Ai Nói Thanh Mai Trúc Mã Không Thể Yêu

Chương 23: Chương 23: Chương 22 (tiếp)






Hàn Ninh không trực tiếp về nhà để nghe mắng mà đến chỗ của Lý Dương, cậu đang hì hục ở trong bếp làm bánh, không rảnh nói chuyện với cô. Cô cũng không cần có người nói chuyện cùng mình mà chỉ muốn trốn một chỗ yên lặng suy nghĩ một chút. Cô không ngờ rằng hạnh phúc lại đến nhanh như vậy, nó giống như một giấc mơ mà trước đây cô vẫn hay mơ đến trong giấc ngủ.

Anh nói thích cô!

Không phải vì trách nhiệm hay tình cảm anh em, mà chỉ đơn thuần là thích cô. Đây là điều cô ước từ rất lâu rồi, vẻn vẹn gần 10 năm, tình yêu của cô tưởng chừng như rơi vào bế tắc và chỉ có thể im lặng như thế cả đời.

Hàn Ninh chưa bao giờ nghĩ Hứa Mặc cũng thích mình. Cô đã quen im lặng ở bên anh, quen giả vờ như coi anh là bạn thân và không cần anh đáp lại, cô cũng nghĩ sẽ mãi mãi phải như thế. Nhưng anh nói cũng thích cô.

Không thể miêu tả được cảm giác của cô lúc này. Nó giống như khi bạn rất thích một con búp bê nhưng chỉ có thể nhìn nó trong tủ kính và nghĩ rằng mãi mãi không thể có được nó. Nhưng có một ngày mẹ của bạn nói rằng đó là búp bê của con, mẹ đã mua cho con từ rất lâu rồi mà không nói ra. Một con búp bê khi bạn đã ngắm nó từ xa thành quen và đột nhiên được cầm trên tay bạn sẽ thấy không nỡ, và tiếp tục đặt nó trong tủ kính để ngắm tiếp, nhưng tâm trạng của bạn sẽ không còn thấp thỏm khi sợ con búp bê đó bị người khác cướp mất nữa.

Hiện tại Hàn Ninh cũng như thế.

Cô trốn anh. Nhưng cô biết anh sẽ tìm được mình.

Năng lực thích ứng của cô vẫn luôn rất mạnh mẽ.

“Hàn Ninh! vào đây nếm thử một chút đi” - Lý Dương ở trong nhà bếp đột ngột gọi với ra, kèm theo là tiếng bát đĩa đụng chạm.

Cô không tình nguyện vứt gối ôm ra một bên, tại sao hôm nay cô lại ngốc đến mức đến đây làm con chuột bạch thí nghiệm cho món bánh tình yêu của Lý Dương chứ? Đồ ăn cậu ta làm có thể nuốt được sao?

“Nhanh lên”

“Được rồi”

Hàn Ninh đáp, trong lòng lại nghĩ lát nữa đi về phải đến hiệu thuốc mua thuốc đau bụng mới được.

Trong nhà bếp quả nhiên bề bộn như cô nghĩ, bát, đũa, nồi, chảo mỗi nơi một chiếc, trên sàn còn có vụn bột rơi xuống. Hàn Ninh không hiểu nổi, chỉ làm một chiếc bánh thôi chứ có phải đại tiệc gì đâu mà như thế này. Đây chính là tác phẩm của Lý thiếu gia.

Đặt trên bàn ăn là một chiếc đĩa bánh bông lan màu nâu đen, Lý Dương ngồi đối diện mong chờ nhìn cô, cặp mắt to tròn tràn đầy mong đợi:

“Cậu nếm thử đi, đây là chiếc bánh hoàn mĩ nhất rồi đó”

Hàn Ninh kéo ghế ngồi xuống, đưa mũi ngửi ngửi, không có mùi gì.

“Đây là lần thứ mấy rồi?”

“Lần thứ năm”

Cô nhìn màu của chiếc bánh, cầm dĩa lên:

“Cậu cho socola vào à?”

Thấy đối phương lắc đầu mới chỉ vào chiếc bánh:

“Thế đây là cái gì?”

Cậu ngượng ngùng cười cười:

“Tôi không cẩn thận làm cháy rồi, chắc không sao đâu”

Cô nghi ngờ nhìn đối phương, cậu ta chắc không bỏ thuốc độc vào đây đấy chứ? Cô cẩn thận lấy một miếng nhỏ cho vào miệng, nhai nhai, ừm ... không có mùi vị gì, khô căng, những cũng không khó ăn lắm.

“Thế nào?” - Lý Dương mong đợi nhìn cô

“Cậu làm bánh gì thế?” - Cô hỏi

“Bánh sinh nhật, mình định để cậu ăn thử, nếu ngon thì làm thêm cái nữa rồi quét kem vào”

Thì ra là cho cô ăn cái thử nghiệm. Nên tin tưởng vào một người chìm trong tình yêu thì đúng là. . .

“Hôm nay là sinh nhật của Giang Hạo, tôi muốn làm bánh cho anh ấy” - Lý Dương ngọt ngào nói - “Đây là lần đầu tiên làm bánh đó”

Cũng may là làm bánh, tuy là không có mùi vị gì nhưng ít ra vẫn hơn là làm cơm. Lý Dương đây là quyết định sáng suốt nhất của cậu đó.

“Cậu nên cho thêm đường vào, để nhiệt độ nhỏ thôi” - cô nói - “Chiếc bánh này không có mùi vị gì cả”

“Không sao” - Cậu đứng lên - “Đã có cái này rồi” - Nói xong liền mở tủ lấy ra một chiếc bánh.

Hàn Ninh cảm thấy ghen tị sâu sắc. Đó là sự phân biệt đối xử giữa bạn thân và người yêu. Nhìn xem, chiếc bánh kia vừa vàng, vừa mềm, nhìn ngon miệng như thế, so với cái cô được ăn thì đúng là một trời một vực. Cô không nhịn được hỏi:

“Lý Dương, cậu có cần phân biệt đối xử như vậy không hả?”

Đối phương thản nhiên trả lời:

“Thế này là rất tốt rồi đó, ít nhất cậu còn có thể ăn chiếc bánh hoàn mĩ thứ hai. Đến bản thân tôi lần đầu tiên làm bánh mà vẫn chưa được ăn miếng nào đây này”

Hàn Ninh không còn gì để nói.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.