“Chào buổi sáng!”
Một giọng nói trầm thấp khàn khàn vang bên tai, gần đến mức cảm nhận được
hơi ấm của đối phương đang phả vào tai mình. Hàn Ninh chậm chạp quay đầu lại, nở một nụ cười cứng ngắc với đôi mắt sáng long lanh kia:
“Chào buổi sáng”.
Hứa Mặc nở một nụ cười mê người, rất tự nhiên nhổm dậy, đặt lên trán cô một nụ hôn rồi xuống giường:
“Vẫn còn sớm, em ngủ một lúc đi”.
Rồi không ngần ngại trần truồng bước vào phòng tắm.
Nghe tiếng nước xả đằng sau cánh cửa, Hàn Ninh lại lần nữa khẳng định suy
đoán của mình, cô nhìn chăm chăm vào trần nhà, sau đó bật dậy, nhanh
chóng mặc quần áo rồi tìm túi xách bị vứt ở đâu đó, mở cửa chạy ra
ngoài.
Bước ra phòng khách, Hàn Ninh lại quay trở lại, cầm quần của
Hứa Mặc lên, sờ soạng vài cái, cầm chìa khóa xe rồi lập tức chạy ra.
Mặc dù không biết đây là đâu, nhưng nhìn qua kiến trúc ngôi nhà Hàn Ninh có thể khẳng định ngôi nhà này nằm trong khu biệt thự cao cấp, xe taxi
không đến được, cô đành phải lấy chìa khóa xe của anh để chạy trốn.
Hàn Ninh cũng vô cùng kinh ngạc với độ tỉnh táo của mình trong khi đầu còn
rất đau, kí ức mơ hồ không kịp suy nghĩ đêm qua rốt cuộc hai người tại
sao lại như vậy, thậm chí thân thể của cô cũng rất mệt mỏi chứng tỏ di
tích của ngày hôm qua.
Cô không biết phải đối mặt với anh như thế nào, cũng rất sợ vẻ mặt của anh khi nói sẽ chịu trách nhiệm. Nên đành phải trốn.
Nhìn vào bản đồ xuất hiện trên màn hình, Hàn Ninh biết đây là khu biệt thự
gần với CLB hôm qua hai người đến. Chắc là một trong những ngôi nhà của
Hứa Mặc. Đầu tiên phải rời khỏi đây rồi tính sau.
Hàn Ninh lựa chọn bỏ mặc tâm tình của anh khi biết cô biến mất.
Cô nhanh chóng lái xe về căn hộ quen thuộc, cởi quần áo đi vào phòng tắm,
nhìn vết bầm tím ở thắt lưng và một số chỗ khác, tâm tình cô lại một lần nữa rơi vào đáy cốc. Từ hôm nay quan hệ của hai người sẽ không còn như
trước nữa, hiện tại cô chỉ có thể trốn tránh nhất thời, nhưng không thể
trốn tránh mãi mãi. Có lẽ Hứa Mặc sẽ ở bên cô, hoặc là lấy cô. Nhưng
chưa chắc sẽ yêu cô.
Chuyện này nếu để cho bố mẹ hai bên biết
không biết sẽ như thế nào. mẹ cô thì khỏi cần nói, bà sợ cô bị ế nên sẽ
nhanh chóng tính đến chuyện kết hôn. Còn bố mẹ của Hứa Mặc thì tôn trọng quyết định của anh ấy.
Với sự hiểu biết của cô với anh. Hàn Ninh biết chắc chắn anh sẽ ‘chịu trách nhiệm’ với cô.
Ảo não thở dài, cô tắt vòi sen, cầm khăn bước ra ngoài. Nhìn màn hình điện thoại không ngừng rung lên, Hàn Ninh đột nhiên rất muốn ném nó vào
tường.
Đi vào thư phòng lấy một số tài liệu quan trọng, sau đó bỏ quần áo vào vali, xách ra để sau cốp xe. Hiện tại cô không thể ở lại
đây thêm nữa, Hứa Mặc đã có chìa khóa của căn hộ này nên tạm thời cô
đành phải về nhà. Nghe mẹ cô lải nhải còn hơn là phải một mình đối mặt
với anh.
Sắp xếp xong mọi thứ, Hàn Ninh lái xe đến công ty đi làm như thường, chiếc điện thoại rung quá nhiều đã hết pin, điều này làm
cho cô nhẹ nhàng thở ra. Hiện tại cô đã sợ hãi đến ngay cả tắt điện
thoại cũng không dám rồi.
“Giám đốc Hàn, chào cô!”
Hàn
Ninh nhẹ nhàng gật đầu đi vào phòng làm việc của mình, lúc ngồi xuống
ghế cô mới thở phào nhẹ nhõm. Nơi này cũng có thể coi là tạm thời an
toàn, ít nhất thì Hứa Mặc cũng không thể tùy tiện đi vào, mặc dù khả
năng anh đến đây tìm cô cũng không lớn.
Có thời gian rảnh rỗi,
Hàn Ninh lại cố gắng nhớ đến chuyện của ngày hôm qua, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Cô nhớ lúc đó có người đứng trước mặt cô, hỏi cô có bạn trai chưa, sau đó...
Hàn Ninh cố gắng nhớ lại, trong đầu là hình ảnh Hứa Mặc dìu cô vào nhà, cô sống chết không chịu buông anh ra, sau đó...
Cô hôn anh!
Hàn Ninh chỉ muốn tát cho mình vài phát. Chuyện này cô thà không nhớ còn hơn. Tại sao người say rượu làm loạn lại là cô chứ?
Không biết lúc đó cô có nói câu gì không nên nói hay không? Nếu lúc say mà tỏ tình với anh thì chết quách đi cho rồi.
Đâu còn mặt mũi để gặp người!
“Cốc cốc cốc...”
Hàn Ninh giật mình ngẩng đầu, bình tĩnh nói:
“Vào đi”.
Một cô gái trẻ bước vào, đưa cho cô một chồng tài liệu, nói:
“Đây là hồ sơ lý lịch của 50 người lọt vào vòng phỏng vấn trực tiếp, giám đốc xem đi ạ!”
Hàn Ninh lấy tay bóp trán, nhìn đồng hồ, sau đó đứng dậy:
“Không cần đâu, chúng ta đi thôi”.
Hôm nay là buổi phỏng vấn tuyển nhân viên của phòng thiết kế, chỉ cần nhìn
tài năng của người ta là được, đọc một đống tư liệu không biết là thật
hay giả để làm cái gì? Hàn Ninh cô chưa bao giờ phải nhìn vào bối cảnh
của người khác để tuyển chọn.
50 người, không nhiều cũng không
ít, nhưng phải mất cả buổi sáng để chọn ra 5 người xuất sắc nhất để kí
hợp đồng thử việc trong thời hạn ba tháng. Mạc Ly Ly là một trong số đó.
“Cũng may là bên phòng nhân sự đã lược bỏ bớt những đối tượng không phù hợp
đi” - Trưởng phòng Tần nói - “Nếu không chúng ta còn vất vả nữa”.
“Đúng vậy” - Một người khác nói - “Lần trước tập đoàn Giang thị đã làm chúng
ta sứt đầu mẻ trán rồi, sau việc này phải xin nghỉ phép đi du lịch mới
được”.
“Vậy phải xem giám đốc Hàn có đồng ý hay không đã”.
Hàn Ninh mỉm cười, trêu ghẹo:
“Bây giờ xin nghỉ thì đến lúc kết hôn sẽ không có thời gian hưởng tuần trăng mật đâu đó, cô phải suy nghĩ kĩ vào”.
Mọi người cùng cười ồ lên, Hàn Ninh trở về phòng làm việc, đúng lúc cô thư kí đặt ống nghe xuống:
“Giám đốc, vừa rồi Hứa Tiên sinh muốn tìm cô”.
Tim Hàn Ninh đập liên hồi.