Ai Nghe Chăng Tiếng Đàn Định Mệnh

Chương 52: Chương 52




Ở nhà trọ trên hồ nhỏ, hai người lúng túng nhìn nhau.

Nguyễn Thanh Ngôn ngập ngừng mở miệng, "Còn đau không em?"

"Đau." Cố Sương Chi nhíu mày, yếu xìu đáp lại, "Đáng lẽ hôm qua không nên uống nước đá."

Anh im lặng như đang kiểm điểm bản thân, trầm giọng nói, "Lần sau anh sẽ chú ý hơn."

Cô nhẹ nhàng gật đầu, rồi lại nghĩ tới cảnh đại thần Lông Xám có vô số fan hâm mộ trên mạng thế mà chạy đi mua một túi lớn toàn băng vệ sinh, không nhịn được bật cười.

"Em cười gì vậy?" Nguyễn Thanh Ngôn bất đắc dĩ than nhẹ, hỏi cô, "Hối hận đã đi cùng anh hả?"

Cố Sương Chi vội vàng lắc đầu, "Không hối hận, anh không chê em phiền là may rồi."

"Chuyến đi này đúng là "ngoạn mục" hơn những lần anh đi một mình nhiều." Anh cười khổ, giúp cô thử nước ấm vừa rót ra, "Được rồi, uống nước đi."

"Thanh Ngôn."

"Sao em?"

"Anh ra ngoài chụp ảnh đi, không cần ở lại với em đâu." Cố Sương Chi có hơi áy náy, "Em làm chậm trễ công việc của anh nhiều rồi, một mình em ở đây nghỉ ngơi là được, em hứa là không đi lung tung đâu."

Nguyễn Thanh Ngôn thản nhiên ngẩng lên, "Chăm sóc em chính là công việc của anh."

Anh không có kinh nghiệm nên chỉ có thể tự mình tìm hiểu.

Cô gái cầm ly nước ngồi trên giường cười ngây ngô, cứ theo anh hỏi chi tiết cụ thể và phản ứng của bác gái ở siêu thị.

"Chuyện ngày hôm nay cấm kể với người khác." Anh nhớ đến mấy người bạn thích hóng hớt của cô là bắt đầu nổi da gà. Mà đoạn đối thoại lúc ở siêu thị lại rất khó mở miệng.

Ngoại trừ sự kiện "share vi ba" ra thì đây đúng là một trong những lịch sử đen tối trong cuộc đời Nguyễn Thanh Ngôn, anh âm thầm thề thốt quyết sẽ không bao giờ làm những chuyện ngu xuẩn như thế này nữa. Nhưng nghĩ đến Cố Sương Chi, lòng anh lại mềm ra. Nếu vì cô thì làm nhiều chuyện mất mặt hơn nữa cũng có sao? Không phải từ trước đến giờ anh luôn tuyên bố mình không thèm để ý đến cái nhìn của người khác ư?

Cô gái này còn ôm cánh tay anh nhìn anh đầy mong đợi, trong ánh mắt kia như cất giấu cả một bầu trời sao.

"Anh đúng là bó tay với em." Thật lâu sau, anh cười lắc đầu.

**

Cố Sương Chi nghỉ ngơi cả ngày trong nhà trọ, lúc rảnh rỗi không có chuyện gì làm, Nguyễn Thanh Ngôn dạy cô chụp ảnh. Nhìn dáng vẻ chụp tới chụp lui của cô lòng anh lại cảm thấy ấm áp.

Chụp có đẹp hay không thì nhiếp ảnh gia đây đều chấp nhận hết. Dù sao sau khi gặp được cô, nguyên tắc của anh đã dần dần thay đổi. Bây giờ anh không còn kiên trì với quan niệm "phải lọt vào mắt anh thì mới lọt vào ống kính của anh" mà lại xuất hiện một ý nghĩ mới -- ống kính xịn nhất trên thế giới này chính là mắt người, dù cho ống kính có hiện đại tinh vi thế nào cũng không so được với mắt người.

Vào giây phút này, chuyện tốt đẹp anh có thể nghĩ đến chính là được cùng cô đi khám phá thế giới này.

Anh yêu cô, luôn muốn thay cô ngăn chặn những điều xấu xa trên thế giới, muốn gom tất cả ánh nắng trong lành buộc lại đưa đến cho cô.

Nhưng mấy suy nghĩ mơ mộng này cuối cùng vẫn phải đầu hàng hiện thực.

Nguyễn Thanh Ngôn lơ đãng cụp mắt, chần chờ mở miệng, "Sau khi về Thượng Hải thì chọn ngày đến nhà anh nhé?"

"Được, anh nghiên cứu món mới nữa hả?" Nghĩ đến món ngon, đôi mắt Cố Sương Chi lại cong lên.

Nhưng sau khi anh trả lời, cô lại không thể cười nổi nữa -- "Ý anh là, hai đứa mình cùng đi gặp ba mẹ anh."

Cô cứ tưởng mình nghe lầm, từ trong lòng anh ngẩng đầu lên quan sát vẻ mặt của anh, nhưng anh lại không hề nói giỡn.

"Anh nói thật hả?" Cố Sương Chi nhíu mày đưa tay che bụng, cảm thấy cả người không khỏe.

"Sợ hả?" Anh mỉm cười, thử để cô thả lỏng, "Đừng lo, chỉ ăn một bữa cơm thôi, không sao hết."

Cô không nói gì, chớp chớp đôi mắt như đang suy nghĩ điều gì.

Một lát sau, cô ấp úng mở miệng, "Nếu bọn họ không thích em..."

"Đồ ngốc, anh nói là chỉ ăn một bữa cơm thôi, không có chuyện thích hay không thích." Nguyễn Thanh Ngôn thản nhiên xoa đầu cô, "Coi như giúp anh một việc, nhé em?"

"... Giúp anh?"

"Ừ, ông già nhà anh cứ nghĩ anh là phần tử nguy hiểm, tới giờ mà ông ấy vẫn còn nghi ngờ anh ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, không chịu làm việc đàng hoàng." Anh dở khóc dở cười thở dài, trưng cầu ý kiến của cô, "Em có muốn thay anh giải oan không?"

Cố Sương Chi nghiêm túc suy nghĩ một lát, dù Nguyễn Thanh Ngôn có nói mọi chuyện thật nhẹ nhàng đơn giản, nhưng cô chưa từng trải qua chuyện thế này, cẩn thận xác nhận lại với anh, "Có thật là chỉ ăn một bữa cơm đơn giản thôi không?"

"Thật mà, anh cam đoan." Ánh mắt anh tràn đầy chân thành khiến người khác không đành lòng từ chối.

**

Mấy ngày sau, Nguyễn Thanh Ngôn bắt đầu vùi đầu vào công việc. Trong lúc đó có nhận được điện thoại của Dương Hi Trạch hỏi khi nào anh về, bên phòng làm việc có chuyện.

Nói tới nói lui vẫn là mấy chuyện xung quanh tin đồn chụp thay, Dương Hi Trạch cho người điều tra, Kỳ Dung là bạn gái hiện tại của Phương Đào, là người mới trong tòa sạn, vốn dĩ cô ta còn đang chật vật vì vấn đề có được chuyển lên chính thức hay không thì lại dựa vào tin tức này mà thăng chức.

Cái này gọi là ngưu tầm ngưu, mã tầm mã.

Vốn chỉ định cười cho qua chuyện, nhưng bây giờ lại ảnh hưởng đến mọi người trong phòng làm việc, Nguyễn Thanh Ngôn không thể không đưa ra vài biện pháp, "Lão Dương, cậu giúp tôi một chuyện."

"Được, cậu nói đi."

"..."

Dặn dò mọi chuyện xong xuôi, Nguyễn Thanh Ngôn cúp điện thoại thì thấy bạn gái nhà mình đang dạy bọn trẻ con chơi trò ném đá.

Mấy đứa nhóc chưa bao giờ chơi trò này, sau khi sững sờ thì bắt đầu kích động, nhưng thử mấy lần vẫn không nắm được bí quyết.

"Này, nhìn kỹ, phải tìm cục đá nào dẹp dẹp thế này." Cố Sương Chi tìm một cục đá làm mẫu, "Sau đó cơ thể nghiêng về phía sau, tìm góc độ chính xác."

Tuy cô nói rõ ràng hợp lý, nhưng hòn đá vừa rời tay thì không không chế được rơi "tủm" xuống nước, thất bại.

Cố Sương Chi xấu hổ gãi đầu, bóng dáng Nguyễn Thanh Ngôn dần xuất hiện trong tầm mắt cô.

"Sao rồi cô giáo Cố?" Anh cười trêu cô, "Thất bại rồi à?"

Kỹ thuật của cô tuy non nhưng vẫn còn mạnh miệng, "Cái này còn phải dựa vào may mắn nữa ~"

"Thật hả? Vậy để anh thử xem hôm nay anh có may mắn không." Nguyễn Thanh Ngôn nói xong thì đi tìm một hòn đá ở ven sông, đặt trong tay ước lượng.

Cơ thể anh ngã về sau, nửa ngồi, nhắm chuẩn mặt nước đằng xa, cánh tay dùng sức, toàn bộ cơ thể nghiêng về phía trước. Một loạt động tác quyết đoán nhìn thì thấy nhẹ nhàng không cần sức nhưng lại có rất nhiều kỹ xảo.

Hòn đá nhẹ nhàng nhảy trên mặt nước.

"Một, hai, ba, bốn, năm..." Bọn nhỏ càng đếm thì càng kích động, đến cuối cùng hòn đá nhảy ra xa, không rõ là nhảy được bao nhiêu lần.

Anh quay đầu nhìn cô, nở nụ cười đầy gian xảo.

Cố Sương Chi phồng má, trông có hơi thất bại.

"Wow! Anh ơi, anh thật là giỏi!!!" Mấy đứa nhóc vây lấy anh, bám theo đòi học. Sau khi dạy xong động tác cơ bản, bọn trẻ háo hức luyện tập ở bờ sông.

Hai người ngồi xuống thưởng thức khung cảnh náo nhiệt.

Cố Sương Chi không nghĩ anh lại biết chơi trò ném nước, "Thiếu gia con nhà giàu như anh sao lại biết chơi trò này?"

Nguyễn Thanh Ngôn nói thẳng, "Khi còn bé mẹ có dẫn anh đi từ thiện ở quê, mấy đứa nhóc ở đó dạy anh."

"Anh hay đi từ thiện cùng mẹ anh hả?" Cô nghĩ, khó trách anh lại thích bênh vực kẻ yếu, hóa ra là được dạy từ nhỏ.

Nhưng anh lại lắc đầu, bất lực thở dài. Anh lẳng lặng rơi xuống trên người mấy đứa nhóc đang chơi, ánh mắt trở nên phức tạp, "Tiểu Chi, có nhiều chuyện không thể thay đổi trong một sớm một chiều được."

Cô ôm gối, tì cằm lên trên ngẩng lên nghe anh nói, "Anh nói là?"

"Kinh tế, tư tưởng, tình cảm." Anh chỉ ra ba điểm, "Lúc phát hiện ra thế giới vẫn tồn tại cái gọi là "nghèo khó" anh lựa chọn trốn tránh. Cả ngày đứng ngồi không yên, cảm thấy mình sống quá xa xỉ."

Cố Sương Chi rung động, hai tay chủ động nắm tay anh, "Vì anh tốt bụng nên mới nghĩ thế. Có rất nhiều người sinh ra đã giàu có nhưng họ lại nghĩ cuộc sống bọn họ vốn dĩ là thế."

"Cám ơn em." Anh bỗng khách sáo, nở nụ cười ngại ngùng, "Anh luôn muốn làm vài chuyện để báo đáp, nhưng năng lực có hạn, chỉ giúp đỡ được rất ít người.

"Thế giới quá lớn, anh lại không phải thượng đế, đừng miễn cưỡng bản thân." Cố Sương Chi muốn an ủi anh, nhưng ăn nói vụng về không biết nói mấy lời dễ nghe.

"Đúng vậy, so với thế giới này chúng ta quá nhỏ bé..." Anh thở dài, ngẩng đầu đón gió, "Nhưng anh rất thích em."

Tim cô như ngừng đập vì lời tỏ tình bất ngờ của anh, một lát sau, mũi cô đầy chua xót, bỗng xúc động muốn khóc.

Hai câu nói rõ ràng không có liên quan gì đến nhau nhưng lại bị tư duy nhanh nhảu của anh làm rối loạn suy nghĩ.

Có hai đứa bé chạy đến nắm tay Nguyễn Thanh Ngôn bảo anh dạy lại lần nữa. Anh ra hiệu bằng mắt với Cố Sương Chi, sau khi được cô cho phép mới đứng dậy.

Cô ngồi tại chỗ nhìn anh rời đi, cảm thấy dáng vẻ của anh khi bị hai đứa nhóc nắm tay hai bên đầy thương yêu và dịu dàng. Anh luôn kiên nhẫn khi đối mặt với mọi người, Cố Sương Chi chưa bao giờ thấy qua vẻ mặt mất kiên nhẫn của anh.

Vừa đúng lúc, dưới ánh nắng mặt trời ba giờ chiều rực rỡ, bóng dáng nhiếp ảnh gia cùng chơi đùa với đám trẻ con khiến ngày nghỉ được kéo dài thêm.

**

Trên máy bay quay về Thượng Hải, Cố Sương Chi ngủ một giấc thật sâu. Lúc tỉnh dậy trên bờ vai Nguyễn Thanh Ngôn, máy báy vừa lúc hạ cánh.

Cô tựa vào cửa sổ nhìn hình ảnh thu nhỏ của thành phố, không biết có phải là do vừa mở tấm che nắng ra hay không mà cô có cảm giác trước mắt sáng hơn lúc trước.

Người bên cạnh nắm tay cô kéo qua để cô nghỉ ngơi cho khỏe. Cố Sương Chi ngơ ngác gật đầu, hóa ra chuyến hành trình dài đã đến hồi kết thúc.

Trong phút chốc khi bốn mắt nhìn nhau, lòng cô bỗng chốc có cảm giác không nói nên lời.

"Sao thế? Sao tự dưng ngơ ra thế?" Vẻ mặt lo lắng của anh đều rơi vào mắt cô.

"Không nỡ xa anh hả?" Anh cười, giữa hàng chân mày hiện lên tình yêu.

Đôi mắt dài hẹp rất đẹp, con ngươi đen láy trầm tĩnh hấp dẫn ánh nhìn người khác, nhìn anh hờ hững nhưng lại có thể nhìn thấu mọi người. Lúc anh không nói chuyện, khóe miệng giống như cũng ngậm lấy ý cười như gió xuân.

Vẻ đẹp trai khiến người nhìn vui mắt thế bất ngờ xuất hiện trước mắt Cố Sương Chi.

Cô không nói nên lời, lúc thì lắc đầu, sau lại gật đầu.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt qua mặt cô, người ngồi bên cạnh kinh ngạc hỏi, "Sao lại đỏ mặt thế? Em choáng váng hả?"

Cố Sương Chi thấy có lẽ mình choáng váng thật rồi.

Sau khi thức dậy, cả thế giới hiện rõ trước mắt cô, người đẹp trai oanh tạc ngồi bên cạnh là bạn trai của cô ư...

Dù đã nghe người khác nói, cũng đã từng nhìn dáng vẻ được làm mờ, thân thiết hơn nữa chính là nắm tay...

Nhưng... cô vẫn không dám tin, nhìn lâu thêm chút lại cảm thấy trái tim như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.

Nguyễn Thanh Ngôn vẫn chưa biết, nhìn cô cười khó hiểu, thế giới chân thật rõ ràng này là do anh từng bước từng bước đi đến, tự tay mình giao cho cô.

Cố Sương Chi muốn nói cho anh biết đầu tiên, lời đến bên môi lại nghe thấy lời suy đoán đầy ăn ý của anh, "Có phải em đã nhìn thấy anh rồi không?"

Tiếp viên hàng không vừa lúc đi ngang qua, nghe thấy câu hỏi đầy chấn động, cả người nổi hết da gà, lặng lẽ nhìn sang ánh mắt hoảng sợ của Nguyễn Thanh Ngôn.

**

Cố Nhiên đã chờ ở sân bay từ sớm, nhận hành lí Cố Sương Chi từ tay Nguyễn Thanh Ngôn, anh gật đầu chào rồi tiến lên hỏi thăm tình hình dạo này của em gái.

Trước khi về nhà, em gái mình cứ lưu luyến kéo tay bạn trai nói nhỏ, khiến Cố Nhiên ghen tỵ đến nổi phải quay mặt sang chỗ khác.

"Bài tập về nhà của anh em vẫn chưa đoán ra..." Cố Sương Chi kéo góc áo của Nguyễn Thanh Ngôn, thương lượng với anh, "Lát nữa về nhà em có thể lén nhìn được không?"

"Có thể." Anh nhếch môi, hào phóng chấp đồng ý, nhưng mà... "Để công bằng, phải có trừng phạt nhỏ mới được."

"..."

Hai người ở một chỗ ỉ ôi chia tay các kiểu, đến khi Cố Nhiên không còn kiên nhẫn nữa, cố tình ho vài tiếng mới buộc phải chào "Tạm biệt".

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.