Bạch Tiểu Thố mà đến Bạch gia, sẽ không tránh khỏi để lộ ra nhiều sơ hở
trước mặt nhị lão Bạch gia, khiến cho họ nhận ra nàng không phải là nữ
nhi thật sự của mình. Cho nên vừa bước vào cửa lớn nhà họ Bạch, Bạch
Tiểu Thố đã lấy cớ chuồn đi luôn.
Nhưng nàng là người giả mạo, không thông thuộc địa hình của Bạch gia,
tìm tới tìm lui cũng không tìm được phòng của Bạch Tiểu Thố thật. Điều
này khiến nàng gấp đến độ chỉ muốn chạy ngay về vương phủ cho xong.
"Tiểu thư, cuối cùng người cũng trở lại!" Tiểu Hà nhìn thấy Bạch Tiểu
Thố đứng trong sân liền chạy thẳng về phía nàng, vội vui mừng nói: "Lão
gia phu nhân về, tiểu thư cũng trở về, thật sự là quá tốt!"
Tiểu Hà vẫn ở lại Bạch phủ trông coi Bạch gia. Hôm nay chính chủ trong phủ đều đã quay về, tất nhiên nàng rất vui mừng rồi.
"Tiểu Hà, phòng của ta ở đâu vậy?" Bạch Tiểu Thố đang lo lắng không có
ai chỉ đường cho nàng thì đúng lúcTiểu Hà đi tới, là ông trời giúp nàng
đây mà.
"Tiểu thư, sao người mới ở lại vương phủ một thời gian ngắn mà ngay cả
phòng của mình cũng không nhớ ở đâu vậy?" Mặc dù Tiểu Hà cảm thấy Bạch
Tiểu Thố không nhớ ra phòng mình ở đâu rất kỳ quái, nhưng vẫn nhanh nhảu dẫn Bạch Tiểu Thố đến gian phòng của mình. Tiểu Hà đẩy cửa ra, mời Bạch Tiểu Thố đi vào, "Tiểu thư, mỗi ngày Tiểu Hà đều tới phòng của người
quét dọn rất sạch sẽ."
"Ừ, cám ơn Tiểu Hà. Không còn việc của ngươi nữa, ngươi đi ra ngoài
trước đi!" Bạch Tiểu Thố đưa mắt quan sát gian phòng vốn không thuộc về
mình, sau đó khoát khoát tay, bảo Tiểu Hà lui ra.
Chắc hẳn Bạch Tiểu Thố phải là một cô nương rất kỳ quái, nếu không sao
trong phòng nàng ấy lại có nhiều thứ kỳ quái như vậy, nào là tỏi, kiếm
bằng gỗ đào, nào là bùa chú, như thể nàng ấy là người trừ tà chứ không
phải người theo học y dược.
Bạch Tiểu Thố chờ sau khi Tiểu Hà rời đi, mới khép cửa phòng lại, đi tới bên tháp nằm vật xuống, ngửa mặt lên nhìn nóc nhà than thở.
Nàng đã trở lại, nhưng vẫn phải hoàn thành cuộc hôn nhân kia. Nếu không
chịu gả mà tìm cách trốn chạy, nhất định Hiên sẽ tức giận, đến lúc đó
khiến cho trên dưới cả nhà Bạch gia bị chém đầu, như vậy là nàng đã gây
ra sai lầm nghiêm trọng rồi.
Thôi, cứ ngoan ngoãn gả cho Vương Gia biến thái đi, không nghĩ tới
chuyện đào hôn nữa, dù sao có trốn kiểu gì cũng không thoát, vả lại nàng cũng không ghét hắn, gả cho hắn cũng chẳng mất mát gì. Người ta đường
đường là Vương Gia, nàng lấy hắn sẽ trở thành vương phi, rất uy phong
nha!
Mải mê suy nghĩ đến nỗi Bạch Tiểu Thố ngủ lúc nào không biết. Trong cơn mơ mơ màng màng nàng mơ thấy một giấc mộng kỳ lạ.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi lại lười biếng nữa rồi!" Lúc này Bạch Tiểu Thố
thấy mình đang ngủ trên bờ một cái hồ lớn, trong hồ có nhiều loài hoa
cây cỏ - nàng không biết tên - phát ra ánh sáng rất đẹp.
"Ai lười biếng chứ, chỉ là người ta có chút mệt nhọc, muốn ngủ một lát
thôi." Giấc mộng này vẫn giống như giấc mộng trước đó. Trong mộng Bạch
Tiểu Thố đang dụi dụi đôi mắt buồn ngủ, làm nũng quấn lấy một nam nhân, "Hằng Nga tỷ tỷ sẽ không mắng ta, ngươi cũng không được đi mật báo cho
Vương Mẫu nương nương, nói ta ở Dao Trì của người lười biếng, Dược
đồng!"
"Đúng là hết cách với con thỏ ngu xuần này!" Nam nhân kia vẫn đưa lưng
về phía Bạch Tiểu Thố. Hắn cưng chiều vỗ vỗ cái đầu nhỏ của Bạch Tiểu
Thố ở trong ngực, sau đó cúi đầu hôn nàng (BTT ở trong ngực). Tiếp theo
Bạch Tiểu Thố đang nằm mộng tận mắt nhìn thấy Bạch Tiểu Thố kia biến
thành thỏ.
Sao lại giống trường hợp của nàng như vậy, thật sự nàng đang nằm mơ sao? Còn nữa, giọng nói của nam nhân kia sao lại nghe giống giọng của Vương
Gia thế?
Bạch Tiểu Thố trở nên hỗn loạn. Nàng cố gắng đến gần người nam nhân kia
để nhìn rõ dung mạo của hắn, nhưng đúng lúc này, sương mù dầy đặc xuất
hiện bao phủ mọi thứ, nàng không còn nhìn thấy gì nữa.
"Thố nhi, Thố nhi, tỉnh, tỉnh!" Xa xa, Bạch Tiểu Thố nghe có người đang gọi nàng, nàng mơ hồ thoát khỏi khung cảnh của giấc mơ kỳ quái kia, dần tỉnh lại.
"Nương, có chuyện gì vậy ạ?" Bạch Tiểu Thố sửng sốt nửa ngày mới phản
ứng được lão phụ nhân đoan trang trước mắt là mẫu thân của Bạch Tiểu
Thố. Nàng từ từ ngồi dậy, đánh một cái ngáp thật lớn.
"Con bé này, ngủ mà không đắp chăn, con không sợ bị cảm lạnh à!" Bạch
phu nhân cưng chiều vuốt ve đầu Bạch Tiểu Thố. Bà cười nói, "Sắp lập gia đình tới nơi rồi mà ngay cả bản thân mình cũng không biết chăm sóc, vậy tương lai làm sao có thể chăm sóc phu quân con được?"
"Nương, người đừng lo lắng, Vương Gia phu quân sẽ chăm sóc cho con!"
Bạch Tiểu Thố lơ đễnh ôm cánh tay Bạch phu nhân làm nũng, "Mặc dù tính
khí chàng không được tốt, tính tình lại biến thái, nhưng mà chàng rất
chiều con, nên nương không cần lo lắng gì hết!"
Đứa bé có mẹ thương yêu thật là hạnh phúc!
"Thố nhi, con còn chưa có gả đi, sao có thể mở miệng gọi Cửu vương gia
là phu quân như thế, con là nữ nhi đó, không biết thẹn thùng sao?" Bạch
phu nhân cười mắng, nhưng từ biểu lộ vui vẻ của Bạch Tiểu Thố mà bà biết được, con gái của mình thật sự thích vị Cửu vương gia kia, nên đã yên
tâm được phần nào, "Sau khi con gả vào vương phủ rồi thì không nên bướng bỉnh, tất cả đều phải nghe theo phu quân con, biết chưa?"
"Dạ biết, nương, con sẽ ngoan ngoãn nghe lời chàng!" Bạch Tiểu Thố le le phấn lưỡi, dí dỏm làm mặt quỷ với Bạch phu nhân.
Nàng dám không nghe lời Vương Gia biến thái sao? Không nghe lời của hắn, cái mông nhỏ đáng thương của nàng lại phải chịu tội đó!
"Ngoan lắm, hai mẫu tử chúng ta đi ra ngoài ăn cơm thôi, cha và sư phụ
con vẫn đang chờ chúng ta đấy!" Bạch phu nhân chỉnh sửa lại dáng vẻ giúp Bạch Tiểu Thố một chút sau đó liền kéo nàng ra khỏi phòng, đi tới đại
sảnh.
"Sư phụ con đã chạy đến đây rồi ạ?" Bạch Tiểu Thố nghi hoặc.
Sư phụ thối không phải nên ở trong vương phủ chuẩn bị cho thật tốt ư? Chẳng lẽ lại chạy tới đây quấn lấy nàng dông dài à?
"Sư phụ con nói con đã trở về Bạch phủ, cho nên hắn không thể mặt dày
tiếp tục ăn chùa uống chùa ở vương phủ nữa, muốn ở tạm nhà chúng ta mấy
hôm!" Bạch phu nhân không nhận thấy sự khác thường của Bạch Tiểu Thố. Bà chỉ tập trung bước thật nhanh tới đại sảnh.
Sư phụ thối ăn chùa uống chùa không biết xấu hổ thì không nói, hắn lại
còn không biết sỹ diện đi nói ra những lời này, nhất định là có rắp tâm
không tốt!
Bạch Tiểu Thố âm thầm coi thướng Phi Hoa Ngọc. Nàng khẳng định sư phụ
thối đầy một bụng ý nghĩ xấu của nàng đến đây tìm nàng để nói về chuyện
đào hôn cho coi!
"Tiểu Thố nhi, con không nói tiếng nào đã vội vàng chạy trở về, bỏ mặc
vi sư ở lại vương phủ, con thật độc ác!" Bạch Tiểu Thố mới vừa ngồi
vững, Phi Hoa Ngọc liền tặng cho nàng một câu nói buồn bã như vậy, khiến cho nàng giận tím mặt, hung hăng nhìn hắn chằm chằm.
"Sư phụ thối, người mau ăn đi, đừng nói chuyện với ta!"
Xem đi, xem đi, đây chính là bản tính của sư phụ thối nhà nàng, có chết cũng không thay đổi được!
"Thố nhi, không được vô lễ!" Bạch Kính nhìn Bạch Tiểu Thố trách cứ một
cái, nói: "Đây là sư phụ con, con phải biết ‘tôn sư trọng đạo’ chứ!"
Tôn sư trọng đạo? Hắn vốn là một người không đứng đắn, vậy bảo nàng phải ‘tôn sư trọng đạo’ như thế nào đây?
"Dạ, cha!" Trong lòng nghĩ là một chuyện, nhưng ngoài miệng Bạch Tiểu Thố trả lời lại là một chuyện khác.
"Sư đệ, mong đệ thứ lỗi, tính tình Thố nhi không tốt, thật là vất vả cho người làm sư phụ như đệ. Nào, sư huynh tự phạt một ly, bồi tội thay cho Thố nhi!" Bạch Kính nâng chén, kính nể cạn chén trước.
"Sư huynh nói quá lời, Tiểu Thố nhi hoạt bát đáng yêu, Ngọc nhi rất yêu
quý Tiểu Thố nhi!" Phi Hoa Ngọc mỉm cười, cũng sảng khoái uống cạn một
ly rượu.
Phi, cha người có biết hay không, người khổ là con - nữ nhi của người –
đây này, chứ không phải là sư phụ thối – người mà tất cả nữ nhân đều
không nên tin tưởng!
Bạch Tiểu Thố không phục, âm thầm lảm nhảm, buồn bực vô cùng.
"Thố nhi, đây là món con vốn không thích ăn mà!" Bạch phu nhân có chút
kinh ngạc gọi Bạch Tiểu Thố đang thất thần tỉnh lại, khiến nàng lập tức ngẩng đầu lên hỏi một câu, "Nương, sao vậy ạ? Con ăn cá thì có gì không đúng sao ạ?"
"Thố nhi, từ nhỏ con đã không thích ăn cá, mỗi lần nương làm món cá con
đều không hề đụng đũa." Bạch phu nhân nhìn Bạch Tiểu Thố đầy kỳ quái,
hoài nghi nói.
Ối. . . . . . Hỏng bét, hình như bị bại lộ rồi!
"Nương, con. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vội vàng cười ha hả, muốn cãi lại, nhưng bị Phi Hoa Ngọc dành lời trước.
"Sư tỷ, Tiểu Thố nhi bị Cửu vương gia ép buộc ăn cá, ăn rồi lại ăn đến
nỗi khiến Tiểu Thố hình thành thói quen này, sư tỷ không cần phải ngạc
nhiên." Phi Hoa Ngọc cười khẽ, tự mình gắp một miếng thịt cá bỏ vào
trong bát của Bạch Tiểu Thố, "Tiểu Thố nhi cẩn thận xương cá!"
"Cám ơn sư phụ!" Bạch Tiểu Thố nói một câu mà mang theo hai nghĩa. Trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút hồng.
Sự phụ thối thật xấu xa, sao có thể đổ hết chuyện này lên đầu Vương gia biến thái được!
"Nhắc đến vị Cửu vương gia này, sư huynh không thích hắn cho lắm, nhưng
Thố nhi lại bị hắn. . . . . . Ai. . . . . ." Bạch Kính tức giận lại
không biết làm thế nào, đành tiếp tục uống rượu.
Nhiều thế hệ của Bạch gia đều hành y cứu người, chưa bao giờ nghĩ tới
việc kết thân, có quan hệ với hoàng thân quốc thích cả. Nhưng vừa khéo
Thố nhi nhà bọn lại phải gả vào vương phủ!
"Sư huynh, huynh từng nói với Ngọc nhi rằng nếu lúc Ngọc nhi hai mươi
lăm tuổi mà vẫn chưa lấy vợ sinh con thì huynh sẽ gả Tiểu Thố nhi gả
cho Ngọc nhi. Hiện tại Ngọc nhi đã hai mươi lăm rồi, đến nay vẫn cô độc, không vợ cũng chẳng con, vậy lời nói khi xưa của sư huynh là thật sao?" Phi Hoa Ngọc nhấp một ngụm rượu ngon, ánh mắt sủng nịch lướt qua đôi
mắt to tròn của Bạch Tiểu Thố, sau đó quay sang nói với Bạch Kính một
cách rất nghiêm túc.
Cái gì? Cha đã hứa gả nàng cho ba nam nhân rồi sao? Đây không phải là làm loạn ư?
Huống chi giữa nàng và sư phụ thối dầu gì cũng có quan hệ thầy - trò, sao có thể. . . . . . loạn luân!
Bạch Tiểu Thố cảm giác tâm tràn mình đang ngổn ngang nhiều bề. Cuộc đời của nàng đấy nhưng nàng cũng không có quyền làm chủ!
"Sư đệ, lời của sư huynh tất nhiên là thật, nhưng hôn sự giữa Thố nhi và Cửu vương gia là do đương kim hoàng thượng khâm định. Ta là một dân
chúng bình dân, thì sao có thể cãi lại hoàng mệnh đây?" Bạch Kính bất
đắc dĩ thở dài, "Sư huynh thực lòng xin lỗi đệ. Sư đệ, đệ hãy đi tìm một ý trung nhân rồi thành than đi, và cũng quên lời nói khi đó của ta
luôn."
Bạch Kính nói xong có cảm giác mình không còn mặt mũi đứng trước Phi Hoa Ngọc nữa tự động phất tay áo rời đi. Bạch phu nhân sợ trượng phu của
mình xảy ra chuyện gì, nên cũng rời đi theo.
"Sư phụ thối, người đang giở trò quỷ gì vậy? Người chạy tới đây là để
gây thêm phiền phức cho ta đúng không?" Bạch Tiểu Thố chờ cha mẹ mình đi khuất bóng một cái là từ bỏ bộ dáng ngoan hiền, trở về với bản tính
thật của mình ngay. Nàng giận giữ hét lên với Phi Hoa Ngọc.
Sư phụ thối đi chết đi!
"Tiểu Thố nhi , vi sư rất nhớ con mà!" Phi Hoa Ngọc không để ý việc Bạch Tiểu Thố tức giận. Hắn đặt ly rượu tay trong xuống, dời cái mông đến
chiếc ghế bên cạnh Bạch Tiểu Thố ngồi, rồi bất ngờ ôm chầm lấy nàng.
Giọng nói trầm thấp mị hoặc kèm theo mùi rượu làm cho lỗ tai Bạch Tiểu
Thố ngưa ngứa, "Tiểu Thố nhi, vi sư cưới Tiểu Thố nhi được không? Cha
con vốn đồng ý gả con cho ta, đã định sẵn hôn ước cho ta và con. Con
chính là nương tử chưa qua cửa của ta, vậy sao có thể làm vi sư đau
long vậy?"
"Phi, sư phụ thối, không phải người say rồi đấy chứ? Nếu không sao có
thể nói hưu nói vượn như thế!" Bạch Tiểu Thố giãy dụa thoát ra khỏi lồng ngực của Phi Hoa Ngọc, khuôn mặt nhỏ xinh đỏ bừng lên vì tức giận, "Ta
mới không phải cái gì mà nương tử chưa bước qua của của người. Người là
sư phụ của ta, phu quân của ta là Cửu vương gia!"
Tức chết nàng rồi, sư phụ thối uống say đến nỗi ăn nói hồ đồ với nàng!
"Tiểu Thố nhi , vi sư không có say!" Đôi mắt dài hẹp của Phi Hoa Ngọc
giăng đầy sương mù, đôi môi đỏ mọng không an phận hôn lên vành tai
Bạch Tiểu Thố, nửa thật nửa đùa nói, "Vi sư thật lòng thích Tiểu Thố
nhi, Tiểu Thố nhi thì không thể suy nghĩ một chút về việc vi sư trở
thành vị hôn phu của con sao?"
Tiểu Thố nhi, ngoan ngoãn theo vi sư lần này không được sao, vi sư thật sự không muốn. . . . . .
"Sư phụ thối, càng ngày người càng không biết xấu hổ!" Bạch Tiểu Thố tay chân luống cuống đẩy Phi Hoa Ngọc đang làm loạn ra. Nàng chu cái miệng
nhỏ nhắn lên nói, "Sư phụ thối, uống say rồi thì mau về phòng ngủ đi,
đừng quấy rầy ta!"
Tiện nghi của nàng đều bị sư phụ thối chiếm sạch rồi! Nhưng nàng có oan
cũng không có chỗ tố, bởi vì hắn chính là sư phụ của nàng!
"Tiểu Thố nhi, con khiến vi sư thật đau lòng, vi sư không muốn sống nữa, để cho ta đi chết đi!" Sau khi Phi Hoa Ngọc bị Bạch Tiểu Thố cự tuyệt
một cách vô tình, rất buồn bã. Hắn làm ra bộ dáng như một tiểu tức phụ,
nhăn nhăn nhó nhó muốn tìm một cây cột gần đó đập đầu cho chết luôn, lấy cái chết chứng minh.
Tiểu Thố nhi đúng thật là độc ác, không chừa cho hắn một con đường sống nào mà!
"Sư phụ thối, người làm gì đấy, đừng làm bừa nha!" Mắt thấy Phi Hoa Ngọc muốn đập đầu vào cột tự vẫn, Bạch Tiểu Thố không thể cứ ngồi nhìn
được nên lúc này vội chạy tới ôm chặt lấy cây cột.Lúc Phi Hoa Ngọc đập
đầu vào, liền đập đúng lên người nàng, khiến nàng đau điếng kêu thất
thanh.
Sư phụ thối đáng chết, không có việc gì mà sao dùng sức mạnh thế, diễn trò cũng không cần dùng nhiều sức như vậy chứ?
"Tiểu Thố nhi , xem ra con vẫn còn có lương tâm, không nỡ nhìn vi sư đi
tìm cái chết!" Phi Hoa Ngọc lợi dụng thời cơ ôm lấy thân thể mềm mại của Bạch Tiểu Thố, con ngươi dài hẹp sáng lên, bên trong loang loáng nước
khiến Bạch Tiểu Thố muốn tẩn cho hắn một trận.
Sư phụ thối, đã lớn như vậy rồi mà vẫn còn làm nũng trước mắt nàng, thật, quá vô sỉ!
"Sư phụ thối, bỏ móng vuốt của người ra, không cho phéo chiếm tiện nghi
của ta nữa!" Lúc lâu sau Bạch Tiểu Thố mới phát hiện ra móng vuốt xấu xa của Phi Hoa Ngọc đang đặt trước ngược nàng xoa tới xoa lui*, rõ ràng là cố ý, lúc này nàng liền không khách khí hét to lên. (*t cũng k biết là
để gì nữa, trong bản CV và ‘vê’, trong QT có mấy từ còn bá đạo hơn như
‘vò’, ‘nhào’, ‘nặn’… thôi t mạn phép để xoa cho nó ‘nhẹ nhàng’)
Nhìn xem nhìn xem! Rõ rang nàng biết thừa sư phụ thối nhà nàng không an
phận, chỉ biết diễn trò trước mặt nàng thôi, thế nhưng lần nào nàng cũng rơi vào cái bẫy của hắn!
"Tiểu Thố nhi, vi sư đụng mạnh vào con, không xoa giúp con đánh tan máu
bầm, thì làm sao vi sư yên tâm được?" Phi Hoa Ngọc vô cùng buồn bã nói, nhưng đôi móng vuốt xấu xa lại càng ngày càng quá đáng, không an phận
di chuyển lên trên, trong con ngươi dài nhỏ xuất hiện tia gian trá giảo
hoạt.
Thân thể Tiểu Thố nhi thật là mềm mại, sờ thật thích! (nguyên văn là ‘sờ’, t k có thay đổi gì hết)
"Sư phụ thối, ta giận rồi đó, không để ý tới người nữa, Hừ!" Bạch Tiểu
Thố thẹn quá hóa giận, dùng sức hất móng vuốt của Phi Hoa Ngọc ở trước
ngực nàng ra, thở phì phò trợn trừng hai mắt nhìn hắn, sau đó xoay người chạy ra.
Sư phụ thối, ngươi đi chết đi!
"Tiểu Thố nhi, vi sư đau long quá, con không thể ở cùng vi sư nhiều hơn
một chút nữa sao?" Phi Hoa Ngọc lẳng lặng nhìn bóng lưng đã khuất dần
của Bạch Tiểu Thố, vô lực thở dài nói. Hắn ngồi lại trên ghế, trực tiếp
cầm lấy bầu rượu trên bàn, mở nắp ra, dốc thẳng vào miệng, nước nơi khóe mắt nhỏ xuống không biết là rượu, hay là lệ.
Hôm sau, Vũ Văn Tinh vì đợi không nổi nên đã tự mình mang một đống lớn
sính lễ tới Bạch phủ. Truyện được edit và đăng trên diễn₫ànlêquý₫ôn
Bạch Tiểu Thố mới rời khỏi vương phủ có một ngày, mà Vũ Văn Tinh cảm
thấy cả người không được tự nhiên, như thể bên cạnh thiếu mất một thứ
rất quan trọng khiến cho hắn không cách nào an tâm được.
Vương Gia tự mình qua phủ đưa sính lễ thế nhưng sắc mặt Bạch Kính cũng không thay đổi bao nhiêu.
Vũ Văn Tinh nói dăm ba câu với Bạch gia Nhị lão sau đó liền muốn đi gặp Bạch Tiểu Thố còn đang ngủ nướng .
"Tiểu Hà, ngươi dẫn Vương Gia đến phòng của tiểu thư đi." Bạch phu nhân
đối xử với Vũ Văn Tinh khá lịch sự. Bà lập tức gọi Tiểu Hà tới dẫn
đường.
"Vương Gia, đây chính là khuê phòng của tiểu thư nhà ta, ngài tự mình đi vào đi!" Tiểu Hà dẫn Vũ Văn Tinh đến trước cửa phòng Bạch Tiểu Thố, sau khi mở cửa giúp hắn liền cung kính rời đi.
Vũ Văn Tinh nhấc trường sam lên, cất bước tiến vào khuê phòng của Bạch Tiểu Thố.
Giờ phút này Bạch Tiểu Thố đang ngủ rất say sưa, miệng thì phun bong
bóng, chăn và gối đầu đều bị nàng quăng hết xuống đất, áo trong cũng
không mặc, hạ thân chỉ mặc một cái quần mỏng để lộ ta đôi chân thon dài
trắng nõn, có vẻ cực kỳ quyến rũ.
Vũ Văn Tinh thấy tình cảnh này, mắt phượng như ngọc đen lập tức xuất hiện một ngọn lửa nóng bỏng, cùng với ánh nhìn thâm thúy.
Con thỏ ngu xuẩn đáng chết, ngay cả nằm ngủ mà cũng không an phận, quyến rũ người khác!
Vũ Văn Tinh chậm rãi đi tới, khom lưng nhặt chăn gối trên đất lến, rồi
trùm chăn lên người Bạch Tiểu Thố, che cảnh xuân khiến hắn suy nghĩ mien mang lại.
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương tới thăm nàng, mà nàng thì lại ngủ say như
chết thế này?" Vũ Văn Tinh ngồi xuống mép giường, nắm lấy bàn tay nhỏ bé của Bạch Tiểu Thố, bất đắc dĩ nói, "Bổn vương thật sự không quen khi
không có nàng ở bên, vì thế cho nên nàng mau chóng gả cho Bổn vương đi,
như vậy Bổn vương mới có thể hoàn toàn an tâm được!"
Con thỏ ngu xuẩn này thật biết cách trêu chọc người. Ngày hôm qua sau
khi tên Phi Hoa Ngọc đáng ghét nghe tin Bạch Tiểu Thố trở về Bạch phủ,
lập tức rời khỏi vương phủ, chạy đến Bạch phủ đối nghịch với hắn.
Nếu Bạch Tiểu Thố không sớm ngày gả cho hắn thì tên Phi Hoa Ngọc đó nhất định sẽ không chết tâm!
"Đừng quấy rầy ta, Vương Gia phu quân, để cho ta ngủ thêm một lát, ta
buồn ngủ lắm!" Bạch Tiểu Thố mơ mơ màng màng nghe được giọng của Vũ Văn
Tinh, nhưng vẫn không muốn mở mắt, không thoải mái lật người, tiếp tục
ngủ.
Vương Gia biến thái đáng ghét, không cần mới sáng sớm đã tới quấy rối
giấc ngủ ngon của người khác có được hay không? Không có đạo đức!
Vũ Văn Tinh nghe vậy, nhíu mày một cái, sau đó cười nhẹ.
Con thỏ ngu xuẩn này vẫn lười biếng y như cũ!
"Tiểu Thố nhi, con vẫn còn ngủ à?" Đang lúc Vũ Văn Tinh khom lưng muốn
hôn cái miệng nhỏ nhắn Bạch Tiểu để biến nàng thành thỏ, lặng lẽ mang ra khỏi Bạch phủ, trở về vương phủ, thì Phi Hoa Ngọc đột nhiên xông vào
khuê phòng của Bạch Tiểu Thố. Chiếc hoa lệ trễ tới bả vai, bộ dáng phóng đãng đến mức làm Vũ Văn Tinh sinh long chán ghét vô cùng.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi tới đây làm gì?" Hai người đàn ông bốn mắt nhìn nhau, sắc mặt của ai cũng không được tốt.
Vũ Văn Tinh ghét cay ghét đắng Phi Hoa Ngọc cứ quấn Bạch Tiểu Thố không
buông, mà Phi Hoa Ngọc cũng hoàn toàn chán ghét Vũ Văn Tinh.
"Đây là khuê phòng Tiểu Thố nhi, Vương Gia ngài vào được, vậy vì sao tại hạ lại không đến được?" Phi Hoa Ngọc bước đi cực kỳ phong nhã tới trước mặt Vũ Văn Tinh, con ngươi dài hẹp nửa khép nửa mở, không khách khí đáp trả một cách trào phúng.
Cái tên Vũ Văn Tinh đáng ghét này, không chịu ngồi ở vương phủ của hắn chờ đợi, chạy tới đây làm cái gì!
"Phi Hoa Ngọc, ngươi là sư phụ của Bạch Tiểu Thố, biết tự trọng một chút đi. Nàng sắp trở thành vương phi của Bổn vương rồi, mong rằng về sau
ngươi cách xa nàng ra một chút, nếu không Bổn vương sẽ không bỏ qua cho
ngươi!" Phi Hoa Ngọc khiêu khích làm sắc mặt Vũ Văn Tinh nhanh chóng âm
trầm xuống, nghiến răng nghiến lợi xông tới uy hiếp Phi Hoa Ngọc, "Chọc
giận Bổn vương, Bổn vương sẽ khiến người ngày sau sống không được thoải
mái!"
Hắn đã muốn đuổi cái tên Phi Hoa Ngọc này đi từ lâu lắm rồi!
"Vương Gia, tại hạ một thân một mình, cho nên không sợ uy hiếp của ngài
đâu!" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng cười tà, nhếch đuôi lông mày lên, cuồng
vọng khiêu khích, "Nếu không có ngài cản trở từ bên trong, Tiểu Thố nhi
đã trở thành nương tử của tại hạ rồi!"
Nghe vậy, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Tinh đen thêm một tầng, mắt phượng như ngọc đen phát ra sát khí bức người.
"Phi Hoa Ngọc, ngươi tồn tại ý định đê hèn với đồ đệ của mình, Bổn vương khinh thường ngươi. Nhưng Bổn vương cũng cảnh cáo ngươi, nếu sau khi
Bạch Tiểu Thố thành than với Bổn vương, ngươi còn quấn lấy nàng không
buông, nhất định Bổn vương sẽ một đao chém chết ngươi!"
Tên Phi Hoa Ngọc này quả thật quá vô sỉ!
"Hừ, sợ rằng đến lúc đó Vương Gia không có bản lĩnh thực hiện thôi. Nói
không chừng, đến lúc đó lại là tại hạ chém Vương Gia ngài cũng không
chừng!" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, tư thái cuồng vọng vô cùng, "Nhưng nếu
ngài không phải là Vương Gia, ngài có thể lớn lối trước mặt tại hạ như
vậy sao?"
Nói xong, Phi Hoa Ngọc lại cười lạnh vài tiếng, không đấu võ mồm với Vũ
Văn Tinh nữa mà trực tiếp xoay người rời khỏi khuê phòng của Bạch Tiểu
Thố.
Vũ Văn Tinh, ngươi cần gì phải khinh người quá đáng như thế? Ta vốn chỉ
muốn dẫn Tiểu Thố nhi chạy trốn vào ngày thành thân của ngươi thôi,
nhưng ta giờ phút này thay đổi ý định rồi, hôn lễ của ngươi sẽ trình
diễn một màn kịch vui, ngươi cứ chờ thưởng thức đi, Vũ Văn Tinh!
Chờ sau khi Phi Hoa Ngọc rời đi, Vũ Văn Tinh giận đến mình tự mình đi
đóng cửa phòng lại, sau đó đến bên người Bạch Tiểu Thố, bất chấp tất cả
lay nàng tỉnh, giận dữ hét, "Thỏ ngu xuẩn, Bổn vương nói cho nàng biết,
nàng lập tức đoạn tuyệt quan hệ thầy – trò với Phi Hoa Ngọc cho Bổn
vương, nếu không Bổn vương liền lột da thỏ của nàng, bắt cha nương nàng
đến biên cương sung quân, nàng có nghe thấy không?"
Trong lòng Vũ Văn Tinh toàn là đố kỵ, những sự đố kỵ này chồng chất lên biến thành tức giận vô cùng đáng sợ.
"Vương Gia phu quân, sao chàng lại ở đây?" Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh
lay tỉnh, không cam lòng dụi dụi hai mắt buồn ngủ, bĩu môi ngáp dái nói, "Ta không muốn đoạn tuyệt quan hệ thầy – trò với sư phụ thối, hắn đối
với ta rất tốt, cũng rất thương ta!"
Sáng sớm ngày ra tên Vương Gia biến thái này đã chạy tới đây rống gào
như quỷ vậy? Lỗ tai nàng không điếc cũng bị hắn rống cho thành điếc.
Nhất định là Vương Gia biến thái lại bị sư phụ thối sỷ nhục, cho nên mới tìm đến nàng trút giận đấy mà!
Sao mới sang sớm mà nàng đã bị xui xẻo rồi, bi thảm quá!
"Bạch Tiểu Thố, đây là mệnh lệnh của bổn vương, nàng không được phép cãi lời!" Vũ Văn Tinh giận đến sôi máu, thiếu chút nữa không kìm được, biến lời nói thành hành động bóp chết Bạch Tiểu Thố rồi.
Giữa hắn và Phi Hoa Ngọc con thỏ ngu xuẩn này chỉ có thể chọn một, có
hắn thì không có Phi Hoa Ngọc, có Phi Hoa Ngọc sẽ không có hắn!
"Vương Gia phu quân, ta sẽ không nghe lời chàng, hắn là sư phụ của ta,
không phải sư phụ chàng, làm biền gì đến chàng chứ!" Thái độ cứng rắn
của Vũ Văn Tinh làm Bạch Tiểu Thố tức giận, mặc dù nàng rất căng thẳng
nhưng vẫn rất dũng cảm nhìn thẳng Vũ Văn Tinh,
Ngôn từ chính nghĩa nói, “Chàng không thích sư phụ thối đó là chuyện của chàng. Chàng không có quyền hạn chế sự tự do của ta, ta còn chưa gả cho chàng đâu, lúc nào ta cũng có thể thoái hôn đó, hừ!”
Tên vương gia biến thái này luôn cậy mạnh ăn nói vô lý, gả cho hắn quả
thực là tự làm khổ mình, làm hại nàng lại có ý niệm muốn đào hôn trong
đầu!
Chuyện của sư phụ thối hắn cũng muốn quản, vậy sau này gả cho hắn rồi,
nàng có thể sẽ không gặp được sư phụ thối nữa, nàng không muốn như vậy!
“Bạch Tiểu Thố, nàng dám thoái hôn, bổn vương sẽ lập tức đi giết cả nhà
nàng, nàng có tin không?” Vũ Văn Tinh nghe Bạch Tiểu Thố nói xong, gương mặt tuấn tú liền trở nên dữ tợn, hoàn toàn có thể so sánh với Diêm La.
Con thỏ ngu xuẩn này, không phải đang ép hắn đại khai sát giới sao?
“Không cần, vương gia phu quân, chàng không thể làm như vậy!” mắt thấy
Vũ Văn Tinh đằng đằng sát khí lao ra phòng mình, Bạch Tiểu Thố cũng biết hắn không phải đang nói chơi chơi, mà là thật sự muốn đi đại khai sát
giới.
Điều này khiến Bạch Tiểu Thố sợ hãi, lập tức nhảy từ trên giường xuống,
ngay cả y phục cũng không kịp mặc, giầy cũng không kịp mang đề chân trần chạy như điên đến bên người Vũ Văn Tinh, dùng hai cánh tay mãnh khảnh
ôm chầm lấy Vũ Văn Tinh từ phía sau, Bạch Tiểu Thố làm nũng cầu xin thứ, “Vương gia phu quân, ta sai rồi, ta biết ta sai rồi mà! Ta gả, ta nhất
định sẽ ngoan ngoãn gả cho chàng, vậy chàng cũng đừng giết chết cả nhà
ta nữa!”
Nói thế nào đi chăng nữa thì người ở Bạch phủ đều là người vô tội, sao
nàng có thể để họ mất mạng vì sự bướng bỉnh của nàng được?
Sau khi Vũ Văn Tinh bị Bạch Tiểu Thố ôm, toàn thân liền ổn định trở lại. Hắn cũng không hất tay nàng ra.
Vũ Văn Tinh cũng chỉ muốn dọa Bạch Tiểu Thố một chút, chứ làm sao hắn lại đi lạm sát kẻ vô tội!
“Bạch Tiểu Thố, bổn vương nói cho nàng biết, chỉ có lần này nữa thôi!”
Vũ Văn Tinh đẩy tay của Bạch Tiểu Thố ra, quay lại đối diện với nàng,
mặt lạnh nghiến răng nói, “không nên cố gắng khiêu chiến với giới hạn
cuối cùng của bổn vương, bổn vương không cho phép nàng thoái hôn, càng
không cho phép nàng đào hôn, biết chưa!”
Con thỏ ngu xuẩn này nhất định là của hắn rồi, ai tới giành,hắn đều không cho!
“Ừm, nhất định ta sẽ xuất giá, cũng sẽ không đào hôn.........” Bạch Tiểu Thố gắng sức gật đầu đảm bảo, hai mắt mở thật to, rất chân thành.
Nàng sẽ xuất giá là sự thật, nhưng không để cho nàng đào hôn, thì nàng không làm được!
Nàng gả cho hắn, chứ không phải trở thành con búp bê của hắn, bảo nàng
làm gì thì nàng nhất định phải ngoan ngoãn nghe lời, nàng không làm
được!
Muốn nàng và thối sư phụ thoát khỏi quan hệ thầy trò, không có cửa đâu!
Lời nói của Bạch Tiểu Thố khiến Vũ Văn Tinh hơi yên tâm chút. Hắn ở lại nói với nàng thêm vài câu nữa rồi mới trở về vương phủ.
Trong đồ sinh lễ, có một bộ giá y đỏ thẩm dùng kim tuyến thêu thành. Đó là do Vũ Văn Tinh cố ý cho người đi đặt làm.
Hắn không muốn Bạch Tiểu Thố chịu ủy khuất, nên hôn lễ được tổ chức rất xa hoa, long trọng.
Ngày thành thân.
Sáng sớm Bạch Tiểu Thố liền bị Bạch phu nhân gọi dậy, trang điểm ăn mặc, khoác lên mình giá y đỏ thẫm.
“tiểu Hà, có thể không đội mũ phượng được không? Nó nặng quá, ép tới độ
cổ ta đau muốn chết!” Sau khi việc trang điểm hoàn tất, Bạch Tiểu Thố
ngồi ngay ngắn trước gương đồng, cực kỳ bất mãn với chiếc mũ phượng nặng nề có thể đè chết người này.
Loại đồ xa xỉ này đội thì rất đẹp, nhưng nặng chết đi được, cái cổ đáng thương của nàng không chịu nổi đâu!
“Tiểu thư, mũ phượng là do vương gia cố đặt làm cho người, người không
đội, vương gia chắc chắn sẽ tức giận!” Tiểu Hà vừa giúp Bạch Tiểu Thố
sửa sang lại làn váy, vừa vui mừng nói, “Hôm nay tiểu thư thật xinh đẹp, đợi lúc vào động phòng, bảo đảm sẽ khiến vương gia nhìn không chớp
mắt!”
“Tiểu Hà, chàng sẽ không như vậy! Bạch Tiểu Thố hơi nhíu mày, khó chịu
mở miệng, “Tên vương gia đó là một kẻ biến thái, cho dù tiểu thư nhà
ngươi có xinh đẹp chàng cũng không có hứng thú!’
Nàng đã từng dùng sắc dụ hắn, hắn đều thờ ơ, nói chi là lúc nàng mặc y phục trên người!
“Tiểu thư, dường như người hiểu vương gia rất rõ?” tiểu Hà nghe Bạch Tiểu Thố nói xong liền nổi hứng bát quái.
Nhưng không đợi Bạch Tiểu Thố trả lời câu hỏi của tiểu Hà, Bạch phu nhân đã dẫn bà mai đi vào dưới ánh mắt không cam lòng của Bạch Tiểu Thố, một tấm khăn hỉ màu đỏ được phủ lên trên đầu nàng, trước mắt chỉ còn một
mảnh mày hồng hồng đỏ đỏ, không nhìn rõ bất cứ thứ gì.
Tiếp theo, sau khi bà mai cõng Bạch Tiểu Thố để nàng vào bên trong kiệu
bên ngoài Bạch Phủ, đội rước dâu lập tức diễn tấu sáo và trống mà tiến
về phía vương phủ ở phía trước.