Ngày thành thân còn
chưa tới, Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố bởi vì chuyện tiểu Thanh rời nhà
bỏ đi mà cãi nhau. Hai người gặp mặt không nói lời nào, chỉ là lấy ánh
mắt nhìn chằm chằm đối phương.
Mạc Thanh rất nhanh nhìn thấu vấn đề của bọn họ, vì vậy muốn khuyên từng người bọn họ đừng cãi nhau nữa.
"Vương phi, ngài cũng đừng giận vương gia. Vương Gia ngài ấy. . . . . ." Mạc
Thanh vừa mới mở miệng, liền bị Bạch Tiểu Thố ngắt lời.
"Mạc
Thanh, đừng nói tốt thay vương gia nhà các ngươi. Ta hiểu rõ tính tình
của hắn là gì!" Bạch Tiểu Thố nhăn nhó khuôn mặt nhỏ nhắn, rất không
khách khí nói.
Mạc Thanh bất đắc dĩ, quay đầu đi tới chỗ Vũ Văn Tinh.
"Vương gia, ngài cũng đừng cãi nhau với vương phi nữa, đi qua xin lỗi vương phi đi. . . . . ."
"Mạc Thanh, chuyện này bổn vương không có sai, ngươi đi ra ngoài đi!" Gương
mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh tối đen, lạnh lùng trực tiếp đuổi Mạc Thanh
ra khỏi thư phòng của hắn.
"Chẳng lẽ là ta làm sai sao?" Hai
đầu đều không khuyên giải được, Mạc Thanh đứng ở trong hành lang vương
phủ, vô cùng bất đắc dĩ mà than thở.
Hai người cãi nhau, tự nhiên sẽ không cùng ở trên một cái giường trong một phòng. Bạch Tiểu Thố vì
giận Vũ Văn Tinh, tự mình dứt khoát trắng trợn chạy đến trong phòng Phi
Hoa Ngọc, ngủ chung với sư phụ của nàng. Vừa có thể chọc phá được Phi
Hoa Ngọc, vừa chọc tức được mỗ vương gia.
Vì vậy vương gia đen
mặt đứng ở trước cửa phòng Phi Hoa Ngọc, trực tiếp đạp cửa đi vào, giận
đùng đùng xách một nữ nhân nào đó đã biến thành thỏ tới gian phòng của
mình, đánh một trận. Đến đây, quan hệ giữa hai người càng thêm trở nên
ác liệt rồi.
Vào lúc quan hệ hai người trở nên cứng ngắc nhất, ở
vương phủ lại có hai vị khách không mời mà tới, gây thêm phiền toái cho
bọn họ.
Cha mẹ Bạch Tiểu Thố du sơn ngoạn thủy trở lại, nghe nói
con gái của mình muốn thành thân với Cửu vương gia có danh tiếng xưa nay không tốt lắm, gấp đến độ chưa về đến nhà đã đi đến vương phủ rồi.
Mạc Thanh biết hai người kia là nhạc mẫu và nhạc phụ tương lai của vương
gia nhà bọn họ, tự nhiên không dám có bất kỳ chậm trễ nào, mời hai vợ
chồng Bạch gia vào cửa chính vương phủ, mời bọn họ ngồi ở đại sảnh, sai
người dâng trà, mình thì đi mời Vũ Văn Tinh đi ra.
Sau khi Vũ Văn Tinh nghe Mạc Thanh bẩm báo, lập tức đi từ thư phòng đến đại sảnh, bái kiến nhạc mẫu nhạc phụ tương lai của hắn.
"Cửu vương gia, ngài đừng hành đại lễ với chúng ta, hai lão già chúng ta
không có phúc để nhận đâu." Bạch Kính lạnh lùng thốt ra, cũng không a
dua nịnh hót.
"Bạch lão tiên sinh, bổn vương sắp là con rể của
các người, các người theo lý nên nhận một lạy này của bổn vương!" Vũ Văn Tinh vén vạt áo trường sam đứng lên trước mặt hai vợ chồng Bạch gia, vẻ mặt ôn hòa nói.
"Thố nhi ở đâu, ta muốn gặp nó." Bạch phu nhân nhàn nhạt nhìn Vũ Văn Tinh một cái, nói như thế.
Mặc dù dáng dấp vương gia này là nhất biểu nhân tài, nhưng tính khí không
tốt lắm. Nếu gả Thố nhi cho hắn, tương lai nhất định sẽ chịu uất ức.
"Mạc Thanh, đi gọi Bạch Tiểu Thố tới!" Cha mẹ người ta muốn gặp con gái của mình, Vũ Văn Tinh cũng không thể không cho.
"Dạ, vương gia, ta đi ngay!" Mạc Thanh lập tức lĩnh mệnh đi trước, rất nhanh dẫn Bạch Tiểu Thố đang nương nhờ trong phòng Phi Hoa Ngọc tới trước mặt của Vũ Văn Tinh.
Bạch Tiểu Thố chớp mắt to, ngó ngó Vũ Văn Tinh, lại ngó ngó vợ chồng Bạch gia, không hiểu Vũ Văn Tinh gọi nàng tới nơi
này làm gì.
"Thố nhi, thấy cha mẹ mà con cũng không nhận ra sao?" Bạch phu nhân đi tới, dùng sức kéo tay Bạch Tiểu Thố, có chút kích động nói.
Vì sao ánh mắt của Thố nhi xa lạ như vậy, bọn họ là cha mẹ của nàng mà.
"Các người là cha mẹ của ta sao?" Bạch Tiểu Thố vẫn như cũ, hoang mang chớp
mắt to, dùng tay chỉ vợ chồng Bạch gia, cái miệng nhỏ nhắn cũng bởi vì
kinh ngạc mà mở to.
Chẳng lẽ nói, đây chính là cha mẹ của Bạch Tiểu Thố chân chính sao?
Vậy. . . . . . nàng mới vừa rồi nói như vậy, chẳng phải đã lộ rồi sao?
Bạch Tiểu Thố hậu tri hậu giác(1) vội vàng thu tay, đóng chặt cái miệng nhỏ
nhắn của mình lại. Sau đó kéo ra một nụ cười rất ngọt, kêu vợ chồng Bạch gia một tiếng "Cha, nương, các người cuối cùng cũng trở lại rồi. Thố
nhi rất nhớ các người!"
Trời cao phù hộ, để cho nàng có thể thuận
lợi lừa dối vượt qua kiểm tra đi. Nàng cũng không phải là cố ý muốn giả mạo Bạch Tiểu Thố chân chính, chỉ là tình thế bắt buộc mà thôi.
"Thố nhi, thật may là con còn nhận ra được chúng ta, nếu không cha con muốn
bắt mạch giúp con rồi!" Bạch phu nhân thấy Bạch Tiểu Thố thân thiết gọi
bọn họ, cũng không có đem vẻ kỳ lạ của Bạch Tiểu Thố đặt ở trong lòng,
trìu mến lôi kéo tay Bạch Tiểu Thố đi tới bên cạnh Bạch Kính, Bạch phu
nhân mở miệng cười nói "A kính, tuổi Thố nhi nhà ta còn nhỏ, ta muốn giữ nó ở lại bên cạnh chúng ta thêm hai năm, có thể không?"
Người làm mẹ như bà, thật sự không nỡ mới vừa trở về đã phải gả nữ nhi của mình đi.
"Nương tử, ta cũng nghĩ như vậy." Bạch Kính tự nhiên cũng không nỡ gả nữ nhi
bảo bối của mình cho Vũ Văn Tinh, liền quay đầu trầm giọng nói với mỗ
vương gia "Tính tính tiểu nữ Thố nhi không tốt, quả thật không nên trèo
cao Cửu vương gia, ta xem hôn sự này cứ thôi đi."
Vốn trong lòng
Bạch Tiểu Thố cũng không muốn gả cho Vũ Văn Tinh, hôm nay có cha mẹ vì
nàng ra mặt cự tuyệt hôn sự này, Bạch Tiểu Thố lại không vui rồi.
"Cha, nương, ta muốn. . . . . ." Bạch Tiểu Thố khó xử cau mày, rất không vui mở miệng.
Nếu như bây giờ thoái hôn rồi, tên vương gia biến thái này nhất định sẽ
giận dữ. Chẳng may liên lụy đến cha mẹ của Bạch Tiểu Thố, vậy thì càng
không xong rồi. Vẫn là gả đi, gả cho rồi chạy trốn cũng không tính là
làm trái thánh ý.
"Hôn sự của bổn vương và Bạch Tiểu Thố là
do chính miệng hoàng thượng ban hôn. Nếu như Bạch tiên sinh không muốn
gả Bạch Tiểu Thố cho bổn vương, ngài hãy đi nói với hoàng huynh của bổn
vương đi!" Vũ Văn Tinh không vui nắm chặt một bàn tay nhỏ của Bạch Tiểu
Thố, mắt phượng như mặc ngọc nửa hé lên, lóe ra ánh sáng lạnh nguy hiểm.
Thật vất vả mới cưới được con thỏ ngu xuẩn này vào cửa, bây giờ hai người
Bạch gia lại đột nhiên trở về, cố gắng ngăn cản cuộc hôn sự này, quả
thực là buồn cười!
"Cửu vương gia, tính tình Thố nhi nhà chúng ta thật sự không thích hợp làm một vương phi đoan trang ưu nhã, mong Cửu
vương gia ngài đi nói với hoàng thượng một chút, có thể giải trừ cuộc
hôn sự này không? Từ nhỏ, Thố nhi đã đính hôn với biểu ca của nó, chúng
ta cũng đồng ý chờ Thố nhi tròn 19 tuổi, sẽ để cho nó thành thân với
biểu ca của nó rồi. Nếu ngài thành thân với Thố nhi, chúng ta làm sao
giao phó với cha mẹ của biểu ca nó?" Bạch phu nhân thấy phu quân của
mình khuyên Vũ Văn Tinh không được, nên tự mình ra trận khổ sở cầu khẩn
nói.
Lời này của Bạch phu nhân làm Bạch Tiểu Thố hoàn toàn hôn
mê. Nàng kinh ngạc trừng lớn mắt, không hiểu tại sao mình vô duyên vô cớ nhảy ra một biểu ca, còn đính ước với nàng nữa chứ!
Không đúng, không đúng, đó là biểu ca của Bạch Tiểu Thố chân chính, không hề có một chút quan hệ với người giả mạo là nàng!
Nhưng. . . . . . Nhưng, bây giờ nàng đang giả mạo Bạch Tiểu Thố chân chính, cho nên chuyện hôn sự này vẫn có quan hệ với nàng!
Bạch Tiểu Thố cảm giác mình càng ngày càng bi thảm rồi, sao lại có một đống
lớn chuyện xui xẻo tập trung ở trên người của nàng chứ!
"Cha,
nương, các người đừng nói nữa... Hoàng mệnh không thể trái, chuyện của
biểu ca chúng ta cũng đừng nhắc lại nữa. Ta gả cho vương gia phu quân là được rồi!" Nhìn sắc mặt của Vũ Văn Tinh nhanh chóng âm trầm xuống, Bạch Tiểu Thố vội vàng tươi cười dàn xếp, để tránh vợ chồng Bạch gia gặp nạn giống mình.
Vương gia biến thái mà nổi giận, có thể so với Diêm Vương còn đáng sợ hơn!
"Bạch tiên sinh, Bạch phu nhân, bổn vương đã quyết định cưới Bạch Tiểu Thố,
mặc kệ các người phản đối ra sao, Bạch Tiểu Thố đừng mơ tưởng thành thân với biểu ca của nàng!" Vũ Văn Tinh vô cùng bá đạo ôm lấy eo thon nhỏ
mảnh khảnh của Bạch Tiểu Thố, giữ chặt ở trong ngực của mình, giọng nói
vô cùng nóng này điên cuồng lớn tiếng nói.
Coi như Bạch Tiểu Thố thật sự thành thân với biểu ca nàng, hắn cũng sẽ để cho nàng hưu biểu ca của nàng, tái giá với hắn!
Huống chi chỉ là đính hôn!
"Vương gia phu quân, chàng. . . . . . chàng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố quả thật xấu hổ muốn chết, ở trong ngực Vũ Văn Tinh liều mạng giùng giằng.
Vương gia đáng ghét, hắn quá không biết xấu hổ rồi. Tại sao có thể nói ra những lời nói không biết xấu hổ như vậy chứ!
"Cửu vương gia, ngài đây là cưỡng ép nữ nhi của ta làm vương phi!" Bạch Kính thấy thái độ Vũ Văn Tinh cường ngạnh như vậy, cũng tức giận, dùng sức
vỗ bàn quát lên "Coi như ngài là một vương gia cao cao tại thượng, cũng
phải nói đạo lý, con gái của ta đã định không thể gả cho ngài, loại
người cậy mạnh vô lý này!"
"A Kính. . . . . ." Bạch phu nhân nhẹ
giọng kêu lên, "Người ta là vươngg, chúng ta không chọc nổi đâu, không
bằng để Thố nhi. . . . . ."
"Không được, Thố nhi đã đính hôn với biểu ca nó rồi, sao có thể gả cho người khác!" Bạch Kính vẫn không phục nói.
"Bạch tiên sinh không đồng ý mối hôn sự này cũng không sao!" Sắc mặt của Vũ
Văn Tinh vẫn đen như mặc mực, rất phẫn hận cắn răng nghiến lợi nói
"Trong sạch của Bạch Tiểu Thố đã bị bổn vương phá hủy, nàng còn có thể
gả cho người khác sao?"
Lúc này, Bạch Tiểu Thố thật sự muốn đào một cái lỗ chui xuống, khuôn mặt nhỏ nhắn xấu hổ đến đỏ bừng.
Cái gì mà trong sạch của nàng bị hắn hủy rồi, giữa bọn họ còn không có gì mà, lời nói này làm cho nhiều người hiểu lầm lắm đó!
"Thố nhi, con và vương gia hắn. . . . . ." Bạch Kính nghe vậy, ngón tay run rẩy chỉ vào Vũ Văn Tinh, giận đến nói không ra lời.
Cửu vương gia này, là người quá âm hiểm!
"Thố nhi, con thật cùng Cửu vương gia. . . . . ." Vẻ mặt Bạch phu nhân
thương tiếc, nữ nhi xinh đẹp của bà lại bị người ta hủy trong sạch rồi.
Bạch Tiểu Thố xấu hổ nhìn bên này một chút, lại xem bên kia một chút, cuối
cùng liếc mắt nhìn Vũ Văn Tinh ôm chặt nàng không thả, vô cùng thẹn
thùng ở trước mặt của vợ chồng Bạch gia khẽ ' ừ ' một tiếng.
Nàng và vương gia biến thái cũng khỏa thân đối mặt nhau rất nhiều lần rồi. Ở nơi cổ đại này, trong sạch của nàng nên tính là đã hủy ở trong tay của
hắn đi?
Vũ Văn Tinh rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Tiểu
Thố, nên dùng bàn tay nhẹ nhàng vuốt đầu nhỏ của nàng, có vẻ cực kỳ thân mật.
Con thỏ ngu xuẩn này nhìn qua chính là thích hắn, lần này hắn có thể yên tâm rồi.
"Thố nhi, con quá hư rồi!" Bạch Kính vô cùng đau đớn nói, trong lòng biết
mọi chuyện không thể cứu vãn rồi, cũng không thể làm trái ý trời nữa.
Thôi, thôi, Thố nhi đã bị Cửu vương gia phá huỷ sự trong sạch, cũng chỉ có thể gả cho hắn thôi.
"Cửu vương gia, ta đồng ý gả Thố nhi cho ngài. Nhưng trước khi xuất giá, Thố nhi phải về nhà ở, không thể ở lại vương phủ này!" Mặc dù Bạch Kính bất đắc dĩ đồng ý hôn sự của Vũ Văn Tinh và Bạch Tiểu Thố. Nhưng trong lòng hắn không phục lắm, yêu cầu Vũ Văn Tinh để Bạch Tiểu Thố trước khi
thành thân không thể ở trong vương phủ, để tránh phá hủy danh tiếng của
nữ nhi nhà mình.
Sắc mặt Vũ Văn Tinh tất nhiên trầm xuống, muốn mở miệng phản bác, lại bị Mạc Thanh kéo sang một bên khuyên giải.
Mạc Thanh nói nữ nhân trước lúc xuất giá là không thể ở lại nhà phu quân,
như vậy không may mắn. Mặc dù Vũ Văn Tinh không tin tà ma, nhưng không
muốn xảy ra bất cứ chuyện gì.
Hắn lần nữa đi tới trước mặt vợ chồng Bạch gia, cực kỳ cứng ngắc gật đầu một cái.
Được sự đồng ý của Vũ Văn Tinh, Bạch Kính cũng không ở trong vương phủ lâu,
trực tiếp mang theo thê tử và nữ nhi của mình rời đi vương phủ.