[Ái Nô Hệ Liệt] Bộ 3 Tuyết Nô Nhi

Chương 10: Chương 10




ĐỆ CỬU CHƯƠNG

Gương đồng chiếu rọi ánh nến mơ hồ, nam tử ngồi ở trên giường hai tay khoanh trước ngực, tự tiếu phi tiếu mà xem thiếu niên trước mặt co quắp bất an, dù vội vẫn ung dung nói: “Cởi quần áo.”

Miêu Tuyết Khanh hít sâu mấy hơi, hai tay phát run mà đặt trên lưng, nhưng lại chậm chạp không có hành động. Đợi hảo một hồi lâu, Hạ Hầu Huân rốt cục không còn nhẫn nại, đánh một cái ngáp thật to.

“Động tác nhanh lên một chút, ta có điểm mệt nhọc.”

Miêu Tuyết Khanh tay đặt trên đai lưng, hắn cắn môi dưới hỏi: “Tại sao?”

“Cái gì tại sao?” – Hạ Hầu Huân cười hỏi ngược lại.

“Tại sao. . . Chúng ta. . . Muốn làm loại sự tình này?” – Miêu Tuyết Khanh khó có thể mở miệng hỏi.

“Loại sự tình này? Chúng ta còn không có bắt đầu, ngươi đã biết ta chuẩn bị làm cái gì rồi sao?” – Hạ Hầu Huân cố ý đùa hắn.

Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt đỏ bừng, không cam lòng mà nhìn y. Hạ Hầu Huân phút chốc đứng lên, đi tới trước mặt hắn. Nhìn y hướng chính mình đi tới, Miêu Tuyết Khanh thật muốn xoay người né ra. Hạ Hầu Huân một tay nắm thắt lưng hắn, ôm hắn áp vào trên người mình.

“Dùng loại ánh mắt đáng yêu này . . . Là đang hướng ta đưa ra yêu cầu sao?” – Y để sát vào mặt hắn, mập mờ mà nói nhỏ .

Hạ Hầu Huân như vậy toàn thân tản ra khí tức hấp dẫn, đối với Miêu Tuyết Khanh mà nói vốn là hoàn toàn xa lạ, tại sao hai người hội biến thành loại tình huống này?

Hạ Hầu Huân hướng mặt hắn tới gần, môi cơ hồ lại muốn dán lên, Miêu Tuyết Khanh tâm hoảng ý loạn mà đẩy y, không nhịn được thấp hô: “Thiếu chủ. . .”

Nghe hắn như vậy hô, Hạ Hầu Huân đột nhiên ngừng lại, hai mắt như cháy nhìn hắn. Miêu Tuyết Khanh chưa kịp cử động, hắn chỉ cảm thấy mờ mịt, Hạ Hầu Huân lại đột nhiên thân trụ hắn.

“Ân. . . Ân. . .” – Nụ hôn nhiệt liệt khiến người không sao ứng phó, Miêu Tuyết Khanh bị y hôn đến hô hấp khó khăn.

Hạ Hầu Huân cuồng dã mà hút môi hắn, đầu lưỡi nóng rát tiến vào miệng hắn, quấn lấy lưỡi hắn giảo lộng đứng lên, thẳng đến cả hai cùng thở hồng hộc, mới thoáng rời đi một chút.

“Ngươi rốt cục gọi ta như vậy rồi. . .” – Môi Hạ Hầu Huân dán trên mặt hắn, thở gấp nói.

Lúc Miêu Tuyết Khanh ý thức được y đang nói cái gì, gương mặt nguyên bản phiếm hồng nhất thời trở nên giống như hỏa thiêu.

Hắn nhớ tới quan hệ hai người trong quá khứ, trong lòng dâng lên chua xót.

“Tuyết Khanh. . .” – Hạ Hầu Huân lại muốn hôn hắn, Miêu Tuyết Khanh đột nhiên mãnh lực đưa y đẩy ra.

Miêu Tuyết Khanh dùng sức lau chùi thủy tích trên môi, nhất quyết muốn đem cảm giác vừa rồi toàn bộ xóa đi. Hạ Hầu Huân nhìn hắn, nhiệt tình trong mắt dần dần biến mất, thay thế bời một tầng băng sương, y trầm giọng nói: “Ngươi đây là có ý tứ gì. . .”

Miêu Tuyết Khanh ách thanh âm hỏi: “Tại sao lại đối ta làm loại sự tình này? !”

Hạ Hầu Huân ngạo mạn chợn mi.”Tại sao? Ta muốn làm, cho nên liền làm.”

Loại lời nói này quả thực rất khinh người, Miêu Tuyết Khanh khẽ gọi: “Ta không phải con rối của ngươi!”

“Ngươi thật sự không phải. . .” – Hạ Hầu Huân cố ý lấy khẩu khí chua ngoa nói: “Ngươi chỉ là một con chó ta dưỡng mà thôi. . .”

Miêu Tuyết Khanh trong mắt hiện lên khuất nhục, hắn phẫn nộ mà nắm quyền, bộ dáng sẵn sàng tiến lên chém giết bất cứ lúc nào.

“Chó do ta nuôi lớn, chỉ có ta có thể ném xuống, nếu nó một mình thoát đi, ta vô luận như thế nào cũng muốn bắt nó tróc trở về, cắt đứt chân nó.” – Hạ Hầu Huân tiếp tục chọc giận hắn nói, Miêu Tuyết Khanh tức giận huy quyền về phía y.

Hạ Hầu Huân bỗng dưng xuất ra một cái bình nhỏ, cầm giữa ngón cái cùng ngón trỏ, đưa tới trước mặt hắn. Miêu Tuyết Khanh lập tức dừng lại động tác, gắt gao nhìn cái chai nọ.

“Đây là giải dược. . .” – Hạ Hầu Huân âm hiểm mà cười nói: “Muốn ta bóp nát nó sao?”

Miêu Tuyết Khanh tức giận đến cả người cũng run rẩy, hắn cắn chặt răng, thật vất vả mới đem nắm tay chậm rãi buông.

“Ta nói rồi, muốn giải dược thì phải phối hợp ta. . . Ngươi cho rằng ngươi bây giờ có tư cách theo ta cò kè mặc cả sao?” – Hạ Hầu Huân bây giờ lại khôi phục lại khuôn mặt hờ hững lạnh như băng. Mới vừa rồi nhiệt hỏa trong mắt mà hắn chứng kiến chỉ là ảo giác chính mình đi. . . Miêu Tuyết Khanh trong lòng kết luận, thình lình hôn cũng chỉ xuất phát từ ác ý vũ nhục mình.

“Chính là dù ta nghe lời ngươi. . . Ngươi cũng không đem giải dược cho ta.” – Miêu Tuyết Khanh rất rõ con người y.

Hạ Hầu Huân đem giải dược thu hồi trong tay áo, y lãnh đạm cười. “Chỉ cần ngươi làm theo yêu cầu của ta, ta liền đem cho ngươi, nếu không, ngươi bây giờ có thể đi.”

Miêu Tuyết Khanh đứng khựng một chỗ, tiến thóai lưỡng nan. Nếu như hắn bây giờ đi, cũng chính là tuyên bố cái chết của Thân Đồ Bách Nho, mà nay đi tới bước này rồi, hắn cũng không còn đường lui.

Hắn chịu đựng, cúi đầu, hai tay vô lực mà buông xuống . Hạ Hầu Huân biết mình nắm chắc thắng lợi rồi, y một lần nữa ngồi trở lại trên giường, ra lệnh: “Bây giờ, đem toàn bộ quần áo cỡi.”

Miêu Tuyết Khanh như một tượng gỗ, động tác cứng ngắc mà cởi xuống đai lưng, cỡi y bào, sau đó là áo mỏng, hài miệt ﹁ quần dài. Hắn toàn thân lỏa lỗ mà đứng trên thảm, da thịt mặt ngoài cảm thấy trận trận hàn ý.

Hạ Hầu Huân di chuyển ánh mắt khắp thân thể hắn, từ giữa ngực đến đôi tay thon dài, tiếp theo là thắt lưng tinh tế mềm dẻo, cuối cùng dừng lại tại giữa hông. . . Dưới ánh mắt nóng rực của y, Miêu Tuyết Khanh cư nhiên sinh ra một loại ảo giác bị ngọn lửa vây quanh.

“Lại đây đi. . .” – Hạ Hầu Huân thanh âm không biết vì sao đã có điểm khàn khàn.

Không nghĩ ra được ý đồ của y, Miêu Tuyết Khanh bán ra cước bộ, thẳng tắp đi tới trước mặt hắn. Hạ Hầu Huân từ dưới lên trên mà nhìn kỹ toàn thân hắn, da tay Miêu Tuyết Khanh tương đối tinh tế, tỳ vết duy nhất chính là vết thương trên cổ tay cùng cổ chân hắn — đó là ba năm trước đây, Hạ Hầu Huân tự tay vẽ lên.

Hạ Hầu Huân cầm lên một cánh tay, ngón tay cái nhẹ nhàng vuốt ve trên đao ngân nhạt màu. Miêu Tuyết Khanh từ trong ánh mắt y biết y nhớ tới cái gì, hắn mặt không chút thay đổi mà rũ mắt suy nghĩ. Nói ra cũng kỳ dị, mặc dù Hạ Hầu Huân nói muốn phế võ công của hắn, nhưng y không có đem gân tay gân chân Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn cắt đứt, bởi vậy, Miêu Tuyết Khanh tĩnh dưỡng nửa năm đã khôi phục công lực.

Hắn không dám tưởng tượng Hạ Hầu Huân làm như vậy vốn là xuất phát từ nhân từ, chỉ có thể nói với chính mình, này chỉ là Hạ Hầu Huân nhất thời thất thủ (lỡ tay) — mặc dù Hạ Hầu Huân đối với địch nhân cho đến bay giờ vẫn chưa lần nào thất thủ.

Mà nay, y lại dùng ánh mắt như vậy nhìn vết thương trên tay mình, làm cho Miêu Tuyết Khanh lại lâm vào hoang mang.

Hạ Hầu Huân không hề cảnh báo mà cầm cổ tay hắn dùng sức kéo, Miêu Tuyết Khanh cước bộ không vững, nửa quỳ rơi vào trong lòng y. Hạ Hầu Huân lưu loát mà thoát dây lưng chính mình, lôi ra tính khí nặng trịch, Miêu Tuyết Khanh nhìn vật thể xuất hiện trước mắt, nhất thời biến sắc.

Hạ Hầu Huân nắm tính khí, ác tính nói: “Liếm nó. . .”

“Ách. . .” – Tuyết Khanh không thể tin mà ngẩng đầu, ánh mắt Hạ Hầu Huân lại không giống nói giỡn, nhưng yêu cầu của y lại là không thể tưởng tượng nổi. “Nhanh lên một chút, tiếp tục xấu hổ ta không chừng sẽ thu hồi hứa hẹn.” Hạ Hầu Huân thúc giục.

Miêu Tuyết Khanh nuốt nuốt nước bọt, hai tay phát run mà cầm lấy vật thể đang nóng lên kia, đồ vật kia cư nhiên cả nắm tay lớn cũng không có cách nắm giữ. Hắn có chút hé miệng, vừa lại chần chờ mà thu về.

“Như thế nào liếm. . .” – Hắn vô thố hỏi.

“Từ hạ hướng thượng, mỗi một bộ phận đều phải toàn bộ liếm ẩm ướt, chuyện đơn giản như vậy sẽ không cần ta dạy đi?” – Hạ Hầu Huân kinh nghiệm hoa liễu, tất nhiên cho rằng loại sự tình này hẳn là mọi người đều biết.

Cái gì gọi chuyện đơn giản? Ta cũng không phải trời sinh thích thú loại hoạt động hạ lưu này! Miêu Tuyết Khanh khẽ cắn môi, vươn đầu lưỡi, trúc trắc mà dọc theo phân thân hướng thượng liếm đi, đem mỗi một tấc cũng liếm rồi một vòng, vật thể trong tay từ từ phát mạnh đứng lên.

“Ân. . . Nhân tiện là như thế này. . .” – Hạ Hầu Huân thở dài, tiến thêm một bước nói: “Ngậm trụ đỉnh, tăng lực hấp.” Miêu Tuyết Khanh mặt đỏ tai hồng mà hấp trụ.

“Hai tay cầm phía dưới, trên dưới di chuyển. . .”

Miêu Tuyết Khanh nhất nhất làm theo, cầm nam cái trên tay cho vào mồm, tiếp tục cố gắng hút. Hạ Hầu Huân bị động tác thong thả của hắn khiến cho trái tim ngứa ngáy khó nhịn, y ôm lấy đầu Miêu Tuyết Khanh, đè xuống. “Ô. . .” Miêu Tuyết Khanh bị ép ngậm dương khối, đồ vật kia vừa cứng vừa đại, khiến cái miệng của hắn đau đớn không thôi, hắn phi thường miễn cưỡng mà chỉ có thể thư hạ nửa cây.

Hạ Hầu Huân mặc dù cảm thấy chưa đủ, bất quá đây xem như lần đầu tiên của hắn nên cũng không có so đo.

“Này, di chuyển đi. . .” – Y vừa nói, ấn đầu Miêu Tuyết Khanh trên dưới di động đứng lên.

“Ô. . . Ô. . .” – Miêu Tuyết Khanh khóe mắt vương lệ, hắn nhắm mắt lại, tùy ý hung khí trong cái miệng nóng ẩm của mình ra vào.

Khi hắn cảm giác chính mình sắp hít thở không thông, Hạ Hầu Huân rốt cục đem cự vật rút ra.

“Hô. . . Hô. . . Hô. . .” – Miêu Tuyết Khanh quỳ rạp trên mặt đất thở, hắn xóa đi nước mắt cùng chất lỏng bên môi, thất thần mà nhìn thứ vừa đem mình hành hạ thống khổ.

Vật thể nọ tử hắc ẩm ướt, chừng chín tấc dài, mặt ngoài hiện đầy gân xanh, lúc này đang dâng trào đứng thẳng, một bộ chuẩn bị thi ngược một phen.

Hạ Hầu Huân thấy Miêu Tuyết Khanh ngả úp sấp đưa ra tiểu mông tuyết trắng, tư thế vừa mới hảo, y ngay cả quần áo cũng không cỡi, không nói hai lời mà đè trên lưng đối phương, nắm ngọc hành thẳng cứng mà ở bên ngoài u huyệt chà xát.

“Hả. . .” – Miêu Tuyết Khanh vừa sợ vừa xấu hổ mà quay đầu nhìn lại.

“Đừng khẩn trương. . .” – Hạ Hầu Huân dán vào lỗ tai hắn nói nhỏ: “Buông lỏng một điểm, thoáng cái là có thể tiến vào. . .”

Miêu Tuyết Khanh nhận mệnh mà nhắm mắt lại, hai tay thành quyền trên mặt đất. Hạ Hầu Huân lấy một ngón tay đào khai mật huyệt, đem phía trước phân thân chậm rãi cắm vào.

Một cỗ đau đớn như bị xé rách từ hậu huyệt truyền đến, Miêu Tuyết Khanh cắn chặt răng, đem tiếng hét nhịn xuống. Hạ Hầu Huân cầm thắt lưng hắn, lắc lắc mông không ngừng đẩy mạnh về phía trước.

Phốc phốc. . . Ngạnh bổng thật lớn nhập vào u huyệt non mềm, Hạ Hầu Huân dùng sức một chút, Miêu Tuyết Khanh kêu lên sợ hãi.

“Hả – “

“Hô. . .” – Hạ Hầu Huân thở dài một tiếng, dương khối rốt cục toàn bộ cắm vào, bị bao vậy trong thân thể vừa nóng vừa mềm mại. Y hướng lỗ tai Miêu Tuyết Khanh thổi khí: “Ngươi bên trong vừa nhiệt vừa nhuyễn. . . Đem ta kẹp chặt thật là thoải mái. . .”

Miêu Tuyết Khanh ngượng ngùng đến toàn thân căng thẳng, Hạ Hầu Huân thở dài : “Nga. . . Hảo chặt. . . Quá tuyệt vời. . .”

Hắn hai tay dìu thắt lưng Miêu Tuyết Khanh, bắt đầu rồi quất tống, dần dần nhanh hơn.

Ngọc hành thô to tại u huyệt phấn hồng điên cuồng quất cắm, da thịt hai người “ba ba” mà va chạm. Chất lỏng trong suốt từ bộ vị mập hợp chảy ra, phát ra xuân âm tuyệt vời.

“Ân hả. . . Hả. . . Hả. . .” – Miêu Tuyết Khanh cuối cùng không cách nào ngăn cản chính mình phát ra rên rỉ. Đau đớn ban đầu bị trận trận lửa nóng đến tê dại thay thế, hạ thân hắn nguyên bổn cúi đầu ủ rũ cũng dần dần ngẩng lên. Hạ Hầu Huân một bên tại ở trong cơ thể hắn quất tống, một bên nam căn của hắn bộ lộng, Miêu Tuyết Khanh trước sau như bị hỏa thiêu, hắn không cách nào tự khống chế mà lắc lư tiểu mông, phối hợp đối phương ra vào.

Hành động hưởng ứng của hắn làm cho dục vọng của Hạ Hầu Huân lại trướng lớn một ít, y ôm Miêu Tuyết Khanh vào ngực, hai người ngồi xuống tiếp tục hoan ái.

“Ân. . . Ân. . .” – Miêu Tuyết Khanh hai chân mở lớn ngồi trên hạ thể của Hạ Hầu Huân, thừa nhận y đánh sâu vào. Hạ Hầu Huân một tay xoay mặt hắn, cuồng nhiệt mà hôn. . .

Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng chim hót, bầu trời lộ ra vài ánh rạng đông.

Ánh nến đã dập tắt, trong phòng một mảnh hôn ám. Miêu Tuyết Khanh thân mình bủn rủn, tay chân phát run mà mặc quần áo vào, Hạ Hầu Huân nằm trên giường ngáp một cái, vừa hỏi: “Ngươi không ngủ một chút sao?”

“Ân. . .” – Đôi môi không chút huyết sắc phát ra một tiếng than nhẹ, mí mắt khép chặt khẽ rung động, rốt cục mở ra một chút.

Mọi người vây quanh giường kinh hỉ, hô nhỏ: “Tỉnh dậy tỉnh dậy. . .”

Thân Đồ Bách Nho suy yếu mà quay đầu, che chắn hai mắt mà nhìn người trước mắt. Ngồi bên cạnh xem mạch cho hắn chính là An Trường Quân, phía sau có một lão bộc, còn có vợ chồng Hạ Cảnh Tề, duy thiếu mất một người. . .

Mặc cho yết hầu đau đớn giống như hỏa thiêu, Thân Đồ Bách Nho vẫn dùng khí tức mong manh mà mở miệng: “Sư phụ. . .”

“Ngươi trước đừng nói nói, có chuyện gì chờ ngươi bình phục đi.” – An Trường Quân nhẹ giọng nói.

“Sư phụ. . . Tuyết Khanh đâu. . . ?” – Thân Đồ Bách Nho kiên trì nói ra vấn đề.

Hạ Cảnh Tề nói: “Tuyết Khanh hơi mệt, sau khi lưu lại giải dược, sư phụ cho hắn đi nghỉ ngơi rồi, ngươi đừng lo lắng.”

“Giải dược. . . ?” – Thân Đồ Bách Nho tâm lý nhất thời sinh ra rất nhiều nghi vấn, An Trường Quân buông tay hắn, đắp chăn cho hắn, sau lại phân phó lão bộc: “Gọi phòng bếp nấu một ít cháo lại đây, đừng làm quá béo.”

“Là. . .” – lão bộc lui ra.

“Sư phụ, ta muốn gặp mặt Tuyết Khanh. . .” – Thân Đồ Bách Nho lo lắng mà nói.

“Hảo hảo, chờ ngươi khôi phục khí lực hơn đi. . .”

Dương liễu trong gió ôn nhu mà phiêu đãng, vài thiên nga tuyết trắng trên mặt hồ đạp nước làm bọt nước bắn tung tóe. Miêu Tuyết Khanh tựa vào lan can bên cạnh, ngơ ngơ ngẩn ngẩn mà nhìn mặt nước rung động.

Thân Đồ Bách Nho ngày hôm qua đã tỉnh lại, nhưng hắn vẫn không có đi thăm đối phương. Từ lúc lấy được giải dược trong tay Hạ Hầu Huân, tâm tình của hắn vẫn còn bàng hoàng.

An Trường Quân có hỏi hắn vốn là như thế nào lấy được giải dược, Miêu Tuyết Khanh chỉ là hời hợt mà nói “Thừa dịp y ngủ mà trộm đi”, Miêu Tuyết Khanh biết chính mình nói dối không cách nào thuyết phục đối phương, bất quá may mắn chính là, dù An Trường Quân đối với hắn có điều hoài nghi, nhưng không có hỏi tiếp.

Miêu Tuyết Khanh không dám cam đoan lời nói dối của mình có thể lừa gạt Thân Đồ Bách Nho, bởi vậy chột dạ mà không dám đi gặp hắn. Hơn nữa càng làm hắn hoang mang còn có một việc khác. . .

Hạ Hầu Huân, vì sao y đối mình làm loại sự tình này? Vì sao y không phải lấy yêu cầu mình trở về Độc Phiến Môn làm điều kiện trao đổi?

Miêu Tuyết Khanh vẫn tưởng rằng Hạ Hầu Huân đối với Thân Đồ Bách Nho hạ độc là vì uy hiếp mình trở về, nhưng đối phương lại không đề cập tới chuyện này một chữ, chẳng lẽ nói. . ..Y chỉ là vì muốn vũ nhục mình sao? Cho dù là người mình không thương, cho dù đối phương là một nam nhân, Hạ Hầu Huân vì làm nhục hắn. . .

Miêu Tuyết Khanh trên mặt lúc đỏ lúc trắng, nắm tay bất giác buộc chặt. Hắn xấu hổ phát hiện,chính mình dĩ nhiên vẫn chờ mong Hạ Hầu Huân buộc hắn quay về Độc Phiến Môn. Tôn nghiêm của hắn không cho phép chính mình trở về, nhưng hắn không cách nào khống chế tình cảm chính mình!

Hạ Hầu Huân từng mà nói “Ta cho ngươi cơ hội, ngươi trở về “, dưới loại tình huống này Miêu Tuyết Khanh đều là quả quyết mà trả lời “Không”. Vì vậy lúc mình còn có năng lực tự chủ, còn có lựa chọn đường sống.

Song, nếu như Hạ Hầu Huân nói “Ngươi không trở lại ta sẽ không đem giải dược giao cho ngươi, sư phụ ngươi sẽ chờ chết “, có lẽ hắn hơi giãy dụa một chút, sẽ đáp ứng. Bởi vì hắn có một lý do thuyết phục — nói với chính mình, ta chỉ là bị ép.

Nguyên lai chính mình trong lòng vẫn có loại ý nghĩ hèn hạ ti tiện này! Miêu Tuyết Khanh trong lòng hung hăng mà thóa mạ bản thân. Hắn còn muốn nuôi tình cảm này đến bao giờ? Hắn hận chính mình vô năng!

Miêu Tuyết Khanh nắm chặt nắm tay, trong lòng thề, vô luận như thế nào, không bao giờ trở về bên người Hạ Hầu Huân! Cho dù nội tâm hoàn lại tồn tại vọng tưởng, nhưng hắn phải dùng lý trí để khu trừ loại ý nghĩ này!

Hắn thoáng bình phục một chút, những suy nghĩ này bắt đầu làm phức tạp chuyện của hắn.

Nếu Hạ Hầu Huân không phải là muốn hắn quay về Độc Phiến Môn, vì sao mấy lần trước đó lại vì mình mà cùng Thân Đồ Bách Nho giao ác? Nếu như nói, Hạ Hầu Huân chỉ là vì giữ lấy thân thể của hắn mà đến đả kích hắn, Miêu Tuyết Khanh không nhận mình có thể làm cho Hạ Hầu Huân hận đến nước này, trên thực tế, hắn vẫn không cảm giác được Hạ Hầu Huân đối với hắn có điều gì “căm hận”, cảm giác được chỉ là đùa cợt cùng trêu chọc.

Nếu như không phải “hận “, vậy chẳng lẽ là. . .

Miêu Tuyết Khanh ngăn cản chính mình tiếp tục nghĩ lung tung, hắn không dám phỏng đoán động cơ của Hạ Hầu Huân, bởi vì kết quả cuối cùng luôn luôn ngoài dự đoán.

Bây giờ Thân Đồ Bách Nho đã được cứu, hắn cũng không cần cùng Hạ Hầu Huân qua lại. Sự tình trong quá khứ, cũng không cần tái nghiên cứu kỹ. Miêu Tuyết Khanh tự an ủi mà nghĩ tới.

Phía sau truyền đến tiếng bước chân, Miêu Tuyết Khanh xoay người, chứng kiến Thân Đồ Bách Nho khoác y bào hướng chính mình đi tới.

“Sư phụ?” – Miêu Tuyết Khanh trong lòng cả kinh, bất quá trên mặt như trước duy trì vẻ trấn định. Hắn như trước có điểm không yên tâm, đi đến bên cạnh, dìu đỡ Thân Đồ Bách Nho.

“Sư phụ, ngươi còn không có khỏi hẳn. . . Hay là trở về nghỉ ngơi nhiều đi.”

“Ta không có việc gì.” – Thân Đồ Bách Nho cười khẽ: “Luôn nằm như vậy, cũng bị buồn bực mà chết, đi ra hít thở không khí cũng tốt.”

Hai thầy trò ngồi trên đá bên hồ, Thân Đồ Bách Nho đánh giá kỹ Miêu Tuyết Khanh hơi mang sắc mặt bất an, thản nhiên mở miệng: “Nghe sư công ngươi nói. Ngươi là thừa dịp Hạ Hầu Huân ngủ rồi ẩn vào trộm được giải dược sao?”

“Đúng vậy.” – Miêu Tuyết Khanh không dám nhìn thẳng mắt hắn, nhìn chằm chằm mặt hồ xa xa mà trả lời.

“Thật sự ?” – Thân Đồ Bách Nho trong khẩu khí mang theo một điểm hoài nghi, hắn nhìn chằm chằm Miêu Tuyết Khanh, đối phương né tránh, hắn nói nhỏ: “May mắn, khổ ngươi rồi. . . Lần này đều do vi sư sơ sẩy, cho ngươi bị không ít mệt.”

“Không phải đâu, sư phụ.” – Miêu Tuyết Khanh vội vàng nói: “Đều là ta làm phiền hà ngươi.”

Thân Đồ Bách Nho bỗng dưng bắt được tay hắn, tuyên thệ nói: “Tuyết Khanh, ta cam đoan, không bao giờ nữa bị đánh bại bởi Hạ Hầu Huân. Ta sẽ không tái cho y có cơ hội thương tổn ngươi!”

“Sư phụ. . .” – Miêu Tuyết Khanh bị ánh mắt cùng động tác của hắn hù dọa, hoảng sợ mà thu tay về, không được tự nhiên mà cầu khẩn nói: “Sư phụ, ta không nghĩ tái theo y có quan hệ. Sau này chúng ta nếu thật gặp gỡ y, cũng đừng theo y giao phong. Có được hay không?”

“Tuyết Khanh, ngươi là sợ vi sư đánh không lại hắn sao?” – Thân Đồ Bách Nho nhíu mày, Miêu Tuyết Khanh cuống quít lắc đầu.

“Không phải, sư phụ, chỉ là Hạ Hầu Huân thủ đoạn tàn nhẫn, hơn nữa quỷ kế đa đoan, ta sợ. . . Ta sợ chúng ta còn có thể trúng kế.”

“Ta rõ ràng.” – Thân Đồ Bách Nho cười khổ gục đầu xuống: “Nói đến mưu kế, ta quả thật không bằng y. . . Giang hồ tu hành cùng khí phách, cũng không hơn. . .”

“Sư phụ, chúng ta đừng nói chuyện của y nữa.” – Miêu Tuyết Khanh biết hắn tự ti, nói sang chuyện khác: “Thi đấu võ lâm minh chủ không đầy một tháng nữa sẽ cử hành, ngươi chuyên tâm tập luyện đi, đừng để Hạ Hầu Huân chậm trễ ngươi.”

“Tuyết Khanh, ngươi hy vọng ta làm minh chủ sao?” – Thân Đồ Bách Nho đột nhiên hỏi.

“Ta?” – Miêu Ttuyết Khanh không ngờ tới Thân Đồ Bách Nho sẽ hỏi điều này, hắn nói: “Ý nghĩ của ta người đừng lo, quan trọng là ý nguyện của sư phụ.”

“Ta cũng không biết ý nguyện bản thân là gì.” – Thân Đồ Bách Nho cười khổ, lẩm bẩm nói: “Có lẽ đối với ta mà nói, cùng ngươi lưu lạc giang hồ, so với đi tranh đoạt võ lâm minh chủ gì đó rất có ý nghĩa.”

Lời này tựa hồ có điểm ý tứ không bình thường, Miêu Tuyết Khanh dù chậm chạp cũng cảm giác được. Hắn một trận tâm hoảng ý loạn, quay đầu đi không dám nhìn ánh mắt Thân Đồ Bách Nho. Thân Đồ Bách Nho gặp hắn né tránh, chính mình cũng cúi đầu.

Hai người trầm mặc một lúc lâu, Thân Đồ Bách Nho đứng lên, duỗi lưng một cái.

“Tốt lắm, ta cũng không thể vẫn như vậy nhụt chí.” – Hắn khôi phục tiếng cười sang sảng: “Ta nhất định hội hảo hảo tu luyện, bù lại thời gian vì dưỡng thương mà chậm trễ.”

Miêu Tuyết Khanh thấy hắn nghĩ thông suốt rồi, cũng cao hứng theo sát đứng dậy.”Nếu có gì cần ta, xin sư phụ cứ việc phân phó.”

“Ân.”

Hai người nhìn nhau cười, một trước một sau trở lại trong phòng.

Cảnh sắc tươi đẹp, lá cây trong núi rừng cũng như ánh ra quang thải xanh vàng. Cuồng phong thổi qua mặt đất trống trải, vô số lá rụng cuồn cuộn nổi lên. Lá cây khô vàng trong không trung phất phới đan vào, hình thành một hình ảnh kỳ diệu.

Thân Đồ Bách Nho một thân thanh y cầm trong tay trường kiếm, chuyển động giữa lá bay tán loạn. Phiến lá dưới lưỡi kiếm hóa thành mảnh nhỏ, kiếm khí đem lá cây sắp rơi xuống cuồn cuộn thổi lên, làm cho chúng nó lần nữa bay về phía chân trời.

Miêu Tuyết Khanh đứng dưới tàng cây, thán phục mà nhìn kiếm pháp xuất thần nhập hóa.

Mặc dù An Trường Quân hy vọng Thân Đồ Bách Nho và Hạ Cảnh Tề cùng nhau tu luyện, bất quá hai người tựa hồ đều có ý tự luyện tập, sau khi ra khỏi An phủ lập tức mỗi người một ngã. Miêu Tuyết Khanh mơ hồ cảm giác được, sư huynh đệ hai người không có thân thiết như hắn nghĩ, thậm chí có điểm không hợp. Bất quá chuyện giữa bọn họ, Miêu Tuyết Khanh cũng không hỏi.

Mấy ngày nay, hắn vẫn làm bạn với Thân Đồ Bách Nho ở trong núi tu luyện, đối phương nói trước lúc trận đấu bắt đầu tạm thời không muốn xuống núi.

Ở trong núi luyện tập đích xác hiệu quả, nhìn hắn kiếm thuật càng ngày càng tiến bộ, Miêu Tuyết Khanh cũng có cảm giác an tâm sâu sắc.

Hắn đang nghĩ, bên này Thân Đồ Bách Nho đột nhiên ngừng động tác, rên rỉ mà ôm ngực.

“Sư phụ!” – Miêu Tuyết Khanh thất kinh, cuống quýt chạy tới. Thân Đồ Bách Nho gắt gao đè lại ngực phải bị đả thương cách đây không lâu, sắc mặt càng lúc càng tái nhợt, đứng cũng đứng không vững.

“Sư phụ! Ngươi làm sao vậy?” – Miêu Tuyết Khanh kinh hoảng mà dìu hắn.

“Ta. . . Vết thương đau quá. . .” – Thân Đồ Bách Nho nói xong những lời này, trước mắt tối sầm, hôn mê bất tỉnh.

“Sư phụ sư phụ!” – Vô luận Miêu Tuyết Khanh như thế nào la lên, hắn chính là vẫn không tỉnh lại. Miêu Tuyết Khanh cầm cổ tay hắn dò xét, Thân Đồ Bách Nho mạch tượng rối loạn mà tế nhược, hiển nhiên là biểu hiện độc tố phát tác.

“Tại sao có thể như vậy. . . Không phải đã giải độc rồi sao. . . Như thế nào lại té xỉu. . .” – Miêu Tuyết Khanh hoang mang lo sợ. Ngay lúc đó cũng không có thời gian cho hắn tìm tòi nghiên cứu, hắn vội vàng đem Thân Đồ Bách Nho khiêng trên vai, chạy vội tới ngoài sơn động, cưỡi lên ngựa đi xuống núi.

Miêu Tuyết Khanh khẩn cấp đem Thân Đồ Bách Nho về An phủ, may là An Trường Quân không có xuất môn, hắn nghe người hầu thông tri, nhanh chóng chạy tới trong phòng.

Miêu Tuyết Khanh thượng khí không tiếp hạ khí (ta đoán là “thở gấp”) mà đứng ở một bên, nhìn An Trường Quân cấp Thân Đồ Bách Nho xem mạch.

“Điều này sao hội. . .” – An Trường Quân buông tay Thân Đồ Bách Nho, cũng là vẻ mặt kinh ngạc.

“Sư công, sư phụ có phải hay không lại trúng độc rồi?” – Miêu Tuyết Khanh sốt ruột hỏi.

“Đích thật là thi độc phát tác. . .” – An Trường Quân cũng là trăm tư khó giải: “Nhưng là lần trước rõ ràng đã giải độc rồi. . .”

“Chẳng lẽ giải dược là giả?” – Miêu Tuyết Khanh cắn răng hỏi.

“Không. Hẳn là không phải, nếu như giải dược là giả, Bách Nho mấy ngày nay sẽ không giống người không có việc gì. ” – An Trường Quân tỉ mỉ quan sát sắc mặt Thân Đồ Bách Nho.

“Cho dù giải dược là thật, cũng nhất định là Hạ Hầu Huân động tay động chân. ” – Miêu Tuyết Khanh tức giận mà nói.

“Ân. . . Sợ rằng quả thật như thế.” – An Trường Quân thở dài.

Miêu Tuyết Khanh trầm giọng nói: “Sư công, ta lại đi tìm y một lần.”

“Hay là trước đừng. . . Chờ nhị sư bá ngươi trở về, cho y cùng ngươi đi. . .” – An Trường Quân khuyên nhủ.

“Nhị sư bá xuất ngoại tu luyện, không biết khi nào mới có thể trở về, sợ rằng sư phụ chịu không nổi đến lúc đó rồi.”

Đây là sự thật, An Trường Quân cũng nghẹn lời. Miêu Tuyết Khanh kiên quyết mà nói: “Sư công, cho ta đi đi, ta lần trước có thể thành công, lần này cũng có thể.”

“Tuyết Khanh, bằng không, sư công với ngươi cùng đi thôi. . .” – An Trường Quân lo lắng mà nói.

Miêu Tuyết Khanh nói “Sư công, ngươi bây giờ còn là minh chủ, không thích hợp nhúng tay vào chuyện này, hơn nữa, ngươi còn phải lưu lại chiếu cố sư phụ, việc này ta một người đi làm là được.”

An Trường Quân thấy hắn nói có lý, cũng chỉ có thể buông tay cho hắn đi, nhưng không quên dặn đi dặn lại: “Ngươi lần trước mặc dù thành công, nhưng người sẽ không cả đời gặp may mắn. Nếu như ngươi thật sự lấy không được giải dược, cũng phải bình an trở về. . . Nếu ngươi có gì bất trắc, sư phụ ngươi cho dù khỏi bệnh rồi, cũng không an lòng. . .”

“Cám ơn sư công, ta rõ ràng.” – Miêu Tuyết Khanh hướng An Trường Quân trầm thâm cúi đầu, nói “Sư công, ta đi, sư phụ phải trông cậy vào ngươi rồi.”

“Ân, mọi sự cẩn thận.”

Gió đêm tựa như hài đồng nghịch ngợm, từ khe cửa sổ tiến vào.

Gió thổi đến trang giấy trên mặt bàn cũng bay lên, Hạ Hầu Huân hạ bút, đi tới cửa sổ, đang muốn đóng cửa. Nhưng vào lúc này, một mạt thân ảnh nhanh nhẹn rơi vào đại thụ phía trước cửa sổ.

Hạ Hầu Huân nhìn chăm chú đối phương trong mắt đầy lửa giận, môi y câu dẫn ra kiểu cười đùa cợt, thản nhiên mà nói: “Vừa vặn bảy ngày, ngươi thật là đúng hẹn.”

Miêu Tuyết Khanh chợt hiểu mà hai mắt trừng lớn, hắn thả người nhảy, Hạ Hầu Huân phối hợp mà lui về phía sau, làm cho hắn từ cửa sổ nhảy vào.

“Ngươi bỏ gì vào giải dược?” – Miêu Tuyết Khanh nghiến răng hỏi.

“Đem cửa sổ đóng lại đi, gió thổi khiến ta không thoải mái.” – Hạ Hầu Huân đáp phi sở vấn (hỏi một đằng trả lời một nẻo).

Miêu Tuyết Khanh biết không thể cùng y xung đột, hắn khẽ cắn môi, trở tay đem cửa sổ đóng lại.

Hạ Hầu Huân thu thập giấy tờ trên bàn, hỏi: “Ngươi như thế nào biết ta còn trong biệt quán?”

“Từ khi rời khỏi Cận Châu, ngươi liền đi theo ta, sau đó vẫn đợi ở chỗ này đi?”- Miêu Tuyết Khanh tìm kẻ buôn lậu tin tức, thật vất vả biết được Hạ Hầu Huân nguyên lai một mực ở bên trong Phạm Châu thành, vì vậy suy đoán.

“Đúng vậy.” – Hạ Hầu Huân đối với hắn tràn ra tươi cười, đùa bỡn nói: “Ta còn tưởng rằng ngươi đối với chuyện của ta cũng không quan tâm, nghĩ không ra ngươi như vậy tưởng nhớ ta.”

Miêu Tuyết Khanh cơ hồ có thể nhìn thấu mưu đồ của y, hắn lạnh giọng hỏi: “Ngươi đang chờ đợi giải dược mất đi hiệu lực? Chờ đợi ta tới tìm ngươi?”

“Nói đúng phân nửa.” – Hạ Hầu Huân hướng ghế thái sư ngồi xuống, bắt chéo chân.”Ta còn không có nhàn đến chỉ lo chờ ngươi, gì cũng không làm, ta lưu ở chỗ này là vì thuận tiện xử lý chuyện khác.”

Miêu Tuyết Khanh cũng không có quên lúc y nói chuyện trong mắt lóe ra quang mang, y nói “chuyện khác” nhất định cùng mình không thể không có quan hệ.

“Ngươi lại âm mưu gì?” – Hắn trầm giọng hỏi.

“Đúng là ta đang có chút tính toán, bất quá ta không có ý định nói cho ngươi.” – Hạ Hầu Huân xấu xa cười.

Tiếp tục cãi nhau cũng không làm nên chuyện gì, trước mặc kệ y có âm mưu gì khác, chuyện trọng yếu trước mắt — Miêu Tuyết Khanh cả giận nói: “Đem giải dược cho ta!”

Nguyên bổn tưởng rằng Hạ Hầu Huân lại muốn làm khó dễ hắn một phen, nghĩ không ra y sảng khoái tiêu sái đến trước ngăn tủ phía sau, xuất ra một cái bình nhỏ.”Này, giải dược ở chỗ này.”

Miêu Tuyết Khanh không ngu gì lập tức tiếp nhận, hắn đề phòng hỏi: “Giải dược lần này cũng giống lần trước?”

“Đúng vậy.”

“Nói cách khác, vài ngày sau sẽ mất đi hiệu lực?”

“Ân. . .” Hạ Hầu Huân ngâm dài một tiếng, ha hả cười nói: “Chính xác mà nói, bảy ngày sau sẽ mất đi hiệu lực.”

Miêu Tuyết Khanh lửa giận dâng lên, gầm nhẹ: “Đem giải duợc vĩnh viễn cũng không bị mất đi hiệu lực đưa cho ta!”

“Tiểu bảo bối, ngươi yêu cầu nhiều quá đi?” – Hạ Hầu Huân tà ác mà nói.

“Là ngươi rất hèn hạ thôi!”

“Thật sư? Chi bằng nói là ngươi quá ngây thơ rồi, theo ta tố (làm) một lần đã nghĩ muốn đuổi ta? Thiên hạ không có chuyện dễ dàng như vậy.”

Miêu Tuyết Khanh cắn răng, xem ra để hoàn toàn giải cứu Thân Đồ Bách Nho, biện pháp duy nhất chính là trở về bên người Hạ Hầu Huân. Nhưng là hắn tuyệt đối không thể vì vậy thỏa hiệp, nhất định còn có biện pháp giải quyết khác!

“Ngươi chỉ là muốn đùa bỡn ta đi? Vậy mời ngươi nói rõ muốn ta làm như thế nào ngươi mới có thể đem giải dược cho ta?” – Miêu Tuyết Khanh một bộ muốn làm rõ ràng mọi việc.

“Ngươi nói thử xem?” – Hạ Hầu Huân không đáp, hỏi ngược lại.

Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu, ánh mắt như đuốc. Hạ Hầu Huân cùng chỉ nhìn hắn, Miêu Tuyết Khanh hai tròng mắt trong chỉ có một mảnh vô tư trong sáng, không có chút ngụy trang cùng lừa gạt.

Hạ Hầu Huân cười nhẹ, nói nhỏ: “Lại đây. . .”

Miêu Tuyết Khanh theo lời đi qua, Hạ Hầu Huân bình tĩnh mà giải khai đai lưng chính mình, hai chân mở rộng ra. Miêu Tuyết Khanh cúi đầu nhìn, biết y muốn mình làm cái gì, ánh mắt hắn không có biến hóa, không chút do dự quỳ xuống, kéo quần đối phương.

“Động thủ đi. . .” – Hạ Hầu Huân thôi miên mà nói.

Miêu Tuyết Khanh nâng dậy bộ vị chưa thức tỉnh, vươn đầu lưỡi, từ dưới lên trên mà liếm. Hạ Hầu Huân khẽ thở gấp, đem tinh khí bị liếm được ướt sũng mạnh mẽ nhét vào trong miệng đối phương, co rúm di chuyển.

Có kinh nghiệm lần trước, Miêu Tuyết Khanh đã không hề có vẻ trúc trắc. Mặc dù tâm lý còn rụt rè, bất quá nghĩ vậy hết thảy cũng là vì giải dược, hắn dĩ nhiên thản nhiên mà chống đỡ.

“Ân. . .” – Miêu Tuyết Khanh nhắm mắt lại, chuẩn bị cho vật thể thật lớn vào trong miệng, cảm giác nó càng trướng mạnh. Hạ Hầu Huân tại miệng hắn xuyên vào mười lần, liền đem dương khối rút ra. Miêu Tuyết Khanh thở gấp, xóa đi thủy tích bên môi.

“Cỡi quần, ngồi dậy.” – Hạ Hầu Huân ra lệnh.

Miêu Tuyết Khanh nghe lời mà bỏ đi quần dài, ngồi trên đùi hắn. Hạ Hầu Huân một tay xoa nắn tiểu mông tròn trĩnh, một tay kia đem ngón giữa cùng ngón trỏ luồn tới miệng hắn.

“Liếm đi. . .”

“Ân. . .” – Miêu Tuyết Khanh sắc mặt ửng hồng mà liếm ướt tay y, Hạ Hầu Huân đem ngón tay dính đầy nước bọt đâm vào bên trong mật huyệt, bắt đầu chuyển động.

“Hả. . . Ân a. . .” – Miêu Tuyết Khanh vịn bờ vai của y thở dốc.

Sau khi xác định thân thể của hắn đã hoàn toàn buông lỏng, Hạ Hầu Huân nắm tinh khí chính mình, nhắm ngay vào cửa, dùng sức đỉnh đầu! Miêu Tuyết Khanh khẽ rên , u huyệt bị khai, vật cứng tử hắc chậm rãi tiến vào trong cơ thể hắn, phát ra tiếng vang phốc két phốc két *** dục.

Hạ Hầu Huân cầm mông hắn ấn xuống, rốt cục toàn bộ cũng đâm vào. Miêu Tuyết Khanh trong mắt hiện lên tình cảm mãnh liệt cùng nước mắt đau đớn, hắn ôm lấy bả vai đối phương, mặt dính sát vào nhau .

“Kẹp lấy ta. . . Cái mông diêu đứng lên đi. . .” – Hạ Hầu Huân ghé vào lỗ tai hắn hạ lưu nói.

Miêu Tuyết Khanh vẻ mặt đỏ bừng, quả thật buộc chặt thân thể, trên đùi y một trước một sau mà lay động. Dương vật thô to tại mật huyệt ướt át tận tình xuyên vào di chuyển, bắn tung tóe ra một chút *** thủy.

“Nga. . .” – Hạ Hầu Huân thoải mái mà thở gấp, nâng lên mông hắn, chờ dương khối sắp toàn bộ rút ra, trong nháy mắt lại đè xuống, không chịu buông tha. Miêu Tuyết Khanh cảm giác hạ thể cũng bị xỏ xuyên qua rồi, hắn rên rỉ , lúc dương khối đi ra thì dùng sức kẹp chặt tiểu huyệt, như thể không muốn cho vật thể nọ rời đi.

Hạ Hầu Huân bị thân thể như lửa nóng của hắn nhu kẹp đến mất hồn, y chửi nhỏ : “Ngươi này tiểu lãng huyệt (cái này có cần giải thích không?). . .” . Hạ Hầu Huân hung hăng mút cổ Miêu Tuyết Khanh, hai tay đỡ lấy cái eo nhỏ của hắn, càng thêm ra sức mà đỉnh .

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.