Hàn Ninh khi tỉnh dậy chỉ cảm thấy đầu đau vô cùng, dạ dày trống rỗng cồn cào cực kì khó
chịu. Cô ngồi dậy, hai tay đỡ lấy đầu, nhớ lại cảnh hôm qua mình uống
rượu điên cuồng cỡ nào, Hàn Ninh hối hận không thôi. Kết quả của việc
tùy hứng là đầu đau như thế này đây.
Bỗng nhiên cửa phòng mở ra, Hàn Ninh ngẩng đầu nhìn, rồi giật bắn cả người. Hứa Mặc đứng trước
cửa phòng nhìn cô, mỉm cười rồi bước lại gần.
“Tỉnh rồi hả? Mình nấu cháo cho cậu rồi, đánh răng đi rồi ăn cho đỡ khó chịu”.
Thấy Hàn Ninh vẫn ngốc lăng tại chỗ, anh bước lại gần xoa đầu cô: “Còn đứng
ngốc đó làm gì? khó chịu ở chỗ nào sao? Có cần gọi bác sĩ không?”
Anh nói một tràng dài mà cô không phản ứng lại, mãi lâu sau mới nói: “Hứa Mặc, cậu ở đây làm gì?”
“Còn làm gì?” anh cười như không cười nhìn cô- “Mình còn muốn hỏi cậu, tối hôm qua cậu đã làm gì thế?”
Cô theo bản năng trốn tránh: “Không có gì”
“Không có gì? không có gì mà uống rượu say đến nỗi suýt nữa phải đi rửa ruột?”- anh tức giận nhìn cô.
Hàn Ninh im lặng.
Hứa Mặc thở dài, giọng anh mềm xuống: “Được rồi, đừng giận nữa, là tớ không tốt, hôm qua lỡ hẹn với cậu. Nhưng lần sau đừng như thế nữa được không? cậu muốn mắng tớ, đánh tớ cũng được, có chuyện gì thì cứ nói ra, đừng
tự hành hạ bản thân mình như thế nữa. Được không?”
Cô mím
môi, khống chế sự chua xót trong lòng, nói ra thì được chuyện gì? nói ra thì anh có thể yêu cô không? cô nên nói cái gì? cô nên nói khi biết anh ăn cơm với người yêu cũ mà bỏ rơi cô nên cô mới uống rượu? hay nên nói
vì tình cảm tuyệt vọng của mình mà cô chán đời.
Chuyện gì cô cũng không thể nói.
“Hôm qua mình gặp Mạc Ly Ly” - Anh nói làm cô giật mình, đột nhiên có chút
không muốn nghe, mặc dù nói sẽ chấm dứt tình cảm với anh nhưng cô tạm
thời vẫn không làm được.
Hứa Mặc chuyên chú nhìn cô, ánh
mắt không bỏ sót một chi tiết nào trên mặt cô. Hiển nhiên, biểu hiện của Hàn Ninh làm anh rất vừa lòng - “Sau đó bị bố gọi đến công ty, không
phải tớ cố ý lỡ hẹn với cậu”.
Anh nói xong còn bồi thêm một câu: “Tớ không quay lại với cô ta, cậu không cần khổ sở”.
Mặt cô không tự chủ được đỏ lên: “Ai...ai khổ sở?”
Anh cười, nụ cười trầm thấp mê hoặc lòng cô: “ Tớ biết cậu sợ tớ có bạn gái sẽ bỏ rơi cậu, đúng không? yên tâm đi, sẽ không có chuyện đó đâu”.
Hàn Ninh không rõ anh nói không có chuyện đó là sẽ không có bạn gái, hay là có bạn gái rồi sẽ không không để ý đến cô. Cô chỉ thấy nghi hoặc, sao
hôm nay thái độ của anh là lạ, cô không biết lạ ở chỗ nào, chỉ cảm giác
nụ cười của anh sâu hơn trước, tà khí hơn trước, và...mê người hơn
trước.
Dường như cảm giác được cô đang ngẩn người, Hứa Mặc vội vã thúc giục: “Nhanh rửa mặt đi rồi ăn cháo, nguội hết rồi kìa”.
Hàn Ninh ngớ ngẩn làm theo, cô chốc lát lại ngẩng đầu nhìn anh một lần,
nhìn nhiều đến mức anh phải bỏ tờ báo xuống hỏi cô: “Có chuyện gì thế?”
Cô lắc đầu, hỏi: “Hôm nay cậu không đi làm à?”
Anh trả lời: “Không. Mình không đi cũng không có ai trừ lương mà phải sợ”.
Cô bĩu môi, làm sếp mà chẳng tạo tấm gương cho nhân viên gì cả. Dường như
đọc được suy nghĩ của cô, anh dịu dàng nói: “Cậu bệnh thế này tớ có thể
đi đâu được. Làm việc cũng không yên tâm”.
Trong lòng Hàn
Ninh tự nhiên có cảm giác ngọt ngào không tả được. Cô cho một thìa cháo
vào miệng, khen: “Cháo này ngon thật . Là cậu nấu thật sao?”
Hứa Mặc gật đầu: “Thấy ngon thì ăn nhiều một chút”.
“Tớ không biết cậu còn có tài nấu nướng đó”.
“Tớ học lúc ở bên London” - anh nói, chống tay nghiêng người , nhìn cô với
đôi mắt sâu thẳm - “mỗi lần nhớ cậu là lại muốn nấu ăn, nghĩ khi nào về
sẽ nấu cho cậu”
“Lúc đó tớ chỉ cần tưởng tượng người đầu
tiên ăn đồ mình nấu là cậu liền cảm thấy rất vui, cũng có thêm động lực
nấu tiếp”.
“Kết quả món ngon thì chẳng nấu được, lần đầu tiên nấu lại là cháo trắng”.
Hàn Ninh cúi đầu, anh tiếp tục nói: “Ở bên đó tớ đã thật sự, thật sự rất nhớ cậu, Tiểu Ninh”.
“Hứa với tớ, lần sau đừng uống rượu như thế nữa, được không?”
Đừng nói nữa, anh đừng nói nữa, cô thầm nghĩ, anh cứ nói vậy cô lại không nỡ hết yêu anh thì làm sao bây giờ. Tại sao cứ mỗi lúc cô quyết định làm
một việc gì quan trọng thì anh lại làm thay đổi nó chứ.
Hứa Mặc, anh thật xấu xa.
“Được không?” - anh vươn người ra trước, áp sát mặt vào cô nhẹ giọng.
Hàn Ninh không tự chủ được ừ một tiếng, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi, cô đứng lên: “Mình no rồi, muốn đi ngủ”. - rồi không xoay người lại đi vào
phòng.
Cô lên giường, đắp chăn lại trùm kín đầu, bàn tay áp lên ngực trái, nơi này vẫn còn đập thình thịch như muốn rơi ra ngoài.
Nếu trái tim mà chịu khống chế của lý trí thì tốt rồi, cô cũng không
phải vất vả như vậy nữa, sẽ không phải vừa muốn từ bỏ anh thì anh lại mê hoặc cô lần nữa.
Cũng ...sẽ không muốn độc chiếm anh.
Hàn Ninh suy nghĩ.
Rồi ngủ thiếp đi.
Một lúc sau, cửa phòng mở ra, Hứa Mặc nhẹ nhàng bước vào. Anh từ từ bước
lại bên giường, nhìn cô, bên môi cũng không khống chế được nở nụ cười.
Nếu không phải anh đã cho mình mấy cái tát, Hứa Mặc cũng không tin đó là sự thật, anh còn tưởng mình đang nằm mơ.
Hàn Ninh cũng thích anh.
Cô cũng thích anh.
Cô thích anh.
Thích ...anh.
Lúc đó anh từ khiếp sợ chuyển sang không thể tin được, rồi cuối cùng là vui sướng.
Có lẽ anh là người đàn ông hạnh phúc nhất trên đời.
Mặc dù có chút không phúc hậu, nhưng Hứa Mặc rất muốn cảm ơn đám rượu cô đã uống. Nếu không có chúng nó, anh cũng không biết bí mật động trời này.
Có thể nói là vừa yêu vừa hận.
Nghĩ đến đêm hôm qua cô nói mơ rằng mình yêu anh, còn đáp lại nụ hôn của
anh. Hứa Mặc rất muốn cười to thành tiếng, anh không phải không sợ cô
say rượu nói nhảm, nên đã hỏi chuyên gia rồi, người say rượu là hay nói
thật nhất. Vậy không phải là Hàn Ninh cũng giống anh, yêu thầm anh hay
sao?
Cũng may hôm qua anh sợ cô có chuyện mà nằm bên cạnh
cô nên mới nghe thấy cô nói gì, nếu không thì anh vẫn phải chịu khổ yêu
đơn phương rồi.
Hứa Mặc nhìn gương mặt đang ngủ của cô, sau
đó ánh mắt tập trung ở đôi môi quyến rũ kia, hôm qua anh không kiềm chế
được mà làm nó bị sưng lên, vốn là màu hồng nhuận bây giờ đã hơi hơi đỏ. Cũng may cô không để ý.
Nghĩ đến hôm qua chiếc lưỡi phấn
hồng bên trong kia nhiệt tình đáp lại nụ hôn của anh. Hứa Mặc không tự
chủ được mà liếm môi, đáng tiếc hiện tại không thể hôn nó lần nữa.
Anh tự nhủ, không vội, từ từ sẽ đến, sẽ có một ngày cô là của anh.
Hứa Mặc cũng từng nghĩ đến ngả bài với cô, bởi hai người là lưỡng tình
tương duyệt, anh yêu cô, cô cũng thích anh, nên đến với nhau là chuyện
bình thường.
Nhưng tình huống của hai người thì không thể
làm thế được. Anh và cô là thanh mai trúc mã, cảm tình khác hẳn với bạn
bè bình thường. Nếu hiện tại anh tỏ tình với cô, Hàn Ninh sẽ nghi ngờ.
Hoặc là cô cho rằng anh nói đùa, hoặc là cô sẽ nghĩ anh biết tình cảm
của cô, vì không muốn áy náy với cô nên mới làm như vậy.
Hơn nữa, Hứa Mặc vẫn chưa biết cô thích anh bao nhiêu, yêu tới mức độ nào.
Anh phải tìm một kế sách chắc chắn để cô không chạy mất.
Không trốn tránh cô nữa, không áp chế tình yêu đối với cô, không cố ý giữ
khoảng cách với cô nữa. Phải để cho Hàn Ninh vừa nghe thấy, nhìn thấy và cảm nhận được.
Hiển nhiên Hứa tổng giám đốc trên phương diện nào cũng phải suy nghĩ kế hoạch cặn kẽ để bản thân không bị lỗ vốn.
Anh ngồi xuống giường, cúi đầu nhìn cô một lúc rồi nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn.
Sau đó anh nhấc chăn ra, nằm xuống, đắp lên người mình, kéo cô lại gần, đặt đầu cô lên cánh tay rồi ôm cô vào lòng. Chỉnh tư thế cho cô xong, anh
hài lòng nhắm mắt lại.
Hôm qua anh thức cả đêm, bây giờ sớm đã thấy mệt mỏi.
--- ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ------ ---
Hàn Ninh là bị nóng mà tỉnh dậy, cô cảm giác như bị trói chặt lại, cả người toát hết mồ hôi nhớt nhớt rất khó chịu, mặc dù tư thế rất thoải mái
nhưng thật sự là nóng không chịu được.
Cô mở mắt, dãy dụa
muốn kéo chăn ra, rồi đột ngột dừng lại. Tay Hàn Ninh chạm vào một bờ
ngực rắn chắc mà ấm áp, chân cô bị một vật đè nặng, đầu cô gối lên cánh
tay hữu lực, sau đó ánh mắt dừng lại ở gương mặt đẹp trai chỉ cách mặt
cô 10 cm.
Hàn Ninh không phản ứng kịp.
Ai có thể cho cô biết, chuyện gì đang xảy ra thế này.
Vì sao Hứa Mặc lại nằm trên giường cô?