Mặt mày Trương Nhất Manh đen sầm lại, nói với Trương Ninh Hi: “Anh đừng có làm hư Ninh Giản…” ”
Trương Ninh Hi càng cười to hơn: “Tình cờ thôi, chỉ là con có hứng
bật TV lên xem, ai mà biết Ninh Giản coi xong thì học theo chứ …”
Trương Nhất Manh bất đắc dĩ nói: “Ninh Giản à, con đừng học mấy thứ bậy bạ trên TV, mẹ không cần con mua vịt đâu.”
Trương Ninh Giản tỏ ra ủ rũ: “Vậy mẹ thích cái gì ?”
Trương Nhất Manh nói: “Mẹ chẳng cần gì cả.”
Trương Ninh Giản: “…”
Trương Nhất Manh nhìn vẻ mặt ủ rũ của con, nhanh chóng thêm vào: “Chỉ cần con ngoan là được rồi.”
Trương Ninh Giản lập tức hớn hở trở lại: “Trước giờ có lúc nào mà con không ngoan đâu.”
“… Ừ.” Trương Nhất Manh miễn cưỡng gật đầu…
Trương Ninh Hi đứng bên cạnh nhìn, nừa cười nửa không nói: “Hai người đừng có bắt chước Quỳnh Dao giúp tôi…”
Trương Nhất Manh lạnh lùng liếc anh ta.
Trương Ninh Giản vốn không quan tâm đến Trương Ninh Hi, vẫn ôm chặt Trương Nhất Manh, nói xong lập tức đi ra khỏi cửa phòng.
Trương Ninh Hi có hơi chút bị đả kích, dù anh ta không có sở thích
biến thái nhưng bị làm ngơ như vậy cũng cảm thấy hơi tổn thương…
Trương Ninh Giản bỗng dưng dừng lại, quay đầu nhìn Trương Ninh Hi: “Anh ba.”
Trương Ninh Hi vui vẻ đáp lại: “Gì?”
Trương Ninh Giản nói: “Nhặt giầy lên giúp mẹ đi.”
Trương Ninh Hi: “…”
“Trái tim em đã lạnh … nguyện sẽ chờ anh đến khi trái tim này hết đau … nơi thành thị này…” Tiếng gào khóc thảm thiết của Trương Ninh Hi vang lên trong căn phòng tập nhảy yên ắng.
Trương Nhất Manh: “…”
Bệnh thần kinh…
Trương Ninh Giản ôm Trương Nhất Manh về phòng, cẩn thận đặt cô lên
giường, Trương Nhất Manh cau mình nhìn Trương Ninh Giản đang nghiên cứu
chân mình, trong lòng cảm thấy an ủi được đôi phần.
Vất vả một hồi lâu để Trương Ninh Giản tin là cô không chuyện gì
xong, Trương Nhất Manh gọi điện cho Tề Phỉ, hẹn cô ấyngày mai đi dạo phố cùng cô.
“Đi dạo phố? Được a, bất quá ngươi có thể xuống tới?” Tề Phỉ bên ăn
cái gì bên gõ bàn phím thanh âm từ đầu bên kia điện thoại truyền đến.
“Trương Ninh Trí nói không sao.”
“Haha, có khi lại có vệ sĩ đứng trong góc đi theo anh đó.” Tề Phỉ
trêu ghẹo cô: “Khi gặp nguy hiểm chắc bọn họ sẽ xông ra bảo vệ anh quá.”
Trương Nhất Manh >.
Tề Phỉ cười ha ha, tiếng cười khẳng khái cũng ấm áp tựa như bản thân cô, nhưng sau đó bỗng dưng vang lên một tiếng chửi tục.
Trương Nhất Manh: “? ? ?”
Đầu bên kia yên lặng.
Trương Nhất Manh hết hồn hết vía, nhưng nghe thấy tiếng gõ bàn phím
lập tức nghĩ ra Tề Phỉ đang chơi trò chơi, chắc có lẽ ban nãy Tề Phỉ
chửi tục cũng liên quan đến chuyện trong game…
Quả nhiên, vài giây sau giọng của Tề Phỉ mới vang lên trong điện thoại: “Này Nhất Manh anh còn đó không? Chúng ta nói tiếp đi.”
Trương Nhất Manh: “… Vừa rồi anh bị sao vậy?”
“Không có gì, là do tên đó chơi tệ quá nên tớ dạy dỗ anh ta một trận, không sao.” Tề Phỉ trả lời qua loa, nhưng trong giọng nói vẫn còn chút
tức giận. u
“Ừm..” Trương Nhất Manh nói: “Tớ cũng vừa đăng kí vào Phi Kiếm Giang Hồ.”
Trang hoàng game đẹp, cập nhật nhanh, có điều vì lúc trước đột nhiên xảy ra quá nhiều chuyện, làm cho cô quên mất.
“Vậy tới hội tụ với tớ đi, giờ giấc sinh hoạt bây giờ của chúng ta
thật là khó gặp mặt mà.” Tề Phỉ vui vẻ nói: “Tớ ở khu Viễn Thông 3, hồ
Nguyệt Ảnh Nhàn.”
Tề Phỉ là “Long phỉ Phượng Vũ”, Trương Nhất Manh vừa lên mạng đã nhanh chóng add cô nàng vào
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 gửi tin nhắn cho bạn: Nhất Manh?
Bạn trả lời 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: ừ.
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 gửi tin nhắn cho bạn: *
Bạn trả lời 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】: ?
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 gửi tin nhắn cho bạn: K A O
Bạn trả lời 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】:…
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: cái tên của anh…
Tên của Trương Nhất Manh Manh là, Manh Manh đứng không nổi…
Tân Thủ Thôn là nơi dành cho những game thủ dưới cấp độ 10, Trương
Nhất Manh ngồi chơi bên trong đó một chút, trước kia cô cũng có chơi
game, nhưng mà gần đây không chơi nữa, một lúc sâu, Tề Phỉ tiếp tục nhắn tin cho cô: Bái tớ làm sư phụ đi.
Bạn trả lời 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 : ?
【 Long Phỉ Phượng Vũ 】gửi tin nhắn cho bạn: Án Y, sau đó tìm trong mục sư phụ tên của tớ, bái tớ làm sư phụ.
Bạn trả lời 【 Long Phỉ Phượng Vũ 】 : ừ.
Cái hay của Phỉ Kiếm Giang Hồ đó là có thể nhận 3 người làm sư phụ,
mà nếu đồ đệ được thăng cấp thì sư phụ cũng nhận được phần thưởng. Sư
phụ với đồ đệ cũng có thể cho, nhận vũ khí lẫn nhau, tương đối dễ hơn sư phụ dạy đồ đệ.
Trương Nhất Manh nhanh chóng bái Tề Phỉ làm sư phụ, sau đó ra khỏi
Tân Thủ Thôn, phu xe kêu cô chọn một nơi để đi, Trương Nhất Manh chọn
Dương Châu.
Ở Dương Châu sẽ có pháo hoa tháng ba, vừa nghe đã thấy náo nức rồi.
Trong lúc phu xe chở Trương Nhất Manh đến Dương Châu, Trương Nhất
Manh nhân cơ hội duỗi lưng một cái, tựa vào ghế nghỉ ngơi, bỗng nhiên có tiếng gõ cửa, Trương Nhất Manh nói: “Vào đi.”
Người đi vào là Trương Ninh Hi, anh ta nói: “Anh hai nói ngày mai cô
cứ ra ngoài mua đồ, nếu như không tìm được ai đi cùng thì tôi đi cùng
cô, Ninh Giản không được đi.”
Trương Nhất Manh nói: “Không sao, tôi nhờ Tề Phỉ đi cùng rồi.”
Trương Ninh Hi lập tức nói: “Ồ, vậy tôi đi cùng.”
Trương Nhất Manh: “… Không cần đâu …”
Trương Ninh Hi chỉ cười nhìn cô.
Không khí căng thẳng giữa hai người chỉ giữ được chốc lát, Trương
Ninh Hi bỗng nhiên nhíu mày: “Cô cũng chơi Phỉ Kiếm Giang Hồ sao?”
Trương Nhất Manh cũng ngẩn người: “Anh cũng chơi sao?”
Trương Ninh Hi gật đầu: “Lúc trước có chơi.”
Trương Nhất Manh không hỏi anh ta rằng “lúc trước” có nghĩa là gì, chỉ gật đầu tỏ vẻ đã hiểu
Trương Ninh Hi hỏi: “Chơi một mình thôi sao?”
“Chơi cùng với Tề Phỉ.” Trương Nhất Manh liếc nhìn anh ta, “Anh để ý tôi chơi một mình hay không một mình làm gì…”
Trương Ninh Hi tỏ ra đau lòng: “Chúng ta vốn là mẹ con mà, mẹ con thì làm gì có bí mật chứ.”
Trương Nhất Manh mặc kệ anh ta.
Trương Ninh Hi lúng túng nói: “Cô đang ở đâu vậy.”
Trương Nhất Manh nói: “Khu Viễn Thông 3, hồ Nguyệt Ảnh Nhàn.”
Trương Ninh Hi nhận được câu trả lời mới vui vẻ đi ra, trước khi đi
vẫn không quên nói vọng vào: “Ninh Giản đang ở ngoài cãi nhau với anh
hai để ngày mai được đi cùng cô, có điều tôi không dám hi vọng nhiều.”
Trương Nhất Manh: “…”
Cô nói lời tạm biệt với Tề Phỉ rồi tắt máy, mang dép đi ra ngoài,
xuống lầu một nghe thấy tiếng Trương Ninh Giản và Trương Ninh Trí cãi
nhau.
“Không, em muốn đi với mẹ.” Giọng nói Trương Ninh Giản có chút rầu rĩ, pha thêm chút ấm ức.
Giọng Trương Ninh Trí thì bình thản, không cho phép người khác cãi lại: “Không được.”
“Tại sao?” Trương Ninh Giản vô cùng bực bội.
“Hai người cùng đi với nhau không an toàn.” Trương Ninh Trí nói.
“Anh ba đi cùng mẹ mới không an toàn…” Trương Ninh Giản bĩu môi.
Lần này là giọng Trương Ninh Hi: “Này này Ninh Giản!”
Trương Ninh Giản và Trương Ninh Trí đều mặc kệ anh ta.
Cuối cùng Trương Ninh Giản cũng thoả hiệp: “Được rồi … Nhưng mà em
muốn nhảy với mẹ, thầy giáo nói em học rất nhanh, một lần dạy là đã hiểu hết rồi, hoàn toàn có thể dạy được mẹ.”
Trương Ninh Trí không nói gì, dường như anh ta đang trầm tư suy nghĩ.
Một lát sau, anh ta đáp: “Không được.”
“Tại sao? !” Trương Ninh Giản lại càng thêm bất mãn.
“Em học nhanh, chứng minh dù em đã quên rất nhièu chuyện nhưng thân
thể vẫn còn nhớ, chỉ cần đánh thức một chút là đã nhớ ra. Cho nên em vẫn phải tiếp tục học.” Trương Ninh Trí giải thích, hơ nữa vô cùng kiên
nhẫn nói: “Em sẽ phải gặp rất nhiều người, mà những người đó sẽ không
tin Trương Nhất Manh là mẹ của em.”
Trương Ninh Giản thêm vào: “Là mẹ của chúng ta.”
Trương Ninh Trí và Trương Ninh Hi: “…”
Trương Nhất Manh đang nghe lén: “= = “
Trương Ninh Trí dĩ nhiên không cãi với Trương Ninh Giản về vấn đề này, tiếp tục nói: “Cho nên em phải học cách che giấu.”
Trương Ninh Giản hoàn toàn không hiểu hỏi lại: “Tại sao?”
Trương Ninh Trí nói: “Tại sao cái gì?”
Trương Ninh Giản: “Tại sao bọn họ không tin mẹ là mẹ? Cho dù bọn họ
không tin thì tại sao em phải can thiệp vào suy nghĩ của bọn họ chứ?”
“Bởi vì… Hai người thoạt nhìn không giống mẹ con tí nào.” Trương Ninh Hi đúng lúc nhảy vào giải vây, “Thêm nữa, chú tư chú rất là độc đoán.”
Trương Ninh Giản liếc Trương Ninh Hi: “Độc đoán là cái gì chứ? Mà anh và mẹ thoạt nhìn giống hai mẹ con sao?”
Trương Ninh Hi: “… Cái gì chứ, anh có nói như vậy bao giờ?”
Trương Ninh Trí nói: “Chuyện này tạm thời không thể giải thích được.
Dù sao thì nếu em dám nói với mọi người biết cô ấy là mẹ thì cô ấy sẽ
không ở chung với chúng ta nữa.”
Trương Ninh Trí có nhượng bộ một chút, tuy không nói “Mẹ của chúng
ta” nhưng cũng không cường điệu “Mẹ của em” nữa, tránh cho Trương Ninh
Giản lại lần nữa cường điệu vấn đề này lên.
Trương Ninh Giản đúng thật là không nói đến điều ấy nữa, anh nói: “Không thể ở cùng nhau?”
Trương Ninh Trí gật đầu: “Ừ, nói đúng hơn là không chỉ ở bên ngoài mà ngay cả ở nhà cũng không gặp mặt nhau được.”
“Lúc có người ngoài thì giả vờ, không cho người khác biết Nhất Manh
là mẹ, hoặc là không được gặp lại cô ấy, em tự mà lựa chọn đi.” Trương
Ninh Trí lạnh lùng nói.
Ánh mắt Trương Ninh Giản trở nên ngây thơ, không biết phải làm sao .
Trương Nhất Manh thò đầu ra ngoài, vừa lúc nhìn thấy được, trong lòng cũng cảm thấy ấm áp, đứa con này nhỏ vậy mà đã biết phân xử phải trái,
còn tên anh hai Trương Ninh Trí xấu xa này…
Có điều cô nhanh chóng phản ứng được mình đang nghĩ cái gì…
Trương Ninh Giản cúi đầu, đáng thương nói: “Được rồi, em sẽ học.” Ai Là Mẹ Anh
Trương Ninh Trí cười, đây là lần đầu tiên Trương Nhất Manh được nhìn thấy nụ cười của anh ta.
“Ngày mai sẽ có thầy giáo đến, ăn nói lễ nghi em đều phải học hết,
không được để cho người khác biết em đã bị mất trí nhớ.” Ánh mắt Trương
Ninh Trí ẩn hiện sự phức tạp, “Ninh Giản, em phải trở về hoàn mỹ như
trước đây.”
Hoàn mỹ?
Trương Ninh Trí còn dám nói Trương Ninh Giản trước kia là hoàn mĩ?
Trương Nhất Manh kinh ngạc, hay thậm chí là kinh sợ.
Trương Ninh Trí, tên biến thái này…