Ai Nha, Bảo Bối!!!

Chương 57: Chương 57: Tại Sao, Rất Đau, Rất Đau ( 2 )




Chương 57. Tại sao, rất đau, rất đau ( 2 )

Thường thường sẽ quên lí do dẫn đến gây gỗ, chỉ nhớ kết quả mà nó mang lại. Quả Tri có thật nhiều chuyện không nói ra khỏi miệng. Cậu không muốn trở thành một người mặt dày đi cầu xin Thời Tây yêu mình. Từ lúc bắt đầu hẹn hò với Thời Tây, cậu cũng từng nghĩ đến chuyện có lẽ một ngày nào đó Thời Tây sẽ đột nhiên chán ghét cậu. Mỗi ngày cậu đều tự hỏi, hôm nay hắn có thích mình nhiều hơn một chút không.

Chẳng qua là một năm ngắn ngủi, hắn ưu tú đến mức khiến cho người ta sợ hãi. Mình dám chiếm đoạt hắn sao? Lúc ban đầu, mình muốn cho hắn thấy được tất cả những chuyện tốt đẹp, muốn cho hắn không còn cô đơn nữa, muốn trợ giúp hắn vào những lúc hắn cần thứ gì đó. Đưa bút cho hắn cũng được, tìm tư liệu cho hắn cũng được. Khi đó, chỉ có mình là có thể thấy được sự tốt đẹp của hắn. Vậy mà hôm nay, tất cả những sự tốt đẹp đó được phơi bày ra. Chỉ cần hắn nói một tiếng sẽ có rất nhiều người nguyện ý phục vụ hắn. Mà sự xuất hiện của mình có bao nhiêu ý nghĩa đây? Ngược lại còn trở thành gánh nặng của Thời Tây. Mình thật không đáng!

Thay hắn cao hứng, nỗi buồn của riêng mình.

Quả Tri ném trái bóng vào trong rỗ, trái bóng đụng vào vành rỗ văng ngược ra ngoài, rơi xuống lăn tới chân của Quả Tri. Kha Tuấn Kiệt vỗ vỗ tay: “Quả Tri, suy nghĩ gì vậy, mau nhặt bóng lên chuyền cho tớ đi.” Sân bóng rỗ của trường bị nhiều người chiếm, bọn họ chỉ có thể chơi ở bên ngoài. Thời tiết khốc liệt khiến người ta cảm thấy nóng nảy. Quả Tri dùng vạt áo lau mồ hôi trên trán. Cậu lén liếc nhìn vào bụi cỏ phía sau sân thể thao. Thời Tây có ở đó không? Cũng giống như bình thường ngồi duỗi chân để laptop ở trên đùi sao? Có cần giấy hay không?

Lúc Quả Tri nghĩ như vậy, một nam sinh cầm giấy trắng đi ra sau bụi cỏ. Nếu như cậu không thấy biểu cảm của tên nam sinh đó, cậu có lẽ sẽ đưa ra thật nhiều lí do để động viên bản thân. Niềm lạc quan của cậu bị đau đớn bóp nát bấy. Biểu cảm của nam sinh đó thật rất giống mình. Nơi bí mật của mình và Thời Tây bị người thứ ba tiến vào. Tên nam sinh đó thay mình đưa đồ cho Thời Tây sao? Cậu có chút yếu lòng, không dám nghĩ tiếp nữa.

Trái bóng rỗ bay thẳng vào mặt của Quả Tri, đập vào mắt của cậu. Mắt trái và nội tâm của Quả Tri cùng nhau đau đớn. Những người khác quan tâm chạy tới: “Cậu không sao chứ? Còn đứng đó làm gì?”

Quả Tri che con mắt trái lắc đầu một cái, cười nói: “Không sao hết, không cần phải lo lắng.”

“Để tớ xem một chút.”

“Một hồi sẽ ổn thôi mà.” Quả Tri lấy tay xuống, chứng minh mình không có gì đáng lo ngại.

“Tốt cái gì?! Con mắt đã sưng thành như vậy, đến bệnh viện kiểm tra thử xem.”

“Xuống căn tin mua nước đá trườm lên là được chứ gì.” Quả Tri vỗ vỗ bụi trên mặt, dáng vẻ đáng thương lại buồn cười.

Cuộc sống tựa như một trò đùa tàn khóc. Lúc Quả Tri vừa định đi xuống căn tin, tên nam sinh khi nãy từ phía sau đi ra. Bọn họ liếc mắt nhìn nhau. Tên nam sinh vò giấy thành một cục cầm ở trong tay, bộ dáng tựa như không thể kiềm chế được tâm tình. Quả Tri với hắn đứng cách nhau mấy bước. Quả Tri cố ý che mắt thật kĩ, tự ái gào thét không muốn để đối phương thấy.

Bọn họ đều đi tới căn tin. Tên nam sinh nhai kẹo cao su trong miệng, Quả Tri cầm chai nước đá. Hai người lại gặp nhau ở quầy tính tiền. Nam sinh lấy bóp ra trả tiền. Tầm mắt của Quả Tri thật chặt nhìn chăm chú vào bóp tiền. Trong bóp tiền là tấm hình Thời Tây mình tự tay bỏ vào. Thật hy vọng là do mình nhìn lầm. Sắc mặt cậu tái nhợt, muốn tìm một trăm, một nghìn lí do để giải thích nhưng một lí do cũng nghĩ không ra.

Bàn tay đang cầm chai nước đá của Quả Tri đang run rẫy. Cậu đặt chai nước đá lên trên mắt, đau đớn kèm theo lạnh như băng.

Đơn giản chỉ cần ghen sao? Đơn giản chỉ cần cho rằng hắn chẳng qua là đang trừng phạt mình sao? Có thể bình thản cười rồi xem như không có chuyện gì sao? Nếu như quả thật có thể làm như vậy thì tốt biết mấy.

Cậu xoay người, dạ dày không ngừng co thắt. Thời Tây đứng cách đó không xa. Tầm mắt của bọn họ tiếp xúc. Quả Tri vùi đầu bước đi, muốn rời khỏi đây thật nhanh. Lúc sắp lướt qua Thời Tây, Thời Tây bắt lấy cánh tay của Quả Tri kéo cậu trở lại. Hắn muốn lấy cái chai đang che đậy con mắt của Quả Tri ra.Quả Tri xoay đầu sang một bên: “Đừng động tới tớ.”

Khuôn mặt Thời Tây lạnh lùng, dùng sức lấy chai nước ra. Chai nước che đậy con mắt đang sưng to của Quả Tri rơi xuống, lăn mấy vòng trên đất mới dừng lại. Cơn đau kịch liệt khiến cho Quả Tri nhắm mắt lại.

“Bị sao vậy?” Trong giọng nói của hắn không có dịu dàng, cũng không có lo lắng.

Quả Tri cố gắng mở to con mắt trái. Chất lỏng từ mắt trái chảy xuống. Cậu muốn nhìn rõ gương mặt của Thời Tây, nhưng cho dù là nhìn ở khoảng cách gần như vậy vẫn không thấy được tâm tình của gương mặt vô biểu cảm ấy, càng không thể nhìn thấu trái tim của hắn. Muốn hỏi hắn, tại sao phải đối xử với mình như vậy. Cũng muốn hỏi hắn tên nam sinh kia là ai. Có quá nhiều vấn đề muốn hỏi, mà đau thương khiến Quả Tri nghẹn ngào ở cổ họng.

“Chuyện không liên quan tới cậu.”

“Cậu có đủ chưa vậy?” Thời Tây không nhịn được nói.

“Có phải chỉ có cậu mới có thể làm tổn thương tớ không? Tớ có thể không chút nào oán hận mà chịu đựng sao? Đúng vậy, tớ thích cậu, nhưng như vậy thì đã sao? Thấy người khác ở bên cạnh cậu, tớ chỉ có thể cười mà không có lựa chọn khác sao? Tớ ghét mình đã gây gỗ với cậu, cũng ghét mình đã đem những chuyện không đáng giá được nói tới với cậu để làm phiền cậu. Ngay cả tình cảm của mình mà cậu còn không quan tâm, huống chi là tớ. Thật là không nên mà! Có lẽ cậu đoán đúng rồi.” Hai tròng mắt của Quả Tri thẳng tắp nhìn vào Thời Tây. Cậu cắn chặt môi, so với lời nói thật thì lời nói dối càng khó thốt ra khỏi miệng hơn, giống như một ngọn lửa thiêu đốt ở cổ họng: “Nếu như lúc đầu không quen biết cậu thì thật tốt!” Mỗi lời nói ra đều khiến cậu run rẫy.

Nếu như lúc đầu không quen biết cậu thì thật tốt! Nếu như lúc đầu không quen biết cậu thì thật tốt!

Một giây trước nói ra khỏi miệng những lời này, một giây sau đó chỉ muốn thu hồi lại. Ảo giác sao? Trong con ngươi màu đen của Thời Tây chợt lóe lên tia bi thương. Bàn tay đang dùng lực bắt lại cánh tay Quả Tri của Thời Tây chợt ngừng lại, sau đó buông ra.

“Bây giờ xem như không quen biết vẫn chưa muộn.” Thời Tây đi, tàn nhẫn của hắn lưu lại làm cho Quả Tri không cách nào tiêu hóa. Thân thể Quả Tri khẽ run, nơi lồng ngực của cậu vì Thời Tây mà nhói đau. Đôi môi kia của Thời Tây từng khiến cậu say đắm, giờ lại mang đến đớn đau.

Bây giờ không phải là lúc đề cao lòng tự trọng. Quả Tri nhận ra, cậu sẽ nói với Thời Tây rằng mới vừa rồi đều là nói dối. Mình sai lầm rồi, chỉ cần Thời Tây trở lại, cậu có thể dễ dàng bỏ qua tất cả mọi chuyện, bất kể là hắn ở cùng ai, bất kể là hắn đã cho ai cái bóp tiền, bất kể là hắn có quan tâm mình hay không.

Tớ, thật sự, rất yêu cậu.

Linh hồn của cậu gào thét muốn chạy tới Thời Tây, còn thể xác của cậu lại không nhúc nhích đứng yên tại chỗ.

Hồi lâu lại hồi lâu, Quả Tri hoàn toàn dẹp bỏ tự trọng sang một bên, cậu chạy tới phòng học của Thời Tây. Cậu thở hổn hển dựa vào lan can cầu thang nghỉ mệt.

“Này, này, Thời Tây.” Đột nhiên có người gọi tên Thời Tây, Quả Tri theo bản năng trốn vào phòng rửa tay bên cạnh.

Lỗ Hào ở phía sau đuổi theo Thời Tây, Thời Tây cũng không trả lời. Lỗ Hào nói tiếp: “Bài kiểm tra lần trước của thầy cậu vẫn chưa có đóng tiền. Tớ như thế nào đi nữa cũng là lớp phó học tập, cậu không đóng tớ sẽ rất khốn đốn.”

Thời Tây đi vào trong phòng học, Lỗ Hào ôm tay có chút mất hứng: “Cậu bị sao vậy? Rõ ràng lần trước đã từng nhắc cậu rồi mà. Cậu nghiêm túc đọc sách chưa được bao lâu liền thay đổi, thật là không đi theo giám sát thì không được mà.” Lỗ Hào hiểu lầm, không biết Thời Tây chăm chú nghiên cứu sách như vậy là vì muốn giúp Quả Tri. Hắn đi vào phòng học cùng với Thời Tây.

Lòng tự trọng Quả Tri dẹp bỏ khi nãy lại bị chà đạp một cách hung hăng. Gần đây Thời Tây trở nên ưu tú là do có người bên cạnh một mực nhắc nhở sao? Mình còn muốn gì nữa đây? Còn mặt mũi để đi cầu xin hắn ở lại bên mình sao? Bây giờ bên cạnh Thời Tây đã có người tốt hơn mình.

Đây rốt cục là cái gì đau đây? So với bị cây roi của ba đánh còn đau hơn. Trong kí ức của cậu, đau đớn nhất mà cậu trải qua chính là vào năm mười ba tuổi. Thì ra là trên thế giới này còn có chuyện khiến cậu đau lòng không thể chịu nổi hơn là bị cây roi đánh vào người. Thân thể cậu hừng hực bùng phát một trận cháy lớn, muốn đem Quả Tri biến thành tro bụi. Cậu đi vào phòng vệ sinh, đóng cửa lại, ngồi trượt xuống đất, co hai chân lại, úp mặt xuống gối.

Lỗ Hào đứng trước bàn học của Thời Tây: “Hôm nay cậu nhất định phải đóng!”

Thời Tây ngẩng đầu lên, ánh mắt của hắn hù dọa Lỗ Hào, tựa như bất kì lúc nào cũng có thể nổi điên cắn nuốt tất cả: “Cách xa tôi một chút!” Lỗ Hào không dám nói tiếp nữa, tức giận đi về chỗ ngồi, nói nhỏ trong miệng: “Tưởng mình đặc biệt hơn người sao? Làm như vậy tôi sẽ sợ?” Lỗ Hào nhớ tới chuyện khi nãy. Trong lớp chỉ còn có Thời Tây là chưa đóng tiền kiểm tra, thầy giáo làm thế nào vẫn không tìm được hắn. Lỗ Hào đúng lúc cũng có hoạt động trong lớp cần Thời Tây ký tên. Lần trước Lỗ Hào vô tình thấy Thời Tây đi ra sau sân thể thao, cho nên đi tới đó tìm kiếm thử.

Sự nhiệt tình của hắn có chút ích kĩ. Hắn cầm tờ giấy cần kí tên đi ra phía sau sân thể thao. Hắn không biết trường học này cũng có một nơi bí mật và an tĩnh như thế này. Khi hắn phát hiện Thời Tây, gò má không khỏi sững sờ nhìn chầm chầm Thời Tây. Thời Tây phát hiện Lỗ Hào đứng ở bên cạnh. Lỗ Hào lúng túng mở miệng: “Thầy giáo bảo cậu đóng tiền kiểm tra, hơn nữa tớ có chuyện cần cậu kí tên.”

“Này!”

“Chuyện gì?”

“Sau này không được xuất hiện ở chỗ này.”

“Tại sao?”

“Không tại sao hết, tôi không thích.”

Quả Tri không thấy, Thời Tây cũng không nghe, hiểu lầm một tầng lại một tầng chồng chất lên nhau, cuối cùng sẽ dây dưa thành một mối thắt khó mở.

Hai người đối với cảm xúc của mình có chút yếu đuối. Quả Tri không dám yêu, Thời Tây không cách nào thể hiện tình yêu. Bây giờ hay là tương lai, tiếp tục hay là từ bỏ, chỉ có họ mới quyết định được.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.