Suốt 17 năm trời, Hứa Mặc luôn coi Hàn Ninh là em gái mà đối đãi. Anh chưa bao giờ biết sẽ xảy ra chuyện như vậy.
So với trước đó vì tính hướng của mình mà hoang mang, thì lần này anh lại càng khiếp sợ.
Anh cảm giác mình thật ghê tởm, ghê tởm đến mức chỉ muốn đánh bản thân một
trận, đánh đến khi nào anh không còn dám có ý đồ xấu với cô nữa thì
thôi.
Không phải Hàn Ninh không đáng được yêu, mà là anh không thể yêu.
Tuy Hứa Mặc không phải người theo chủ nghĩa truyền thống, nhưng anh cũng có nguyên tắc của riêng mình.
Anh nghĩ, yêu phải cô là một điều cấm kị.
Anh không thể nảy sinh dục vọng với em gái mình, cho dù hai người chẳng có
quan hệ huyết thống ràng buộc nào cả, nhưng trong tâm lý của Hứa Mặc, cô là đứa em gái anh yêu thương nhất.
Huống chi Tiểu Ninh tin
tưởng anh như vậy, nếu biết anh có ý đồ xấu với cô, chắc hẳn cô không
chỉ thất vọng mà còn thấy ghê tởm.
Hứa Mặc không muốn điều đó xảy ra.
Chỉ cần cô luôn dùng ánh mắt mê người kia nhìn anh, trong mắt chỉ có anh, không còn người khác thì tốt rồi.
Nhưng sự thật lúc nào cũng rất phũ phàng. Hàn Ninh sẽ có một cuộc sống của
riêng mình, cuộc sống mà không có anh, chỉ có người cô yêu và những đứa
con mà cô sinh ra. Anh chỉ nghĩ thôi đã cảm thấy khó chịu rồi.
Khó chịu đến mức không kiểm soát được mà muốn cô.
Hứa Mặc đã từng suy nghĩ không lẽ anh mắc bệnh biến thái. Nên mới có cảm
xúc như vậy. Gần như đêm nào anh cũng mơ thấy cô khỏa thân trước mắt
mình, dùng cánh tay mềm mại ôm thắt lưng anh. Hứa Mặc liền bắn.
Chỉ những chuyện liên quan tới cô anh mới mất tự chủ như vậy.
Nghĩ đến đây anh chỉ còn biết cười khổ.
Hứa Mặc phải dùng hết thời gian 7 năm cũng không thoát khỏi cô. Trái tim
một khi bị đánh mất sẽ không quay trở lại. Bảy năm này anh đã thử dùng
những cách anh có thể làm để quên cô, nhưng đến hiện tại cũng không thấy hiệu quả.
Anh cố ý chọn trường đại học không có khoa nghệ
thuật, nhưng cô lại vì anh mà học thiết kế. Chỉ cần nhìn ánh mắt chuyên
chú cố chấp của cô, lời trách cứ đến bên miệng thế nào cũng không nói ra được.
Anh tham gia vào hội sinh viên, cô cùng anh.
Anh cố ý về muộn, cô kiên nhẫn chờ.
Khi đối mặt với ánh mắt trêu tức của mọi người, Hứa Mặc vừa bất đắc dĩ lại
ngọt ngào. Ngọt ngào là trong lòng cô có anh, nguyện ý tha thứ những
hành động bất đồng trẻ con của anh, nhưng lại bất đắc dĩ phải kiềm chế
dục vọng của mình cố gắng không để cô phát hiện ra được.
Hứa Mặc cũng từng nghĩ anh nên tìm một người thích hợp để ‘di tình biệt luyến’. Và người đó là Mạc Ly Ly.
Nói thật ra anh không có ấn tượng tốt với cô gái này, nhưng sau khi hỏi ý
kiến của một số chuyên gia, anh liền tìm một người có tính cách trái
chiều với Hàn Ninh. Để anh không nhìn người này mà nghĩ đến người kia.
Hiển nhiên Mạc Ly Ly là thích hợp nhất.
Kết quả ngay cả nắm tay anh cũng không muốn.
Không phải anh chán ghét Mạc Ly Ly, mà là ngoài Hàn Ninh ra anh không muốn đụng chạm đến một người nào khác.
Hứa Mặc theo bản năng bài xích.
Bác sĩ nói anh bị bệnh sạch sẽ nghiêm trọng, không chỉ theo kiểu yêu cầu
tất cả đồ vật anh chạm cần sạch không tì vết, mà còn tự giữ mình trong
sạch.
Một cách thái quá.
Sau khi từ trên
người Mạc Ly Ly biết được kế hoạch của anh không thực hiện được. Hứa Mặc lựa chọn cách trốn tránh. Anh quyết định đi du học.
Đến một không gian mà không có cô.
Khi nhìn thấy đôi mắt đờ đẫn không phản ứng lại của cô, anh suýt nữa định
thốt lên không đi đâu cả. Nhưng vẫn kiềm chế lại được. Anh không dám
tưởng tượng một ngày nào đó tình cảm của mình bị cô phát hiện rồi sẽ như thế nào. Anh chỉ có thể đi một nơi thật xa, cố gắng lấy lại trái tim
mình hoặc làm cho tình yêu này phai nhạt dần.
Nhưng một chút cũng không hiệu quả.
Nếu anh hết yêu cô, anh sẽ không làm như thế này, dán môi mình lên môi cô, không hề có ý định rời đi.
Trong lòng anh có cái gì đó như muốn thét gào ra ngoài, từng tầng ngụy trang từ từ vỡ ra, tan thành từng mảnh.
Cô ấy đang ngủ, cô ấy sẽ không biết gì cả, cô ấy sẽ không nhận ra.
Đừng bỏ lỡ cơ hội.
Môi Hứa Mặc từ từ mở ra, từng chút từng chút một liếm môi cô như muốn nâng
niu thứ trân quý nhất trên đời. Bờ môi mềm mại ngọt ngào làm anh nhịn
không được muốn càng nhiều, đưa lưỡi vào trong.
Đúng lúc đó, cô gái dưới thân anh vô thức ‘ưm’ một tiếng.
Hứa Mặc cứng người lại.
Cả người không thể động đậy.
Sau đó anh nhìn thấy cô mở miệng, nói một từ không rõ, nhưng anh có thể nghe thấy rành mạch.
Cô gọi: “Hứa Mặc”.
Cô gọi tên anh.
Gọi tên anh.
Đầu Hứa Mặc nổ tung một tiếng. Sau đó điên cuồng hôn cô, đầu lưỡi không do dự luồn vào miệng cô, càn quấy.
Anh không biết cô còn ngủ hay đã tỉnh, cũng không biết vì sao cô gọi tên
anh. Anh chỉ biết là, khi nghe cô vô thức khẽ gọi tên anh, thì Hứa Mặc
không kiềm chế được nữa, anh chỉ biết dựa theo bản năng làm sâu sắc nụ
hôn này. Anh muốn hôn cô, anh muốn cắn mút đôi môi mà mình mong ước 7
năm trời, anh muốn càn quét chiếm lấy khoang miệng cô, từng chỗ một.
Hứa Mặc nghĩ, chỉ bây giờ thôi.
Anh không muốn kiềm chế mình nữa.
Cái gì mà thanh mai trúc mã, cái gì mà chỉ coi anh như bạn thân, cái gì mà sợ cô phát hiện, anh không muốn nghĩ nữa.
Hứa Mặc bây giờ không phải trúc mã ôn nhu của Hàn Ninh, anh không phải
vị tổng giám đốc đa tài bách chiến bách thắng, không phải người thừa kế
của Hứa Thị trầm ổn, lãnh ngạo.
Anh hiện tại chỉ là một người đàn ông bình thường yêu đơn phương một cô gái mà không dám nói ra.
Anh chỉ là một chàng trai muốn hôn người con gái mình thích.
Cũng không muốn chịu sự ngăn cách nào nữa.
Được ăn cả, ngã về không.
Hứa Mặc nghĩ, anh hiện tại vừa sung sướng vừa thống khổ. Chờ đợi bảy năm
rốt cuộc có thể như ý hôn cô, đặt cô dưới thân tùy ý anh muốn làm gì thì làm. Nhưng cô lại không hay biết gì cả.
Hứa Mặc thở dài.
Nếu cô hiện tại tỉnh dậy thì tốt rồi.
Như thế anh sẽ có dũng khí ngả bài với cô, nói với cô anh xấu xa cỡ nào,
đen tối cỡ nào, còn nhân lúc cô không biết gì mà xâm phạm cô.Đến lúc đó
cô muốn đánh anh, chửi anh, ghê tởm anh Hứa Mặc cũng chịu.
Nhưng ít nhất cô sẽ biết tình cảm của anh.
Sẽ không phải chịu dày vò như thế này nữa.
Hứa Mặc buông cô ra cười khổ. Anh muốn khóc nhưng không khóc được. Lần đầu
tiên cũng là lần cuối cùng anh khóc là khi nào nhỉ?
Là lúc ở trên máy bay, khi anh rời khỏi cô và sang London. Lúc đó anh cố gắng
tặng cho mình một nụ cười cổ vũ nhưng không hiểu sao nước mắt cứ thế mà
chảy ra.
Nói anh yếu đuối cũng được, vô dụng cũng được.
Anh không muốn xa cô. Nhưng không thể không rời đi.
Nếu như đứng trước mặt cô anh vẫn có thể trầm ổn như bình thường thì tốt rồi.
Hứa Mặc lại lần nữa thở dài.