà cậu lo liệu cả rồi!”.
Chu Nhất Minh và đám bạn học cũ đó hẹn nhau liên
hoan ở nhà hàng mà bọn họ thường lui tới.
Bọn họ chơi thân với nhau nhiều năm nay nên không cần
phải giữ ý giữ tứ gì nữa, ai cũng ăn uống thoải mái, tranh giành
đồ ăn của nhau. Càng tranh cướp càng vui, ăn lại càng ngon cho nên đồ
ăn vừa đặt xuống bàn nhoắng cái đã sạch trơn. Tôi cũng là người
phàm tục, không có thứ không thích, nếu không được ăn thịt thì cũng
coi như không ăn gì. Nhưng tôi không đọ được với bọn họ, chỉ có thể
ngồi nhìn trong tuyệt vọng.
Tôi không tranh được miếng nào, may mà Chu Nhất Minh
có “kinh nghiệm sa trường đã lâu” nên rất biết cách tranh cướp thịt.
Chỉ cần có món mặn nào đặt lên bàn là anh ấy hăng hái tiến lên,
vội vã giơ đũa gắp. Đôi lúc chậm một bước không tranh kịp, anh ấy
liền không khách khí quay sang cướp lại miếng thịt từ bát của người
khác.
Mỗi lần gắp được miếng thịt anh ấy lại đưa cho tôi
ăn trước. “Mau ăn đi, mau ăn đi, ăn chậm là hết đấy! Đi ăn với cái hội
này, không nhanh chỉ có chết đói thôi!”.
Nói thực, chơi trò tranh cướp đồ ăn này rất vui, vừa
ăn vừa đùa nghịch, hơn nữa có Chu Nhất Minh, hễ gặp được miếng thịt,
miếng cá to nào lại vội vàng đưa cho tôi, cảm giác thật dễ chịu! Tôi
cũng không nỡ ăn một mình nên sau khi cắn một miếng lại quay sang đút
cho anh ấy ăn.
Cả bàn thấy thế thì la hét ầm ĩ: “Kinh quá, kinh
quá! Hai người định để người khác nhức mắt đến chết hả?”.
Tôi mặc kệ, vừa ăn vừa tranh thủ độp lại một câu:
“Vậy ai nhức mắt chết thì cứ chết đi, mấy người bọn cậu cũng chẳng
có gì tốt đẹp”.
Bọn họ càng la ó, nói tôi tuy có cái bụng to có
thể bao dung chuyện thiên hạ như Đức Phật Di Lặc nhưng miệng lưỡi thì
sắc như dao, không dễ đối phó. Một cậu còn tỏ ra thắc mắc, hỏi Chu Nhất
Minh: “Rốt cuộc cậu làm cách nào mà thu phục được cô ấy thế? Nói
nghe xem, để anh em còn học tập kinh nghiệm!”.
Chu Nhất Minh vừa được tôi đút cho một miếng, nhồm
nhoàm nhai, che miệng trả lời: “Không có gì, cứ đi đến, cầm tay dắt
đi thôi”.
“Yên Phiên Phi mà cũng để cho cậu tự dắt đi à?”.
Anh ấy ngang ngạnh đập bàn. “Không chịu đi thì đánh
cho chóng mặt rồi tiếp tục dắt đi!”.
Cả bàn cười ngặt nghẽo, la hét nói Chu Nhất Minh
quả là cao siêu.
Đang lúc náo nhiệt nhất thì điện thoại đổ chuông,
trong phòng ăn ồn ào quá, tôi liền chạy ra ngoài nghe điện. Trên màn
hình hiện lên số điện thoại của Đới Thời Phi, tôi ấn nút nghe. Anh ta
nói mới đi công tác nước ngoài về, có quà muốn tặng tôi, hỏi tôi có
rỗi không thì ra quán cà phê ngồi một lát, nhân tiện đưa quà cho tôi.
Cái tên này thật là! Lúc đầu tôi theo đuổi anh ta
thì anh ta chẳng coi tôi ra gì, giờ tôi không cần nữa thì anh ta lại săn
đón, nịnh bợ. Đời là thế, đôi lúc rất mâu thuẫn! Lúc có thì không
biết trân trọng, đến khi mất rồi mới thấy quý.
Tôi lịch sự từ chối anh ta: “Xin lỗi anh nhé, hôm nay
em không rỗi!”.
“Không có gì, vậy khi nào em rỗi?”.
Tôi không muốn vòng vo với anh ta nữa, bèn nói thẳng
cho anh ta biết: “Thời gian gần đây em rất bận bởi vì tháng Mười một
này em kết hôn rồi, em bận chuẩn bị cho đám cưới”.
Đầu máy bên kia nói ấp úng không thành tiếng: “Em… sắp
kết hôn?”.
“Vâng! Hình như anh vẫn chưa chúc mừng em đấy nhé!”.
“Ờ, chúc mừng chúc mừng!”.
“Cám ơn anh, không có việc gì nữa thì em cúp máy
đây, ông xã đang tìm em rồi”.
Tôi tin đây là lần cuối cùng tôi và Đới Thời Phi liên
lạc với nhau, chắc chắn anh ta sẽ không tìm tôi nữa.
Sau khi quay lại phòng ăn, tôi thấy bát của mình đã
đầy ắp thịt thỏ. Chu Nhất Minh vừa giục tôi ăn mau vừa hỏi khi nãy ai
gọi điện. Tôi nói: “Gọi nhầm thôi, không có gì quan trọng cả”.
Bây giờ đối với tôi người quan trọng nhất chính là
người đang ở trước mặt.
Sau khi cả nhóm giải tán, Chu Nhất Minh đưa tôi về
nhà. Tôi lại kéo anh ấy lên phòng khoe chiến lợi phẩm thu được sau cả
buổi chiều lang thang ngoài phố. Chiếc váy cưới đó Chu Nhất Minh cũng
rất thích, bảo tôi mặc thử cho anh ấy xem. Sau khi thay xong bước ra,
tôi còn đỏm dáng uốn éo hình chữ S trước mặt Chu Nhất Minh, ánh mắt
anh ấy có vẻ hơi gian.
Tôi nhận thấy liền đẩy anh ấy ra ngoài. “Được rồi,
được rồi, anh có thể về được rồi”.
Chu Nhất Minh bám chặt cánh cửa, quay sang tôi, cười
nhăn nhở. “Em phải mau mau đồng ý cho anh ở lại đi chứ! Về mặt pháp
luật anh đã là chồng của em rồi, buổi hôn lễ đó chẳng qua chỉ là
nghi thức truyền thống thôi”.
Tôi không nhượng bộ: “Không được, trước khi cử hành
hôn lễ, tuyệt đối không được!”.
Chu Nhất Minh định nói thêm thì tiếng cửa phòng của
lão nhân gia mở ra, ông cầm cốc ra lấy nước uống, thấy hai đứa đang
lôi lôi kéo kéo thì cố tình ho một tiếng, khiến Chu Nhất Minh đang
cười đùa bỗng im bặt, không muốn đi cũng phải đi.
Trước khi đi ra, anh ấy còn nháy mắt với tôi, nói:
“Vấn đề này lần sau chúng ta lại thảo luận tiếp”.
9.
Đúng là khi kết hôn có rất nhiều việc phải làm, tôi
bận rộn suốt cả tháng Tám, vừa đi mua những đồ cần thiết vừa phải
đến hiệu ảnh để chụp ảnh cưới. Thực ra tôi và Chu Nhất Minh đều
không thích chụp ảnh, nhất là chụp ảnh cưới cứ rập khuôn theo mô típ
quen thuộc. Nhưng nhà mới không treo vài kiểu ảnh thì trông không có
không khí, vì thế bộ ảnh cưới này lại càng phải chụp.
Thời buổi bây giờ chụp ảnh cưới không rẻ chút nào,
một bộ ít nhất cũng phải hàng nghìn tệ. Chủ tịch Chu
nhà tôi ban hành chỉ thị tối cao: “Chọn gói chụp rẻ nhất là được
rồi, bọn mình đều không mạnh về mảng này, chẳng tội gì phải nướng
tiền cho hiệu ảnh”.
Chỉ thị tối cao này, tôi cương quyết thực hiện đến
cùng. Đi khảo giá ba nơi, so sánh và mặc cả, cuối cùng chọn được
một tiệm ảnh khuyến mãi nhân dịp mới khai trương, giá một nghìn tám
trăm tám mươi tám tệ một bộ, ngoài ra còn được tặng thêm nào là móc
treo chìa khóa khung ảnh, một bộ váy cưới và một lần trang điểm cô
dâu.
Thời buổi bây giờ, các tiệm ảnh cưới làm ăn phát
đạt không thể tưởng tượng nổi, muốn chụp ảnh đều phải hẹn trước.
Chu Nhất Minh ban ngày phải đi làm, không có thời gian, thế nên chúng
tôi hẹn chụp vào buổi tối. Như vậy lại hóa hay, bởi vì buổi tối
người đến chụp hình không nhiều, trang điểm xong có thể vào chụp
ngay, không cần phải đợi.
Trong phòng trang điểm, họ trang điểm cho tôi rất đậm,
da tôi vốn đã rất đẹp rồi mà họ còn trát thêm một lớp phấn dày
cộp nữa. Gắn thêm hai tầng mi giả, lông mày gần như cạo sạch và vẽ
lại hai đường mới. Trang điểm đến mức tôi hoàn toàn không còn là tôi
nữa. Chu Nhất Minh nhìn thấy vậy cứ cười suốt. “Em là ai thế? Hình
như anh không quen biết em thì phải?”.
Thực ra anh ấy cũng có trang điểm, nhưng con trai trang
điểm không nhiều nên vẫn giữ được dung mạo thường ngày. Anh ấy mặc
một bộ vest đen được là phẳng phiu, ve cài áo màu vàng lấp lánh, ăn
mặc như vậy trông rất phong độ. Tôi cũng không nhịn được cười. “Chủ
tịch Chu, hôm nay trông anh rất ra dáng
chủ tịch!”.
Bộ ảnh cưới đó chúng tôi chụp đến gần mười hai giờ
đêm mới xong, tổng cộng thay ba bộ y phục: một váy cưới, một bộ lễ
phục và một bộ áo dài truyền thống Trung Quốc. Bộ áo dài mặc là
buồn cười nhất, bộ của tôi đỏ chót đầy hình rồng phượng, còn Chu
Nhất Minh mặc một chiếc áo choàng dài, trên đầu còn đội một chiếc
mũ quả dưa, đuôi mũ còn có bím tóc tết dài, nhìn hệt như các lão
thần thời nhà Thanh.
Nhìn anh ấy mặc bộ quần áo đó đứng trước ống
kính, tôi cười gần chết. “Chủ tịch Chu… không đúng, phải gọi anh là
Chu lão gia mới đúng, không biết dòng tộc họ Chu có mấy trăm mẫu
đất?”.
Mặc quần áo kiểu cổ trang, chụp ảnh cũng mang đậm
phong cách cổ trang. Ví dụ như cánh tay hai người vào bái đường, tân
lang cõng tân nương vào động phòng hoa chúc, tân lang vén khăn trùm đầu
của tân nương lên, v.v… Ấy vậy mà bộ ảnh lại rất đẹp, khi chọn ảnh
hầu như cái nào tôi cũng lấy, tất cả đặt ở nhà mới thì mới có
hương vị của tân hôn.
Mà tôi cũng rất thích bộ lễ phục cưới truyền thống
màu đỏ chót đó nên ngay sau hôm đi chụp ảnh cưới về, tôi liền ra một
cửa hàng áo cưới đặt may một bộ áo cô dâu màu đỏ chót. Lười đi tham
khảo nhiều nơi, tôi đặt ngay một bộ ở trên phố. Tôi còn trêu Chu Nhất
Minh: “Có cần may cho anh một bộ áo choàng dài không?”.
Anh ấy cười ha ha. “Em tha cho anh đi!”.
Ba bộ lễ phục cho ngày cưới đều đã chuẩn bị ổn
thỏa, cũng coi như một việc lớn đã xong. Nội thất trong nhà cũng đã
đặt rồi, người ta sẽ giao đến tận nơi. Còn chuyện đặt tiệc nhà hàng
thì đã có các bậc tiền bối của hai bên gia đình lo liệu, chúng tôi
không quan tâm, cũng coi như đỡ được một gánh nặng.
Vừa vặn kỳ nghỉ hè sắp kết thúc, trường mầm non
cũng sắp khai giảng, khi tôi trở lại trường làm việc, mặt mũi tươi cười
rạng rỡ, miệng ngân nga một điệu hát dân gian.
Khi con người ta gặp chuyện vui thì tinh thần cũng
trở nên sảng khoái, yêu đời. Tôi hoan hỷ đến mức vừa bước vào văn
phòng là mọi người đã nhận ra ngay. Có người tò mò hỏi tôi có
chuyện gì mà vui thế, hay là nhặt được năm triệu?
Tôi mỉm cười trả lời: “Còn vui hơn cả nhặt được năm
triệu tệ, tôi tìm được một phiếu ăn dài hạn. Hai tháng nữa sẽ là
ngày đại hỷ của tôi, đến lúc đó mời mọi người tới uống rượu hỷ!”.
Công bố của tôi khiến các đồng nghiệp rất bất ngờ,
trước khi nghỉ hè tôi vẫn còn đơn thân lẻ bóng, sao chỉ qua một kỳ
nghỉ đã công bố sắp kết hôn? Mới nghe nói trên trời rơi xuống một em
Lâm, chứ chưa từng nghe nói trên trời rơi xuống một anh Bảo[1].
[1] Một câu thành ngữ, ý nói gặp được chuyện tốt
lành. Ở đây tác giả muốn chơi chữ, Lâm và Bảo là hai nhân vật trong
“Hồng lâu mộng”.
Đức lang quân tương lai đó của tôi từ đâu chui ra, mọi
người đương nhiên vừa nghi hoặc vừa tò mò muốn biết.
Tôi tất nhiên phải phụ trách giải đáp thắc mắc này:
“Thực ra trước đây tôi và anh ấy yêu nhau rồi, chỉ là chưa công bố mà
thôi. Có lần đã bị giáo viên ở trường ta bắt gặp, La Lợi từng nhìn
thấy tôi và anh ấy cùng đi ăn với nhau”.
La Lợi ngớ người, buột miệng nói: “Là cái anh chàng
lùn đó hả?”.
Tôi không hề oán giận, vẫn mỉm cười nói: “Ừ, chính
là anh ấy. Ngày trước tôi cũng chê anh ấy lùn nhưng bây giờ tôi cảm
thấy cao thấp không phải là vấn đề. Napoléon có lùn không? Nhưng ông
ấy có thể làm hoàng đế châu Âu đấy. Picasso có lùn không? Nhưng điều
đó cũng không ngăn cản ông ấy trở thành một họa sĩ thiên tài”.
Tôi bê nguyên lời của Chu Nhất Minh ra nói với vẻ rất
hùng hồn. La Lợi thấy đúng nên cũng không phản đối gì thêm, chỉ nói:
“Chúc mừng, chúc mừng!”.
Những đồng nghiệp khác cũng nói lời chúc mừng.
Cô giáo Tôn cao tuổi nhất còn nói thêm: “Tiểu Yên,
trước tìm đối tượng cháu luôn nhấn mạnh phải tìm người cao, không cao
không lấy, cô cảm thấy như vậy không thỏa đáng. Chọn đàn ông sao có
thể chỉ nhìn vào mặt đó được, một người đàn ông quan trọng nhất là
ở tính cách tốt, chứ không phải ở hình dáng”.
Tôi mỉm cười, ra sức gật đầu. “Cô giáo Tôn, cô đúng
là thánh minh! Đáng lẽ cháu phải nghe lời cô sớm hơn mới phải, cũng
may là bây giờ vẫn chưa quá muộn”.
Học kỳ mới đã bắt đầu, tôi lại “vinh dự” được nhận
nhiệm vụ khó khăn. Lãnh đạo vẫn sắp xếp cho tôi phụ trách trận
tuyến đầu – lớp mẫu giáo bé.
Đám trẻ ở lớp mẫu giáo bé vẫn như vậy, đứa nào
cũng khóc lóc, kêu gào khi bố mẹ chúng đưa đến trường, đến mức phải
luân phiên nhau dỗ dành. Một bé gái khi bị mẹ đưa đến lớp còn kêu
gào thảm thiết: “Con không muốn đi học!”.
Khi tôi bước tới đón con bé, người mẹ trẻ ấy đã
chú ý đến tấm thẻ trước ngực tôi rồi vô thức đọc thành tiếng: “Yên
Phiên Phi! Cô giáo Yên, tên của cô đẹp quá, rất giàu chất thơ!”.
Đa số các bậc phụ huynh đều cố tình trò chuyện làm
quen với giáo viên để sau này con em mình vào học sẽ được giáo viên
quan tâm hơn một chút. Tôi cho rằng cô ấy cũng như vậy, bèn mỉm cười
đáp lễ: “Cảm ơn cô, giờ tôi đưa cháu vào lớp ăn sáng, chúng tôi sẽ
chăm sóc cháu thật tốt, cô cứ yên tâm!”.
“Đợi một chút, cô giáo Yên, có phải cô có đánh rơi
một cuốn sách không, cuốn Ba trăm bài thơ Đường ấy?”.
Tôi ngây người. “Sao cô biết? Đúng là tôi có đánh rơi
cuốn Ba trăm bài thơ Đường, cuốn sách đó còn là kỷ
vật mẹ tôi tặng nữa”.
Người mẹ trẻ đó vỗ tay một cái. “Cô giáo Yên, tôi
nhặt được đấy. Năm kia khi ngồi xe buýt, tôi đã nhặt được cuốn Ba
trăm bài thơ Đường, nhìn thấy trang tiêu đề có dòng chữ “Quà tặng
con gái yêu Phiên Phi”. Bởi vì cái tên Phiên Phi này rất đặc biệt và đầy
chất thơ nên tôi có ấn tượng rất sâu sắc. Hôm nay, vừa nhìn thấy tấm
thẻ của cô liền nhớ ra ngay. Chiều nay đến đón Tinh Tinh, tôi sẽ mang
nó đến trả cho chủ cũ”.
Đây đúng là một tin vui bất ngờ! Cuốn Ba trăm
bài thơ Đường mẹ tôi tặng đó đã bị Chu Nhất Minh làm mất hơn
hai năm nay rồi, thật không ngờ cũng có ngày nó được trả về cho chủ
cũ. Buổi chiều, khi mẹ Tinh Tinh đưa sách lại cho tôi, tôi thật sự
ngàn vạn lần đa tạ: “Thực sự rất cảm ơn cô!”.
Khi Chu Nhất Minh hay tin cuốn Ba trăm bài thơ
Đường vô tình bị đánh mất ấy giờ đã về lại với tôi thì
cũng rất đỗi vui mừng. “Nói thật, ngày trước làm mất cuốn sách của
em, anh cũng áy náy lắm, nó là kỷ vật mẹ em để lại. Nhưng anh đã
nghĩ trăm phương nghìn kế rồi mà vẫn không sao tìm được. Phải chăng
nhờ có mẹ em hiển linh phù hộ?”.
Tôi nghe mà thấy trong lòng trào dâng niềm xúc động.
Chuyện linh thiêng hay không đương nhiên là hơi hoang đường, có điều cuốn
sách này đã trở lại bên tôi trước khi tôi và Chu Nhất Minh cưới nhau,
phải chăng đó là món quà mẹ tôi dành tặng, chúc phúc cho chúng tôi?
Tôi rất muốn tin là vậy.
Ngày đại hỷ của tôi đã đến gần. Dì Thạch bảo tôi
rỗi rãi thì cùng dì ấy đi mua kẹo hỷ. Dì ấy không dám tự ý mua vì
sợ mua về tôi lại không thích. Dì ấy nhắc tôi mới nhớ, kẹo hỷ,
thiếp mời, mấy thứ lặt vặt này tôi vẫn chưa để ý tới.
Chạy ra chợ mua kẹo nhưng từ đầu đến cuối chẳng vừa
mắt loại nào, mấy loại kẹo đó bao bì đều rập khuôn như nhau, trông
rất bình thường. Tôi quyết định dùng chiêu cũ là lên mạng tìm, vừa
rẻ vừa có nhiều mẫu mã để lựa chọn. Mẫu mã thiệp cưới, kẹo hỷ
trên mạng rất phong phú, đa dạng, tôi và Chu Nhất Minh nhìn hoa cả
mắt, cuối cùng cũng chọn được loại ưng ý. Đặt mua xong là sản phẩm
đến tay ngay.
Bên chuyển phát nhanh đưa đến một chiếc thùng lớn,
có tám loại kẹo hỷ khác nhau, mỗi loại hơn chục gói, giờ còn phải
cho vào từng hộp giấy nhỏ có hình cô dâu, chú rể nữa, rất mất thời
gian. Chiếu theo danh sách khách mời mà bố mẹ hai bên đã soạn thì ít
nhất phải đóng ba trăm hộp kẹo hỷ.
Công trình này cũng không phải là nhỏ, cho nên suốt
mấy tối liền tôi đều trưng dụng Điền Tịnh sang đóng hộp giúp. Cô ấy
là một người bạn tốt, hễ gọi là có mặt ngay nhưng miệng thì luôn
biểu thị sự bất mãn: “Có nhầm lẫn gì không thế, cậu kết hôn hay
mình kết hôn? Kẹo hỷ mà cũng phải gọi mình sang đóng gói hả?”.
Tôi mặt mày rạng rỡ. “Tặng không cho cậu cơ hội rèn
luyện, cậu còn không cảm kích. Đi cùng mình nhiều ngày như vậy, sau
này kết hôn tha hồ có kinh nghiệm”.
Chúng tôi ba người đóng gói theo dây chuyền sản xuất,
trước tiên tôi gấp hộp, sau đó đưa Chu Nhất Minh bỏ tám chiếc kẹo
vào, rồi đưa cho Điền Tịnh lấy ruy băng thắt nơ bướm cho đẹp.
Chu Nhất Minh vừa đóng gói vừa lắc đầu thở dài.
“Haizz, bà xã đại nhân này thật phiền phức, ngoài chợ đóng gói đầy
đủ rồi thì không mua, lại lên mạng đặt mua rồi tự đóng gói, còn nói
là để cho đặc biệt, không giống ai, làm anh trai mệt chết đi được!”.
Điền Tịnh cười tinh nghịch. “Bà xã phiền phức như
vậy thì bỏ đi là xong, bây giờ thay đổi vẫn còn kịp đấy!”.
“Như vậy sao được, nhất định phải HOLD[2] lấy
chứ. Bà xã phiền phức còn hơn không lấy được ai, như vậy mới là
người thức thời, anh trai không thể vì một chút phiền phức bé bằng
hạt vừng mà bỏ cả quả dưa hấu”.
[2] Có nghĩa là giữ chặt.
Tôi cười khì khì. “Vậy là anh tinh đấy! Mau tiếp tục
đóng gói kẹo hỷ cho em đi!”.
Anh ấy khoanh tay trước mặt tôi. “Vâng, thưa bà xã đại
nhân, xin phục vụ tận tình!”.