Ai Nói Chúng Tôi Không Mờ Ám

Chương 2: Chương 2




Chờ đến khi kéo quần đứng dậy, tôi đã nhìn thầy Tử Tuyền cái miệng mở to hóa đá đứng ở cửa lớn đối diện với tôi, biểu tình si ngốc đến mức làm cho người ta hoài nghi giờ phút này số tuổi của nàng chỉ dưới mười tuổi. Trong lòng tôi không khỏi thở dài, chịu không được lại âm thầm tức giận mắng tên khốn khiếp kia thêm một chút. Bi ai a, hình tượng thục nữ mà tôi luôn gắn bó giờ đây cứ như vậy mà bị đập phá.

Tôi ra vẻ trấn định hướng Tiểu Tuyền nói: ”Cô làm gì mà cứ há mồm ra thế, không thấy thối a.”

Tiểu Tuyền lúc này mới hồi hồn, một bên che miệng vừa nói: ”Đình Đình cô có phải là nam giả nữ trang không a, làm sao cô có thể dữ dội như thế. Vậy khi bình thường cô sao lại có thể ra vẻ thục nữ như vậy a, lại còn dạy bảo tôi, tôi thập phần khát vọng có thể trở thành một người dối trá như cô nha!”

Tôi hung hăng hít vào một hơi, dùng sức dùng ý chí để không chế bản thân đang muốn liều mạng tạo phản rút gân đối phương. Mỉm cười, nhất định phải bảo trì mỉm cười.

Tôi nói: ”Tôi như thế nào lại nam mặc nữ trang a, tôi lúc nào chẳng giống nhau, mới vừa rồi là tình huống đặc biệt.”

Tiểu Tuyền thật giống như không nghe thấy lời tôi nói, chỉ lo nhíu nhíu đôi mày lại.

Tôi nói: ”Nghĩ gì mà thất thần vậy, đi thôi đừng suy nghĩ nữa, chúng ta quay lại văn phòng đi.”

Tiểu Tuyền lại dùng ngữ khí rất chân thật nói với tôi: ”Đình Đình, một thiếu nữ như cô sao lại có thể đi thối như vậy a, vừa rồi nhìn thấy hình dáng Dạ Xoa của cô tôi đã giật mình quên không ngậm miệng. Hiện tại cảm thấy thật ghê tởm.”

Trời ạ, tôi hiện tại trừ bỏ muốn té xỉu thì việc tôi muốn làm nhất bây giờ chính là đem cái tên họ Viên kia ra giết sống! Sau đó thì cho vào ngâm muối! Sau đó thì tưới nước sôi! Sau đó là rắc hạt tiêu! Sau đó là lấy roi dùng sức đánh! Sau đó… Tôi còn giống như biểu tình của tiểu Tuyền khi nãy mà vặn vẹo khuôn mặt dữ tợn dọa anh ta, một bên thì thét chói tai “Tôi cái gì cũng không nói, cái gì cũng không biết” thử hỏi xem còn không làm người bên ngoài sợ đến chạy tán loạn sao.

Tôi cũng không thể nhịn được phẫn nộ đang ngập đầu, chỉ vào đèn trên đỉnh đầu nghiến răng nghiến lợi nói: Họ Viên, anh chờ đó cho tôi! Tôi Triệu Đình xin thề với cái bóng đèn, tuyệt đối sẽ khiến cho anh muốn sống không thể sống mà muốn chết không thể chết, thống khổ vạn phần!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.