Hứa Mặc tiễn bác sĩ ra ngoài, sau đó lập tức đi vào phòng ngủ. Trong căn
phòng hôn ám, dưới ánh sáng mờ mờ của đèn ngủ là gương mặt của một cô
gái xinh đẹp, đôi má hồng hào không bình thường, hơi thở đều đều như
đang ngủ.
Mà cô đang ngủ thật.
Hứa Mặc không
hiểu vì sao Hàn Ninh có thể ngủ ngon như thế trong khi anh lại đang lo
cho cô sắp chết. Chỉ cần nhớ lại cảnh tượng lúc nhìn thấy cô nằm gục
trên bàn trong quán bar, xung quanh là sài lang hổ báo, mà cô thì ngủ
không hay biết gì, anh lại không nhịn được tức giận. Ba năm qua cô cũng
sống tùy tiện mà không quan tâm đến bản thân mình như thế sao? Biết rõ
dạ dày không tốt mà còn uống nhiều rượu như thế.
Nhớ lại lời bác sĩ vừa nói, Hứa Mặc lại một trận bất đắc dĩ, cũng là do anh không
tốt, không nên lỡ hẹn với cô. Lúc nãy ở nhà hàng gặp được Mạc Ly Ly, bị
cô ta chắn ngang không nói, vừa may mắn mới thoát khỏi thì lại nhận được điện thoại của bố. Anh cũng không ngờ lại tốn nhiều thời gian như thế.
Đến lúc có thể đi gặp cô thì cô lại không nghe điện thoại. Cuối cùng
cũng là nhân viên phục vụ quán bar gọi lại cho anh.
Nghĩ
đến đây Hứa Mặc lại than nhẹ. Cô luôn muốn tra tấn bản thân mình mà
không chia sẻ cho ai biết, chỉ một mình chịu đựng. Hứa Mặc còn nhớ trước đây cũng có một lần như thế, cô đến quán bar một mình uống rượu, kết
quả là phải vào bệnh viện rửa ruột. Anh biết lí do vì sao cô như thế,
nhưng không có mặt mũi giải thích.
Khi đó là thời gian gần
đến ngày sinh nhật của cô, anh vì muốn tạo bất ngờ cho cô mà đi học làm
bánh. Hứa Mặc chưa vào bếp bao giờ nên phải mất một thời gian dài để có
thể làm một cái bánh hoàn chỉnh. Tiếc là chiếc bánh hoàn mĩ nhất, ngon
nhất tự tay anh làm ra lại bị hỏng do tai nạn xe cộ. Lúc đó Hứa Mặc đã
cố quay người ra sau để bảo vệ nó nhưng không kịp.
Anh cũng không dám nói cho cô biết. Bởi vì rất mất mặt.
Sau đó anh ở trong phòng bệnh biết cô nhập viện.
Hứa Mặc rất sinh khí, anh nghĩ, cô giận thì giận đi, còn tra tấn bản thân
làm gì? Thế là không thèm nói chuyện với cô nữa, chỉ dám đợi lúc cô ngủ
mới vào phòng thăm cô.
Kết quả hai người chiến tranh lạnh đến thời gian anh tháo băng. Còn chuyện chiếc bánh kia anh cũng không nói cho cô biết.
Sau đó anh thấy việc thử nghiệm của mình có kết quả liền chia tay với Mạc Ly Ly.
Sau đó nữa, anh đi du học.
Ba năm qua cô chẳng thay đổi gì cả, vẫn ngốc như thế, ngốc đến mức không
có anh ở bên cô liền chỉ cúi đầu làm việc, không chịu chăm sóc bản thân. Để bây giờ gầy thành như vậy.
Làm anh đau lòng muốn chết.
Hứa Mặc nghĩ, may mắn anh chỉ ở London ba năm, nếu như anh làm theo kế
hoạch thì phải thêm một năm nữa công ty mới đưa ra thị trường được. Đến
lúc đó không biết cô gầy thành dạng gì.
Hứa Mặc lại gần bên giường, ngồi xuống, cúi đầu nhìn cô.
Hàn Ninh vẫn đẹp như thế.
Đẹp đến mức giống như một tác phẩm nghệ thuật, làm anh muốn nâng niu cô
trong lòng bàn tay, muốn sủng nịch cô, cảm giác nếu nhúng chàm cô chính
là tội đồ.
Nhưng vẫn không nhịn được.
Đầu anh
cúi xuống càng ngày càng thấp, đến khi đôi môi ấm áp chạm vào trán cô
mới dừng lại, sau đó di chuyển xuống chóp mũi, rồi dừng lại ở đôi môi.
Hơi thở ấm áp của cô phả vào mặt anh làm trái tim Hứa Mặc run lên. Cô không biết ở London anh đã nhớ cô đến mức độ nào, mỗi lần nghe thấy giọng nói của cô anh chỉ muốn lập tức bay về đứng trước mặt cô và nói: nhớ em.
Nhưng Hứa Mặc cưỡng lại được, anh sợ mình trở về lại không muốn đi nữa, anh
sợ mình kìm lòng không nổi mà ôm cô vào lòng, hung hăng hôn cô, sau đó
chính tay anh làm quan hệ của hai người rơi vào đóng băng. Ngay cả danh
hiệu trúc mã cũng không làm được nữa. Anh sợ khi mình trở về thì cô lại
đang ở bên người khác, mặc dù biết không có khả năng, nhưng anh vẫn
không nhịn được tưởng, Tiểu Ninh của anh tốt như thế, có ai mà không
thích được chứ.
Rốt cuộc đợi đến lúc công ty của anh ra mắt
thị trường, thời gian đủ dài để áp chế dục vọng đang chảy xuôi trong
người, có thể bình tĩnh đứng trước mặt cô, thì trong khoảnh khắc nhìn
thấy người con gái trong lòng này, tất cả mọi công sức đều đổ đi hết.
Hứa Mặc cười khổ. Anh triệt để thất bại.
Anh càng ngày càng yêu cô.
Thời gian và không gian không thể làm chướng ngại vật ngăn cách tình cảm của anh dành cho Hàn Ninh.
Hứa Mặc không nhớ rõ mình yêu Hàn Ninh từ lúc nào. Anh chỉ biết khi nhận ra thì đã không kiềm chế lại được.
Khi đó, anh nảy sinh dục vọng đối với cô.
Hứa Mặc thấy ghê tởm chính mình.
Từ nhỏ, anh đã được giáo dục phải là người có trách nhiệm, cho nên khi cô
em gái Hàn Ninh được sinh ra, trắng trắng mềm mềm, trên người còn mùi
sữa, cậu bé nhỏ đã nghĩ, phải yêu thương chăm sóc em gái, không để cô bị người khác bắt nạt.
Khi hai người dần dần lớn lên,
Hứa Mặc biết Hàn Ninh không phải em gái anh, nhưng cũng không khác nhau
là mấy. Anh vẫn nghiêm túc thực hiện trách nhiệm của mình, không cho bất kì một người khác phái nào đến gần cô. Chú Siêu đã dạy như thế.
Lúc đó anh vẫn không nhận ra mình độc chiếm cô đến mức nào, tình thương của anh đối với cô đã vượt qua một người em gái. Bởi ngay cả em gái ruột Vi Vi anh cũng không sủng đến mức độ này.
Sủng đến mức mặc dù biết là không đúng, nhưng cũng không nhịn được mà chiều theo cô.
Hứa Mặc nhớ hồi còn học cấp 3, có một bạn nam không để ý đến ánh mắt uy
hiếp của anh mà ngay tại lớp tỏ tình với cô. Mặt anh đã khó coi đến mức
độ nào.
Sau đó anh tìm cơ hội đích thân đánh cậu ta một trận.
Còn nghiêm túc giáo dục cô không được yêu sớm, nói nhiều đến nỗi cô phải
bịt tai lại chê anh phiền. Làm anh buồn bực trong một thời gian dài.
Không những thế, anh còn ác liệt đến mức không tha cho người nào xúc phạm đến cô.
Hứa Mặc nhớ ngày đó có một cô gái suốt ngày đối nghịch với anh. Anh nói gì
cô ta cũng phản bác, nói anh bại gia, chỉ suốt ngày ăn chơi trác táng.
Anh nghĩ, cô ta có bị thần kinh không? anh thế nào thì liên quan gì đến
người khác. Hơn nữa, Hứa Mặc anh cũng không làm gì trái với lương tâm,
trái với quy tắc giáo dục của bố và chú Siêu.
Một thời gian về sau, anh dần dần cảm thấy không thích hợp.
Trường học của bọn họ là trường quý tộc, lớp của anh là lớp trọng điểm, có
riêng một tầng để làm mọi thứ, còn có cả thang máy và canteen riêng. Chỉ trừ lúc học thể dục. Anh không quan tâm vì sao một học sinh lớp yếu kém lại có việc và lảng vảng ở lớp của anh. Nhưng lúc học thể dục lại không chịu được. Anh đá bóng, cô ta ‘vô ý’ đến gần để bị đá trúng, thậm chí
anh còn chưa nói chuyện đã bị bắt xin lỗi. Hứa Mặc lúc đó nói gì nhỉ?
Anh nói: “Cô đi vào sân bóng không phải muốn đá bóng sao? Mới bị trúng
một quả đã không chịu được? Nếu không cô ở đây làm gì? Muốn ăn vạ?”
Anh chưa bao giờ kiên nhẫn đối với những người thích gây sự như thế. Chỉ trừ cô ra.
Sở dĩ anh còn nhớ chuyện đó vì đúng lúc Hàn Ninh mang nước đến cho anh.
Không hiểu sao thái độ của những người đó lại thay đổi, cô gái kia liền
khóc nói:
“Hứa Mặc, sao anh có thể đối xử như thế với tôi?” - Liền chạy đi mất.
Lưu lại anh và đám bạn không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sau đó tần suất anh ‘vô ý’ gặp cô ta càng ngày càng nhiều, mỗi lần như thế
Hứa Mặc lại bắt gặp ánh mắt làm anh ghê tởm muốn chết, càng đáng giận
hơn là, cô ta nhìn Hàn Ninh với ánh mắt căm thù như thể cô độc ác lắm
vậy.
Lúc đó Hàn Ninh cũng không để ý. Nhưng anh khó chịu.
Cơn tức lên tới đỉnh điểm là khi có một lần cô ta đứng trước mặt anh nói
với Hàn Ninh: “ Đồ độc ác, cô sao có thể dùng thủ đoạn để chiếm lấy anh
ấy như thế. Đừng tưởng như thế là tôi chịu thua, độc ác như cô không bao giờ có thể chiến thắng chính nghĩa đâu”.
Cô ta nói xong còn bỏ thêm một câu: “Ghê tởm. Người như cô sẽ chết không tử tế được”.
Lúc đó phản ứng của anh thế nào? tay anh không chịu khống chế mà quăng cho cô ta một bạt tai.
Hứa Mặc sốc.
Anh luôn luôn là người biết khống chế bản thân, chưa bao giờ ra tay trực
diện như thế. Đặc biệt là đích thân ra tay đánh con gái.
Hứa Mặc mắc bệnh sạch sẽ.
Nhưng anh lại vì cô mà động vào thứ anh cho là ghê tởm. Vượt qua khống chế của ý thức.
Anh dần dần cảm thấy không ổn.
Càng không ổn hơn là, đêm anh mơ thấy cô, sáng hôm sau quần ướt đẫm một mảnh.
Hứa Mặc có một bí mật mà không thể nói cho ai biết. Khi con trai trưởng thành, tâm lý sẽ không nhịn được mà nếm trái cấm, tìm hiểu về quan hệ
tình dục.
Anh đã từng xem.
Nhưng thân dưới một chút phản ứng cũng không có.
Hứa Mặc thấy không bình thường, anh còn tưởng mình là gay, nên ngay cả phim tình dục đồng tính cũng xem.
Nhưng chỉ cảm thấy ghê tởm.
Hứa Mặc hoang mang.
Anh còn tưởng mình bị liệt dương.
Cho đến khi vì cô mà tiết ra.