Ai Nói Bánh Kem Chỉ Có Vị Ngọt?!

Chương 8: Chương 8: Biết đặt em ở đâu




“ Chị Phương! Chị có thể mở tivi lên giúp em được không? Điều khiển ở đằng kia. “

Ân Song nhìn vị y tá đang dọn dẹp mà vừa hay lại đứng ngay cạnh nơi để điều khiển tivi, khiến cô nhớ đến lời nói của anh: “ Nếu cảm thấy chán thì có thể mở tivi lên coi, vừa có thể học hỏi được nhiều thứ. “

“ À! Được chứ! Để chị lấy cho! “. Hiếm khi nghe cô chịu mở miệng nhờ vả, chị Phương tất nhiên là vui mừng, nhanh chóng đáp

Trong đầu lại vang lên một lời dặn dò: “ Thường xuyên vận động, em mới có thể nhanh chóng hồi phục. Tới lúc anh về thì nhất định sẽ dẫn em đi chơi. Điều kiện là sức khỏe của em phải được thông qua bởi bác sĩ! “

Ân Song lập tức ngăn chị Phương lại: “ Chị Phương! Không cần nữa! Chị để em tự lấy! “. Nói rồi cô nhanh chóng xoay người muốn xuống giường

Y tá Phương nghe cô nói, tuy có hơi bất ngờ nhưng vẫn làm theo, không đi lấy nữa.

Ân Song đi xuống giường, nhưng mới bước được vài bước thì cơn đau nhói ở dưới eo đã nhanh chóng truyền tới. Cô nhíu mày. Nếu như không có xảy ra sự việc bị tên kia lôi kéo mạnh bạo như vậy làm vết thương đã gần khép lại toạc ra thì có lẽ bây giờ đã sắp khỏi rồi, nay lại phải nằm đây tiếp tục “ dưỡng “.

Cô cắn răng, trước khi đi anh đã dặn dò phải tập luyện, bản thân cô cũng cho rằng mình cứ nằm như vậy thì thật là quá lười. Nếu còn nằm nữa thì cô nhất định sẽ bị chảy thây ra cho mà xem.

Mà trong khi Ân Song đang khổ sở thì vị y tá nào đó lại đang rất hào hứng đứng ở một bên, giương cặp mắt muốn xem trò hay về phía cô. Cô cũng không có để ý, chỉ chú ý đi về phía trước thôi, mặc dù bụng có hơi đau, nhưng cô cũng đã biết cách để kiềm chế nó rồi. Chỉ là bước chân có hơi run một tí.

Kiểu gì thì cuối cùng cô cũng đã lấy được cái điều khiển và quay trở về ổ.

“ Này, em có muốn coi thử bộ phim mà chị đã kể cho em nghe không? Mới hôm qua chị đã phát hiện ra một chuyện rất là thú vị nha “. Giọng nói nghe có vẻ rất là gian xảo

Ân Song suy nghĩ một lúc rồi cũng đồng ý “ Hiện tại đang phát sao? “

Vị y tá Phương gật gù. “ Ừ ừ! Đúng giờ có rồi nè! Ở kênh Z ấy, em kiếm đi! Chị đi cất đồ cái đã! “. Sau đó khuôn đồ vọt đi. Lúc y tá Phương trở lại thì phim đã bắt đầu phát sóng.

Ban đầu Ân Song còn xem rất hăng hái. Nhưng càng về sau lại càng không có tinh thần xem tiếp. Bởi vì cô phát hiện, người đàn ông được gọi là nam chính ở trên tivi chính là An Khải. Anh nắm tay cô gái kia, ôm cô ấy, đeo cái nhẫn vào ngón tay của cô ấy, còn hôn lên trán của cô ấy nữa. Cô nghe chị Phương lải nhải, bảo họ đang làm lễ cưới. Cô không hiểu lễ cưới này là gì, cô chỉ biết lòng cô hoàn toàn trống trỗng.

“ Làm lễ cưới thì hai người họ sẽ trở thành vợ chồng, họ sẽ ở chung với nhau và có những đứa con. Họ hứa hẹn sẽ yêu thương, chăm sóc, tin tưởng đối phương và ở bên nhau suốt đời. “

Sống mũi cô cay cay, nhưng cô không khóc. Chỉ là đang tự hỏi: Có phải chuyện mà anh nói chính chuyện này hay không? Tại sao anh lại cầm tay cô, ôm cô, còn có.. hôn cô, trong khi cô không phải là người con gái đó?Mấy ngày nay Ân Song tránh né anh, cố tình không nhận điện thoại.

Trong lòng cô vẫn còn đang suy nghĩ về việc đó, việc anh đã kết hôn. Nhưng lại vẫn nhớ đến lời anh đã nói hôm đó: ' Thường xuyên vận động, em mới có thể nhanh chóng hồi phục. Tới lúc anh về thì nhất định sẽ dẫn em đi chơi. Điều kiện là sức khỏe của em phải được thông qua bởi bác sĩ! '. Mặc dù có lẽ điều này sẽ không thể hoàn toàn trở thành sự thật. Cô sẽ bình phục, nhưng anh sẽ không đến, bởi vì anh phải ở với vợ của mình.

Hôm nay Ân Song kết thúc buổi đi dạo sớm hơn mọi ngày, bởi vì lúc trưa ăn ít cơm nên hiện tại đã bắt đầu cảm thấy đói. Đồ ăn bệnh viện làm dạo gần đây rất khó ăn, cô chẳng thể ăn được quá nhiều nên mới thường xuyên cảm thấy đói, cũng đã sút đi không ít cân.

Ân Song lim dim chìm vào giấc ngủ. Giấc ngủ không sâu, mơ mơ màng màng có thể nhận ra tiếng mở cửa và tiếng bước chân đang lại gần. Cuối cùng là cảm nhận được có màn hơi ấm quen thuộc lung lay bao quanh giấc mộng. Ân Song mở mắt, hình ảnh mờ ảo dần dần trở nên rõ ràng. Cô dụi dụi mắt, cả kinh, không dám tin nhìn người đàn ông đột nhiên xuất hiện trước mắt mình này.

Ngón tay run run hướng anh, lắp bắp: “ A..anh.. Sao anh lại ở đây? “

“ Sao anh lại không thể ở đây? “. An Khải nhìn Ân Song đầy nghi hoặc

“ Anh không phải nên ở với vợ của mình sao? “

Anh ngạc nhiên, trợn tròn mắt: “ Vợ? “. Cô chậm chạp gật đầu. “ Ai nói với em? Anh có vợ khi nào? “

“ Anh còn nói xạo. Hôn lễ của anh còn được chiếu lên cả tivi. Ai cũng biết, em cũng biết.. “. Giọng nói càng lúc càng nhỏ

Anh đệt mặt ra, một lúc sau thì cong môi lên. Nhìn cô đầy giảo hoạt

“ Vì thế mà em tránh anh, không chịu nhận điện thoại? “

“ ... “. Cô cứ cúi thấp đầu xuống

Thấy cô chập chạm gật đầu, anh mới hỏi tiếp: “ Vì thế mà không chịu ăn cơm, để bản thân gầy đi như vậy? “

Lần này cô lắc đầu, giọng nói vẫn từ dưới phát lên: “ Không phải. Đồ ăn dạo này rất khó ăn “

Anh nhíu mày. Cô gái này không phải đang ghen sao? Anh cứ có cảm giác nửa phải nửa không.

Ân Song thấy anh không còn hỏi gì nữa, mới từ từ ngẩng mặt lên. An Khải trầm luân một lát đã nhận ra một vấn đề. Anh nâng tầm mắt lên nhìn cô, phát hiện ra cô đang lén nhìn mình. Ân Song bị bắt trộm liền chột dạ cúi đầu xuống.

Hành động ngốc nghếch này lọt vào mắt An Khải lại trở nên rất đáng yêu. Anh mỉm cười, vươn ngón tay thon dài nâng cằm cô lên, để cô nhìn anh.

“ Ân Song, anh hỏi em. Lúc đó, lúc mà em nhìn thấy anh kết hôn, em có cảm giác gì không? “

Sao anh lại hỏi cái này?

Ân Song lúng túng “ Em.. em cũng không biết rõ nữa. Em cảm thấy buồn. Trong lòng có rất nhiều nghi hoặc, nhưng cũng rất trống rỗng nữa. Em rất không muốn nhìn thấy anh ở bên cạnh cô ấy, em rất xấu. Em không biết phải làm gì cả, anh đối với em rất tốt, em nhìn thấy anh ở bên cạnh cô ấy rất vui, anh cười rất tươi, rất hạnh phúc. Em muốn nhìn thấy anh cứ vui như vậy. Em.. “Mấy ngày nay cô đã suy nghĩ rất nhiều, mỗi lần đi dạo đều suy nghĩ, cuối cùng chit nghĩ ra được chừng này thôi. Lời cô nói đều là thật lòng. Mặc dù cô khó chịu, nhưng anh lại rất vui, mà cô chỉ muốn anh vui vậy thôi. Anh đối với cô rất tốt, nhưng cô không thể quá ỷ lại vào người anh, bởi vì anh còn phải chăm sóc cho cô ấy.

Cô không thể xác định được chính xác mình đang nghĩ gì, muốn gì. Vì thế cô không muốn nhận điện thoại của anh, cô không biết khi nhận xong thì phải nói gì, cô có thể tự nhiên coi như không biết chuyện gì hay không, cô không biết. Vì thế, cô chọn im lặng, có lẽ từ từ rồi anh cũng sẽ lãng quên cô đi thôi. Cô sẽ xuất viện, sẽ cố để bắt đầu lại một cuộc sống khó khăn mới.

Chỉ là không ngờ rằng anh lại xuất hiện.

Ân Song rũ mắt xuống, che đi sự biến hóa khác thường trong đôi mắt. Mới khiến không ai nhận ra, đôi mắt vừa ngây thơ vừa phẳng lặng mọi khi nay lại phủ một màn đau thương.

Một bên thì âm u, nhưng bên còn lại thì như đang hứng nắng xuân vậy. Anh biết mà, cô nhóc này làm gì hiểu ghen có nghĩa là gì. Vẫn là anh thông minh, biết moi ra thông tin từ cô, cảm xúc như vậy, không phải ghen thì là gì? Kiểu gì thì kiểu, ghen vẫn là ghen thôi.

An Khải cảm thấy tâm tình như nở hoa, không chỉ bởi vì cô ghen, còn bởi vì cô biết quan tâm đến niềm vui của anh. Suy nghĩ của cô tóm gọn lại rất đơn giản: anh vui thì cái gì cô cũng chịu. Anh biết mình không nhìn lầm cô. Anh cũng biết. Cuộc gặp gỡ đặc biệt ngày hôm đó, chính là định mệnh.

Trời đã cho không nhận thì thật là thất lễ. Vì thế nên cuộc nhân duyên này, anh nhận.

Việc làm tất yếu bây giờ là phải nói chuyện rõ ràng cho cô hiểu.

“ Ân Song. Cái này vốn dĩ không phải như em nghĩ đâu. Những gì em thấy trên tivi ngày hôm đó đều là giả, không phải là sự thật. “

“ Sao có thể? Phát sóng trên tivi đều là có thật chứ? “

“ Đúng là như vậy. Nhưng cái này thì không tính. Đây gọi là phim. Những gì diễn ra trong phim đều là giả, các nhân vật có trong phim được gọi là diễn viên, anh là diễn viên. Em hiểu không? Chỉ là đóng kịch thôi. “

“ Thật là vậy sao? “

“ Phải. Từ từ rồi em sẽ biết được nhiều hơn “

“ Anh không thích cô ấy sao? “

“ Không thích. Thích trong phim chỉ là giả mà thôi. “

Nhìn thấy sự biến hóa trên khuôn mặt của cô, biết cô đã vui vẻ trở lại, anh cũng phải nên tính sổ với cô.

An Khải đột nhiên đứng lên, chuyển sang ngồi bên cạnh Ân Song. Cô thấy anh di chuyển sang bên mình thì vui vẻ, đang định ôm lấy anh thì anh đã nhanh tay vòng qua người cô xoay người nhấc lên, đặt cô ngồi lên trên đùi.

Để đầu của cô dựa lên vai mình, vuốt ve chơi đùa mái tóc vừa đen vừa mượt của cô, cảm giác thật mát tay. Ân Song rất chịu phối hợp, ngồi im để mặc cho anh vuốt, cảm nhận từng đợt tê dại trên da đầu theo từng lần vuốt của anh.

“ Ân Song “

“ Dạ? “

Ừ, rất mềm mại. “ Nói cho anh biết, mấy tên hồi chiều này nói chuyện với em là ai? “” Tên nào cơ? “

“ Không nhớ sao? “. Tay anh từ từ dời sang một bên tai của cô, day day, chơi đùa, lại làm cô run lên một trận

Anh nhớ rất rõ, khi anh vừa mới bước vào bệnh viện, nháy mắt một cái đã nhận ra được cô, vừa nháy mắt một cái nữa lại nhìn thấy mấy tên thanh niên đang đứng kè kè bên cạnh cô. Anh định tiến tới thì mấy tên kia đã tự động rời đi rồi. Thấy không có việc gì, anh mới theo sau cô trở về phòng. Định bụng phải tra hỏi cô cho thật rõ ràng mọi chuyện, không nhận máy, cơ thể gầy, còn để trai đứng cạnh nữa.

“ À, nhớ ra rồi. Em không có biết, họ hay đến nói chuyện với em, nhưng em không có quen họ “

“ Có thật không? “

Cô gật đầu, chắc chắn “ Thật mà “

Anh hừ lạnh một tiếng, hiểu rồi, nhìn cô dạo này thật đúng là xinh hơn trước rất nhiều. Khuôn mặt hơi tròn lúc trước bây giờ trở nên nhỏ gọn, khuôn mặt thanh tú, cặp mắt lơ đãng, thân hình nhỏ nhắn. Nếu trước đây nhìn cô hơi tròn đầy trông dễ thương thì hiện tại nhìn sao cũng thấy rất xinh đẹp.

Anh trầm giọng nhắc nhở: “ Lần sau không nên đứng gần mấy người xa lạ, có nhớ không? “

“ Ừ ừ “

Anh lại hừ một tiếng nữa. Vươn tay còn lại ra nhấc cằm cô lên, cúi người đặt mạnh môi mình xuống môi cô, dày vò. Ân Song thấy khó thở, lần nào anh cũng mạnh bạo như vậy, không cho cô hít không khí gì cả.

Cô muốn nghẹn, muốn đẩy anh ra nhưng không được, liền cắn lên môi anh, lập tức được thả ra. An Khải cảm giác được môi mình đau rát, cái này chẳng ăn thua gì với anh, nhưng anh muốn biết tại sao cô lại làm như vậy.

Ân Song cứ như vừa được sống lại, điên cuồng hít lấy không khí, lát sau mới nhìn anh nói: “ An Khải cũng hôn cô ấy như vậy “

Lời vừa ra liền bị anh mắng: “ Cũng là giả luôn, có người đóng thay cho anh cảnh đó. Cái này chỉ để dành cho em thôi, tiểu ngốc nghếch “

Dứt lời lại hạ xuống môi cô, chiếm đoạt hết thảy vị ngọt từ môi cô, như là sự trừng phạt cô đã cắn anh. Hai người cuốn lấy nhau, răng môi dính liền, mặc dù không đi quá xa, nhưng cũng thật lâu sau mới chịu dừng lại.

Hài lòng nhìn biểu hiện của cô “ Lần này bỏ qua. Dù sao hôm nay anh cũng sẽ đưa em xuất viện “

Cô ngơ ngác “ Xuất viện? “

“ Ừ. Có muốn xuất viện không hay là ở lại đây? “

“ Muốn muốn “. Ở đây mặc dù có chút vui, nhưng phần lớn vẫn rất buồn tẻ. Nhưng mà..

“ Xuất viện rồi sẽ về lại nước C à? “

“ Ân Song muốn về à? “. Cô lắc đầu: “ Không muốn “

“ Ừ. Không muốn thì vẫn phải về. Nhưng không phải là lúc này. Em còn nhớ anh đã nói gì chứ nhỉ? “

Khuôn mặt nhỏ nhắn lập tức tràn ngập hưng phấn: “ Lúc anh về sẽ dẫn em đi chơi! “

“ Phải rồi. Ngồi đây đợi anh nhé “. Đáp lại anh là quả đầu cứ liên tục lên xuống, xem ra đúng là rất vui

Nhìn anh đã khuất sau cánh cửa. Ân Song mới nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hôm nay sẽ là một ngày cô không thể quên. Buồn có, vui có, hạnh phúc có, từng đợt cảm xúc cứ dồn dập lui tới, sau đó giống như những đám mây đang trôi lơ lửng ngoài kia. Vừa hân hoan, nhộn nhịp như nắng hạ, lại vừa có chút gì đó kết tụ, lắng đọng lại ở sâu trong lòng cô.Trước khi đi chị Phương có đến gặp cô để nói lời tạm biệt. Sau đó còn thủ thỉ to nhỏ vào tai cô, khiến mặt cô nhăn nhó một hồi. An Khải chịu không được bèn ép khẩu cung cô, hỏi lúc nãy chị Phương đã rót gì vào tai của cô. Cô lập tức thành thật trả lời:

“ Chị ấy nói xung quanh anh có rất nhiều cô gái mến mộ, yêu thích. Đẹp có, xấu có, thấp có, cao có, muôn hình vạn trạng. Bảo em phải cẩn thận, không thì sẽ bị cắm sừng “

Mắt của An Khải bị giựt giựt, đang định nói gì đó thì đã bị câu tiếp theo của cô làm cho đổ gục

“ An Khải, đầu người sao có thể cắm sừng lên trên đó được? Em không muốn, sẽ rất đau, rất khó coi! “. Ân Song muốn kháng nghị. Lúc nãy khi nghe cô chỉ chú tâm đến mấy chữ “ cắm sừng “, mà cô thì đâu có hiểu cái từ có chứa ẩn ý này đâu, chỉ nghĩ là đầu mình sẽ mọc thêm cái sừng liền rất hoảng sợ

An Khải nhịn cười, vị y tá không biết điều kia đã dọa sợ tiểu bảo bảo rồi. Hết mang phim ra làm cô ghen, lại đến dọa cô sợ, trực tiếp là trêu chọc cô, gián tiếp là kiếm việc cho anh làm

“ Sao anh có thể mang sừng cắm lên đầu em chứ? Tuyệt đối sẽ không “. Anh nghiêm túc

Trấn an cô gái nhỏ xong xuôi thì cô cũng đã ngủ thiếp đi rồi.

Chiếc xe lao nhanh trên đường cao tốc, sau khi đến một thị trấn nhỏ thì chạy chậm lại. Nơi đây có đồng cỏ thơm ngát, có cây cối xanh tươi, anh đào khoe sắc hồng. Những ngôi nhà lớn nhỏ san sát nhau, bọn trẻ nghịch ngợm, và cả những con người rất giản dị. Anh hay đến đây để nghỉ ngơi, sẽ không có ai biết được anh đang ở đây, cứ tự do mà tận hưởng sự yên bình, đẹp đẽ mà nơi đây mang lại.

Anh nhận ra cô gái bên cạnh đã tỉnh dậy từ lúc nào, cũng giống như lần đầu tiên anh đặt chân đến đây, bị vẻ đẹp tiềm ẩn của nơi này hớp hồn, làm cho ngơ ngẩn. Anh vui, vì biết cô cũng yêu thích nơi này.

“ A! Cây hoa kia thật là đẹp! Đẹp hơn ở trong tranh nhiều! “. Ân Song kích động chỉ vào con đường được giăng đầy màu hồng phấn, vừa nhìn vừa cảm thán

Chạy qua hết đoạn đường này là đến nhà của anh. Anh xuống xe, qua bên kia mở cửa, tháo dây an toàn cho cô, nhìn cô hai mắt sáng rực nhằm vườn đào sau lưng anh lao tới.

An Khải vòng ra sau xe lấy hành lí, vừa nói với cô: “ Cây đó gọi là hoa anh đào. Đào Ân Song, trong họ của em có chứa hoa anh đào đó “

Ân Song chỉ “ à “ một tiếng rồi thôi. Sự ngắn gọn của cô khiến anh bất ngờ. Vừa ngẩng đầu lên đã thấy cô gái nhỏ kia đang hòa mình vào trong những cây hoa anh đào. Bỏ hành lí trong tay ra, bước đến bên cạnh cô, khung cảnh hiện tại khiến anh chỉ muốn hút sâu vào trong mắt, ghim chặt vào bộ óc.

Vườn anh đào đã nở hoa, có một thân ảnh nhỏ nhắn được cây bao che, màu hồng trên váy của cô liền hòa cùng với màu hồng của hoa, cả hai như trộn lẫn vào với nhau. Không giống như những bức tranh chỉ có thể một bên làm nền, một bên nổi trội, lại càng không phải như trộn vào nhưng không thể hòa tan. Còn bức tranh này, hợp đến kì lạ.

Ân Song còn đang mê mẩn nhìn những bông hoa, vốn không để ý có người đã bước tới đằng sau mình, dùng ánh mắt mê mẩn không kém gì nhìn mình. Đợi tới lúc cô phát giác ra là lúc anh từ đằng sau vòng tay lên ôm lấy cô.

Anh đặt cằm mình tựa lên vai của cô, mở miệng: “ Lúc anh mới đến nơi đây cũng giống như em, rất thích nhìn ngắm loài hoa này. Cũng không biết là tại sao nữa, mỗi lần nhìn thấy nó, anh đều cảm nhận được sự dịu dàng mà nó phát ra. Anh đào không thích hợp ở nơi quá đông đúc, bởi vì nơi đông đúc sẽ rất hỗn loạn, rất nhộn nhịp, sẽ không ai có thể nhận ra được, sự tĩnh lặng trong tâm hồn mà mỗi cây hoa anh đào mang lại. “

Anh ngừng lại “ Em, có cảm nhận được không? “

Cô chậm chạp gật đầu “ Có “

Anh xoay người cô lại đứng đối diện với mình, nhìn cô mỉm cười, cúi người xuống, đặt lên môi cô một nụ hôn, sâu trong đôi mắt tràn đầy sự dịu dàng khó cưỡng. Anh nghĩ “ Hoa anh đào, biểu trưng cho tâm hồn đẹp đẽ “. Anh nói: “ Đào Ân Song, em chính là nơi đẹp đẽ nhất trong lòng anh. “

Anh sẽ mãi để em ngự trị trong đây, không có thay thế, không bao giờ biến mất.

04-07-2016

Đã chỉnh sửa lúc 16:23 | 02-08-17

Bởi Chin suihen Rei

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.