Cô nhìn đối phương lôi từ trong tủ ra một đống túi kem đủ các loại màu, sau đó lấy ra một chiếc đĩa lớn, phụt kem lên đó.
“Cậu làm gì vậy?” - Hàn Ninh nhíu mày hỏi
Lý Dương bình thản trả lời:
“Thử nghiệm!”
Cô nhướng mày nhìn cậu tỉ mỉ từng li từng tí viết chữ lên chiếc đĩa, giống như sợ dòng chữ bị hỏng vậy, nếu chỉ nhìn mặt cậu ta thì có ai nghĩ
người này lại đang thử nghiệm cơ chứ?
Nhưng Lý Dương thử nghiệm không phải không có lý do.
Dòng chữ “I LOVE YOU” được viết lên bằng màu hồng chỗ đậm chỗ nhạt, chỗ thì
lại nhiều kem quá khiến cho dòng chữ giống như bị nhòe, Hàn Ninh không
thể tin tưởng một sinh viên khoa thiết kế lại vẽ xấu như vậy.
“Tại tay mình run mà”
Cậu cãi lại.
Lúc Lý Dương hoàn thành chiếc bánh sinh nhật thì cũng đến giờ ăn cơm trưa,
bởi vì Giang Hạo đến tối mới về nên cô được phép ở lại ăn trực một bữa.
Ăn xong hai người ngồi xem ti vi, điện thoại của Hàn Ninh luôn nằm trong chế độ tắt máy, dù sao thì hôm nay là cuối tuần, cô cũng không phải làm việc, không sợ trợ lý bất ngờ gọi đến. Đột nhiên cô nhớ ra:
“Lý Dương, sinh nhật của Giang tổng không phải là qua rồi sao?”
Cậu vừa nhai táo vừa nói:
“Đó không phải sinh nhật của anh ấy, chỉ là thời gian viết trên chứng minh
thư thôi. Anh ấy nói lúc được nhận về nuôi đã không nói ngày sinh nhật
của mình mà để cho bà ngoại lấy. Còn sinh nhật thật thì được bí mật”
Làm sao mà lại phải dấu ngày sinh nhật? Hàn Ninh có nghi vấn nhưng không
hỏi ra, cô cũng không phải người quá mức tò mò. Người bên cạnh đột nhiên nói:
“Hai người cuối cùng cũng thổ lộ rồi hả?”
Hàn Ninh giật mình hỏi lại:
“Cái gì?”
“Thì chuyện cậu với trúc mã học trưởng ấy”
Cô không phản ứng kịp, nhìn chăm chăm vào người bên cạnh.
Lý Dương vừa nhai táo vừa nói:
“Đừng nhìn tớ như thế, mặc dù cậu dấu rất kĩ nhưng chúng ta là người cùng cảnh ngộ mà, đương nhiên là nhận ra rồi”
Hàn Ninh cũng cầm một miếng táo lên ăn che dấu sự bối rối:
“Cậu biết từ khi nào”
“Lâu rồi” - Cậu nói - “Lúc đó chỉ biết trong lòng cậu có người nhưng không
biết là ai, cho đến khi nhìn thấy học trưởng thì mới xác định”
“Tớ không giống những người khác chứng kiến hai người ở bên nhau mười mấy
năm, cho nên sẽ không bị lầm tưởng là tình cảm thanh mai trúc mã, hơn
nữa tớ cũng có một thời giống cậu nghĩ rằng sẽ yêu mà không được báo
lại, vậy nên hiểu rất rõ”
“Tớ thậm chí còn cảm thấy hai người
thật ngốc, rõ ràng yêu nhau mà không chịu nói ra, lúc nào cũng sợ sệt.
Tớ và Giang Hạo là quan hệ cậu cháu thì thôi đi, hai người chẳng có ràng buộc gì mà cũng trốn tránh”
Hàn Ninh nghe đối phương nói xong mới trả lời:
“Tình yêu mang đến sự dũng cảm, nhưng khi quá yêu sẽ sinh ra cảm giác sợ sệt, tôi sợ kết quả không như mong muốn thì tất cả sẽ chấm dứt”
“Đây
gọi là người trong cuộc thì u mê” - Lý Dương khinh thường bĩu môi - “Tớ
mà giống như hai người chắc bây giờ đã có mợ rồi đấy”
“Tớ không
tàn nhẫn giống cậu, cậu có thể tàn nhẫn với Giang Hạo lại càng tàn nhẫn
với bản thân, nhưng tớ không nỡ để anh ấy đau lòng”
“Tất nhiên, mục đích của cậu là muốn Hứa Mặc hạnh phúc, còn tớ thì muốn được ở bên Giang Hạo, cách làm cũng sẽ không giống nhau”
Hàn Ninh trêu đùa: “Thế mới nói cậu thật tàn nhẫn, gây ra một đống họa rồi bắt Giang tổng giải quyết”
Lý Dương ngạo kiều hất cằm: “Là anh ta tự nguyện” - rồi không nhịn được nói - “Ai bảo không chịu nhận tình cảm của mình”
Cô im lặng nhìn đối phương, đột nhiên nhận ra:
“Cậu rời nhà trốn đi cũng là cố ý đúng không?” - Càng nghĩ cô càng thấy
đúng, cậu nhóc này làm sao có thể để mình chịu ủy khuất được? nếu muốn
trốn đi thì có thể không chuẩn bị kĩ lưỡng sao? căn bản là chỉ muốn
Giang tổng lo lắng rồi hủy hôn thôi.
Thấy đối phương im lặng thay vì câu trả lời, Hàn Ninh có chút đồng tình với Giang Hạo. Ngày đó khi
nhìn thấy hắn cô đã biết trong thời gian đó hắn đau khổ cỡ nào, trong
khi thằng nhóc này lại thảnh thơi lười biếng. Sau này chắc còn khổ nữa.
Hàn Ninh lắc đầu, lại nghĩ đến chuyện của mình và Hứa Mặc. Cô có thể làm như vậy với anh giống như Lý Dương đã làm sao?
Căn bản là không thể!
Cô không giống với Lý Dương dám đánh cược tất cả, không dám chắc Hứa Mặc
sẽ thích mình, cũng rất sợ hãi anh sẽ rời xa cô, vì vậy cô nhát gan
không dám thổ lộ.
Cô không dũng cảm giống như Lý Dương.
Bởi vì trong lòng cô, hạnh phúc của anh vượt lên trên tất cả, chỉ cần anh
hạnh phúc là cô cũng sẽ vui vẻ. Cho nên dù chỉ một chút thôi, cô cũng
không dám khiến anh đau khổ.
Hàn Ninh nhìn người ngồi bên cạnh ôm gối ngủ gật, lại nhìn người đàn ông cô yêu từ từ bước đến gần, đột nhiên mỉm cười.
May mắn, ở bên cô chính là hạnh phúc của anh!