Ai Nói Thanh Mai Trúc Mã Không Thể Yêu

Chương 19: Chương 19




Hàn Ninh đứng ngồi không yên suốt cả buổi chiều, cô cứ chốc chốc lại nhìn ra cửa một lần, thỉnh thoảng lại ngắm nghía chiếc điện thoại bàn, mội khi nó kêu lên là cô lại giật mình, chậm chạp không chịu nghe.

Kết quả là suốt buổi chiều cô chẳng làm được việc gì nên hồn, nhìn những bản thiết kế cần sửa chữa mà đầu óc trống rỗng, nhìn chỗ nào cũng thấy nó không ổn.

Hàn Ninh quyết định về nhà ngủ một giấc, chứ nếu cứ thế này thì không chỉ tinh thần mệt mỏi, mà công việc cũng sẽ chất đống lên bàn.

Bỏ lơ những lời nói châm chọc của mẹ, cô sách vali đi thẳng một mạch về phòng ngủ ở tầng hai, nơi này lúc nào cũng được dọn dẹp sạch sẽ không chút bụi bẩn, bởi vì bất cứ khi nào cô cũng có thể ngủ lại.

Nằm trên giường nhìn trần nhà, suy nghĩ không biết bay đi đâu, Hàn Ninh lại nhớ những lúc ở bên anh mấy năm trước.

Hồi học cấp một, có một lần học thể dục không cẩn thận bị ngã xước chân, Hứa Mặc đã cõng cô một mạch từ sân thể dục đến phòng y tế. Lúc đó Hàn Ninh đột nhiên nhớ đến một bộ phim từng xem, cũng có cảnh như thế này, thế là cô bắt chước như trong phim:

“Hứa Mặc, sau này lớn lên tớ nhất định sẽ lấy cậu”.

Anh đã trả lời thế nào nhỉ? anh nói:

“Không được!”

“Vì sao? Cậu không thích tớ hả?”

“Không phải”. - Anh trả lời rất ngắn gọn.

Cô phải hỏi dồn mãi anh cũng không chịu nói lý do, chỉ nhẹ nhàng thở dài, gương mặt non nớt của cậu bé học cấp một nhíu mày như ông cụ non:

“Hôn nhân không có tình yêu rất thống khổ. Sau này cậu sẽ hối hận”.

Khi đó Hàn Ninh vẫn chưa yêu Hứa Mặc nên chỉ bĩu môi, không nói. Hiện tại nhớ lại cô chỉ có thể cười khổ, ngay từ lúc đầu anh đã không muốn kết hôn với cô rồi. Cô nhớ anh đã từng nói chỉ muốn hai người mãi mãi là thanh mai trúc mã hiểu nhau nhất, bởi vì vợ chồng cũng có thể phản bội nhau.

Hiện tại, Hứa Mặc vì trách nhiệm sẽ kết hôn với cô, nhưng Hàn Ninh biết anh không vui vẻ gì. Nghĩ đến đây cô chỉ hối hận vì sao trước đây không tìm bạn trai mà để hiện tại vẫn còn là xử nữ. Nếu như hôm qua không phải là lần đầu tiên của cô thì chắc hai người cũng chỉ thấy lúng túng một thời gian rồi lại trở lại như lúc ban đầu.

Lại nói, không biết trước đó Hứa Mặc có thật sự là xử nam không? Dù sao thì anh cũng ở nước ngoài ba năm trời, bên đó con gái mạnh dạn như vậy, anh lại đẹp trai như thế, không biết... có bị quyến rũ không?

Còn nữa, hôm qua... hình như kĩ thuật của anh rất tốt! Cô nghe nói lần đầu tiên của phụ nữ rất đau, nhưng hiện tại cô chỉ thấy mỏi lưng và đau ở những chỗ bị bầm tím...

Nói vậy... anh rất thuần thục? Có nghĩa là...

Không được! Không được! đừng nghĩ nữa, Hàn Ninh lấy chăn trùm kín đầu, cô đang suy nghĩ cái gì thế này? Lúc nào rồi mà còn nghĩ đến những cái bậy bạ, hiện tại nguy cấp nhất là cần phải xử lý chuyện này như thế nào để anh không cần miễn cưỡng cưới cô mà quan hệ của hai người vẫn nguyên vẹn như trước đây. Chứ không phải là suy nghĩ chuyện anh có thuần thục hay không.

Nhưng vì sao... cô chẳng có một chút kí ức gì về cái này?

Hàn Ninh lung tung suy nghĩ, điện thoại đặt trên bàn sau một thời gian ngắn im lặng lại rung lên, nhưng lại là âm thanh rung của tin nhắn. Cô bỏ chăn ra, với lấy điện thoại, mở ra xem.

Là của Hứa Mặc, tim cô đập thình thịch, cẩn thận đọc từng chữ.

“Chúng ta cần nói chuyện!”

Gì thế này? Chỉ thế thôi hả? Hàn Ninh đặt điện thoại xuống, cũng không nhắn lại, một lát sau điện thoại lại rung lên:

“Tôi sẽ cho em ba ngày suy nghĩ!”

Hàn Ninh không hiểu lắm ý của anh, cô phải suy nghĩ cái gì? Tâm trạng mờ mịt nằm xuống, suy nghĩ mãi không ra liền ngủ thiếp đi.

Lúc Hàn Ninh tỉnh dậy thì trời đã tối, cô ôm bụng đói đi xuống nhà, xem trong nhà bếp còn đồ ăn vặt nào không, buổi trưa cô chẳng ăn được bao nhiêu cơm, hiện tại bụng đã đói meo lên, kêu rột rột.

Mẹ cô đang ở phòng khách buôn chuyện với ai đó, giọng nói rất phấn khởi, cứ “Ừ, thế nào?” rồi “Nhân phẩm có tốt không?”, thình thoảng còn liếc nhìn cô khiến cho Hàn Ninh nổi da gà, ăn bánh cũng không thấy ngon.

Cô đành phải chạy vào trong nhà bếp, ngồi xuống bàn ăn, vừa ăn vừa lên mạng.

“Cô chủ, sắp đến giờ cơm tối rồi, đừng ăn nhiều quá” - Quản gia đứng bên cạnh khuyên nhủ.

Hàn Ninh gật gật đầu, nhét nốt miếng bánh cuối cùng vào miệng, cầm cốc nước lên uống. Đúng lúc đó thì có tiếng xe đi vào.

Cô vội vã đi ra ngoài, nhìn thấy cậu bé xinh đẹp mặc đồng phục học sinh thì ôm lấy, hôn hai cái lên má cậu bé, than thở:

“Kỷ Kỷ, chị rất nhớ em”.

Cậu bé xấu hổ đỏ bừng mặt, đẩy cô ra, nhỏ giọng nói:

“Em lớn rồi”.

Cô xoa đầu thằng nhóc, con trai mà mái tóc mềm mại như tơ lụa, sờ mãi không thấy chán, có khi còn mềm hơn cả tóc cô.

“Sắp cao bằng chị rồi đấy” - Cô nhìn cái đầu đen bóng vượt qua mũi cô mà cảm thán, trước đây thằng nhóc còn chẳng dài bằng cánh tay cô nữa.

Hàn Kỷ vừa đi vào nhà vừa oán giận: “Em cũng 14 tuổi rồi, các bạn nam cùng lớp đều cao hơn em”.

“Mặc kệ bọn họ” - Cô trực tiếp nói, đối với cô, Kỷ Kỷ cái gì cũng tốt nhất.

Mấy hôm nay bố cô phải sang Pháp để tham dự cuộc triển lãm tranh chân dung hiện đại nên ở nhà chỉ còn ba mẹ con ăn cơm tối ở nhà, Hàn Ninh vừa uống một ngụm canh thì mẹ cô đột nhiên nói:

“Tiểu Ninh, mẹ tìm thấy đối tượng cho con xem mắt rồi!”

“...”

Cô vội vàng nuốt xuống, sau đó lấy nước uống một ngụm, lấy khăn lau miệng xong mới hỏi:

“Mẹ nói cái gì?”

“Thứ bảy con trực tiếp đi xem mắt đi” - Lần này Hàn phu nhân trực tiếp kết luận.

Cũng may cô không làm chuyện gì khiến mình mất hình tượng, tỷ như sặc cơm hay phun nước chẳng hạn. Bao nhiêu năm rồi mà người phụ nữ này vẫn chứng nào tật ấy, lúc nào không nói chỉ canh lúc đang ăn cơm mà nói chuyện khiến người ta không thể không phản ứng mạnh mẽ. Cứ như chỉ có lúc này mọi quyết định của bà mới được mọi người chú ý và không thể không nghe theo.

“Sao lại sớm như vậy?” - Cô ngập ngừng hỏi, trong đầu đang rối như tơ vò chuyện với Hứa Mặc, bây giờ lại đến cả chuyện xem mắt nữa.

Nhìn biểu cảm trên gương mặt cô, Hàn phu nhân trợn mắt:

“Lần này thì con đừng hòng từ chối, mẹ đã hẹn với người ta rồi, đừng có lấy lý do lý trấu mà không đến biết không?”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết” - Lời nói bị cắt ngang - “Ăn cơm đi!”

“Độc tài” - Hàn Ninh lẩm bẩm,trong nhà có bốn người mà hầu như mọi quyết định của mẹ đều không có ai có năng lực phản kháng. Cứ nhìn mà xem, chỉ vì cô kiên quyết ý định trong thời gian làm việc thì ở bên ngoài mà mẹ còn để bụng đến bây giờ, thì biết bà cố chấp đến mức nào rồi đấy.

Thôi kệ, xem mắt thì xem mắt, cũng chẳng chết ai, biết đâu được đối tượng lại là người đàn ông tốt, cô có thể lấy lí do đang thử qua lại với anh ta mà từ chối việc chịu trách nhiệm của Hứa Mặc.

Đây có nên gọi là tìm đường sống trong chỗ chết không?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.