Tối ấy nằm trên giường Đường Tử Nhiễm cười như bị trúng tà. Ba mẹ của Vũ Mạnh thật mến khách. Ước chi cô là con dâu họ... ây, ây, nghĩ xa quá rồi.
Con trai nhà người ta chẳng thèm rung động cô, nghĩ mà sầu.
Vũ Mạnh gấp sách leo lên giường nằm kéo chăn lên đắp. Ba tuần nay hội trưởng cứ bám hắn, làm hắn rất khó chịu. Y như là mọc thêm một cái đuôi vậy. Còn nhớ hội trưởng hỏi về cô bé hồi cấp một. Hắn nói không nhớ vì khoảng kí ức thời cấp một rất mờ nhạt. Chỉ nhớ mang máng có một cô bé rất dễ thương luôn đi theo hắn, cứ luôn nói thích hắn, đòi gả cho hắn.
---
Nhiễm Nhiễm Mao Hiểu Nghi đứng trước cổng Đường gia.
Hử? Cơn gió độc nào đưa Mao đại tiểu thư tới đây? Đường Tử Nhiễm sách cặp đi ra, xem ra cô hôm nay phải đi học cùng Mao Hiểu Nghi rồi. Ba tuần nay cô hoàn toàn quẳng cô bạn thân vào xó chẳng thèm ngó ngàng, hôm nay phải dành cho cô nàng một ngày. Chân mệnh thiên tử đời em, hôm nay không thể chung bước em xin lỗi.
Ba tuần nay chẳng được chung bước cùng người đẹp vào cổng trường, nhớ da diết nha Mao Hiểu Nghi ra vẻ tiểu bạch thỏ cười.
Được rồi, anh đây sẽ không vứt tiểu bạc thỏ vào xó đâu. Hôm nay anh chiều em! Đường Tử Nhiễm nhập vai, diễn chung cùng Mao Hiểu Nghi.
Vũ Mạnh bước khỏi cửa nhà. Không hiểu sao lại đứng đó một lát mới dời đi. Hội trưởng hôm nay không đến? Thật may quá, hôm nay tim hắn an toàn rồi! Cứ bên hội trưởng là tim như muốn rớt, hồi hộp và sợ muốn chết. Người ta là Hội trưởng đại nhân, chỉ một câu nói là đem học sinh đình chỉ học. Nói không sợ là nói dối.
Úi chà chà, Hội trưởng đại nhân quay về bên Phó hội trưởng rồi sao?
Đó, thấy chưa, tên kia chỉ bị chơi đùa thôi
Vẫn cứ thấy Hội trưởng và Hội phó thật đẹp đôi nga~ Một lạnh lùng uy nghiêm, một dịu dàng đễ thương. Ôi con tim tôi, giết tôi đi
Thấy Đường Tử Nhiễm cùng Mao Hiểu Nghi cùng nhau vào trường, dư luận lại dấy lên.
Ây, bị người ta bỏ rơi nên mới nhớ đến chị em? Quách Tú Cầm đi qua để lại câu bóng gió.
Đường Tử Nhiễm chẳng để ý, Mao Hiểu Nghi ra vẻ không chấp tiểu nhân. Hai người cứ thế đi thẳng lên phòng Hội học sinh.
Này, bà định cua tên kia đến bao giờ? Người ta còn chẳng thèm để ý bà cơ. Sớm muộn Quách Tú Cầm cũng đoạt hắn, bà xem hắn quan tâm cô ta như nào kìa Mao Hiểu Nghĩ khoanh tay trước ngực, tựa lưng vào ghế. Khuyên can đứa bạn.
Ấy vậy lại nhận được cái lườm sắc lẹm của ai kia, liền ngậm miệng ra vẻ giận dỗi.
Sau khi tốt nghiệp, tôi đi du học. Bà chỉ nhìn tôi cua hắn một thời gian nữa thôi. Tôi đây cũng muốn có một tình yêu vườn trường, cũng muốn có cái gì đó ấn tượng khi nhớ lại tuổi học trò. Chỉ còn một thời gian ngắn, có lẽ nên đẩy nhanh tiến độ mới được Đường Tử Nhiễm nâng cốc nước lắc lắc rồi nhìn nước sánh qua sánh lại.
Mao Hiểu Nghi hừ một cái. Cô đã cho người đi tra quan hệ của Đường Tử Nhiễm và Vũ Mạnh, phát hiện hai người họ từng học chung tiểu học và rất thân thiết. Cái gì mà tình yêu vườn trường chứ? Cái cớ thôi, Nhiễm Nhiễm chính là yêu người ta muốn chiếm người ta làm của riêng.
Đường Tử Nhiễm theo lời mình nói, đẩy nhanh tiến độ theo đuổi Vũ Mạnh. Ở đâu có Vũ Mạnh ở đó có Đường Tử Nhiễm.
Vũ Mạnh bị bám lâu nên thành quen, cũng chẳng khó chịu như trước. Nhiều khi còn giúp đỡ Đường Tử Nhiễm.
Quách Tú Cầm luôn đi phá đám, thấy Đường Tử Nhiễm liền kéo Vũ Mạnh tránh xa.
Mao Hiểu Nghi mọc thêm một cái đuôi tên Trình Mạc Quân.
Hôm nay, Mạnh đỡ tôi khi tôi bị trượt chân. Mẹ nó, quá là ngôn tình Bám theo Vũ Mạnh nhiều nên mặt Đường Tử Nhiễm so với bờ tường còn dày hơn. Cô nàng cũng hay nói hơn, tuy vẫn có chút lạnh lùng nhưng không còn lạnh như trước nữa.
Ngôn cái quần, bà bị hắn mê hoặc rồi. Tôi thấy mấy lần bà cùng Quách Tú Cầm gây sự hắn luôn đứng ra bảo vệ cô ta. Căn bản là hắn không để bà vào mắt, cũng chưa từng tin bà. Giúp bà cũng chỉ là vô tình thôi Mao Hiểu Nghi khinh khỉnh nhìn Đường Tử Nhiễm. Cô nàng đang dần mất thiện cảm với Vũ Mạnh. Hắn ta chưa từng để ý Nhiễm Nhiễm, hắn luôn để Nhiễm Nhiễm chịu ủy khuất oan uổng. Rõ ràng mấy trò kia là do Quách Tú Cầm một tay sắp đặt.
Tôi mặc kệ, kệ hắn bảo vệ ai, kệ hắn có tin tôi hay không, kệ hắn có để tôi vào mắt hay không. Tôi thích hắn, tôi muốn theo đuổi hắn trước khi tôi không thể Đường Tử Nhiễm bị chọc vào vết thương lòng thì như con mèo xù lông.
Thôi thôi, bà muốn làm gì thì làm đừng lún quá sâu. Nói cho bà biết Quách Tú Cầm không đơn giản, bối cảnh thân phận của cô ta cũng không đơn giản Mao Hiểu Nghi trầm mặt, cô đã điều tra Quách Tú Cầm ngoài thông tin trên hồ sơ học bạ thì không có bất cứ cái gì. Mọi thông tin liên quan như bị phong tỏa không lọt ra ngoài.
Còn hai tháng nữa là đến kì thi tốt nghiệp rồi.
Này Mạnh, đại học cậu sẽ học trường nào? Đường Tử Nhiễm ngồi đối diện Vũ Mạnh, tay dở dở quyển sách.
Đại học A Vũ Mạnh vừa đọc sách rồi ghi ghi chép chép vừa trả lời.
Có chí hướng. Vậy học ngành gì? Đường Tử Nhiễm dơ ngón cái khen một câu rồi hỏi tiếp. Nếu là Vũ Mạnh chắc sẽ học ngành nào đó thật bá.
Luật Câu trả lời của Vũ Mạnh làm Đường Tử Nhiễm bật cười, cô biết mà hắn sẽ chọn một ngành thật bá.
Thấy Đường Tử Nhiễm bật cười Vũ Mạnh ngừng viết ba giây rồi lại tiếp tục. Cô gái này thật lòng thích hắn sao? Cô theo hắn cũng nhiều ngày rồi, chẳng nhẽ không nhận ra sự cự tuyệt của hắn? Hay là nhận ra nhưng vẫn cố chấp theo đuổi? Mà hắn cũng chẳng hiểu sao lại thu hút sự chú ý của cái cô đại tiểu thư này nữa.
Cố lên, cậu sẽ làm được Đường Tử Nhiễm cổ vũ một câu rồi gấp quyển sách đứng dậy đem đặt lên kệ.
Vũ Mạnh nhìn theo bóng Đường Tử Nhiễm. Cái bóng nhỏ bé đó như mang theo cô đơn, tịch mịch.
Hắn cũng tò mò cô có thi đại học không? Sẽ học ngành nào? Nhưng hắn lại không muốn hỏi như đợi cô sẽ nói cho hắn biết. Có lẽ Vũ Mạnh ỷ vào việc cô thích hắn nên mới đợi cô nói.
Đường Tử Nhiễm sau khi cất sách không có trở lại, cô mất bóng trong kệ sách của thư viện.
Vũ Mạnh ngồi gần cửa sổ, chỉ cần ngẩng đầu là nhìn thấy cửa ra vào. Từ lúc cô đi cất sách hắn cũng chẳng viết chẳng đọc nữa. Chỉ chăm chăm nhìn cửa ra vào.
Rất lâu sau đó, Vũ Mạnh đứng dậy đi qua các kệ sách tìm Đường Tử Nhiễm. Đến kệ sách cuối cùng, nơi chứa sách của môn thiên văn học. Hắn thấy một nữ sinh quay lưng lại phía mình, mái tóc xoăn nhẹ như làn sóng dài đến gần thắt lưng. Lại là cái bóng cô đơn tịch mịch kia.
Là Đường Tử Nhiễm. Thấy cô hắn mới yên tâm, lâu như vậy cô không trở lại hắn tưởng cô bị làm sao.
Từng bước lại gần Đường Tử Nhiễm. Đến lúc đứng ngay sau lưng cô hắn dừng lại. Nếu Đường Tử Nhiễm quay lại chắc chắn sẽ đụng trúng ngực của Vũ Mạnh.
Vũ Mạnh cao hơn Đường Tử Nhiễm hẳn một cái đầu.
Đúng lúc ấy Đường Tử Nhiễm quay đầu lại, quả nhiên vai của cô đụng trúng ngực Vũ Mạnh.
Bị đụng, Đường Tử Nhiễm lùi về phía sau, lưng dán chặt vào tường quyển sách trên tay cũng rơi xuống. Sau một hồi nhắm mắt tự trấn an mình. Đường Tử Nhiễm ngước mắt nhìn người phía trước. Là Vũ Mạnh.
Lúc này nắng hắt qua cửa sổ trên cao dọi vào mặt nam sinh phía trước. Đường Tử Nhiễm si ngốc nhìn. Bỗng dưng nổi hứng trêu người.
Này Mạnh, không phải cậu định đánh lén người ta đấy chứ? Đường Tử Nhiễm cẩn thận nhấn mạnh hai từ đánh lén.
Tôi không thích bạo lực, càng không ưa trò đánh sau lưng Vũ Mạnh thẳng thắn trả lời làm Đường Tử Nhiễm bật cười. Con người này đúng là chẳng biết đùa.
Nữ sinh dựa vào tường, môi nhỏ khẽ cười trong nắng. Ngây ngô, dễ thương. Tim Vũ Mạnh đập liên hồi, có khi nào, có khi nào hắn đối với cô gái này có cảm giác? Cô ấy xinh đẹp, tài giỏi, lại còn thích hắn theo đuổi hắn. Hay là cứ thử yêu một lần xem sao? Vũ Mạnh bất giác mỉm cười, cược một lần đi.
Đừng ra vẻ soái ca nữa. Không nhịn được tôi sẽ làm trò đồi bại đấy Đường Tử Nhiễm nhìn chằm chằm môi Vũ Mạnh, hắn mà còn cười nữa còn mê hoặc nữa là hắn xác định.
Đồi bại? Vũ Mạnh nghiêng đầu hỏi, trên môi nụ cười sâu hơn. Cô ấy định làm gì?
Đường Tử Nhiễm bước đến đẩy Vũ Mạnh vào tường, một tay chống lên tường. Chân kiễng lên cho ngang tầm với mặt Vũ Mạnh.
Bị hơi thở nhè nhẹ phải vào mặt, Vũ Mạnh ngưng cười mặt nhanh chóng đỏ lên. Hắn sẽ bị làm sao? Bị giết? Bị đánh? Bị cướp sắc? Bị cưỡng hôn?
Cậu quyến rũ tôi Dứt lời Đường Tử Nhiễm nhẹ nhàng hôn lướt qua môi Vũ Mạnh như chuồn chuồn đạp nước.
Vũ Mạnh bị hôn cũng lường trước được nhưng vẫn không khỏi bất ngờ. Cô gái nhỏ này, cư nhiên cưỡng hôn hắn? Lại chỉ trêu đùa lướt nhẹ qua? Đùa hắn sao?
Vũ Mạnh cảm thấy bị chơi đùa liền khó chịu, hắn muốn trả thù. Nhìn cô gái cúi đầu tóc rũ trên ngực hắn, mặt đỏ bừng đôi môi bặm vào nhau.
Không nhịn được, Vũ Mạnh nâng cằm Đường Tử Nhiên lên Cậu cũng quyến rũ tôi dứt lời hắn từ từ cúi đầu. Một nụ hôn vườn trường.
Thực ra, Đường Tử Nhiễm muốn hôn lâu hơn chút nữa nhưng lại sợ Vũ Mạnh nghĩ xấu về cô nên chỉ lướt nhẹ qua. Không ngờ lại chọc phải tổ kiến lửa, lập tức bị trả thù. Đường Tử Nhiễm cô cũng không ngờ cái tên hằng ngày lạnh nhạt với cô lại chủ động hôn cô. Liệu có phải hắn đổ cô?
Thật không ngờ, cái tên nhìn thư sinh mọt sách nhà cậu lại có thể như vậy? Đường Tử Nhiễm thở dốc.
Không nên trông mặt mà bắt hình dong Vũ Mạnh cười, vậy ra trong lòng cô gái này hắn luôn trang nhã, thuần khiết vậy sao?
Đường Tử Nhiễm Quách Tú Cầm gằn từng chữ. Cô vì không thấy Vũ Mạnh nên đi tìm không ngờ thấy một màn mờ mờ ám ám. Rốt cuộc Đường Tử Nhiễm không chiếm được tâm Vũ Mạnh nên định bắt ép sao? Lại còn ép sát Vũ Mạnh của cô vào tường chứ. Không dạy bảo không được.
Quách Tú Cầm lao đến, chẳng thèm hỏi han sự tình liền giáng một cái tát lên mặt Đường Tử Nhiễm. Tát sướng tay Quách Tú Cầm tiến lại gần Vũ Mạnh đưa tay lên định xem xét Mạnh, không bị sao chứ?
Đường Tử Nhiễm không phòng bị gì lại ăn trọn cái tát mạnh, chân đứng không vững loạng choạng lùi về phía sau. Trên môi nở nụ cười, hắn lại bênh Quách Tú Cầm thôi, lại bênh cô ta thôi, sẽ mặc kệ cô ngã thôi.
Vũ Mạnh gạt tay Quách Tú Cầm ra, bước nhanh đến ôm eo Đường Tử Nhiễm giữ cho cô đứng vững. Đường Tử Nhiễm trợn mắt nhìn Vũ Mạnh thế quái nào hắn lại đỡ cô? Cái này không khoa học.
Quách Tú Cầm tâm trạng không khác Đường Tử Nhiễm là mấy. Kinh ngạc nhìn Vũ Mạnh. Tại sao lần này khác mọi lần? Tại sao hắn không nói gì chỉ một phát gạt tay cô ra rồi đi đỡ cái con tiện nhân vừa cưỡng bức hắn? Tại sao?
Vũ Mạnh đưa tay xoa xoa vết lằn hình bàn tay năm ngón trên má Đường Tử Nhiễm. Đụng chạm, làm người Đường Tử Nhiễm cứng lên quên luôn cảm giác đau, hắn chủ động là hắn chủ động.
Xoa vài cái, Vũ Mạnh ôm eo Đường Tử Nhiễm rời đi còn tặng kèm một câu Bạn gái tôi, đắc tội cô ấy là đắc tội tôi
Sấm nổ bên tai hai cô gái. Cái gì là bạn gái? Cái gì là đắc tội?
Quách Tú Cầm nhìn đôi trai gái rời đi. Trong mắt hận ý tăng lên vùn vụt. Đường Tử Nhiễm, con tiện nhân lại dám cướp người của cô. Vũ Mạnh là của Quách Tú Cầm cô, của một mình cô. Để xem tiện nhân hạnh phúc được mấy ngày, nhất định cô sẽ dạy dỗ cẩn thận.
Vũ Mạnh ôm Đường Tử Nhiễm trở lại bàn. Giờ nghỉ trưa nên học sinh cũng nhiều nên bao nhiêu con mắt dán chặt lên đôi nam nữ kia.
Đường Tử Nhiễm đang chìm đắm trong câu nói của Vũ Mạnh. Chân cứ bước theo Vũ Mạnh mặc kệ hắn đưa đi đâu.
Cảm giác bị gió tạt vào mặt cô nàng mới tỉnh. Nhận thấy mình đang ở trên sân thượng và đang ở trong lòng Vũ Mạnh.
Này, cái câu cậu vừa nói ở thư viện là có ý gì? Đường Tử Nhiễm ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh. Tay xoa xoa má.
Ý trên mặt chữ. Cậu là bạn gái của tôi
Đường Tử Nhiễm nhíu mày bất mãn. Chẳng có tỏ tình, chẳng có hoa, chẳng có người chứng kiến. Chẳng có gì cả mà chỉ một câu nói đem cô quy thành bạn gái Vũ Mạnh. Bất mãn, vô cùng bất mãn. Cô đây là muốn giống trong phim cơ.
Bất mãn? Vũ Mạnh khó hiểu nhìn Đường Tử Nhiễm. Gì đây? Người mình thích trở thành bạn trai mình phải vui mới đúng chứ? Tại sao lại có vẻ bất mãn kia?
Hừ, cậu không tỏ tình sao? Chỉ một câu quy tôi thành bạn gái cậu? Đường Tử Nhiễm hậm hực. Đưa tay đấm vào chân Vũ Mạnh một cái.
Nụ hôn đó, cậu tiếp nhận Vũ Mạnh đưa tay xoa xoa má vừa bị tát của Đường Tử Nhiễm.
Đường Tử Nhiễm đã bất mãn lại càng bất mãn. Giỏi lắm, tính kế cô. Không thể xem thường cái tên vẻ ngoài thư sinh này được.
Một nụ hôn thay lời tỏ tình? Không đủ, vĩnh viễn không đủ Đường Tử Nhiễm xoay người, vòng tay qua cổ Vũ Mạnh. Miệng nhỏ ghé sát tai hắn thì thầm hai câu.
Chủ động hôn Vũ Mạnh.