Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, dù chẳng phải là
hoàng tử và công chúa. Những con người rất đỗi bình thường như bạn,
như tôi, như anh ấy, tuy xấu xí và ngốc nghếch nhường vậy nhưng chỉ
cần trái tim chân thành và tình cảm dạt dào thì cũng có thể là
“đôi tình nhân ngốc nghếch và xấu xí chỉ có trên trời cao”. Cho dù
tầm thường như tôi đã cũng có thể hạnh phúc như hoa.
Ngày đại hỷ của tôi cuối cùng cũng đã đến. Suốt
cả ngày lúc nào cũng ồn ào, náo nhiệt.
Náo nhiệt nhất là khi nhà trai đến đón dâu.
Sau khi đội ngũ đón dâu hùng dũng dừng lại dưới
lầu, Chu Nhất Minh đi cùng một đoàn rước
dâu do Tạ Đông Phương dẫn đầu tiến đến trước cửa nhà tôi. Còn Điền
Tịnh dẫn đầu một đoàn các chị em canh chừng ở cửa lớn, không cho
bọn họ vào. Theo tập tục cưới hỏi truyền thống, chú rể muốn vào
rước cô dâu đi không phải là chuyện dễ dàng. Cửa này chính là muốn
gây khó dễ và trêu chọc chú rể.
Điền Tịnh chỉ mở rộng cửa phòng, còn cửa chống
trộm bên ngoài vẫn cố thủ khóa chặt. Cô ấy hướng về phía Chu Nhất
Minh đang đứng ở bên ngoài, mỉm cười hỏi: “Anh là ai? Đến đây làm gì?”.
Chu Nhất Minh vội vàng nhét phong bì đỏ vào: “Tôi là
chú rể, đến để đón cô dâu”.
“Ai là cô dâu của anh?”.
“Yên Phiên Phi, cô dâu của tôi tên là Yên Phiên Phi”.
Điền Tịnh vẫn không chịu: “Chú rể kia, muốn đón
được cô dâu dễ dàng, mở cửa thuận lợi thì phải đưa 88.888 tệ, tiền
mặt là tốt nhất, không có thì ngân phiếu cũng được, tiền trao giao
người”.
Phong bì đỏ đựng 88.888 tệ tiền mở cửa thì đương
nhiên không đào đâu ra ngay được, đám người Chu Nhất Minh và Tạ Đông
Phương chỉ còn cách đứng trước cánh cửa chống trộm hướng vào trong
nói lời hay ý đẹp, còn nhét vào cửa một chiếc phong bì đỏ đựng 888
tệ để bày tỏ thiện chí.
Điền Tịnh cười ha ha, nói: “Thôi được, chú rể kia,
bây giờ cho anh vài cơ hội thể hiện, xem biểu hiện của anh thế nào.
Có biểu hiện tốt sẽ mở cửa”.
Chu Nhất Minh đầu gật như tế sao. “Đa tạ tổ chức đã
cho tôi cơ hội, tôi nhất định sẽ biểu hiện thật tốt!”.
Điền Tịnh cho Chu Nhất Minh cơ hội biểu hiện chính
là bắt anh ấy hát tình ca, nhưng bất luận thế nào trong bài tình ca
đó cũng phải có tên tôi. Tình ca thì dễ tìm nhưng nhất định phải có
ba từ Yên Phiên Phi thì đúng là hơi hại não. Đám người Chu Nhất Minh
vội vàng vắt óc suy nghĩ giùm anh ấy.
Tạ Đông Phương nghĩ ra đầu tiên, bảo Chu Nhất Minh
hát:
Chim én nhỏ, mặc áo hoa…p>
Anh ấy mới hát được hai câu đã bị Điền Tịnh cười,
ngắt lời: “Không được, không được, bài này không được, đây không phải
tình ca mà là bài hát thiếu nhi”.
Một người khác trong đoàn nghĩ ra: “Phải rồi, đoạn
cuối ca khúc trong phim Hoàn Châu cách cách ấy, tôi nhớ
là có câu em bay đến bên anh gì gì đó”.
Chu Nhất Minh lập tức đổi vai hát:
Anh bay đến bên em, mưa nhẹ nhàng rơi xuống, vòng
tay em ôm trọn lấy anh. Anh bay đến bên em, xa đến đâu cũng không mỏi
mệt, dẫu cho hành trình có đầy đau khổ và nước mắt…
Câu này coi như là hợp lệ nhưng Điền Tịnh vẫn chưa
chịu tha: “Đúng là tình ca nhưng vẫn chưa có tên cô dâu của chúng tôi,
chú rể ơi, nếu anh không nghĩ ra thì chúng tôi tuyệt đối không cho
phép qua đâu”.
Cánh đàn ông bên ngoài ra sức suy nghĩ, cuối cùng
vẫn là tự Chu Nhất Minh nghĩ ra, anh ấy vỗ vỗ vào đầu nói: “Phải
rồi, Hai con bướm, trong ca khúc Hai con bướm có
tên Phiên Phi”.
Chu Nhất Minh lại vội vàng cất tiếng hát:
Tôi và em bay lượn tung tăng[1],
quấn quýt dài lâu
Mãi mãi bay nhảy cùng nhau trong cõi hồng trần
này
Theo đuổi cuộc sống của em
Yêu say đắm, tôi ngàn lần trở lại
Không phụ lại tình cảm dịu dàng của tôi, vẻ đẹp
của em
Tôi và em bay lượn tung tăng, quấn quýt dài lâu
Mãi mãi bay nhảy cùng nhau trong cõi hồng trần
này
Đợi khi gió thu cuốn lá thu rụng
Có thể cùng em lụi tàn cũng không hối tiếc.
[1] Phiên Phi nghĩa là bay nhanh, Phiên Phiên Phi là
bay lượn tung tăng.
Tiếng hát vọng vào trong nhà, đến bên tai tôi, nghe
mà thấy trái tim mình rung động. Trong suốt thời gian qua, để tìm
được người ấy, sát cánh cùng bay trong cuộc đời này, thật sự có
thể nói là “ta quay cuồng tìm người trong muôn vạn… chợt ngoái đầu…”
thì ra người đó vẫn luôn ở bên cạnh tôi, nâng đỡ tôi, cùng bước cùng
cười. Và trong những ngày tháng sắp tới, hai chúng tôi vẫn tiếp tục
nắm tay nhau song hành, mãi mãi không bao giờ rời xa.
Chu Nhất Minh yêu quý của tôi ơi, rất lâu, rất lâu
trước đây, chúng ta đã cùng nhau lớn lên; và rất lâu rất lâu sau này,
chúng ta sẽ cùng nhau sống đến đầu bạc răng long. Quãng đời còn lại
có anh bên cạnh là niềm hạnh phúc nhất đời em!
Sau khi qua được cửa ải thứ nhất, Điền Tịnh tiếp
tục gây khó dễ: “Tiếp theo có một vài câu hỏi, nếu chú rể có thể
trả lời được hết thì sẽ mở cửa cho anh vào. Câu thứ nhất, xin hỏi
cô dâu thích màu gì nhất?”.
Câu này Chu Nhất Minh nắm quá rõ rồi. “Màu đen”.
“Xin hỏi cô dâu thích ăn món gì nhất?”.
Câu này Chu Nhất Minh cũng thuộc lòng. “Cô ấy thích
ăn thịt, bất luận là thịt gì”.
“Câu hỏi thứ ba, xin hỏi vòng ba của cô dâu là bao
nhiêu?”.
Câu hỏi này thật làm khó Chu Nhất Minh. “Điều này
làm sao tôi biết được, tôi chưa từng đo thử”.
“Không biết thì sẽ đóng cửa”.
Điền Tịnh làm ra vẻ chuẩn bị đóng cửa, Tạ Đông
Phương vội vàng thò tay vào chặn lại. “Đợi đã, đợi đã, thương lượng,
thương lượng, câu nào không trả lời được chúng tôi sẽ tự chịu phạt.
Phạt chú rể có được không?”.
“Được, phạt chú rể phải nói to một trăm lượt câu:
“Tôi yêu cô dâu Yên Phiên Phi!”.
Chu Nhất Minh ngoan ngoãn đứng bên ngoài nói to đủ
một trăm lượt câu: “Tôi yêu cô dâu Yên Phiên Phi!”, nói gần đủ một trăm
câu thì giọng đã hơi khàn.
Tôi ở trong phòng nghe thấy mà thương quá, vội vàng
gọi Điền Tịnh vào nhắn nhủ: “Đại khái thế là được rồi, cậu định
để chú rể của mình sợ quá chạy mất à? Mình mà không gả đi được,
sẽ chạy sang nhà cậu ăn vạ cả đời đấy”.
Điền Tịnh cười tủm tỉm. “Cậu thấy xót xa hả? Lần
trước một đồng nghiệp của mình cưới, bọn mình còn hành hạ chú rể
khổ sở hơn nhiều, vừa phải nằm sấp chống tay vừa phải giả làm chó
sủa gâu gâu. Nói thực, mình đối xử với Chủ tịch Chu nhà cậu như vậy
là lịch sự lắm rồi đấy. Thôi được, bây giờ bảo anh ấy ký giấy cam
đoan rồi cho anh ấy vào, thế được chưa?”.
Cách một cánh cửa chống trộm, Điền Tịnh cười ha ha
đẩy tờ giấy cam đoan ra cho Chu Nhất Minh. “Này, chú rể, anh xem kĩ
những điều kiện trong tờ giấy cam đoan này, nếu có thể đảm bảo được
thì xin ký tên vào, đọc to một lượt”.
Chu Nhất Minh nhận lấy tờ cam đoan xem kĩ, đám huynh
đệ đi cùng anh ấy cũng nhao nhao vẻ rất hào hứng. “Ôi trời đất ơi!
Đây nào phải là giấy cam đoan, là giấy bán thân làm nô lệ thì đúng
hơn”.
Điều kiện trong tờ cam đoan rất đơn giản.
Tôi xin đảm bảo với bà xã đại nhân:
1. Bà xã luôn luôn đúng.
2. Nếu không phải thì nhất định là do tôi nhớ
nhầm.
3. Nếu không nhớ nhầm thì nhất định là do tôi nghe
nhầm.
4. Nếu điều kiện 2, 3 không đúng, vậy thì tuân thủ
điều kiện 1.
Tôi hứa:
Làm tất cả việc nhà (bao gồm cả mát xa cho bà
xã).
Giao tất cả tiền lương (bao gồm cả thu nhập thêm).
Luôn nghe lời bà xã (bao gồm cả những điều sai).
Shopping luôn phải đi cùng (bao gồm cả những nơi
đàn ông không được vào).
Người cam đoan (Ký tên)
Ngày… tháng… năm…
Chu Nhất Minh xem xong liền lập tức ký tên và đọc to
một lượt nên đã vào cửa thuận lợi. Bước qua cửa lớn vẫn còn cửa
nhỏ, tôi bị đám phù dâu bắt trốn vào một trong ba phòng ngủ, đòi anh
ấy phải đoán xem tôi ở phòng nào. Đoán sai lại bị phạt, phạt phải
nằm sấp hít đất hai mươi cái. May mà anh ấy không nhầm, đoán một cái
đúng ngay.
Mở cửa ra, khi vừa nhìn thấy tôi, anh ấy tỏ ra rất
kích động: “Bà xã, gặp được em thật không dễ dàng gì! Cứ như “quá
ngũ quan, trảm lục tướng[2]” vậy”.
[1] Có nghĩa là: qua năm cửa ải, chém sáu tướng,
chỉ một việc vô cùng khó khăn.
Tuy được nhìn thấy mặt cô dâu nhưng cũng không có
nghĩa là có thể dễ dàng đưa cô dâu đi được. Bọn Điền Tịnh giấu đôi
giày của tôi đi. Nếu chú rể không tìm được thì đừng nghĩ đến chuyện
rước được dâu.
Một đôi giày để ở nơi nào đó trong số ba phòng ngủ,
hai phòng khách, không phải “mò kim đáy biển” nhưng cũng không phải dễ
dàng gì. Chu Nhất Minh huy động tất cả lực lượng tìm giày khắp các
tủ kệ, xó xỉnh, ở đâu cũng không tìm thấy đôi giầy đó. Cuối cùng
đành nhét phong bì đỏ cho đám phù dâu, xin bọn họ niệm tình gợi ý.
Điền Tịnh nể tình gợi ý cho Tạ Đông Phương. Cuối
cùng cậu ấy cũng tìm được đôi giày đó ở trong thùng gạo, trang
nghiêm như bề tôi lập công nói với Chu Nhất Minh: “Nhất Minh, phải có
thưởng đấy nhé!”.
Chu Nhất Minh vội vàng nhận lấy. “Có thưởng, có
thưởng, về rồi sẽ thưởng”.
Sau khi để tôi đi giày xong, Chu Nhất Minh coi như đủ
điều kiện rước dâu ra khỏi nhà. Mấy ngày sau đó anh ấy vẫn còn xúc
động. “Không dễ chút nào, lấy vợ thật không dễ chút nào!”.
Trêu chọc cô dâu chú rể trong đêm tân hôn vốn là màn
náo nhiệt nhất nhưng chưa đến màn này, Chu Nhất Minh đã phải uống say
rồi mà vẫn không có cách nào vào phòng tân hôn được. Bình thường
tửu lượng của anh ấy cũng khá, nhưng hôm nay khó có thể đấu được
với nhiều người như vậy. Anh ấy luôn là người hiền hòa với mọi
người, bạn bè, bạn học, đồng nghiệp đều đối xử rất tốt, vì vậy
người đến dự tiệc cưới rất đông. Người này, người kia cụng ly chúc
mừng. Tuy có đám phù rể uống đỡ nhưng cũng không thể ứng phó được
với nhiều người như thế. Uống mãi cũng thành say, cuối cùng mấy
người Tạ Đông Phương phải khiêng anh ấy vào phòng tân hôn.
Anh ấy uống say rồi, tục lệ trêu chọc cô dâu chú rể
trong đêm tân hôn cũng chẳng diễn ra được, một đoàn người gồm bạn bè,
người thân vốn háo hức muốn thử những trò tinh nghịch để trêu chọc
chúng tôi cũng đành lần lượt cáo từ ra về. Bố mẹ Chu Nhất Minh bận
rộn cả ngày cũng mệt rồi, sau khi khách khứa về hết, hai người chỉ
dọn dẹp qua loa rồi lui về phòng mình nghỉ ngơi, bảo tôi cũng nghỉ
sớm đi.
Quay trở về phòng tân hôn, nhìn thấy bộ dạng say bét
nhè của Chu Nhất Minh, tôi vừa chán vừa xót xa. Đây là đêm động phòng
hoa chúc của chúng tôi, tôi còn đang khao khát đêm xuân một khắc giá
nghìn vàng, kết quả anh ấy lại say khướt thế này thì còn động với
chả phòng gì nữa! Mất công mong mỏi, haizz, tắm rửa rồi đi ngủ vậy!
Tôi đi vào nhà tắm tắm gội, khi quay trở ra cầm theo
một chiếc khăn mặt ướt, định lau mặt cho anh ấy. Kết quả chiếc khăn
ướt vừa chạm vào mặt, anh ấy liền mở mắt ra, nháy mắt với tôi rồi
cười, nói: “Mọi người về hết rồi hả?”.
Tôi ngây ra một lúc rồi lập tức phản ứng trở lại,
miệng tủm tỉm cười. “Anh giả vờ say à?”.
“Không giả vờ không được, nếu không đám anh em đó dìm
chết anh mất. Ban ngày đã bị đám phù dâu bọn em hành hạ rồi, anh
không muốn chịu khổ thêm nữa. Với lại, đêm động phòng hoa chúc của
bọn mình, nếu bọn họ cứ dây dưa ồn ào mãi không chịu đi, há chẳng
phải sẽ lãng phí đêm xuân một khắc giá nghìn vàng của chúng ta sao?
Đành phải gian lận thôi!”.
Tôi không kìm được, cười phá lên. “Anh gian xảo thật
đấy, em cũng bị anh qua mặt!”.
Anh ấy cười hì hì rồi ngồi bật dậy như con cá
chép. “Bà xã đại nhân, đêm nay anh có thể chính thức nhậm chức rồi
chứ?”.
Tôi mặt đỏ bừng, tim đập loạn xạ. “Anh vẫn nghĩ về
chuyện này à?”.
“Anh không nghĩ về chuyện này thì sao gọi là đàn
ông? Em đừng nói với anh là em không nghĩ đến chút nào đấy nhé! Khi
nãy anh giả vờ say còn nghe thấy tiếng ai đó thở dài chán nản”.
Mặt tôi đỏ bừng lên, tim cũng đập nhanh hơn. “Anh nói
nhiều thế làm gì, người toàn mùi rượu, còn không mau đi tắm đi!”.
“Đi liền, bà xã, em đợi anh nhé!”.
Khi Chu Nhất Minh đi vào trong phòng tắm, tôi lấy bộ
đồ lót màu đỏ đẹp như cánh bướm đó trong tủ quần áo ra mặc vào,
cứ tưởng tối nay chẳng được mặc nó nữa cơ, may là vẫn còn dùng
đến. Sau đó tôi tắt đèn tuýp, bật hai chiếc đèn ngủ màu hồng ở đầu
giường, ngượng ngùng nằm xuống đệm, đợi anh ấy.
Anh ấy nhanh chóng tắm rửa xong trở ra, quấn chiếc
khăn tắm lên người. Khi bước tới bên giường liền quẳng chiếc khăn đó
đi, cuồng nhiệt ôm chầm lấy tôi. “Bà xã, vậy… chúng ta bắt đầu chơi
“trò chơi” nhé?”.
Câu nói này thật sự khiến tim tôi đập loạn xạ, như
thể có loạt đạn bắn vèo vèo vào tim, mạch máu như căng lên, mọi ngõ
ngách trong cơ thể như căng tràn, chắc mặt tôi đỏ lắm rồi bởi vì tôi
cảm thấy hai gò má nóng bừng bừng như phải bỏng…
Thôi, câu chuyện dừng lại ở đó, tiếp theo thế nào
trẻ em không nên biết, còn người lớn thì xin tự tưởng tượng. OVER!
Tôi và Chu Nhất Minh đã kết hôn như thế.
Tuy chúng tôi từng có “chí hướng cao xa”, một người
không phải bạch mã hoàng tử không lấy, còn một người chẳng phải
tuyệt sắc giai nhân không màng nhưng chúng tôi lại cùng nhau “chí lớn
thành họa”. Thôi bỏ đi, chẳng cần biết đến hoàng tử và giai nhân
nữa, làm một đôi phu thê bình thường tay nắm tay hạnh phúc! Ân ân ái
ái, ngọt ngọt ngào ngào, sát cánh cùng bay, trai tài… thôi dừng, hì
hì, nói thực, tôi và Chu Nhất Minh chẳng dám được coi là trai tài
gái sắc.
Anh ấy là một người đàn ông bình thường chẳng mấy
tài hoa, dáng vóc còn hơi thấp bé; tôi cũng chỉ là một phụ nữ rất
đỗi bình thường, chẳng có nhan sắc nghiêng nước đổ thành, thân hình
còn hơi đẫy đà nữa chứ. Có điều, một người đàn ông thấp và một
người phụ nữ béo cũng có thể sống một cuộc sống ngập tràn hạnh
phúc.
Giống như một Nguyên khúc[3] mà tôi
thích nhất:
Tôi ngốc nghếch, anh xấu xí
Ngốc thì ngốc, xấu thì xấu
Nhưng tâm đầu hợp ý.
Anh xấu xí nhưng trái tim anh chân thành,
Khiến cô bé ngốc nghếch này yêu anh tha thiết.
Đôi tình nhân ngốc nghếch và xấu xí ấy,
Nhân gian tìm đâu thấy,
Có chăng chỉ trên trời cao.
[3] Nguyên khúc: một hình thức văn nghệ đời Nguyên
gồm tạp kịch và tản khúc.
Cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn, dù chẳng phải là
hoàng tử và công chúa. Những con người rất đỗi bình thường như bạn,
như tôi, như anh ấy, tuy xấu xí và ngốc nghếch nhường vậy nhưng chỉ
cần trái tim chân thành và tình cảm dạt dào thì cũng có thể là
“đôi tình nhân ngốc nghếch và xấu xí chỉ có trên trời cao”. Cho dù
tầm thường như sỏi đá cũng có thể hạnh phúc như hoa.
Lời bạt
Cuộc sống hạnh phúc của nam nữ thế thường.
Đây là câu chuyện tôi muốn viết đã lâu. Nó không ngoắt
ngoéo, phức tạp, càng không có gì huyền bí, mà là chuyện tình của một đôi nam
nữ hết sức bình thường.
Mỗi người đến với thế gian này đều khao khát có được tình
yêu. Trên con đường tình ái, tìm được người yêu thương để cùng sát cánh bên
nhau là điều mà tận đáy lòng ai ai cũng mong mỏi. Nhưng đối với một nửa ấy,
chúng ta thường hay dùng trí tưởng tượng phong phú của mình để điểm tô, phác
hoạ hình ảnh hoa mỹ nhất và đặt vào đó quá nhiều ảo tưởng.
Hy vọng sẽ có được mối nhân duyên kỳ ngộ đầy lãng mạn như cô
bé Lọ Lem. Ước ao tình cờ gặp được người yêu như chàng hoàng tử bạch mã. Mong
đợi được trải nghiệm một tình yêu mãnh liệt... Chắc cô gái nào cũng từng mơ
mộng như vậy?