Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 91: Chương 91: Dẫn con đi du sơn ngoạn thủy




"Người mới bị bệnh ấy, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố dùng sức đẩy Phi Hoa Ngọc đang ôm nàng ra, mất hứng nói, "Hình như ta ăn phải cái gì đó, từ nãy tới giờ ra vào nhà xí suốt thôi."

Sư phụ thối đáng ghét, luôn xuất quỷ nhập thần, thật đáng ghét!

"Đau bụng không sao cả, vi sư có thuốc này cho con uống, uống xong là hết liền, ngoan!" Phi Hoa Ngọc tà tà cười, rất nhanh từ trong tay áo móc ra một bình sứ, đổ một viên thuốc trắng như tuyết ra, thừa dịp Bạch Tiểu Thố há mồm, nhanh tay nhét vào miệng nàng.

Tiểu Thố nhi thật không ngoan, không trừng phạt nàng một chút, mình sẽ không vui vẻ.

"Khụ khụ, sư phụ thối, người muốn ta nghẹn chết à?" Bạch Tiểu Thố khó khăn nuốt viên thuốc kia xuống, không ngừng ho khan, chu miệng nổi giận mắng, "Ta là đồ đệ yêu quý của người mà người lại muốn mưu sát ta hay sao?"

Sư phụ thối, sư phụ vô lương tâm, thật là phí công nàng nhiều ngày nghĩ đến hắn như vậy!

"Tiểu Thố nhi, vi sư có giết ai cũng sẽ không nỡ giết con đâu." Phi Hoa Ngọc nửa đùa nửa thật nói. Hắn lại nói "Ta đi nhà xí tìm tiểu Thanh, con ở đây chờ vi sư một lát, ngàn vạn lần đừng đi đâu nha!"

Tiểu Thố nhi, vi sư có thể thề, vi sư thật sự không nỡ giết con!

"Sư phụ thối, người lại muốn giở trò gì vậy?" Bạch Tiểu Thố chu cái miệng nhỏ nhắn, rầu rĩ lẩm bẩm.

Sư phụ thối đầy một bụng ý đồ xấu, hắn đi vào tìm tiểu Thanh tuyệt đối sẽ không có chuyện tốt!

Bạch Tiểu Thố oán trách thì oán trách, nhưng nàng vẫn rất biết điều tựa vào thân cây chờ Phi Hoa Ngọc trở lại.

Thuốc của sư phụ thối rất hữu hiệu, bụng của nàng không đau nữa rồi.

"Tiểu Thố nhi, chúng ta đi thôi!" Đột nhiên, bả vai bị người vỗ nhẹ, khiến Bạch Tiểu Thố giật mình, lập tức quay đầu lại trừng hắn, "Sư phụ thối, đi đâu thế?"

"Vi sư dẫn con và tiểu Thanh đi du sơn ngoạn thủy đó" Phi Hoa Ngọc dắt tay Bạch Tiểu Thố, lấy lòng nói, "Tiểu Thố nhi, chắc con sẽ không phải không chừa mặt mũi cho vi sư chứ? Nếu thật như vậy vi sư rất đau lòng!"

Tiểu Thố nhi rất dễ lừa gạt, chứ không khó đối phó như cái tên Vũ Văn Tinh khốn kiếp kia!

"Ta có thể nể mặt người, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố nghiêng cái đầu nhỏ cẩn thận suy nghĩ một chút, không cam lòng chu miệng nói: "Nhưng dù sao chuyện lớn như vậy cũng nên nói cho Vương Gia phu quân một tiếng chứ? Nếu không chúng ta cứ đi một cách lặng lẽ như vậy, chàng nhất định sẽ cực kỳ tức giận cho xem! Hay là để ta nói với chàng một tiếng, để chàng cùng đi với chúng ta được không?"

Gần đây bởi vì chuyện của Hiên mà Vương Gia phu quân không được vui vẻ, dẫn hắn ra ngoài giải sầu cũng tốt.

"Chuyện này vi sư đã nói với Vương Gia rồi, hơn nữa Vương Gia cũng đồng ý với quyết định của vi sư, hắn còn nhờ vi sư chăm sóc con vài ngày. Đi thôi, Tiểu Thố nhi, chúng ta còn phải tới bến đò đểlên thuyền nữa, nếu nhỡ thuyền, sẽ phải đợi đến trời tối đấy!" Phi Hoa Ngọc gạt Bạch Tiểu Thố, đồng thời nháy mắt với tiểu Thanh, ra hiệu muốn hắn giúp sức.

"Chủ nhân, chúng ta không cần đi gặp Vương Gia, Vương Gia đã biết chuyện này rồi, nên sẽ không lo lắng cho chúng ta đâu. Chủ nhân, chúng ta cứ đi cùng với sư phụ được không?" Tiểu Thanh áp dụng bản lĩnh bám người của hắn, khiến đầu óc Bạch Tiểu Thố choáng váng .

"Nhưng ta. . . . . ." Nàng vẫn nghĩ nên nói cho Vương Gia phu quân một tiếng, nếu không nàng sẽ lo lắng .

"Đừng ‘nhưng’ nữa, Tiểu Thố nhi, chúng ta mau đi thôi!" Phi Hoa Ngọc không cho Bạch Tiểu Thố bất kỳ một cơ hội do dự nào nữa, hắn và tiểu Thanh mỗi người một bên tay kéo nàng ra khỏi quán rượu.

"Thối sư phụ, người làm thế này là đang bắt cóc ta đó!" Giọng nói hùng hùng hổ hổ của Bạch Tiểu Thố càng lúc càng xa, dần dần biến mất hoàn toàn trong sự náo nhiệt của quán rượu.

Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố đi lâu như vậy rồi mà vẫn chưa về, trong bụng không khỏi gấp gáp, vội đứng lên, tự mình đi tìm Bạch Tiểu Thố.

Con thỏ ngu xuẩn này lại đang giở trò quỷ gì không biết, hay là ngã xuống nhà xí rồi?

"Vương Gia phu quân, chàng đang định đi đâu vậy?" Lúc này, Bạch Tiểu Thố từ đằng sau quán rượu nhảy nhót nhót đi tới trước mặt Vũ Văn Tinh, làm nũng ôm lấy cánh tay hắn, "Ta còn chưa có ăn no, chúng ta tiếp tục ăn cơm thôi!"

Vũ Văn Tinh cau mày, mắt lạnh nhìn Bạch Tiểu Thố ôm cánh tay hắn không buông, cảm giác có gì đó không đúng, nhưng lại nói không được loại cảm giác không đúng đó đến tột cùng là cái gì.

"Bạch Tiểu Thố, tiểu Thanh đâu?" Trầm mặc hồi lâu, Vũ Văn Tinh đột nhiên lạnh giọng hỏi.

Sao đột nhiên không thấy Tiểu Thanh?

"À? Tiểu Thanh hả?" Bạch Tiểu Thố phản ứng hơi khoa trương, dường như có một chút không biết làm sao, đôi mắt to tròn lung liếng không dám nhìn Vũ Văn Tinh, ‘à à’ hồi lâu mới nói, "Tiểu Thanh mới vừa rồi thấy một cô nương rất đẹp cho nên hắn đã đuổi theo rồi, ta cũng không biết khi nào hắn mới trở về vương phủ!"

"Sao Bổn vương lại có cảm giác nàng đang nói dối bổn vương nhỉ??" Vũ Văn Tinh không vui híp mắt, lạnh lùng nói, "Xưa nay tiểu Thanh chỉ thích dính lấy nàng, thì làm sao hắn vừa nhìn thấy cô nương xinh đẹp liền đuổi theo được?"

Vũ Văn Tinh không tin lời Bạch Tiểu Thố, cảm giác có chuyện kỳ quái nhưng lại nói không ra.

"Ai nha, Vương Gia phu quân!" Thấy vậy, Bạch Tiểu Thố càng thêm lắc lắc cánh tay Vũ Văn Tinh làm nũng, "Tiểu Thanh cũng là nam nhân mà, nhìn thấy một cô nương xinh đẹp dĩ nhiên cũng sẽ động lòng, đuổi theo thì có gì lạ đâu, Vương Gia phu quân chàng đừng quan tâm nhiều như vậy, chúng ta đi ăn cơm thôi!"

Nói xong, Bạch Tiểu Thố sống chết lôi kéo Vũ Văn Tinh mặt mày lạnh lung nghiêm nghị ngồi xuống bàn cơm khi nãy, ăn sạch sẽ số thức ăn còn lại.

Sau khi Vũ Văn Tinh ngồi xuống cũng không hề động đũa, chỉ nhìn chằm chằm tướng ăn của Bạch Tiểu Thố, nghi ngờ trong lòng trở nên nhiều hơn.

Sao hắn cảm thấy Bạch Tiểu Thố trước mắt không phải là Bạch Tiểu Thố mà hắn quen thuộc, ngược lại có một loại. . . . . . cảm giác xa lạ không nói nổi thành lời?

"Sư phụ thối, rốt cuộc chúng ta phải đến địa điểm nào để du sơn ngoạn thủy đây?" Khi ở hiện đại, Bạch Tiểu Thố chưa từng ngồi ca-nô bào giờ, đến cổ đại đây cũng là lần đầu tiên nàng gồi thuyền, nhất thời khiến cho nàng nôn mửa liên tục, cả người mệt lả vô lực.

Sư phụ thối đáng ghét, đi đường thủy là muốn lấy mạng của nàng đây mà, nàng sắp chết rồi!

"Tiểu Thố nhi, vi sư dẫn con đến một nơi phong cảnh hữu tình chơi." Phi Hoa Ngọc đỡ Bạch Tiểu Thố vô lực ngã xuống, nụ cười trên gương mặt yêu nghiệt rất dịu dàng, "Con nhất định sẽ thích chỗ đó!"

Hắn hiểu tâm tư của Tiểu Thố nhi hơn Vũ Văn Tinh nhiều, cho nên Tiểu Thố nhi vẫn là của hắn!

"Bây giờ ta chẳng muốn đi đến đâu cả, chỉ muốn rời khỏi chiếc thuyền rách này ngay, sau đó tìm một khách điếm ngủ một giấc thật ngon, vì ta đang thật sự rất khó chịu!" Bạch Tiểu Thố không còn hơi sức nào, cứ để mặc cho Phi Hoa Ngọc ôm nàng, cái miệng nhỏ nhắn chu lên thật cao, không ngừng oán trách

Phi hoa ngọc.

Ai, sao nàng lại có thể nghe lời sư phụ thối, cái gì mà đi du sơn ngoạn thủy với hắn chứ. Mới chưa đầy một ngày mà, thứ được nàng chơi đùa chính là nửa cái mạng của nàng. Đây không phải là tự mình chuốc lấy khổ cực sao?

Còn nữa, nàng thấy nhớ vương gia phu quân rồi. không biết hắn có giận nàng vì nàng ra đi mà khôn nói tiếng nào không?

“Tiếu Thố nhi, chờ đến nơi vi sư sẽ để con ngủ một giấc thật ngon, nhưng hiện tại đành để tiểu Thố nhi chịu khổ mấy ngày.” Phi Hoa Ngọc đỡ Bạch Tiểu Thố ngồi ở mui thuyền, bàn tay yêu thương vuốt ve khuôn matwj nhỏ nhắn tái nhợt của Bạch Tiểu Thố, trong con ngươi dài hẹp đau lòng có nói cũng không hết.

Tiểu Thố nhi, nếu con biết được nơi vi sư muốn dẫn con đến, con nhất định sẽ không ngoan ngõan đồng ý đi cùng với vi sư, vì vậy vi sư chỉ có thể lừa con đi.

“Sư phụ thối, ta khó chịu, người để cho ta ngủ một lát, đừng quấy rầy giấc ngủ của ta, nếu không người không xong với ta đâu!” Bạch Tiểu Thố tựa vào ngực Phi Hoa Ngọc, dần dần nhắm hai mắt lại. mặc dù miệng nhỏ nhắn vẫn không cam tâm oán trách, nhưng không giấu nụ cười nhàn nhạt nơi khóe miệng.

Sư phụ thối thương nàng, vương gia phu quân cũng thương nàng, nếu cả hai người bọn họ có thể chung sống hòa bình thì tốt biết bao!

“Được vi sư không làm phiền con, con mau ngủ đi, Tiểu Thố nhi!” Phi Hoa Ngọc đặt cái đầu nhỏ của Bạch Tiểu Thố lên vai mình, bàn tay vẫn lưu luyến vuốt ve khuôn mặt tái nhợt của nàng, mặt mày tươi cười, dịu dàng khác thường.

“Tiểu Thố nhi, nếu như con thích sư phụ thì tốt biết bao!” hồi lâu sau, Phi Hoa Ngọc hướng về phía khuôn mặt nhỏ nhắn đang ngủ của Bạch Tiểu Thố than khổ một tiếng, gương mặt yêu nghiệt ghé xuống, môi mỏng đặt nhẹ lên trán nàng một nụ hôn, Phi Hoa Ngọc khép chặt hai mắt lại, khóe mắt bỗng nhiên nhỏ một giọt lệ trong suốt, phản chiếu ánh mặt trời lấp lánh lúc hoàng hôn.

………..

Mấy ngày nay, Vũ Văn Hiên cũng cẩn tuân dặn dò của thái y, mỗi ngày đều uống thuốc đúng hạn, hắn lại đang lúc tráng niên, cho nên thương thế cũng khỏi rất nhanh.

Vũ Văn Hiên muốn dưỡng khỏi thân thể nhanh như vậy, không chỉ vì không muốn để Vũ Văn Tinh có cơ đoạt quyền của hắn, mà còn hy vọng có thể nhanh chóng gặp được Bạch Tiểu Thố vì hắn đã nhớ nàng lắm rồi.

Từ sau ngày vội vã từ biệt trong hoàng cung, hắn vẫn chưa gặp được con thỏ nhỏ thêm lần nào nữa, cũng không biết nàng ở trong vương phủ có khỏe không, có nhớ đến hắn hay không.

“Trương Đức Vượng, trẫm phái ngươi đến vương phủ tuyên triệu Cửu vương phi vào cung, sao không thấy người đâu?” Vũ Văn Tinh không vui bỏ tấu chương xuống, quát Trương Đức Vượng đang quỳ gối dưới chân hắn chối tai.

Cẩu nô tài làm việc nhỏ cũng không xong,. Có phải hắn không muốn làm chức quan “Thái giám tổng quản” này nữa có phải không!

“Nô tài làm việc bất lực, xin hoàng thượng trách phạt nô tài.” Trương Đức Vượng vẫn quỳ, giọng nói già nua hèn mọn vang lên, “Sự thật là Cửu vương phi không chịu vào cung, nô tài cũng không có cách nào a!”

Cửu vương phi không chịu vào cung?” nghe vậy Vũ Văn Hiên đột nhiên nhíu chặt chân mày, “có phải nàng đã nói gì đó với tên cẩu nô tài ngươi không?”

Vì sao con thỏ nhỏ không chịu vào cung, có phải không muốn gặp hắn không? Hay là Cửu vương đệ không cho phép nàng vào cung?

“Nô tài cũng không biết, Cửu vương phi nói hôm nay thân thể người không tốt, không thể vào cung gặp hoàng thượng được.” Trương Đức Vượng ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn Vũ Văn Hiên, tiếp tục nói, “Nô tài thấy sắc mặt của Cửu vương ohi thật sự không khỏe rất có thể bị bệnh ạ!”

“Con thỏ nhỏ vị bệnh ư?” Vũ Văn Hiên gấp gáp hỏi, sự quan tâm của mình với Bạch Tiểu Thố đều biểu lộ hết trước mặt một nô tài, “Mau truyền thái y giỏi nhất của thái y viện đến khám bệnh cho Cửu vương phi, tên no tài ngươi tự mình đi thay trẫm một chuyến, nếu Cửu vương phi có chuyện gì, trẫm sẽ bắt ngươi hỏi tội.”

“Hoàng thượng chớ vội, Cửu vương phi còn nhớ nô tài nhắn với ngài một câu.” Trương Đức Vượng can đảm đứng lên, nhỏ giọng ghé vào tai của Vũ Văn Tinh nói, “Cửu vương phi nhờ nô tài nói với hoàng thượng, người rất nhớ ngài, muốn ngài đến vương phủ thăm người.”

“Con thỏ nhỏ vì sao nàng ….” Vũ Văn Hiên sao khi nghe xong, nhíu chặt chân mày lần nữa.

Con thỏ nhỏ không có cách nào ra khỏi vương phủ sao? Nếu không vì sao lại gọi hắn tới vương phủ gặp nàng?

Vũ Văn Hiên trầm mặc một hồi lâu, rốt cuộc hạ quyết tâm.

“Trương Đức Vượng, chuẩn bị thường phục cho trẫm, trẫm muốn đến vương phủ một chuyến.”

“Nhưng hoàng thượng, người muốn đên vương pủ một mình ạ?” Trương Đức Vượng có chút bận tâm hỏi.

“Sao trẫm có thể không phòng bị Cửu vương đệ được?” Nghe vậy, Vũ Văn Hiên cười lạnh, đôi mắt chim ưng hẹp dài chứa đầy sát ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.