ĐỆ BÁT CHƯƠNG
“Tất –!” Một trận thanh âm bén nhọn từ Đằng Hương Các truyền đến, ngoài cửa xa phu vừa nghe thấy, biết Thân Đồ Bách Nho bọn họ nhất định gặp phải nguy hiểm rồi. Hắn nhảy xuống xe, lo lắng mà muốn vọt vào đi, nhưng tỉnh táo vừa nghĩ, Hạ Cảnh Tề không có ở đây, tự mình cho dù tiến vào cũng giúp không được, nói không chừng còn hại người khác.
Xa phu lập tức lui trở về, hắn ngẩng đầu nhìn ngọn đèn dầu tỏa sáng trên lầu hai, mơ hồ nghe được trận trận tiếng thét chói tai của nữ tử cùng tiếng đao kiếm giao tranh, còn kèm theo thanh âm đồ dùng trong nhà bị đánh vỡ, bên trong nhất định đang đánh kịch liệt. Hắn vô kế khả thi, không thể làm gì khác hơn là nhảy quay về trên xe ngựa, điều khiển xe ngựa chạy về An phủ tìm cứu binh.
Bên trong Đằng Hương Các — Miêu Tuyết Khanh bị ba gã nam tử đồng thời công kích, đối mặt đồng môn ngày xưa, hắn không nghĩ tàn nhẫn hạ sát thủ, một mực tránh né phòng ngự. Mà đối phương cũng không phải muốn lấy tính mệnh của hắn, bọn họ vẫn vây Miêu Tuyết Khanh, làm cho hắn không cách nào đi đến bên người Thân Đồ Bách Nho.
Mà Thân Đồ Bách Nho bên này, đang cùng Hạ Hầu Huân ngươi tiến ta lui, đánh đến khó phân giải. Hạ Hầu Huân từ lầu hai phi thân nhảy đến nóc nhà, Thân Đồ Bách Nho huy kiếm đuổi theo. Hạ Hầu Huân dường như muốn cùng hắn chơi trốn tìm, thi triển khinh công, nóc nhà nhảy đến lương đình, lại nhảy đến lan can. Hai người tại không trung giao đấu hơn mười chiêu, kiếm khí đem đèn ***g, bình hoa nghiền nát, mảnh nhỏ không ngừng nện xuống, tiểu nhị trong tửu lâu đều ôm đầu chạy trối chết.
Một tên bắt lấy ca kỹ đàn tỳ bà đang hét chói tai, từ thang lầu nhảy xuống, vừa vặn tới chỗ bọn Hạ Hầu Huân.
Hạ Hầu Huân xem chuẩn thời cơ, đột nhiên hướng Thân Đồ Bách Nho xuất chưởng, người sau lắc mình né tránh. Chưởng phong kịch liệt đánh trúng cây cột phía sau Thân Đồ Bách Nho, cây cột hé ra một lỗ hổng lớn, tiếp theo lung lay lúc lắc mà ngã về phía trước.
“A —!” – Ca kỹ nọ vô tình mà đứng ngay nơi cây cột sẽ ngã xuống.
“Cẩn thận!” – Thân Đồ Bách Nho thả người nhảy xuống, ôm lấy nàng bay nhanh mà nhảy khai. Sụp rồi. . . Cây cột đè sụp cái bàn bên dưới, những người còn lại đang kịch liệt giao đấu bởi vì tiếng nổ này mà ngừng tay.
Thân Đồ Bách Nho che chở ca kỹ nhảy đến địa phương an toàn, buông nàng: “Ngươi không sao chứ. . . Ách. . .”
Thân Đồ Bách Nho đột nhiên biến sắc, dùng sức đem cô nương nọ đẩy ra — một cây trâm cài tóc màu bạc cắm giữa ngực phải của hắn.
“Sư phụ…. !” – Miêu Tuyết Khanh cả kinh mà nhìn Thân Đồ Bách Nho trước ngực chảy ra máu tươi.
“Ngươi. . .” – Thân Đồ Bách Nho nhìn phía ca kỹ, đối phương đã thối lui đến bên cạnh Hạ Hầu Huân, dùng đội mắt ác độc lãnh tĩnh liếc hắn. Hạ Hầu Huân ôm nàng, đắc ý cười ha hả.
“Thân Đồ công tử, uổng phí ngươi hành tẩu giang hồ lâu năm, nghĩ không ra dễ dàng như vậy mắc lừa.”
Thân Đồ Bách Nho sắc mặt xanh mét mà đem trâm gài tóc nhổ ra, Miêu Tuyết Khanh chạy vội đến bên người hắn, cầm lấy trâm gài tóc lên xem, máu dính trên trâm đã biến sắc.
“Có độc!” – Miêu Tuyết Khanh phẫn hận mà nói, Thân Đồ Bách Nho ngẩn ra, nổi giận mà trừng mắt nhìn Hạ Hầu Huân vẻ mặt vô lại.
“Ngươi làm bộ dáng không phục để làm chi?” – Hạ Hầu Huân âm trầm mà trêu chọc nói: “Ta xác thực không thích hạ độc, nếu muốn hạ, đã dùng độc vô cùng tàn nhẫn. . .”
Miêu Tuyết Khanh đứng thẳng thân thể, lạnh giọng nói: “Giải dược!”
“Nga? Ngươi là muốn hỏi ta giải dược sao?” – Hạ Hầu Huân đùa cợt: “Ngươi van cầu ta, ta sẽ cố gắng đáp ứng.”
Miêu Tuyết Khanh cắn răng, đang muốn mở miệng, Thân Đồ Bách Nho lôi kéo hắn.
“Không nên cầu y! Y căn bản là không có ý định đó!”
“A. . . Ngươi cũng chỉ có thể thừa dịp bây giờ mạnh miệng một chút rồi.” Hạ Hầu Huân nhìn hắn trong mắt lóe hàn quang.
Thân Đồ Bách Nho cầm kiếm, trầm giọng nói: “Giải dược, ta tự mình lấy!”
Hắn gầm lên hướng Hạ Hầu Huân phóng đi, Miêu Tuyết Khanh vội vàng theo sát, Hạ Hầu Huân đem ca kỹ đẩy ra, tài giỏi có thừa mà đỡ công kích của hai người bọn họ. Thân Đồ Bách Nho nguyên bổn kiếm pháp sắc bén nay vì trúng độc mà hoãn trệ, hắn miễn cưỡng ra vài kiếm, ngực phải lại đau rát không thôi.
“Ô. . .” – Đau đớn xâm nhập tâm phế, Thân Đồ Bách Nho rên lên một tiếng, kiếm trong tay rơi xuống đất.
“Sư phụ!” – Miêu Tuyết Khanh cuống quít dìu hắn, Thân Đồ Bách Nho toàn thân run rẩy, sắc mặt trở nên đen tím, đây hiển nhiên là bệnh trạng khi phát độc.
Hạ Hầu Huân nhìn bọn hắn thân mật mà đỡ nhau, trong mắt rực lên ngọn lửa ghen ghét, y lạnh lạnh mà nói: “Bắt đầu phát tác sao? Rất hay. . . Đều do Thân Đồ công tử hoạt động mạnh.”
Thân Đồ Bách Nho tức giận lại muốn xông lên, bị Miêu Tuyết Khanh kịp thời kéo. Lúc này, một hạ nhân của Hạ Hầu Huân từ ngoài cửa vội vã chạy tới, gã kề sát Hạ Hầu Huân nói nói mấy câu. Hạ Hầu Huân gật đầu, đối với Miêu Tuyết Khanh nói:
“Muốn giải dược thì tới tìm ta.” Hắn mập mờ mà thêm một câu: “Ta tùy thời cũng chờ ngươi. . .”
Miêu Tuyết Khanh thoáng giật mình, Hạ Hầu Huân hai chân một đạp, nhảy lên lầu hai, những người khác cũng đi theo, một đám người nhanh chóng rút lui. Bọn họ mới đi, Hạ Cảnh Tề cùng An Trường Quân tới ngay rồi.
“Sư công.” – Miêu Tuyết Khanh như gặp được cứu tinh mà hô, An Trường Quân đến trước mặt bọn họ. Miêu Tuyết Khanh lo lắng mà nói: “Sư công! Sư phụ hắn trúng độc rồi!”
Lúc này Thân Đồ Bách Nho ngay cả nói cũng không nói ra được, An Trường Quân kiểm tra vết thương một chút, trầm trọng nói: “Trước dẫn hắn trở về.”
Ánh nến chiếu rọi trên khuôn mặt trắng trẻo tuấn tú của Miêu Tuyết Khanh, hỏa hồng quang mang như trước không thể hòa tan băng sương trên mặt hắn. Hắn không chớp mắt nhìn Thân Đồ Bách Nho trên giường, đối phương hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt bày ra tử hắc sắc không tầm thường.
An Trường Quân buông cổ tay Thân Đồ Bách Nho, sắc mặt ngưng trọng mà đứng lên. Hạ Cảnh Tề không thể chờ đợi được hỏi: “Sư phụ, sư đệ hắn trúng độc gì?”
“Ta cũng không rõ, hẳn loại thi độc ở Tây Vực. . .”
“Thi độc?” – Hạ Cảnh Tề cùng Miêu Tuyết Khanh nghe đến cái tên đáng sợ cũng không khỏi giật mình.
Miêu Tuyết Khanh đứng lên hỏi: “Sư công, ngài biết như thế nào để có giải dược sao?”
“Thật đáng tiếc, loại độc này phi thường hiếm thấy. Bởi vậy, giải dược cũng không dễ dàng có đ ược. . .” – An Trường Quân thở dài.
“Vậy sư phụ hắn. . .” – Miêu Tuyết Khanh vành mắt ửng đỏ, thanh âm cũng bắt đầu nghẹn ngào, An Trường Quân vỗ vỗ hắn, nói:
“Đừng lo lắng, Bách Nho có nội công hộ tâm, thi độc không thể lập tức đến tử huyệt, hiện nay, chỉ có thể ngâm hắn vào dược, ta mỗi ngày hướng đưa vào nội lực cho hắn, có lẽ có thể tạm thời trì hoãn nửa tháng. . .”
Hạ Cảnh Tề xen miệng: “Nhưng như thế tiếp tục cũng không phải biện pháp đi?”
“Ân, giải dược, vốn là phải lấy được. . .” – An Trường Quân nói.
Miêu Tuyết Khanh nắm tay, thấp giọng nói: “Cho ta đi.”
“Ân?” – An Trường Quân cùng Hạ Cảnh Tề ngạc nhiên mà nhìn hắn, Miêu Tuyết Khanh ngẩng đầu lên, kiên định mà nói: “Ta muốn đi đến chỗ Hạ Hầu Huân, đem giải dược về!”
Mặt trời nhô lên cao, mặt đường rộng lớn khởi lên tầng tầng sóng nhiệt.
Hai cỗ xe ngựa xa hoa được vài kỵ mã hộ tống, đất đá bay mù trời. Hai bên đường trồng đủ loại ngô đồng sum xuê tạo thành lưỡng đạo màu xanh biếc.
Xe ngựa đứng ở một khu nhà tường trắng ngói xanh hoa mỹ, vài tên nô bộc ngoài cửa mang theo ghế, ô, nhanh chóng mà vây trước xe. Hạ Hầu Huân phe phẩy chiết phiến, tiêu sái tự nhiên từ một chiếc xe ngựa nhảy xuống, mặt khác vài nữ tử tuổi còn trẻ lại từ xe ngựa thứ hai xuống.
Các nàng tổng cộng năm người, đều khoảng mười sáu mười bảy tuổi, trên người toàn bộ trang bị kiếm. Trong đó một cô gái xinh đẹp đứng giữa trang phục đẹp đẽ quý giá, xem ra vốn là người đứng đầu những nữ tử này. Đôi mắt nàng lưu chuyển, ngẩng đầu nhìn bài tử trước cửa, bên trên cẩn thận viết vài chữ – Thúy Tình Cư.
“Triệu cô nương mời vào.” – Hạ Hầu Huân mỉm cười vươn một tay, nói: “Hoan nghênh quang lâm hàn xá, trong phòng trang trí đơn sơ, mong rằng Triệu cô nương sẽ không ghét bỏ.”
“Hạ Hầu chưởng môn quá khách khí.” – Triệu Linh Nhi tươi cười thản nhiên, nghĩ thầm phòng ở hoa lệ như vậy cư nhiên lại nói cái gì “hàn xá”, này Hạ Hầu Huân cũng không biết vốn là khiêm nhường hay là khoe khoang.
Đoàn người đi theo Hạ Hầu Huân tiến vào phòng trong, nô bộc theo sau nắm xe ngựa đi vào, tiếp theo ê a một tiếng đem đại môn đóng lại.
Miêu Tuyết Khanh giấu mình ở một gốc đại thụ trong viện đẩy ra cành lá, âm trầm mà nhìn chăm chú vào tình huống bên dưới. Đám nữ tử kia vốn là người “Ngạo Kiếm sơn trang”, trong đó Linh nhi là Đại tiểu thư, Hạ Hầu Huân sẽ không vô duyên vô cớ chiêu đãi các nàng.
Lấy tính tình y mà xem, y nhất định là coi trọng Triệu cô nương tuổi còn trẻ xinh đẹp mà rất có gia thế rồi, để cho bọn họ trụ chỉ sợ là không có hảo ý.
Miêu Tuyết Khanh theo dõi đội xe của Hạ Hầu Huân ba ngày, vẫn đợi cơ hội cướp lấy giải dược, xem ra thành vãn đúng là tuyệt hảo thời cơ.
“Triệu cô nương, uống tiếp một chén đi.” Hạ Hầu Huân cấp chén rượu trong tay Triệu Linh Nhi rót đầy.
Triệu Linh Nhi xanh cái trán, gương mặt vì rượu mà hiện ra sắc đỏ ửng mê người. Nàng hàm hồ mà hô: “Ta. . . Ta uống không được. . .”
“Triệu cô nương đừng khách khí, đến, ta cam đoan, đây là chén cuối cùng.” – Hạ Hầu Huân kiên nhẫn dẫn con mồi cắn câu.
Triệu Linh Nhi ỡm ờ, mơ mơ màng màng mà quán hạ một chén rượu.
“Triệu cô nương không hổ là nữ trung hào kiệt, thật sự là hảo tửu lượng.” – Hạ Hầu Huân giả mù sa mưa mà khen ngợi. Triệu Linh Nhi cười ngây ngô vài cái, tiếp theo liền bùm một tiếng ghé vào mặt bàn.
“Triệu cô nương, Triệu cô nương?” – Hạ Hầu Huân phe phẩy bả vai của nàng, sau khi xác định đối phương đã say ngã, miệng y nổi lên nụ cười giảo hoạt.
Miêu Tuyết Khanh trên cây đợi hơn nửa ngày, rốt cục nhìn thấy Hạ Hầu Huân dìu Triệu Linh Nhi say như chết hướng phòng trong chủ ốc đi đến, hắn bất động thanh sắc theo sát bọn họ.
Hai người tiến vào trong phòng, Miêu Tuyết Khanh mặc dù không thể đến gần nhìn trộm, nhưng lại có thể từ bóng dáng do nến chiếu rọi trên cửa sổ mà nhìn ra tình huống giữa bọn họ.
Hạ Hầu Huân đem Triệu Linh Nhi đặt ở trên giường, phi thân đi qua, vuốt ve mặt của nàng. Triệu Linh Nhi tựa hồ vẫn duy trì một điểm thanh tỉnh, nàng rên rỉ huy khai tay nam nhân, nhưng lại không đủ để ngăn cản địch nhân xâm phạm.
Miêu Tuyết Khanh nắm chặt lòng bàn tay đầy mồ hôi, nín thở nhìn. Hắn biết nam nhân trải qua giao hoan hội trở nên uể oải không chịu nổi, đến lúc đó phòng bị cũng sẽ yếu bớt. Chỉ cần chờ Hạ Hầu Huân có Triệu Linh Nhi, vù vù ngủ rồi, chính mình muốn động thủ sẽ dễ như trở bàn tay.
Mặc dù không muốn hy sinh Triệu Linh Nhi, nhưng vì lấy được giải dược, chính mình không thể không khoanh tay đứng nhìn. . . Miêu Tuyết Khanh trong lòng lương tri cắn rứt.
Hạ Hầu Huân đã ở trên người Triệu Linh Nhi, đối phương tựa hồ tỉnh lại rồi, bắt đầu giãy dụa, thấp hô: “Không nên! Ngươi muốn làm gì. . .”
Hạ Hầu Huân cúi đầu cười, ôn nhu lừa nói: “Triệu cô nương ngươi đừng sợ, ta nhất định hội phụ trách. . .”
Miêu Tuyết Khanh nghe vào trong tai, đáy lòng nảy lên một đoàn hỏa phúc không tên, hắn cảm giác được rất tức giận, cũng không biết luồng tức giận này từ đâu mà đến, toàn thân hắn bắt đầu kích động mà run rẩy đứng lên.
“Không nên! Không nên ngươi buông ta ra. . .” – Triệu Linh Nhi kịch liệt phản kháng, trong thanh âm mang theo khóc khang gọi người thương tiếc.
“Triệu cô nương, ngươi buông lỏng một điểm, ta sẽ rất ôn nhu. . .”
Miêu Tuyết Khanh cũng nhẫn nại không nổi nữa, hắn mãnh lực bẻ gẫy một nhánh cây – ba!
Chỉ là một tiếng vang rất nhỏ, cũng đã đủ để kinh động người trong nhà. Hạ Hầu Huân nhanh chóng từ trên người Triệu Linh Nhi đứng lên, Miêu Tuyết Khanh thấy y sắp đi ra, phi thân nhảy qua tường vây.
“Là ai? !” – Hạ Hầu Huân sau một khắc lao tới, người trong nhà cũng chạy tới theo.
“Như thế nào?”
“Phát sinh chuyện gì rồi?”
“Có người lẻn vào được, truy!” – Hạ Hầu Huân ngắm thân ảnh nhập vào trong rừng cây, dẫn đầu nhảy lên trên ốc bối, các thị vệ khác cũng lập tức đuổi theo.
Các kiếm tỳ của Triệu Linh Nhi nghe tiếng mà đến, chỉ thấy Triệu Linh Nhi quần áo không chỉnh mà ghé vào bên trong phòng Hạ Hầu Huân khóc. Loại tình huống này vừa nhìn đã biết phát sinh chuyện gì rồi, các kiếm tỳ vừa sợ vừa giận, một bên mắng Hạ Hầu Huân một bên dìu Triệu Linh Nhi rời đi.
Hạ Hầu Huân đuổi tới trong rừng cây, đối phương sớm đã biến mất vô tung. Các thị vệ đuổi tới bên người y, hỏi: “Chủ nhân, có muốn hay không phái người lục soát một chút?”
Hạ Hầu Huân nhìn tại nhánh cây lay động trong bóng đêm, người tới là ai, y trong lòng hiểu rõ. Hạ Hầu Huân trầm tư trong chốc lát, nói: “Quên đi. “
Mặc các thị vệ trăm tư khó giải, Hạ Hầu Huân chuyển hướng Thúy Tình Cư đi trở về, vừa đi vừa cười lạnh nói: “Hắn nhất định còn có thể tới. . .”
Miêu Tuyết Khanh mang sa mạo, xen lẫn trong đám người. Hai mắt hắn cách lụa mỏng, không nháy mắt mà nhìn chằm chằm đoàn người ngựa phía trước.
Hôm nay đã là ngày thứ sáu hắn theo dõi Hạ Hầu Huân, từ Cận Châu thành trở về Phạm Châu thành, ngày đêm thân tốc không cần nghỉ ngơi, nhanh nhất cũng muốn tiêu tốn hai ngày. An Trường Quân nói qua, nhất định trong vòng nửa tháng đem giải dược về tay, nói cách khác, hắn tại còn lại bảy ngày, vô luận như thế nào đều phải lấy được giải dược.
Theo Miêu Tuyết Khanh tìm hiểu, Hạ Hầu Huân tới đây là vì ở Mai Lan sơn trang sẽ diễn ra “thử kiếm đại hội” mỗi năm một lần, sau bốn ngày cuối đại hội, Hạ Hầu Huân không biết lại muốn chạy đi chỗ nào. Cho nên, trong thời gian bốn ngày nhất định động thủ, không thể tái do dự rồi! Miêu Tuyết Khanh trong lòng âm thầm hạ quyết tâm.
Sau khi đội xe của Hạ Hầu Huân tại biệt quán được sắp xếp hảo, Hạ Hầu Huân dẫn vài người đi Mai Lan sơn trang cùng trang chủ gặp mặt. Miêu Tuyết Khanh đi theo, tìm kiếm thời cơ xuống tay.
Mai Lan sơn trang rộng lớn, hơn nữa khách nhân đông đảo, Hạ Hầu Huân mỗi lần xuất hiện luôn có bao nhiêu người cùng đi, tuyệt đối bất lợi để đánh lén. Miêu Tuyết Khanh tại đại thụ ngoài sơn trang quan sát hồi lâu, trong số khách nhân tiến vào sơn trang, còn có cô gái mấy hôm trước bị Hạ Hầu Huân khinh bạc —— Triệu Linh Nhi.
Nhìn Triệu Linh Nhi cùng kiếm tỳ vào sơn trang, Miêu Tuyết Khanh tức thời cũng đoán được, Hạ Hậu Huân không phải như vậy dễ dàng để mất con mồi, y nhất định sẽ ở thử kiếm đại hội lần nữa đối với Triệu Linh Nhi ra tay, lúc này Miêu Tuyết Khanh cũng sẽ không tái phá hư cơ hội.
Hắn cùng đợi, cùng đợi trạng huống lúc trước lần nữa xuất hiện. . .
Ba ngày sau –
Trên cây hòe trước cửa Độc Phiến Môn biệt quán, vài con chim nhỏ vừa nhảy nhót vừa vui sướng xướng lên một khúc tình ca. Miêu Tuyết Khanh đầu đội sa mạo, ngồi trên lan can, toàn bộ tinh thần chăm chú mà nhìn tình huống ngoài cửa biệt quán. Hắn vẫn không nhúc nhích, như thể đã trở thành một bộ phận của cay hòe, chim chóc cũng lớn mật mà nhảy qua người hắn.
Một chiếc xe ngựa đứng ở ngoài cửa, từ trên xe xuống đúng là Hạ Hầu Huân, tay y lại là ôm Triệu Linh Nhi. Triệu Linh Nhi toàn thân không cách nào nhúc nhích, chỉ có thể hai mắt căm tức mà trừng trừng Hạ Hầu Huân, Miêu Tuyết Khanh nghĩ thầm nàng nhất định là bị điểm huyệt rồi.
Mặt khác, một gã hán tử vẻ mặt cặn bã thì khiêng một nam hài gầy yếu từ xe ngựa phía sau nhảy xuống, Miêu Tuyết Khanh mạn bất kinh tâm mà liếc mắt một cái, không có quá chú ý. Hắn bây giờ đã bất chấp người khác, chỉ có thể toàn tâm toàn ý nghĩ tới như thế nào cướp lấy giải dược.
Sau khi Hạ Hầu Huân bọn họ vào nhà, Miêu Tuyết Khanh cũng đi theo ẩn vào phòng trong, nằm trên nóc nhà chờ thời cơ chín mùi, Hạ Hầu Huân đem Triệu Linh Nhi đưa trong phòng, nhưng không có vội vã giữ lấy nàng, mà là ngồi ở cửa sổ nhìn cảnh sắc bên ngoài.
Người này còn đang chờ cái gì. . . Miêu Tuyết Khanh ghé vào nóc nhà, kiên nhẫn chờ.
Rất nhanh, hoàng hôn đã tới. Hạ Hầu Huân tại phòng trong ăn xong cơm tối, như trước không có bất cứ động tĩnh gì, Triệu Linh Nhi đã bị y đặt ở trên giường.
Chẳng lẽ y phải đợi buổi tối mới “hưởng dụng?” Hay là nói y đêm nay hoàn lại tính giữ lấy Triệu Linh Nhi? Miêu Tuyết Khanh thầm nghĩ, có thật như thế không, chính mình phải hảo hảo chuẩn bị tùy thời mà hành động rồi.
Mới vừa nghĩ như vậy, Miêu Tuyết Khanh bất ngờ chứng kiến trong đình viện cách đó không xa xuất hiện hai thân ảnh qủy túy. Đó là một gã công tử tuấn tú cùng một thị nữ cầm kiếm, Miêu Tuyết Khanh nhận ra thị nữ nọ, vốn là một trong những kiếm tỳ bên người Triệu Linh Nhi.
Công tử kia bắt được một gã người hầu đi ngang qua, tựa hồ đang ép hỏi gã.
Hai người này nhất định là tới cứu Triệu Linh Nhi, Miêu Tuyết Khanh suy đoán, nói không chừng chính mình có thể thừa dịp loạn cướp lấy giải dược. Hắn chặt chẽ quan sát mấy người phía dưới, vị công tử kia sau khi hỏi hết người hầu, đột nhiên sắc mặt đại biến mà hướng một phương hướng chạy đi.
Triệu Linh Nhi không phải ở nơi này hả! Miêu Tuyết Khanh trong lòng kinh hô, hắn theo nhìn theo phương hướng công tử nọ rời đi, bên kia khói bốc lên cuồn cuộn, xem ra vốn là phát hỏa.
Này là chuyện gì xảy ra? Này vài người rốt cuộc làm gì? Miêu Tuyết Khanh hoàn toàn không hiểu ra sao. Nhưng Hạ Hầu Huân ngay phía trước, hắn chỉ có thể tiếp tục ở lại chỗ cũ giám thị.
Kiếm tỳ bị công tử nọ bỏ lại cùng một nam một nữ khác hội hợp, bọn họ lúc này rốt cục hướng phòng Hạ Hầu Huân đi.
Không sai! Chính là nơi này! Miêu Tuyết Khanh trong lòng hô, kỳ vọng bọn họ vội vàng triển khai hỗn chiến để cho chính mình ra tay.
Vài người đi vào cùng thủ hạ ngoài cửa phòng Hạ Hầu Huân đánh lên, Hạ Hầu Huân rất nhanh cũng từ bên trong phòng đi ra, gia nhập chiến cuộc.
Miêu Tuyết Khanh nhìn đao quang kiếm ảnh bên dưới, lại nhìn căn phòng đã mất đi phòng thủ. Giải dược tại trong phòng sao? Hay là bị Hạ Hầu Huân mang ở trên người rồi? Hạ Hầu Huân đang cùng nam tử kia đánh túi bụi, nhưng xem ra đối phương không phải đối thủ của Hạ Hầu Huân.
Nếu như lúc này hắn nhúng tay, nói không chừng có thể đánh bại Hạ Hầu Huân. . . Nhưng là, như vậy không khỏi quá mức ti tiện rồi, Miêu Tuyết Khanh cắn răng, không dám coi thường vọng động, chỉ có thể tiếp tục nhẫn nại.
Mấy người tới cứu Triệu Linh Nhi liên tiếp bại trận, mắt thấychống đỡ không được, một kiếm tỳ thình lình móc ra một cây sáo nhỏ, dùng sức thổi lên một tiếng dài.
Là ám hiệu sao? Miêu Tuyết Khanh có chút dựng thẳng thân thể nhìn về phía trù tao, quả nhiên, không bao lâu sau liền chứng kiến công tử lúc trước bỏ đi lại vội vàng chạy đến.
Nhìn bước chân hắn, công lực hẳn là không dưới Hạ Hầu Huân. . . Miêu Tuyết Khanh chờ mong hắn xuất hiện có thể đem Hạ hầu Huân đánh bại.
Công tử nọ khí thế mà chạy tới, trong chớp mắt đem bọn thủ hạ của Hạ Hầu Huân đánh ngã.
“Đi cứu người!” – Hắn đối với hai gã kiếm tỳ quát, hai người kia nhanh chóng mà chạy vào phòng. Công tử nọ đem Hạ Hầu Huân cùng đồng bạn hắn tách ra, đối với đồng bạn nói: “Các ngươi trước rút lui, ta sẽ đuổi theo sau.”
Đồng bạn mang theo Triệu Linh Nhi chạy. Còn lại hắn đối phó Hạ Hầu Huân tựa hồ không một chút nào quan tâm con mồi lần nữa đào tẩu, y nhặt lên kiếm của một gã thị vệ, cười nói: “Nghe nói Vân thiếu hiệp kiếm pháp siêu quần, tại hạ hôm nay nghĩ muốn lãnh giáo.”
Vân công tử cũng cười lạnh.”Thật sư? Như vậy thất lễ rồi.”
Hai người cầm kiếm đánh nhau, chiêu chiêu sắc bén. Kiếm pháp bọn họ tương đối ngang nhau, chỉ trong chớp mắt nhân tiện hủy đi mười mấy chiêu. Miêu Tuyết Khanh thấy vậy trợn mắt, kiếm pháp của Hạ Hầu Huân còn muốn lợi hại hơn mấy năm trước, trên cả Thân Đồ Bách Nho. Lần trước tại “Đằng Hương Các”, y chỉ một mực đùa Thân Đồ Bách Nho, căn bản không có sử xuất toàn bộ công lực, Miêu Tuyết Khanh thẳng cho tới hôm nay mới biết được thực lực của y.
Cho dù Hạ Hầu Huân lần trước không cần quỷ kế, cũng có thể đánh bại Thân Đồ Bách Nho. . . Miêu Tuyết Khanh trong lòng không khỏi hoang mang thắc mắc. Tại sao Hạ Hầu Huân chưa bao giờ dụng độc hội lấy thủ đoạn như vậy đối phó Thân Đồ Bách Nho? Tại sao rõ ràng có đủ năng lực đánh bại đối phương, nhưng lại muốn chọn loại thủ đoạn hèn hạ?
Hạ Hầu Huân, cho tới bây giờ sẽ không là một người có thể dễ dàng bị đoán được.
Miêu Tuyết Khanh đang nghĩ ngợi, bất ngờ mà tiếp xúc ánh mắt kinh ngạc của Hạ Hầu Huân —— bị phát hiện rồi! Hắn trong lòng chợt lạnh, cuống quít nhảy dựng lên.”Đừng chạy!” – Hạ Hầu Huân hét lớn một tiếng, bỏ lại đối thủ vẻ mặt kinh ngạc phi thân đuổi theo, hai người trên nóc nhà diễn trò truy đuổi.
Chân không xong! Tại sao mỗi lần đều là thất bại trong gang tấc! Miêu Tuyết Khanh vừa chạy vừa trong lòng mắng. Hạ Hầu Huân phía sau đuổi theo không bỏ, y quát: “Đứng lại! Ngươi không phải muốn giải dược sao?”
Miêu Tuyết Khanh vừa nghe đến hai chữ “giải dược”, nhất thời sát trụ thân hình. Hạ Hầu Huân thấy hắn ngừng, cũng liền ngừng lại. Miêu Tuyết Khanh biết chính mình kinh không có đường lui, tiếp tục chạy trốn, hắn sợ rằng vĩnh viễn cũng không chiếm được giải dược.
Hắn xoay người đối mặt Hạ Hầu Huân, trời chiều xuyên thấu sa mao màu trắng, khuôn mặt âm trầm tuấn tú của hắn phía sau màn che như ẩn như hiện.
“Muốn giải dược sao?” – Hạ Hầu Huân lần nữa hỏi.
Miêu Tuyết Khanh đơn giản mà đáp: “Nghĩ muốn.”
Hạ Hầu Huân dẫn ra một mạt cười lạnh châm chọc.”Ngươi vẫn theo dõi ta? Ngươi vì cứu “sư phụ”, thật đúng là đem hết toàn lực rồi.”
“Đem giải dược giao cho ta.” – Miêu Tuyết Khanh không nghĩ cùng y nói nhảm, trực tiếp rút kiếm.
“Ngươi cần vũ lực cướp lấy?” – Hạ Hầu Huân lắc đầu cười nói: “Ngươi hoàn lại biết rõ thực lực chính mình cùng ta chêng lệch sao?”
“Ta nhất định không bại trước ngươi. . .” – Miêu Tuyết Khanh bày ra điệu bộ tác chiến.
“Ngươi sẽ vì nam nhân khác mà giết ta?” – Hạ Hầu Huân mị khởi đôi mắt lạnh như băng.
Miêu Tuyết Khanh tâm lý chần chờ, nói: “Là ngươi đem ta bức đến nước này. . .”
“Nếu như ngươi nguyện ý phối hợp ta, làm sao lại đến nông nỗi này?” – Hạ Hầu Huân mang chút tức giận nói: “Ngươi hay là không muốn trở về bên người ta? Đi theo nam nhân khác lưu lạc giang hồ khiến cho ngươi cảm giác được vui thích sao?”
Miêu Tuyết Khanh âm thầm cắn răng, thanh âm khàn khàn mà quát: “Không phải ngươi đem ta ném xuống sao? !”
Hạ Hầu Huân bỗng dưng ngừng thanh âm, dùng một loại ánh mắt khác thường nhìn Miêu Tuyết Khanh. Trầm mặc rồi một hồi lâu, y gần như lầm bầm lầu bầu nói nhỏ: “Nếu như ta nói. . . Kỳ thật ta không đành lòng. . . Ngươi tin tưởng sao. . . ?”
Miêu Tuyết Khanh ngẩn ra, Hạ Hầu Huân ngay lúc hắn phân tâm vọt đến trước mặt hắn, một tay chế trụ cổ tay cầm kiếm của hắn. Miêu Tuyết Khanh chỉ cảm thấy cổ tay một trận tê dại, kiếm từ trong tay rơi xuống.
Hỏng bét! Miêu Tuyết Khanh tâm lý kinh hô, hắn lập tức tung một chưởng bổ về phía Hạ Hầu Huân, Hạ Hầu Huân nhanh chóng bắt được tay hắn, dùng sức kéo về trước một phác – bịch! Hai người ngã từ trên nóc nhà xuống.
Thời điểm sắp chạm đất, trong nháy mắt, Hạ Hầu Huân ôm lấy Miêu Tuyết Khanh, nhanh nhẹn mà một lần nữa nhảy lên nóc nhà, vững vàng đương đương mà đứng.
Sa mạo trên đầu Miêu Tuyết Khanh theo gió tung bay rơi trên mặt đất, trong ánh nắng ráng vàng hiện ra màu sáng trong suốt.
Hai người trên nóc nhà toàn thân kề sát cùng một chỗ, thắt lưng Miêu Tuyết Khanh bị gắt gao ôm lấy, đỉnh đầu nhân tiện để tại chóp mũi Hạ Hầu Huân. Hắn toàn thân khẽ run, trên mặt nổi lên bộc phát, xoay thắt lưng muốn giãy, Hạ Hầu Huân tự nhiên đưa hắn ôm chặt hơn nữa.
“Ngươi là không quen bị ôm sao?” – hơi thở Hạ Hầu Huân hây hây bên tai, y nói chuyện trong thanh âm mang theo một điểm gì đó làm cho Miêu Tuyết Khanh ngoài ý muốn mà cười.
Rõ ràng một khắc trước hào khí như thế, giương cung bạt kiếm, bây giờ hai người lại lấy tư thái nhiệt liệt ôm cùng một chỗ, phát triển như vậy làm sao Miêu Tuyết Khanh không ngượng ngùng?
“Xin hãy buông ta ra. . .” – Hắn khẽ gọi.
Hạ Hầu Huân bá đạo nói: “Ta không muốn buông ra.”
“Ngươi. . .” – Miêu Tuyết Khanh trợn mắt mà chống đỡ, Hạ Hầu Huân lại bất ngờ để sát vào hắn, chóp mũi hai người cơ hồ đụng nhau, Miêu Tuyết Khanh trái tim loạn đập, lời sắp nói ra nhất thời nghẹn trong cổ họng.
Là bởi vì ánh mặt trời sao? Hay vì sao hai mắt của Hạ Hầu Huân thiêu đốt chính mình? Miêu Tuyết Khanh hoảng hốt mà nghĩ tới.
“Muốn giải dược sao. . . ?”
Đối phương lần thứ ba hỏi. Miêu Tuyết Khanh mím môi, gật đầu. Hạ Hầu Huân phát ra một tiếng cười lạnh, y cúi đầu, bất ngờ mà hôn trụ hắn.
“Ách. . .” – Miêu Tuyết Khanh trừng lớn hai mắt, trước mắt chỉ có một mảnh ánh sáng màu vàng mơ hồ.
Sau một khắc, Hạ Hầu Huân rời môi hắn. Y nhìn chằm chằm Tuyết Khanh đồng tử thất thần, khàn khàn mà nói: “Muốn giải dược, nhân tiện phối hợp. . .”