Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 60: Chương 60: Thỉnh Thoảng Cũng Nên Chơi Đùa




Chương 60. Thỉnh thoảng cũng nên chơi đùa

Giờ phút này trong lớp rất ồn ào, bởi vì ở liên hoan phim hoạt hình sẽ được tổ chức ở trung tâm hội nghị cách trường không xa lắm. Hôm nay là ngày khai mạc. Mọi người vô cùng hứng thú với hoạt động này, trò chuyện rôm rả, bàn bạc khi nào sẽ đi chơi. Quả Tri chưa từng tham dự liên hoan phim hoạt hình. Ba của cậu luôn nói rằng đó chẳng qua là những đứa bé giả trang những nhân vật hoạt hình thôi. Cậu có chút tò mò, tiếp theo nghiêm túc nghĩ đây là một cơ hội tốt để tìm tư liệu, cho nên Thời Tây chắc cũng là muốn đi. Thật tiện lợi, lấy cớ đi tìm tư liệu để mời Thời Tây đi chơi. Quả Tri cầm điện thoại di động, suy nghĩ thật nhiều lí do và những câu nói chân thành, tình cảm, nồng nhiệt thật thuyết phục. Sau khi chuẩn bị đầy đủ cậu liền gửi tin nhắn cho Thời Tây.

【Thời Tây, cậu có muốn đến trung tâm hội nghị tham gia liên hoan phim hoạt hình hay không? 】

Cậu khẩn trương chờ tin nhắn hồi âm cự tuyệt của Thời Tây, trong chốc lát điện thoại di động rung lên.

【Được đó. 】

Thời Tây lại đồng ý!! Có phải quá dễ dàng rồi hay không? Quả Tri đơn giản không có cách nào tin tưởng.

【 Thật sao? 】

【 Đương nhiên là thật rồi.Cậu nói cái gì tớ cũng đồng ý, bảo bối! 】

Một câu nói làm cho Quả Tri run tay, xoa xoa đôi mắt cho rằng mình đang bị hoa mắt. Thời Tây gọi mình như vậy?! Khóe miệng Quả Tri không ngừng cong lên. Cuối cùng hôm nay Thời Tây cũng đã lấy dũng khí nói ra những lời ngọt ngào như vậy. Niềm lạc quan không chút nghi ngờ này cũng đủ khiến cho người ta kính nể.

【Đột nhiên tớ không biết nên trả lời cậu thế nào. 】Quả Tri bừng bừng hăng hái gửi tin nhắn. Còn có một người cũng đang bừng bừng hăng hái như vậy. Hoa Cốc Vũ cầm điện thoại của Thời Tây, cười một cách dâm đãng.

【 Có phải là hết thích tớ rồi không? Tớ khóc~~ 】Thừa cơ hội này hung hăng hủy đi hình tượng của Thời Tây.

【Thời Tây, hôm nay cậu bị gì thế? 】

【 Không bị gì hết, chỉ là tâm trạng hơi buồn. Hôm nay mới phát hiện Hoa Cốc Vũ thật sự đẹp trai hơn tớ rất nhiều. Tớ thừa nhận mình thua. Tớ muốn cậu ẩn danh đăng đoạn đối thoại giữa chúng ta lên trang web của trường, cứ để tên người đăng là tớ. Tớ muốn chứng minh với tất cả mọi người chúng ta rất hạnh phúc, được không? Bảo bối, cậu sẽ đáp ứng yêu cầu của tớ chứ? 】

Hoa Cốc Vũ đang lúc vui mừng thỏa mãn thì cảm nhận được sống lưng có phần lạnh lẽo. Hắn quay đầu lại, Thời Tây đang nhìn chầm chầm vào màn hình điện thoại, giọng nói lạnh lùng đáng sợ: “Sao lại không gửi?”

Năm phút sau, Quả Tri lần nữa nhận được một tin nhắn,

【 Hoa Cốc Vũ là một tên cặn bã, một tên bại hoại, rác rưởi, mông thối. 】Hoa Cốc Vũ ngậm máu rưng rưng tự mình viết và gửi tin nhắn này. Bên này Quả Tri rơi vào trong sương mù. Thời Tây gọi điện thoại tới: “Nãy giờ đều là Hoa Cốc Vũ nhắn tin. Trừ tin nhắn cuối cùng ra, còn lại mấy tin nhắn khác đều không có hiệu lực.”

Cuối cùng Quả Tri cũng hiểu rõ nhưng cậu giả vờ không hiểu: “Cái gì mà không có hiệu lực. Tất cả đều được gửi từ điện thoại của cậu, tớ cho rằng là cậu đồng ý đi cùng với tớ đến liên hoan phim hoạt hình. Trừ hai tin nhắn đầu tiên ra tất cả tin nhắn còn lại mới không có hiệu lực.”

“Cậu trả giá hay như vậy nên đi buôn bán mới phải.”

“Cái này không phải là do cậu dạy sao? Trừ lợi ích của mình ra, tất cả những thứ khác đều không quan trọng.”

“Xem ra không phải lúc nào cậu cũng ngu ngốc.”

“Đương nhiên rồi. Vậy coi như cậu đồng ý rồi nha.”

“Biết rồi!”

Quả Tri cảm thấy tiếng báo kết thúc cuộc gọi giống như là một bài hát. Cậu bỏ điện thoại vào trong cặp, hít một hơi thật sâu. Bảo bối, hai chữ này, cho dù không phải phát ra từ miệng Thời Tây nhưng Quả Tri lại muốn tin tưởng là do Thời Tây nói ra. Tự mình thôi miên mình, Quả Tri có thể tìm được lí do để vui vẻ.

Triển lãm phim hoạt hình đông kín người, trong đó mọi người diện những bộ trang phục mô phỏng lại những nhân vật hoạt hình nổi tiếng. Một số ăn mặc đơn giản, một số hóa trang tỉ mỉ từ đầu tới chân với bộ tóc giả xinh xắn, trang phục đủ sắc màu kèm theo đạo cụ quái dị. Cửa vào triển lãm tựa như ngăn cách thế giới huyền ảo bên trong với thế giới hiện thực bên ngoài. Quả Tri đứng trong triển lãm, ánh mắt nhìn xung quanh. Cậu cảm thấy mới mẻ lại tò mò, thỉnh thoảng thấy được những nhân vật hoạt hình quen thuộc xuất hiện sẽ không nhịn được phát ra âm thanh sợ hãi.

Thời Tây vĩnh viễn là một sự tồn tại nổi bật. Người trước mặt thỉnh thoảng sẽ quay đầu lại nhìn hắn, sau đó nhỏ giọng bàn tán phát ra tiếng cười. Quả Tri có thể hiểu được, loại phản ứng này khi lần đầu tiên thấy Thời Tây là rất bình thường, nhìn riết rồi sẽ cảm thấy nhàm chán.. Quả Tri quay đầu lại nhìn Thời Tây ở phía sau. Hắn đeo tai nghe, một tay bỏ vào trong túi quần, một tay cầm điện thoại di động. Ánh mặt trời rơi trên sợi tóc ngắn nhẹ nhàng khoan khoái của hắn. Tốc độ nháy mắt của hắn rất chậm chạp, trong con ngươi cất giấu bí mật không ai có thể khám phá được. Thời Tây phát hiện Quả Tri đang nhìn mình, ngẩng đầu lên: “Chuyện gì?”

Quả Tri nhanh chóng quay đầu trở lại: “Không có gì.” Xem ra, cho dù có nhìn lâu rồi cũng sẽ không cảm thấy nhàm chán. Cảm giác cứ như lần đầu tiên thấy được khuôn mặt Thời Tây này đến bao giờ mới hết đây?

“Cậu cũng thật là lợi hại.” Quả Tri đứng ở phía trước đung đưa đầu.

Thời Tây khẽ đẩy ót của cậu: “Đến bao giờ cậu mới ngừng khích lệ một cách khó hiểu đây?”

“Khen cũng bị mắng sao? Cậu cũng nên tiếp nhận khích lệ của tớ một cách đàng hoàng mới đúng chứ!”

Cuối cùng cũng đi tới trung tâm của buổi triển lãm. Không khí nơi đây thật náo nhiệt. Có người gấp rút thay quần áo, có người đi khắp nơi chụp hình. Buổi triển lãm có rất nhiều khu, như là khu trưng bày vật phẩm, khu bán đồ ăn vặt… Quả Tri không có đem theo máy chụp hình, không phải là cậu không muốn chụp. Cậu mua máy chụp hình là vì muốn tìm tư liệu cho Thời Tây, không muốn tùy tiện mang ra sử dụng vào những chuyện khác.

Quả Tri cầm một bộ tóc giả màu đỏ lên, đội ở trên đầu: “Cậu thấy thế nào? Có đẹp trai hơn không?”

“Cậu lấy đâu ra tự tin vậy?” Thời Tây không mặn không lạt trả lời. Quả Tri lại cầm lên một bộ tóc giả màu xám tro, tóc dài che kín một con mắt, Cậu dùng con mắt còn lại âm trầm nhìn Thời Tây: “Có cảm giác gì không?”

“Cảm giác muốn ói.”

“Không biết gì hết!” Quả Tri cầm những bộ tóc giả khác màu ở trong tay, cân nhắc: “Tớ sẽ mua tóc giả đem về nhà.”

“Lừa gạt tiền. ”

Nhân viên bán hàng lộ ra khuôn mặt mỉm cười lúng túng. Quả Tri lấy cùi chỏ đụng đụng Thời Tây, nhỏ giọng nói: “Ngay ở trước mặt người khác nói như vậy thật không lịch sự.” Để đền bù cho tấm lòng của người bán hàng, Quả Tri mua một bộ tóc giả mang ở trên đầu. Đi chưa được mấy bước, Quả Tri lại bị vũ khí hấp dẫn. Cậu cầm lên một thanh đại đao, trên mặt tản ra ánh sáng chói. Người ta thường nói nam sinh, cho dù là bao nhiêu tuổi đi nữa thì nội tâm của họ vẫn là một đứa trẻ chưa trưởng thành. Quả Tri ngây thơ chĩa mũi đao ngay Thời Tây: “Nếu như cậu đối xử không tốt với tớ, tớ liền chém chết cậu.” Nói xong, tay chân động đậy huơ huơ vài đường.

“Đừng làm ô nhiễm thị giác của tôi.”

“Cậu vũ nhục tớ quá nhiều lần rồi!” Quả Tri khỉnh khỉnh lỗ mũi, đeo cây đao trên vai, cúi đầu lấy ví ra trả tiền. Cậu đếm tiền từng tờ từng tờ một, lúc đưa cho người bán , người bán khoát khoát tay: “Đã trả tiền rồi.” Quả Tri kinh ngạc nhìn Thời Tây đi ở phía trước, đuổi theo: “Không phải cậu nói là lừa gạt tiền sao, vậy cậu trả tiền làm gì?”

Thời Tây nhún nhún vai: “Ai bảo cậu cứ thích bị lừa gạt như thế!”

“Hối hận cũng vô dụng, bây giờ tớ đã có vũ khí.” Quả Tri vuốt thanh đao một cái, nhếch môi cười với Thời Tây. Niềm vui sướng nhốn nháo ở trên gương mặt của cậu. Không chỉ với Thời Tây, bất cứ người nào khi nhìn vào gương mặt đó cũng sẽ cảm thấy thích.

“Vâng.”

“Cậu không muốn tiếp tục đối thoại là có ý gì đây?!”

“Vâng.”

“Thời Tây!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.