Cố Sương Chi vừa về đến nhà đã bị mẹ và Lục Thiến kéo đến ân cần hỏi han. Cô không dám kể chuyện mình bị bệnh, lạc đường rồi còn bị mất tiền, chỉ kể vài chuyện vui như được ngắm phong cảnh, được gặp nhiều người.
Bầu không khí cả gia đình vô cùng hòa thuận khiến Cố Sương Chi nhớ đến Nguyễn Thanh Ngôn. Dường như cô đã quen với việc anh ở bên, không gặp nhau có một lát thôi mà đã cảm thấy trong lòng trống rỗng. Cảm giác này được gọi là “nhớ nhung“.
Được anh cho phép, Cố Sương Chi ăn cơm xong thì vội vàng chạy về phòng mở ngăn kéo ra.
Tên của lọ nước hoa kia đúng là “Sương Chi“.
Trên lọ được viết một hàng chữ, “Cô gái lãnh đạm như sương trên cành, em xứng đáng được yêu thương.”
Cô nhìn lọ nước hoa trong tay một hồi lâu, cuối cùng cũng hiểu vì sao lúc đó anh lại mua nó.
“Bóng gió xanh tựa nước, cành sương lạnh như ngọc.” Đây là thơ Bạch Cư Dị, cô từng hỏi ba vì sao đặt tên cô là Sương Chi, lúc ấy ba đã nói là, mặc dù cành sương lạnh lẽo nhưng nó lại hiên ngang trong gió lạnh. Ông hy vọng Tiểu Sương Chi dù có gặp bất kỳ khó khăn gì cũng sẽ kiên cường đối mặt.
Cố Sương Chi nhớ lại thời gian khi còn chìm trong bống tối, sự lạnh lẽo trong ký ức đã dần dần bị xua đi.
**
Cố Sương Chi tiếp tục đến tiệm đàn làm việc. Bây giờ cô đã có thể giúp đỡ mọi người nhiều việc hơn, dọn vệ sinh, sắp xếp hóa đơn, thậm chí đã có thể tiếp đãi khách hàng.
Bận rộn cả nửa ngày, Vu Niệm không nhìn nổi nữa, “Tiểu Chi, cậu nghỉ xíu đi ~ cậu cứ bận tới bận lui như thế, Lông Xám sẽ tìm mình hỏi tội đấy.”
“Đúng đó chị Tiểu Chi, lại đây bàn xem trưa này ăn gì mới là chuyện quan trọng nè.” Tiểu Mỹ mặt dày vẫy tay với cô, nhưng lại bị chị chủ ghét bỏ lườm một cái.
Trên màn hình máy tính là Weibo đề cử món ngon, Tiểu Mỹ lướt một hồi, nhìn cái gì cũng thấy thèm.
“Weibo này xài sao vậy?” Trước khi Cố Sương Chi mù thì mấy cái này chưa được lưu hành, bây giờ chỉ sợ phải học từng cái.
“Chị Tiểu Chi muốn chơi Weibo hả? Để em giúp chị!” Tiểu Mỹ xung phong giúp đỡ, nhưng lại bị Cố Sương Chi khéo léo từ chối.
“Chị chỉ xem chút thôi.” Cô cười ngại ngùng, có hơi chột dạ.
“À ~” Tiểu Mỹ xoay máy tính về phía Cố Sương Chi, “Chỗ khoanh tròn này là chỗ để đăng Weibo, phía bên dưới là mấy bài đăng của những người mà chị bấm theo dõi, chị có thể bấm like, bình luận hoặc là chia sẻ.”
Cố Sương Chi chăm chú ghi nhớ từng chi tiết, thiếu điều muốn cầm vở với bút để ghi chép lại.
“À đúng rồi!” Tiểu Mỹ nhắc cô, “Nếu muốn cho một người thấy bài đăng của mình thì có thể tag người ta vào. Còn nữa, chị còn có thể inbox để trò chuyện với người khác, tiện lắm á ~”
“Hiểu sơ sơ rồi.” Cô cái hiểu cái không gật đầu, cảm thấy mấy cái này vừa mới mẻ lại vừa kì lạ.
Tiểu Mỹ bấm vào Weibo của Nguyễn Thanh Ngôn cho cô xem, “Chị Tiểu Chi, đây là Weibo của Lông Xám đại đại đó ~”
Cố Sương Chi tập trung nhìn lên màn hình, mấy chục vạn fan hâm mộ... Cô vốn đã nghe mọi người nói anh rất nổi tiếng, nhưng khi tận mắt nhìn thấy số lượng fan mới thật sự hết hồn.
Người được anh theo dõi chỉ lác đác vài người, nghe đâu là do lúc mới tạo Weibo, Tiểu Hứa đã giúp anh bấm theo dõi.
“Chị xem, có phải anh ấy rất lười đúng không? Vẫn dùng skin mặc định của Weibo.” Tiểu Mỹ chỉ vào phông nền đơn giản hỏi cô,
Cố Sương Chi cảm thấy đó mới giống tác phong của anh, nhưng ảnh đại diện của anh trông thật lạ, chỉ có nửa gương mặt, hình ảnh phía sau lại mờ căm.
Sao mà càng nhìn càng giống... cái hôm lễ tình nhân hai người đi dạo trên đường tình nhân thế?
Nhớ lại chuyện này, cô không khỏi chột dạ.
**
“Tiểu Chi, xuống ăn cơm.” Cố Nhiên gõ cửa phòng cô.
“Em nghe rồi, xuống ngay đây ~” Cố Sương Chi nằm sấp trên bàn máy tính rất tập trung, không biết đang làm cái gì.
cn thấy thế, dứt khoát đến gõ lên bàn, “Mắt vừa khỏi, vọc máy tính ít thôi.”
Vốn chỉ định tốt bụng nhắc nhở vài câu, ai ngờ cô gái này lại ôm lấy màn hình, lén la lén lút không cho anh xem.
“Em làm gì thế?” cn đưa tay định kéo cô ra khỏi màn hình, thì lại thấy cô không vui.
“Được rồi được rồi, anh không nhìn nữa.” Anh bất đắc dĩ đầu hàng, “Xong rồi thì xuống ăn cơm.”
Em gái nhà mình bắt đầu có càng nhiều bí mật, cn rất đau đầu.
Cơm nước xong xuôi, Cố Sương Chi lại vội vàng chạy về phòng.
Điện thoại di động báo có cuộc gọi nhỡ, cô bấm gọi lại thì anh vừa mở miệng liền hỏi cô chuẩn bị thế nào rồi.
“Em vừa tag anh đấy, thấy không?” Cố Sương Chi có tật giật mình che điện thoại lại như sợ có người nghe thấy.
Nguyễn Thanh Ngôn không hiểu gì cả, “Tag cái gì?”
“Weibo đó.” Đây là thứ cô vừa mới học được, nhưng cũng không thể dùng được ngay.
“Cô gái à, em ngốc quá!” Người ở bên kia có lịch sử đen tối “share vi ba” lại chó chê mèo lắm lông, “Mỗi ngày có cả mấy ngàn người tag anh, sao anh biết cái nào là của em chứ?”
“...”
Anh vừa trêu cô ngốc vừa mở laptop ra xem, “Weibo em tên gì? Để anh tìm là được.”
“Anh chờ chút nha...” Cố Sương Chi nhìn màn hình, cẩn thận đọc cho anh, “Người sử dụng điện thoại 2783824303.”
“...” Nguyễn Thanh Ngôn nín cười, nhập dãy số này vào ô tìm kiếm, “Em thế này thì có tag anh năm trăm năm anh cũng không biết đó là em.”
Bấm vào trang chủ, nhìn danh sách theo dõi của cô gái nhà anh chỉ có một người, anh nở nụ cười thỏa mãn.
Hôm trước khi chia tay anh bảo cô hát cho anh một bài coi như là sự trừng phạt, cứ tưởng cô sẽ ngại ngùng từ chối, không ngờ cô không những không nuốt lời mà còn đăng lên Weibo.
Nguyễn Thanh Ngôn thầm nghĩ, cô ngốc nhà anh chắc chắn không biết Weibo là chỗ công cộng rồi.
Anh thấy cô thật đáng yêu, muốn chọc cô một chút.
Nhưng bài hát Cố Sương Chi hát chính là Ánh Sáng Giữa Màn Đêm> của Lôi Quang Hạ, khúc nhạc dạo đầu là tiếng sóng biển, ca từ rất đẹp --
“Biển đến gần em, không khí có chút ẩm ướt. Màn đêm dịu dàng, chăm chú nhìn em.
Bầu trời sao dần sáng, gợi lên những hồi ức đẹp đẽ. Đã từng tồn tại, nhưng bây giờ đã biến mất.
Chắc hẳn không phải trái tim em vẫn còn đang ngân nga tiếng hát. Chắc hẳn không phải cơn mưa này, cứ rả tít không ngừng.
Chắc hẳn không phải trái tim em, vẫn còn suy nghĩ về kết cục của đôi ta. Chắc hẳn không phải vì giấc mộng này, ai là người vẫn đắm chìm.
Giấc mộng tuyệt vời ơi, xin đừng rời xa em. Đánh thức vũ trụ, thay đổi con người em.”
Giọng hát của cô tuy không đặc sắc, không có kỹ xảo gì đặc biệt. Nhưng lại hợp với lòng anh, có thể làm rung động trái tim anh còn hơn những ca sĩ chuyên nghiệp khác.
Hôm sau, lúc Cố Sương Chi mở điện thoại lên, nhìn con số màu đỏ hiển thị thông báo bên góc phải mà hoảng hồn.
Bấm vào xem thử, có hơn ngàn lượt chia sẻ và hàng trăm bình luận.
Cô sợ hết hồn, vào trang chủ của mình, lại phát hiện ra có hơn vài trăm người theo dõi -- Chuyện này là sao thế?
Tìm manh mối từ bài chia sẻ trước đã.
Cố Sương Chi thở nhẹ, không dám tin vào mắt mình. Toàn màn hình đều hiện lên cùng một Weibo.
@Lông Xám: [tim tim]// @Người sử dụng điện thoại 2783824303: [doge]& link @Lông Xám.
Anh chỉ đăng một hình trái tim, nhưng một viên đá cũng đủ khiến mặt hồ dậy sóng, lòng tò mò của fan hâm mộ đã bị khơi lên.
“Lông Xám còn theo dõi số điện thoại này!! Tôi không dám nghĩ tiếp!!”
“Ồ nô! Người sử dụng điện thoại kia là bạn gái của Lông Xám đại đại ư?”
“Má ơi, lặn mất tăm mấy tháng, vừa xuất hiện đã ngược cún FA rồi a a a a a!”
“Trời ơi. Xám leo cây đây là khoe khoang tình cảm đấy!!”
“Giọng hát dịu dàng quá!! Không xong rồi!!”
“Alo, 110 hả?”
“Người sử dụng điện thoại vs share vi ba... Mị có thể khen là xứng đôi không?”
“...”
Cố Sương Chi không dám kéo xuống tiếp nữa, tách rời xã hội bao năm, đây là lần đầu tiên cô cảm nhận được sức mạnh của internet.
Mờ mịt cả buổi sáng, vừa tới tiệm đàn lại bị Vu Niệm và Tiểu Mỹ túm lại phê bình.
“Cậu được lắm Cố Sương Chi, mấy ngày trước còn bảo không chơi Weibo, giờ thì được lên Hot search luôn rồi!” Vu Niệm chỉ vào trán cô, “Hát thì cứ hát, còn bày đặt lén lút, có tác dụng gì? Lông Xám nhà cậu vừa chia sẻ một cái thì chẳng khác nào thông báo cho cả thiên hạ đều biết!”
“Mình cứ nghĩ bạn thân mới xem Weibo được...” Cố Sương Chi che trán oán giận, hiểu biết của cô chỉ dừng lại ở thời đại của “mạng renren” còn được gọi là “mạng dùng cho trường học“.
Tiểu Mỹ không có hứng thú với mấy cái này, cô nhóc chỉ quấn lấy cô nhắc đi nhắc lại, “Chị Tiểu Chi, đừng nói nhiều nữa, chúng ta theo dõi nhau đi!”
“Ầy, chị thật sự không biết chơi đâu, em tự làm đi ~” Cố Sương Chi đưa điện thoại cho Tiểu Mỹ, để cô nhóc tự chơi, ngược lại hỏi Vu Niệm, “Làm sao đây, mình có thể xóa bài đăng kia không?”
“Đừng, xóa làm gì?” Vu Niệm không nhịn được cười lên, “Cậu còn không hiểu ý của Lông Xám khi chia sẻ bài này hả?”
Cô mù mờ lắc đầu, “Không.”
“Chị Tiểu Chi ngốc quá, đến em còn hiểu nữa là!” Tiểu Mỹ trả điện thoại lại cho cô, “Để em giúp chị giải thích tâm ý của Lông Xám đại đại nè: Mọi người mau đến nghe thử, vợ tôi hát hay quá đi.”
“Anh ấy làm gì mà mê gái thế.” Cố Sương Chi dở khóc dở cười, phủ nhận suy đoán của Tiểu Mỹ.
Tiếng cười vang vọng tiệm đàn, sau đó Vu Niệm nghiêm túc nói, “Anh ấy đang muốn công khai quan hệ hai người, để cậu an tâm chứ sao.”
Dù cho không công khai thì cô cũng sẽ không mất cảm giác an toàn với anh. Dù anh là đại thần trên mạng, chỉ cần nói vài câu có thể trêu chọc mấy em gái trên đó, nhưng anh cũng đã từng nói, thế giới ảo chìm chìm nổi nổi, lại xung khắc với anh, không cần phải tốn thời gian đắm chìm trong đó.
Không biết anh đọc được bao nhiêu bình luận của fan hâm mộ, có phải cũng dở khóc dở cười như cô bây giờ hay không?
Sau khi Lông Xám công khai tình cảm, bên phía Hứa Trí Thịnh không được yên tĩnh nữa. Trước kia mọi người đều bình luận xin anh đừng bỏ rơi Lông Xám, lần này gió bỗng đổi chiều, mọi người lại quay sang hỏi anh, bị Lông Xám vứt bỏ có cảm tưởng thế nào?
Hứa Trí Thịnh bày tỏ bất lực, anh thì có cảm tưởng gì chứ! Dựa vào cái gì mà lúc nào anh cũng bị dính tin đồn với cái tên cả người lúc nào cũng phát sáng đó chứ.
Đến một ngày, anh tóm được cơ hội lên án thằng bạn luôn làm theo ý mình một trận, ai ngờ người ta cứ gật đầu liên tục biểu hiện đã tiếp thu ý kiến, nhưng lại mở miệng nói, “Tiểu Chi sắp tan làm rồi, mình đi đón cô ấy.”
Ngày ngày khoe khoang tình cảm, đến khi nào mới kết thúc hả... Bây giờ người chỉ hận không đâm mù hai mắt mình chính là Hứa Trí Thịnh.