Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 61: Chương 61: Dấu Hiệu




Chương 61. Dấu hiệu

Đi dạo trong buổi triển lãm không được bao lâu, trên người Quả Tri treo không ít đồ. Trước mặt bọn họ có một cô gái ăn mặc hở hang khiến cho người ta không khỏi chú ý đến. Trang phục có vẻ giống như là của một nữ hoàng đế. Tuy Quả Tri ít xem phim hoạt hình nhưng đối với những nhân vật kinh điển cũng có biết một chút ít. Cậu định thần nhìn lại, con ngươi thiếu chút nữa văng ra ngoài.

Cô gái kia giả vờ không nhìn thấy Thời Tây và Quả Tri, đi sang hướng bên cạnh. Quả Tri lớn tiếng gọi cô ta lại: “Đường tỷ, là chị sao?” Quả Nhược tăng tốc bước đi. Quả Tri đuổi theo cô từ phía sau, bắt cô lại, quan sát từ đầu đến chân của Quả Nhược, không dám tin tưởng vào con mắt của mình. Quả Nhược bất mãn kéo kéo trang phục: “Nhìn cái gì mà nhìn, chị cũng có sở thích.” Quả Tri hoàn toàn không ngờ tới lại gặp Quả Nhược ở chỗ này, hơn nữa lại là trong bộ dáng này.

Thời Tây liếc bộ trang phục của Quả Nhược một cái, giống như phun nước bọt phun ra hai chữ: “Kinh dị!”

“Đúng vậy!” Quả Tri phụ họa cho Thời Tây, lo lắng nói: “Đường tỷ, chị cũng nên hóa trang phù hợp với mình một chút, như là hóa trang thành con trai nè, động vật nè, cái cây nè…” Cậu là thật tâm góp ý, không có ý châm chọc. Quả Nhược xem thường: “Bà đây muốn giả trang cái gì thì giả trang cái đó, em muốn quản sao?”

“Em là vì nghĩ cho chị.”

“Cảm ơn!” Quả Nhược cắn răng nghiến lợi nói. Thật vất vả mới tới được chỗ này, lại xui xẻo đụng phải bọn họ, vốn đang rất có lòng tin với trang phục của mình.

Nghe được âm thanh quen thuộc, Hoa Cốc Vũ nhìn về phía Quả Tri ở bên kia, tiếp theo là nhìn thấy một cô gái mặc trang phục của hoàng đế, cũng có chút ấn tượng. Hắn hứng thú nồng nhiệt đi lại phía Quả Tri. Quả Tri thấy Hoa Cốc Vũ trước, cao hứng chào hỏi: “Hoa nhi cũng có mặt ở đây.” Hoa Cốc Vũ không để ý tới Quả Tri, gấp gáp nhìn về phía Quả Nhược, trong nháy mắt khuôn mặt thất vọng, kích động nói: “Bà dì này, không có ngực, mặt mũi cũng không cần hóa trang loạn xạ như vậy! Dì cũng nên tôn trọng cosplay có được hay không?!”

“Sao cậu lại nói Đường tỷ của tớ như vậy, quá thất lễ!” Quả Tri bảo vệ Quả Nhược, Quả Nhược không chấp nhận lòng tốt này: “Em đừng nói hắn, chính em cũng không tốt đẹp hơn được bao nhiêu. Còn cậu nữa, là ai đây?”

Nói như vậy, Hoa Cốc Vũ và Quả Nhược mới gặp nhau lần đầu. Đừng tưởng rằng sẽ phát sinh phản ứng hóa học, thực tế không có lãng mạn như vậy. Yêu cầu của Hoa Cốc Vũ rất cao, cao đến nổi khó ai có thể đáp ứng được, còn Quả Nhược đối với chuyện tình cảm cũng không có hứng thú bao nhiêu.

“Hai người vẫn chưa biết nhau, vậy để tớ giới thiệu.”

“Không cần!” Hai người đồng thanh trả lời. Ai cũng cảm thấy chán ghét đối phương.

“Hoa nhi, cậu vẫn chưa hóa trang nhân vật nào sao?”

“A a~~” Hoa Cốc Vũ nhạo báng câu hỏi của Quả Tri, kiêu ngạo sờ mặt của mình: “Bộ dáng của tớ như vậy cần hóa trang người nào sao? Chỉ có người khác mới tranh giành nhau hóa trang thành tớ thôi. Thời Tây đâu rồi, tớ có chuyện quan trọng muốn tìm hắn.”

Lúc này Quả Tri mới quay đầu lại, không thấy Thời Tây, buồn bực nói: “Rõ ràng mới vừa đứng ở đây.”

Cách đó không xa bọn con gái vây quanh lại cái gì đó. Trực giác nói cho Quả Tri biết Thời Tây đang ở nơi nào. Bọn họ đi tới. Thời Tây đang xem bìa sách manga, ánh mắt của bọn con gái khiến cho Thời Tây không vui. Quả Tri ngừng mấy giây, sau đó quay đầu đi. Hoa Cốc Vũ giả vờ vô ý đứng che khuất Thời Tây, giở tay nhấc chân phát ra mị lực. Hắn không phải có lòng tốt muốn ngăn cản ánh mắt của bọn con gái giúp Thời Tây, mà là trong lòng đang la lên: Nhìn tôi, hãy nhìn tôi đây, tất cả hãy nhìn vào tôi.

Hoa Cốc Vũ lấy điện thoại di động ra để trước mặt của Thời Tây, ánh mắt kiêu ngạo: “Nữ sinh trong hình rất đẹp đúng không? Đây là hoa khôi của trường X, muốn theo đuổi tớ. ha ha ha.” Thời Tây chỉ cảm thấy lỗ tai rất ồn ào, cầm điện thoại di động ném sang một bên, tiếp tục chọn lựa sách manga. Hoa Cốc Vũ nhặt điện thoại di động lên, không dám trút giận với Thời Tây, chỉ có thể đem tâm tình ác liệt trút hết lên những người không có liên quan. Hắn nói với những cô gái xung quanh: “Có cái gì hay đâu mà nhìn. Tôi cũng thông cảm vì các cô chưa từng thấy qua trai đẹp, nhưng tôi cũng không có biện pháp gì, các cô hiểu không? Hiểu chưa? Đi đi!” Các cô gái mất hứng tản ra.

Phía trước đột nhiên có hai cánh tay tiếp cận Thời Tây. Thời Tây cho rằng Hoa Cốc Vũ đang muốn đùa giỡn với mình nên dùng sức bắt cổ tay lại. Vừa mới chuẩn bị hất ra liền nghe được tiếng kêu đau đớn. Hắn ngẩng đầu lên thì thấy được khuôn mặt của Quả Tri, trong tay cậu đang cầm một chiếc nón lưỡi trai màu đen. Bởi vì chỉ có một tay bị khống chế, cánh tay kia đặt chiếc nón lên đầu của Thời Tây. Quả Tri giải thích: “Giấu gương mặt này thật kĩ đi, như thế mới không bị làm phiền.” Cậu nghiêng đầu cho Thời Tây một nụ cười, lộ ra răng nanh. Những lời này hình như đã từng nghe qua. Thời Tây buông lỏng tay ra, Quả Tri chỉnh sửa lại chiếc nón trên đầu Thời Tây, đem tình cảm ấm áp vào trong thân thể Thời Tây.

Một giờ đồng hồ sau, Quả Tri lại mua không ít đồ. Cái gì cậu cũng cảm thấy ly kỳ, cái gì cũng muốn mua. Tuổi thơ của cậu, bởi vì bị sự quản giáo nghiêm nghị của Quả Vân, nên có rất nhiều chuyện cậu không thể làm, không thể muốn, rất nhiều thứ không thể có, trừ dụng cụ học tập ra, ngay cả đồ chơi cũng không được mua. Mua đồ chơi rất vô bổ là câu nói lúc bé Quả Tri thường nghe nhiều nhất. Đối với sự giáo dục như thế, Quả Tri có được thói quen không tùy tiện mua đồ, cho dù là thứ mình thích cũng chỉ dùng hai mắt ngắm nhìn thật lâu thôi. Máy chụp hình kia là món đò đắt tiền nhất cậu từng mua, cho nên cậu rất quý trọng. Hôm nay cậu cũng không biết bản thân có chuyện gì, không thể tiết chế bản thân, cứ mua hết món đồ này đến món đồ khác.

Những thứ cất ở trong lòng, cho dù có xây tường cao thế nào, chỉ cần ở bên cạnh Thời Tây thì nó sẽ tràn ra bên ngoài.

Chưa từng ra mắt Thời Tây với Quả Vân, nhưng trong thân thể Quả Tri đã sớm bắt đầu chiến đấu.

Bốn người ngồi trên một cái bàn tròn ở khu bán đồ ăn vặt, Quả Tri ăn xong một hớp thức ăn cuối cùng, tựa lưng vào lưng ghế: “Tớ xong rồi rồi, thật ngon.” Về bản chất thì Hoa Cốc Vũ và Quả Nhược giống nhau. Hoa Cốc Vũ ăn không nhiều, bảo là muốn giữ gìn cơ bắp. Còn Quả Nhược thì lại ăn rất nhiều, bởi vì hôm nay hoạt động nhiều, tiêu tốn năng lượng, phải bổ sung trở lại để duy trì thăng bằng.

Quả Tri nhìn Quả Nhược, ánh mắt tràn đầy thương hại: “Đường tỷ, ông trời đối với chị thật không công bằng.”

“Đừng nói tiếp!” Quả Nhược cảnh cáo Quả Tri, biết rõ kế tiếp nhất định không phải là lời hay ý đẹp. Quả Tri tức giận nói: “Ông trời thật là quá đáng, tại sao để cho chị ăn nhiều như thế mà ngực cũng không to ra.”

Hoa Cốc Vũ bật cười. Quả Nhược hung hăng đá Quả Tri một cước ở dưới bàn, sau đó đứng lên. Hoa Cốc Vũ cũng đứng lên. Quả Nhược xoay xung quanh, suy tính xem nên đi nơi nào mới có thể không gặp lại ba người này nữa, đặc biệt là cái tên ảo tưởng sức mạnh ở bên cạnh này. Hoa Cốc Vũ cũng nhìn khắp triển lãm và suy tính nên đi nơi nào thì mới có thể thoải mái hít thở, không bị thiếu nữ ái mộ, si mê vây quanh, nhưng ngàn vạn không thể đi chung với cái bà dì bên cạnh, sẽ làm mất hình tượng của mình. Hai người đều đứng chờ, nhìn đối phương đi hướng nào, mình tuyệt đối sẽ không đi hướng đó.

Quả Tri cầm một đống đồ để ở dưới đất lên, bắt đầu sắp xếp lại. Cậu lấy bút ra, vẽ những hình đơn giản lên từng món đồ.

“Cậu đang làm gì vậy?”

“Ở đây có quá nhiều đồ giống nhau, tớ sợ sẽ lấy lộn đồ với người khác cho nên làm dấu thôi mà.” Quả Tri tỉ mỉ làm dấu xong, vô tình nhìn thấy sách manga của Thời Tây. Cậu lấy chúng. Là sách manga về tình yêu học đường pha chút hài hước.

“Khi nãy cậu xem những thứ này?”

“Ừ.”

Quả Tri lật vài trang ra xem, nội dung bên trong khiến cho cậu không nhịn được cười ra nước mắt. Cậu nhớ tới gương mạt bất vi sở động khi nãy của Thời Tây: “Khả năng nhịn cười của cậu rốt cục cao bao nhiêu đây?!”

“Là khả năng nhịn cười của cậu quá thấp.”

“Tớ mới không có. Đúng rồi, có cần tớ giúp cậu làm dấu không?”

“Không cần, tôi tự mình làm.” Vừa dứt lời, Thời Tây đột nhiên đến gần, hàm răng của hắn khẽ cắn ở cổ của Quả Tri. Đại não của Quả Tri bởi vì bị Thời Tây tập kích nên không cách nào vận hành được. Cậu cảm thấy nơi cổ ẩm ướt và ấm áp, không còn sức chống cự, ngoan ngoãn phục tùng. Thời Tây buông Quả Tri ra, nhìn vết hôn mới mẻ trên cổ của Quả Tri, tựa hồ rất hài lòng: “Đã làm dấu xong!” Hắn mang theo hài hước xấu xa.

Quả Tri nắm chặt cổ áo, đỏ mặt lên, trợn to hai mắt chỉ Thời Tây: “Cậu, cậu…” Không biết phải nói gì, Quả Tri nhìn bốn phía, thật may là hai người kia đứng ở đằng trước đã che khuất cảnh khi nãy lại. Hoa Cốc Vũ nghe được động tĩnh quay đầu lại, phát hiện Quả Tri mặt đỏ bừng: “Hai cậu làm gì thế?”

“Không có gì.” Ánh mắt Quả Tri lóe lên, càng khả nghi hơn. Hoa Cốc Vũ mang theo ánh mắt khiếp sợ, ngồi chồm hổm xuống vén khăn trải bàn lên: “Các cậu, chẳng lẽ làm chuyện sờ tiểu đệ đệ của nhau ở dưới bàn sao? Thật xấu xa!”

Quả Tri dùng đồ cậu mua đánh Hoa Cốc Vũ: “Suy nghĩ của cậu mới xấu xa!!!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.