Chương 58. Tại sao, rất đau, rất đau ( 3 )
11:59 PM
Một phút nữa là chính thức đến ngày sinh nhật của Thời Tây. Ôm ấp quá nhiều dự định cho ngày này, bây giờ trở thành một trò cười. Bánh sinh nhật
được đặt trước ở của hàng hôm nay đã được giao tới phòng của Quả Tri, cô đơn nằm ở trên bàn không ai để tâm tới. Kha Tuấn Kiệt ở tiệm internet
chơi game suốt đêm. Trong phòng ngủ chỉ còn dư lại mỗi Quả Tri. Quả Tri
nằm ở trên giường. Chiếc điện thoại dưới gối nằm không ngừng vang lên.
Mấy ngày trước Quả Tri cẩn thận đặt báo thức, cậu muốn trở thành người
đầu tiên chúc mừng sinh nhật Thời Tây. Bây giờ tiếng chuông báo lại
chẳng khác nào một lời nhắc nhở cậu một cách đầy châm chọc. Hồi lâu, cậu nhấn tắt chuông báo, bò xuống giường, mở hộp bánh sinh nhật ra.
Cậu nhẹ nhàng đốt nến, phòng ngủ xuất hiện ánh sáng ấm áp nhưng lại không
làm lòng của cậu ấp áp lên được. Ánh lửa lóe lên trong mắt cậu. Cậu nhìn đối diện: “Thời Tây, sinh nhật vui vẻ, mau cầu nguyện đi.”
“Cậu thích tớ tặng cậu bóp tiền sao? Hay là thích những món quà khác?”
“Thời Tây, cậu có nguyện vọng gì vậy? Có thể nói cho tớ nghe được không? Hay
là thôi đi, bởi vì tớ nghe nói nếu như để người khác biết được nguyện
vọng thì nó sẽ không trở thành sự thật được đâu.”
Đối diện cậu
không có một bóng người. Tất cả đều là những gì Quả Tri tưởng tượng mà
thôi. Ở trong tưởng tượng, Quả Tri rõ ràng rất ấm áp như vậy, bây giờ ở
ngoài đời thực lại biến thành một người điên tự biên tự diễn.
“Thổi nến đi! Cậu không thích ngọt thì để tớ giải quyết cái bánh này.” Quả
Tri thổi tắt ánh sáng duy nhất trong phòng ngủ. Cậu nhổ hết cây nến ra,
cầm cái muỗng đưa từng miếng bánh kem vào miệng.
“Ăn rất ngon.
Thời Tây, cậu không ăn chút nào sao?” Quả Tri nuốt bánh xuống. Rõ ràng
chẳng qua là con mắt trái đau, tại sao ngay cả con mắt phải cũng phải
rơi lệ theo? Giọt lệ từ khóe mắt chảy vào trong miệng, hòa vào trong
bánh kem, mùi vị mằn mặn. Cậu không ngừng ăn, cho dù đầy bụng, cho dù
nôn mửa vẫn tiếp tục ăn.
Xem như không quen biết, lần này mình nên nghe theo lời của Thời Tây sao? Quá khó khăn.! Tình cảm không phải là
thứ nói quên là có thể quên. Chưa từng nghĩ tới chuyện sẽ cách xa, nhưng khi ở bên cạnh đối phương lại có nhiều xung đột, từ người thương trở
thành kẻ thù hoặc người xa lạ. Cuộc sống vốn là như vậy sao? Nếu như
thật sự trở thành người xa lạ với Thời Tây, cuộc sống này sẽ trở nên như thế nào?
Quả Tri đau khổ, cậu cầm điện thoại lên, tìm kiếm tên
của Thời Tây trong danh bạ, sau đó lại bỏ điện thoại xuống, tự lẩm bẩm:
“Không thể gọi! Nói ra những lời đả thương người, nghe những lời đả
thương người cũng sẽ thống khổ.” Cậu lần nữa trèo lên trên giường, lần
nữa nhìn tên của Thời Tây trong danh bạ, sau đó bỏ điện thoại ở dưới gối nầm. Ngón tay của cậu vô tình nhấn nút gọi nhưng cậu không biết.
Cậu co người lại, nhắm hai mắt, lông mi có chút ướt át, tay siết chặt chăn: “Thời Tây à, Thời Tây à, xem như không quen biết cậu, không làm được.”
Ngoài cửa phòng ngủ kế bên, Thời Tây đeo tai nghe ngồi ở trên lan can nhìn
sân trường trong đêm tối. Điện thoại di động vang lên, hắn đưa điện
thoại áp vào tai. Giọng nói của Quả Tri rất mơ hồ, không cách nào nghe
rõ. Hắn ngẩng đầu, ánh trăng rơi vào trên khuôn mặt dễ nhìn của hắn,
ngay cả bóng đêm cũng mê mẫn. Nỗi đau của hắn đang càng lúc càng đến gần Quả Tri. Sự cô đơn của hắn cũng đang đến gần phương pháp hóa giải của
Quả Tri.
Nếu như lúc đầu không quen biết cậu thì thật tốt, khi Quả Tri mặt tràn đầy bi thương nói ra khỏi miệng những lời này, nội tâm của Thời Tây không có chút nào phòng bị bị đâm thủng. Cảm giác đau đớn thật sự là chữ viết không cách nào viết ra được, là máy chụp hình không cách nào chụp ảnh được. Thời Tây cúp điện thoại, đi tới cầu thang tối tăm.
Mới vừa rời giường không lâu, Hoa Cốc Vũ từ bên ngoài thò đầu vào: “Quả
Tri, cậu biết Thời Tây ghét nhất cái gì không? Tớ muốn tặng cho cậu ta.”
“Không biết!” Nghe tên Thời Tây, Quả Tri sửng sốt một giây, vùi đầu giặt quần áo.
“Con mắt của cậu bị gì vậy?”
“Chơi bóng rỗ không may bị thương.” Quả Tri cười gượng gạo trả lời.
“Vậy à. Cậu tặng Thời Tây cái gì?”
“Cái bóp tiền.” Cậu giả vờ làm ra dáng vẻ như không có chuyện gì, không muốn nói cho Hoa Cốc Vũ, có lẽ là là đây là chuyện riêng tư, cậu muốn cất
giữ nó cùng với quan hệ với Thời Tây, không muốn thừa nhận thực tế.
“Bóp tiền sao? Ngày hôm qua có rất nhiều người tặng quà cho Thời Tây, một
đống ở trên bàn và ngăn bàn. Thời Tây không nhìn một chút nào mà đã cho
tớ tất cả. Cái ví tiền bị một tiểu tử trong lớp cậu ta cướp đi.”
“Cậu ấy không có nhìn?”
“Đúng vậy?”
“Cậu ấy không biết là ai tặng?” Quả Tri hỏi tiếp.
“Khả năng hiểu biết của cậu kém như vậy sao?! Nhiều người tặng quà như vậy nào biết là của ai.”
Cho nên Thời Tây cũng không phải là cố ý? Một chuyện đã được làm rõ, Quả
Tri liền thông suốt. Vấn đề thật sự giữa hai người không phải là người
thứ ba, mà là lòng tự ti của Quả Tri và suy nghĩ khác nhau giữa hai
người trong cùng một vấn đề. Không muốn ở cạnh Thời Tây mà không có chút ý nghĩa nào, muốn trở thành người cậu ấy cần. Cố chấp suy nghĩ như vậy
có chút hơi buồn cười: Muốn đem tất cả cho Thời Tây nhưng bản thân lại
không có gì. Thật chán ghét mình!
Chờ Quả Tri phục hồi tinh thần
lại đã không thấy Hoa Cốc Vũ đâu. Quả Tri giặt xong quần áo, vắt sạch bỏ vào chậu mang ra ngoài ban công phơi. Cậu nhìn vào trong gương thấy
được mặt của mình. Con mắt trái càng lúc càng sưng to, muốn mở mắt ra
cũng có chút miễn cưỡng. Âm thanh cánh cửa bị đá văng ra dọa Quả Tri
giật mình. Thời Tây đứng ở cửa. Cậu muốn giữ cho tâm bình khí hòa lại
nóng nảy bất an, xông tới muốn đóng cửa lại nhưng bị Thời Tây dúng một
tay chặn lại.
“Tính khí cũng không vừa.”
Thời Tây tiến lên
trước một bước, Quả Tri đẩy Thời Tây ra. Thời Tây vẫn như cũ đi về phía
trước. Quả Tri không ngừng đẩy ra: “Cậu…” Lời của cậu bị Thời Tây cắt
đứt: “Tôi không phải tới để gây gổ.”
Thời Tây đè Quả Tri ngồi
xuống ghế, lấy chai thuốc bôi ra: “Nhắm mắt lại!” Quả Tri như thế nào
cũng không chịu nhắm mắt lại, chỉ nhìn Thời Tây. Thật không thể thấy
được tim của Thời Tây. Hắn dùng kiểu gương mặt này để vứt bỏ sách của
mình, dùng gương mặt này để nổi giận, dùng gương mặt này để nói chuyện
với mình, hiện tại cũng dùng gương mặt này để giúp mình bôi thuốc.
“Thời Tây, tớ thật không hiểu cậu.”
Thời Tây chẳng qua là thay Quả Tri bôi thuốc, cũng không nói chuyện. Hai
người rơi vào trầm mặc. Cuối cùng hắn để chai thuốc lên trên bàn, xoay
người định rời đi. Quả Tri cúi đầu: “Không phải cậu muốn xem như không
quen biết nhau thật sao?” Hắn vẫn như cũ không lên tiếng, Quả Tri bắt
lại quần của Thời Tây: “Nói chuyện với cậu đó, cậu ngược lại cũng nên
trả lời đi. Bất kể là nói gì tớ cũng muốn nghe.” Quá ngốc nghếch, muốn
cùng hắn nói chuyện, cho dù là đả thương người..
“Có thể nói gì
đây? Thừa dịp tôi chưa thay đổi chủ ý, cậu có thể rời khỏi vực sâu.”
Giọng nói của Thời Tây lạnh như băng. Quả Tri ngẩng đầu lên, đây chính
là sự dịu dàng cuối cùng của Thời Tây sao? Thả mình đi? Đừng có nói đùa, đừng có tiếp tục trò chơi không vui này nữa. Thời Tây, cậu buông tha
cho tớ, sẽ không giữ tớ lại, vậy thì tớ sẽ đi sao? Thật sai lầm rồi. Cái gì mà tự ti, cá gì mà bất an, cái gì mà tự ái, so với đột nhiên rời
khỏi Thời Tây không hề nặng nhẹ gì cả. Cậu lảo đảo chạy tới, đưa tay bắt lại vạt áo của Thời Tây: “Vực sâu thì thế nào? Là tớ tự nguyện té
xuống, bởi vì trong vực sâu có cậu.”
Thời Tây, tớ, tình nguyện bị cậu hành hạ tàn khốc, cũng không tình nguyện bị cậu dịu dàng thả ra.
Cậu sẽ làm gì, rời đi hay là xoay người?