Trương Nhất Manh nhanh chóng đứng thẳng người, Trương Ninh Trí từ từ
đến gần, tay giữ chặt eo Trương Nhất Manh, làm cả người cứng đờ, Trương
Ninh Trí nhíu mày: “Không cần cứng ngắc vậy đâu.”
Đúng là khó hầu hạ …
Trương Nhất Manh để người thả lỏng hơn, nhưng vẫn giữ nguyên tư thế
ngẩng đầu ưỡn ngực thóp bụng lại, tròng mắt đảo tứ tung không dám nhìn
vào Trương Ninh Trí, Trương Ninh Trí lạnh lùng nói: “Nhìn tôi.”
Trương Nhất Manh: “…”
Không thể không nói, học nhảy đúng là một chuyện làm cho người khác
lúng túng, lại thêm đối tượng đó là Trương Ninh Trí … Tuy là Trương Ninh Trí nhìn qua có vẻ bình tĩnh, nhưng cái vẻ bình tĩnh này của anh ta lại càng làm cho người ta không thể bình tĩnh hơn … Trương Nhất Manh nghe
lời giương mắt lên, vừa hay chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Trương Ninh
Trí, tròng mắt của anh ta rất đen, tựa như một hồ nước trong không thấy
đáy, mà bóng dáng cô hiện lên rất rõ ràng trên mặt hồ nước ấy.
So với vẻ bình tĩnh của Trương Ninh Trí thì sự vội vàng, hấp tấp đến
nỗi tay chân luống cuống của Trương Nhất Manh đúng là một bi kịch, dù
nhìn Trương Ninh Trí không có gì gọi là mất kiên nhẫn cả nhưng sau lần
thứ ba đạp trúng chân anh ta, Trương Nhất Manh vẫn không chịu nổi, xấu
hổ che mặt lại: “Xin lỗi… Tôi không quen mang giày cao gót…”
Trương Ninh Trí yên lặng một chút rồi nói: “Sau này rồi sẽ quen thôi.”
Trương Nhất Manh khó xử gật đầu: “Ừ…”
Ai mà biết sau này là bao lâu chứ …
Trương Ninh Trí thản nhiên nói: “Đừng vội.”
Khó lắm…
Trương Ninh Trí nói tiếp: “Lần này chậm thôi.”
Lần này thì tốc độ chậm lại thật, anh ta đỡ Trương Nhất Manh, giúp cô nhẹ nhàng di chuyển, Trương Nhất Manh cảm thấy lần này đỡ hơn, từng
bước từng bước nhảy theo Trương Ninh Trí, Trương Ninh Trí nhẹ nhàng đếm
nhịp giúp cô, giọng nói của anh ta rất êm tai, thời gian từng chút từng chút trôi qua, thoắt cái đã đến chiều tối, ánh nắng buổi chiều hắt vào
phòng, Trương Nhất Manh càng thêm hứng thú, tốc độ từng chút tăng lên,
Trương Ninh Trí nhìn đồng hồ, cho cô nghỉ ngơi chốc lát rồi nhảy lần
cuối cùng. Ai Là Mẹ Anh
Cảnh vật lúc này đẹp một cách quyến rũ, một bên là ánh sáng ấm áp
rạng rỡ, một bên là bóng hai người được ánh nắng phản xạ lại dưới sàn,
tựa như một bức tranh tả thực mà bên trong đó chính là vẻ đẹp vô tận.
Trương Ninh Trí đưa Trương Nhất Manh từ nơi này đến nơi kia, từ nơi
âm u đến gần ánh nắng ấm áp, dưới trời chiều, từng đường nét trên gương
mặt Trương Ninh Trí bỗng trở nên rõ ràng, cứng cỏi nhưng vẫn không kém
phần nhu hoà, cứ như là được máy tính Photoshop ra vậy, trở nên dịu dàng lạ thường.
Mà đôi con ngươi đen nhánh không thấy đáy của anh dưới ánh nắng chiều bỗng trở nên lạnh lùng, hờ hững, tựa như một đôi ngọc hổ phách, vừa
xinh đẹp, vừa đáng quý, Trương Nhất Manh nhìn Trương Ninh Trí trong chốc lát, cảm thấy ngại ngùng đưa mắt đi chỗ khác, sau đó lập tức quay trở
về để tránh để anh ta lên tiếng nhắc nhở cô.
Hoàn thành xong bài nhảy, Trương Nhất Manh cũng phần nào đoán được
mặt cô đỏ đến cỡ nào, cũng may Trương Ninh Trí hình như không chú ý lắm, chỉ nói một câu “Có tiến bộ, ngày mai nghỉ ngơi, hôm sau tập luyện
tiếp” rồi đi trước.
Trương Ninh Trí đi rồi, Trương Nhất Manh cũng chẳng còn sức nữa, chân cô đau chết đi được, cả buổi chiều cố gắng nhảy theo nhịp rồi không đạp lên chân Trương Ninh Trí nên bây giờ khó chịu thế này cũng dễ hiểu, bắp chân, da thịt đau nhức, gót chân hình như còn bị sưng lên nữa …
Trương Nhất Manh kiếm đại một chỗ ngồi xuống, tháo giầy ra kiểm tra,
quả nhiên chân trái bị xướt da, chân phải thì sưng một vết lớn, Trương
Nhất Manh xụ mặt, giày đắt mấy cũng vậy mà thôi…
“À…” Trương Ninh Trí bỗng nhiên quay lại, nhìn thấy tư thế cực kì khó coi của Trương Nhất Manh – – một chân để lên đầu gối chân kia, hai tay
đặt phía sau, cổ ngẩng cao còn giày cao gót thì đã bị ném ra xa.
Trương Nhất Manh: “…”
Trương Ninh Trí yên lặng, rồi sau đó làm như chưa nhìn thấy gì cả,
tỉnh táo nói: “Ngày mai cô ó thể nhờ dì Thu hoặc tìm bạn bè đi mua quần
áo giày dép cho thích hợp, cứ nói dì Thu đưa tiền.”
Nói xong, vẫn giữ vẻ mặt đó, bình tĩnh xoay người rời khỏi.
Trong cả quá trình đó, Trương Nhất Manh hoàn toàn giữ nguyên tư thế, không hề động đậy.
Chẳng khác gì pho tượng hoá đá …
Vừa rồi cô đã làm cái gì vậy … Trương Ninh Trí đã thấy cái gì vậy ..
Cô có nên đi kiếm người diệt khẩu không … Hay là dứt khoát, tự sát luôn cho rồi T.T
“Mẹ!” Cửa bị mở ra lần nữa, nhưng lần này là Trương Ninh Giản đi vào, gần đây Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cứ như hình với bóng, hôm
nay cả buổi trưa không gặp làm Trương Nhất Manh cảm thấy nhớ anh, nhưng
mà bây giờ gặp nhau hình như không phải lúc …
Trương Nhất Manh nhìn đôi giày cao gót cách đó không xa, bình tĩnh nói: “Ừ, Ninh Giản.”
Trương Ninh Giản nhìn thấy tư thế của Trương Nhất Manh hoàn toàn
không kinh ngạc, chạy đến khoe: “Mẹ, thầy giáo nói con học rất là nhanh, con đã …”
Còn chưa nói hết anh đã sửng sốt, sau đó ngơ ngác nhìn chân của Trương Nhất: “Mẹ, chân của mẹ…”
Trương Nhất Manh trả lời qua loa: “Đâu có gì…”
“Sao lại bị như vầy…” Trương Ninh Giản tỏ ra vừa buồn vừa kinh ngạc, “Anh hai đã làm gì mẹ vậy?”
Trương Nhất Manh: “…”
Cũng may Trương Ninh Trí không có ở đây, cô cũng muốn biết Trương Ninh Trí làm sao mà biến chân cô thành như vầy…
“Không phải… Là do giày cao gót.” Trương Nhất Manh chỉ chỉ vào “đầu
sỏ gây nên” ở đằng xa, “Mang cả buổi trưa mà, không chảy máu là may mắn
lắm rồi.” ”
Trương Nhất Manh cậy già lên mặt: “Mấy anh trai trẻ như con chắc không hiểu được nỗi khổ của phụ nữ đâu.”
Trương Ninh Giản không hiểu, tự dưng ngồi xuống, sau đó…
Trương Nhất Manh mở to hai mắt nhìn: “Ninh Giản, con làm gì vậy?”
Trương Ninh Giản cẩn thận chạm vào mắt cá chân của Trương Nhất Manh,
nghiêng đầu nhìn vết thương trên chân cô, nghe vậy, liền ngẩng đầu lên
nhìn Trương Nhất Manh: “Mẹ bị như vậy cũng là vì con mà.”
Trương Nhất Manh: “…”
“Chuyện này thì liên quan gì tới con chứ?” Trương Nhất Manh cười ngất nói.
Trương Ninh Giản đau khổ nói: “Anh hai nói mẹ học nhảy là vì muốn
nhảy với con… Nếu mẹ không học nhảy thì cũng không bị như vậy…”
Trương Nhất Manh ngẩn người, vô ý nói: “Cũng có lí…”
Trương Ninh Giản nước mắt lưng tròng.
Trương Nhất Manh: “… Không không không, con đừng có khóc! Tuy là mẹ
vì con mà đi học nhảy nhưng mà cũng vì mẹ bày đặt mang giày cao gót, mà
đôi giày này cũng không vừa chân mẹ nữa! Trương Ninh Trí có kêu mẹ ngày
mai ra ngoài mua giày, mẹ sẽ mua đôi giày vừa chân, như vậy thì chân mẹ
không bị thế này nữa!”
Trương Ninh Giản đưa tay nắn bóp giúp Trương Nhất Manh: “Uhm.”
Lực tay của Trương Ninh Giản vừa đủ, lại rất thoải mái, làm cho
Trương Nhất Manh vừa hưởng thụ, nhưng vừa cảm thấy không phải lắm, nói:
“Không cần phải mát xa đâu, con đỡ mẹ đứng lên trước đi.”
Trương Ninh Giản nghe lời đỡ Trương Nhất Manh lên, Trương Nhất Manh
khập khễnh đứng dậy định đi lấy đôi giày, ai ngờ còn chưa kịp đứng thẳng thì cả người đã bay lên nằm giữa không trung – – Trương Ninh Giản đang
bế cô lên!
“Trương,Ninh,Giản!” Trương Nhất Manh suýt nữa đã bị anh hù chết, “Con đang làm gì đó?”
Trương Ninh Giản cau mày, bĩu môi nói: “Chân mẹ như vậy còn muốn đi đâu nữa? Con ôm mẹ về phòng.”
“Không, không cần đâu…” Trương Nhất Manh >.
Mang một đôi giày không vừa chân, chảy máu đầm đìa cô vẫn có thể tiếp tục đi lại không có vấn đề mà.
Trương Ninh Giản tỏ ra kinh ngạc: “Lúc trước mẹ đã chịu khổ đến thế sao?”
Trương Nhất Manh: “…”
→_→ Ngay cả anh ta cũng dám nói như vậy … Bất kì ai của Trương gia,
nhất là cái con người bị tai nạn xe mới tỉnh lại đều không có tư cách
nói như vậy…
Trương Ninh Giản nghiêm túc nói: “Mẹ, sau này con sẽ không để mẹ phải chịu khổ nữa! Mỗi ngày con sẽ mua cho mẹ một con vịt!”
Trương Nhất Manh: “?!?!”
Câu trước còn làm cho cô cảm động, câu sau lại nói bậy bạ … Vịt vịt
cái khỉ gì chứ?! Mua vịt với chuyện cô không bị khổ có liên quan đến
nhau không chứ…
“Ha ha ha …” Trương Ninh Hi bỗng nhiên từ ngoài cửa đi vào, làm cho
Trương Nhất Manh và Trương Ninh Giản cùng hết hồn, không biết anh ta đã
đứng bên ngoài nghe lớn từ bao giờ, tên biến thái này …
Trương Ninh Hi ôm bụng, vừa cười vừa nói với Trương Nhất Manh: “Mẹ, vừa rồi con với em ấy vừa mới xem Tân dòng sông ly biệt …”
Trương Nhất Manh sửng sốt một hồi mới nhớ ra, Tô Hữu Bằng trong vai
Đỗ Phi hình như mỗi ngày đều mang đến cho Lâm Tâm Như trong vai Như Bình một con vịt…