Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 1: Chương 1




Mỗi lần tên họ Viên gọi điện cho tôi, tôi lúc đó nhất định là đang ở trong nhà vệ sinh rồi, hơn nữa mỗi lần vào trong đó là vào rất lâu.

Tôi cảm thấy rất buồn, thằng nhãi ranh này chẳng biết tính toán thời gian như tôi gì cả, bản thân tôi đây chu kỳ nghỉ lễ đều tính chuẩn cả. Thử mở mắt mà nhìn toàn bộ đơn vị này xem có ai vào toilet mà còn phải lao lực mang theo di động không? Số tôi thật chẳng tốt đẹp gì cả.

Hôm nay lại quên mang theo rồi, kiểu gì lúc tôi vắng mặt tên họ Viên kia cũng phải gọi ít nhất một lần. Thằng nhãi này mà gọi điện thoại quá năm tiếng không người tiếp sẽ nhất định ngắt đứt điện thoại di động sau đó thì vô pháp vô thiên mà gọi thẳng vào số văn phòng của tôi, tiếp đến nhân viên trong văn phòng tôi chỉ còn duy nhất một cách chính là mang di động của tôi để quên ra đến tận toilet để đưa cho tôi nhận—thằng nhãi này công phu khá lớn, tất cả các đồng sự trong phòng ban của tôi đều nghe lời nó hết—sau khi đưa điện thoại đến toilet được cho tôi thì thi nhau kêu mắc bệnh nan y muốn nhanh chóng cùng tôi cáo biệt trước lúc lâm chung.

Tôi nghe những lời quen thuộc như lời kịch diễn đi diễn lại cùng tiếng bước chân chạy vội mà không khỏi thở dài bất đắc dĩ, tôi đây làm sao lại không biết, có diễn thì cũng nên đổi lời thoại mới đi chứ.

Chờ tôi nhận điện thoại trong tay uy uy kêu chừng mười tiếng mà tên chết tiệt đầu bên kia cũng không phát ra một âm thanh gì.

Sau đó tôi không kiên nhẫn điên cuồng hét lên: ”Có rắm thì mau phóng ra nếu không phóng được thì lão nương đây tắt điện thoại!”

Lúc này hắn mới khoan thai phun ra một câu: ”Trời tôi thấy thật quá khổ tâm a! Không biết những người trong văn phòng cô cho đến bây giờ có lẽ tất cả đều biết cô đại tiện có bao nhiêu thúi!”

Tôi đây tức giận rồi a! Nếu không phải chính mình đang ngồi thì tôi có thể đem bức tường nơi đây đá cho bay đi rồi!

Tôi nói: ”Họ Viên kia, anh là hiện thân của heo! Đại gia thối nhà anh, anh chờ đó cho tôi!”

Bên kia cũng không yếu thế, dùng thanh âm cực kỳ ác độc kêu gào về phía tôi: ”Triệu Đình cô được đấy, cô không nghĩ đến nhân dân đến bản thân cô là nhà giáo a! Làm sao cô lại dám nói như thế với tôi, cô biết rõ ở nhà tôi ba tôi chính là lão đại, đại gia của tôi chính là cha tôi, mà cha tôi chính là đại gia của tôi, cô còn dám chửi đại gia với tôi, cô mới là người chờ đấy!”

Tôi lại nói: ”Anh mở mắt ra đi, tôi chửi một mình anh, chẳng lẽ anh thừa sức lực mang theo cả nhà anh đi cho tôi chửi à, anh đúng là cái đồ óc heo!”

Hắn liền âm tàn ngoan độc nói: ”Tôi khi nào thì mang theo cả nhà tôi đi cho cô chửi, có mang theo thì cũng chỉ mang theo một mình cha tôi thôi, cô được đấy, hiện tại cũng mắng chửi cả nhà tôi rồi! Tôi hiện tại sẽ nói cho cha tôi biết cô chửi ông ấy! Nói cho mẹ tôi biết, cô cũng mắng chửi bà ấy! Còn nói cho cha mẹ cô biết, cô chửi cả nhà chúng tôi!”

Tôi nói: ”Đi, anh đi mách lẻo đi, chạy nhanh đi, hiện tại liền đi luôn đi! Anh nói tôi dựa vào cái gì để sống đến bây giờ hả, anh chết đâu rồi, người khác từ khi còn nhỏ ai mà chẳng chơi ngựa tre, tựa như những vật nhỏ vô tư vô lo âu, như thế nào đến tôi đây liền biến thành giống như anh ngồi nói chuyện với đồ con heo đâu! Giúp heo giảng đạo nghĩa làm người, anh chắc chắn có ý định muốn bức tử một mỹ nữ như tôi đi!”

Hắn ở bên kia điện thoại cũng theo lời nói trữ tình của tôi mà “A A” rít gào: ”Họ Triệu nhà cô, cô được đấy! Cô rất được a! Cô còn không biết xấu hổ tự nhận mình là mỹ nữ! Bội phục a, bội phục a!”

Xem đi, một câu hắn nói không thiếu “A” thì không thể hoàn câu được? Tôi thật là đã giận đến không thể chịu đựng được nữa, cơ hồ giống như mắc bệnh tâm thần mà hướng hắn rống: ”Họ Viên nhà anh đã nói hết hay chưa, lão nương đây chân đã tê rần rồi!” Sau đó thì mạnh mẽ cắt điện thoại.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.