Sắc trời sáng sủa, gió mát lướt nhẹ qua mặt. Bạch Tiểu Thố vừa tỉnh lại, phát hiện mình đã không còn ở trên thuyền, mà là đang trong một chiếc
xe ngựa.
Nằm bên cạnh nàng là tiểu Thanh, hình như ngủ rất ngon, mà Phi Hoa Ngọc
tựa vào trên nệm êm, hơi híp mắt lại, không biết đang suy nghĩ cái gì.
"Sư phụ thối, chúng ta còn bao lâu mới có thể đến nơi?" Bạch Tiểu Thố
xoa xoa đôi mắt còn buồn ngủ mông lung, đi qua ngồi gần Phi Hoa Ngọc.
Nàng không thể đi quá lâu , vương gia phu quân nhất định sẽ rất tức giận!
"Tiểu Thố nhi, qua hai ba ngày nữa, chúng ta sẽ đến nơi." Nghiêng đầu
liếc Bạch Tiểu Thố một cái, Phi Hoa Ngọc kéo môi nở nụ cười, "Đừng lo
lắng, vi sư sẽ không để cho con ngồi thuyền nữa."
Huống chi, hắn cũng không có nhiều thời gian để bồi Tiểu Thố nhi du sơn ngoạn thủy.
"Sư phụ thối, sao ta có cảm giác người không vui?" Bạch Tiểu Thố rất
nghiêm túc nhìn Phi Hoa ngọc hơi lộ ra sắc mặt âm trầm, thành thật nói.
Nàng cảm giác mấy ngày nay sư phụ thối rất kỳ lạ, cả người nhìn qua phiền muộn không ít.
"Tiểu Thố nhi, vi sư nào có không vui?" Nghe vậy, con ngươi hẹp dài của
Phi Hoa Ngọc hơi nheo lại, sau đó mở ra, nở rộ một nụ cười mười phần hấp dẫn "Tiểu Thố nhi, con quan tâm vi sư như vậy, có phải thích vi sư rồi
không?"
Tiểu Thố nhi có thể nhìn ra hắn không vui, thật là không dễ dàng!
"Phi, sư phụ thối, người lại bắt đầu không đứng đắn rồi!" Bạch Tiểu Thố
khinh bỉ trừng mắt liếc Phi Hoa Ngọc, quyết định không nói nhảm với hắn
nữa.
Sư phụ của nàng tại sao già rồi mà còn không nghiêm chỉnh, luôn muốn chiếm tiện nghi của đồ đệ là nàng!
"Tiểu Thố nhi, vi sư không có cách nào nghiêm chỉnh đối với con được,
bởi vì vi sư thích con mà!" Phi Hoa Ngọc thấy Bạch Tiểu Thố cố ý muốn
chạy trốn, hoangdung_๖ۣۜdien♥dan♥lequyd☺n☀c☺m liền duỗi cánh tay dài của mình kéo nàng trở lại, hết sức ác ý cúi đầu hôn Bạch Tiểu Thố một cái,
đắc ý nói, "Vi sư thích nhất Tiểu Thố nhi biến thành thỏ rồi chui vào
trong ngực vi sư!"
Tiểu Thố nhi, vi sư càng ngày càng thích con rồi, phải làm thế nào đây?
"Sư phụ thối, người không biết xấu hổ. Sao người lại biến ta thành thỏ,
hiện tại ta không muốn làm thỏ, người nhanh biến ta trở lại đi!" Bạch
Tiểu Thố nổi giận kêu la với Phi Hoa Ngọc, cảm giác bị người giơ lỗ tai
thỏ treo lên không trung thật là không dễ chịu!
"Không, vi sư thích Tiểu Thố nhi biến thành thỏ!" Phi Hoa Ngọc ác liệt
mà đặt Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của mình, dùng áo hoa lệ bọc lại
"Tiểu Thố nhi, ngoan ngoãn ngủ một giấc, tỉnh ngủ, chúng ta sẽ đến nơi!"
Chờ đến nơi đó, Tiểu Thố nhi, dù con muốn chạy cũng không chạy được nữa rồi!
"Sư phụ thối, ta cũng không phải là heo, cả ngày hết ăn lại ngủ. Hơn nữa ta mới vừa tỉnh ngủ, hiện tại không ngủ được!" Bạch Tiểu Thố cũng không phải là người kiểu cách, có người làm hang thỏ miễn phí cho nàng, nàng
dĩ nhiên vui vẻ hưởng thụ, mặc dù trong miệng còn không ngừng trách móc
nói không cam lòng.
Sư phụ thối chính là đức tính này, làm sao cũng không sửa đổi được!
"Tiểu Thố nhi, vậy để vi sư giúp con đi!" Đột nhiên ánh bạc lóe lên, vốn Bạch Tiểu Thố vẫn còn líu ríu không ngừng, trong nháy mắt mắt thỏ khép
lại, nặng nề ngủ.
"Tiểu Thố nhi, vì sao con không đáng ghét như trước kia. Nếu như thế, vi sư nhất định có thể xuống tay giết con, mà không phải như bây giờ,
không nỡ động tới một sợi tóc của con!" Phi Hoa Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve
Bạch Tiểu Thố đã ngủ trong ngực mình, ánh mắt thỉnh thoảng u ám, thỉnh
thoảng lại dịu dàng.
Đây chính là trời cao cố ý cho hắn một kiếp, nhất định chạy không khỏi sao. . . . . .
Cảnh sắc vương phủ vẫn như cũ, chỉ là lòng người của vương phủ đã không giống cảnh rồi.
Một thân thường phục, Vũ Văn Hiên mang theo Trương Đức Vượng vào vương
phủ, nhìn như cô đơn chiếc bóng, trên thực tế bên ngoài mai phục rất
nhiều người, chỉ cần Vũ Văn Hiên ra lệnh một tiếng, cả vương phủ có thể
bị san thành bình địa trong nháy mắt.
Đã trải qua chuyện tập kích lần trước, Vũ Văn Hiên không thể không đề
phòng nhiều hơn với Vũ Văn Tinh. Hắn muốn thời khắc đề phòng Cửu vương
đệ gây bất lợi cho mình.
"Mạc Thanh khấu kiến hoàng thượng, hoàng thượng vạn tuế vạn tuế vạn vạn
tuế!" Mạc Thanh tự mình ra nghênh tiếp Vũ Văn Hiên, cung kính mà hành lễ quân thần.
"Bình thân!" Vũ Văn Hiên nhàn nhạt nói, "Hôm nay trẫm vi phục xuất tuần, ngươi cũng không cần hành lễ như vậy, Cửu vương đệ đâu rồi?"
"Hồi hoàng thượng, Vương Gia đi ra ngoài, ít nhất phải nửa canh giờ mới
có thể trở lại. Nếu hoàng thượng muốn nhanh chóng gặp Vương Gia, Mạc
Thanh lập tức sai người đi mời Vương Gia trở lại!" Thái độ Mạc Thanh vẫn trước sau như một, đối với người nào cũng là khuôn mặt tươi cười hoan
nghênh.
Không biết hoàng thượng đến vương phủ có mục đích gì?
"Không cần, trẫm không vội gặp Cửu vương đệ, ngươi cũng đừng phái người
đi bảo hắn biết trở lại." Mắt ưng của Vũ Văn Hiên tối sầm, nhàn nhạt
tiếp tục nói, "Cửu Vương Phi hiện ở nơi nào, trẫm muốn gặp nàng."
Cửu vương đệ không có ở vương phủ thì tốt hơn, như vậy càng thuận tiện cho việc hắn đi gặp Tiểu Thố nhi!
"Vương phi ở trong phòng ngủ, Mạc Thanh sẽ sai tiểu Hà mời vương phi ra
gặp hoàng thượng, được không?" Mạc Thanh sao có thể để Vũ Văn Hiên đi
vào phòng gặp Bạch Tiểu Thố. Nếu như vậy, vương gia nhà bọn họ chắc chắn sẽ ghen.
"Không cần, ngươi dẫn đường cho trẫm, trẫm tự mình đi gặp nàng!" Vũ Văn
Hiên lạnh lùng cự tuyệt đề nghị của Mạc Thanh, cũng bá đạo ra lệnh với
Mạc Thanh.
Thân thể Tiểu Thố nhi không thoải mái, sao hắn có thể để cho nàng kéo thân thể bệnh tật tới gặp mình?
"Dạ, hoàng thượng!" Ánh mắt ôn hòa của Mạc Thanh chợt lóe, không nói gì
nữa, mà là trực tiếp dẫn Vũ Văn Hiên tới phòng của Vũ Văn Tinh.
"Ngươi đi xuống đi Mạc Thanh. Trẫm không cần ngươi hầu hạ!" Vũ Văn Hiên
không thích Mạc Thanh theo hầu ở bên, cố dùng dáng vẻ Hoàng đế đuổi Mạc
Thanh đi.
"Trương Đức Vượng, ngươi ở cửa chờ, ai cũng không cho phép vào quấy rầy trẫm và Cửu Vương Phi ôn chuyện, biết không?"
"Dạ, nô tài cẩn tuân ý chỉ hoàng thượng!" Trương Đức Vượng hết sức khiêm tốn lên tiếng.
Ngay sau đó, Vũ Văn Hiên đẩy cửa đi vào trong phòng, bước chân rất nhẹ,
hiển nhiên là không muốn kinh động mỹ nhân ngủ trên giường.
"Tiểu Thố nhi. . . . . ." Vũ Văn Hiên vén màn lụa lên, mặt đầy nhu tình
nhìn Bạch Tiểu Thố ngủ say trên giường, chỉ thấy sắc mặt của nàng có
chút tái nhợt, không khỏi đau lòng cúi người xuống, nhẹ nhàng bế nàng
lên, để cho thân thể nàng lẳng lặng tựa vào trong ngực của mình, bàn tay ấm áp vuốt ve khuôn mặt nhỏ nhắn lớn chừng một bàn tay. Vũ Văn Hiên
nhất thời như cảm thấy nỗi tương tư của mình trong nháy mắt được ăn no.
Tiểu Thố nhi, trẫm rất nhớ nàng, mong nhớ ngày đêm. Nàng đã trộm đi lòng của trẫm, trẫm lại không nỡ trách mắng nàng một câu. . . . . .
Bạch Tiểu Thố ở trong ngực Vũ Văn Hiên bất an giật giật vài cái, chậm rãi mở mắt to mông lung ra.
"Hiên, ta đang nằm mơ sao? Ta ở trong mộng nhìn thấy chàng, thật tốt!"
Thật lâu sau, Bạch Tiểu Thố lộ ra một nụ cười hết sức hoảng hốt, nụ cười này làm cho Bạch Tiểu Thố càng thêm điềm đạm đáng yêu "Chàng biết
không? Ta rất muốn đi hoàng cung gặp chàng, nhưng Vương Gia phu quân
không cho phép ta ra khỏi vương phủ này một bước. Ta rất sốt ruột, rất
đau lòng, ta không gặp được chàng, cho nên ta chỉ có thể để Trương Đức
Vượng truyền lời cho chàng, để cho chàng đến vương phủ gặp ta."
Vũ Văn Hiên nghe vậy, càng thêm ôm chặt thân thể Bạch Tiểu Thố, đau lòng cho nàng.
Cửu vương đệ ghê tởm, hắn ta lại không cho Tiểu Thố nhi vào cung gặp
hắn, hoangdung_๖ۣۜdiễn-đàn-lê-๖ۣۜquý-đôn Cửu vương đệ đến tột cùng nói
hắn an tâm cái gì!
"Tiểu Thố nhi, trẫm cũng nhớ nàng. Không giây phút nào mà trẫm không
muốn nhìn thấy nàng, nhưng nàng lại vô tình với trẫm như vậy, không chịu làm phi tử của trẫm, tình nguyện làm vương phi của Cửu vương đệ, nàng
có biết trẫm rất khổ sở không?" Vũ Văn Hiên không cam lòng nói thầm,
trong mắt ưng hẹp dài tràn đầu tâm tình cực kỳ phức tạp.
Cửu vương đệ, Cửu vương đệ, cõi đời này nếu không có ngươi thì tốt biết bao!
Nội tâm ghen tỵ và bất mãn của Vũ Văn Hiên biến thành sát ý thâm trầm.
Hắn muốn giết Cửu vương đệ của mình, đây đã là chuyện bắt buộc phải làm
rồi.
"Hiên, ta muốn làm phi tử của chàng, nhưng ta đã là vương phi của Vương
Gia phu quân rồi, nếu lại làm phi tử của chàng, các đại thần trong triều sẽ gây khó khăn cho chàng, dân chúng khắp thiên hạ cũng sẽ nhạo báng
chàng là hôn quân. Ta không muốn chàng bởi vì ta mà đối địch với tất cả
người trong thiên hạ, bởi vì chàng là một hoàng đế anh minh!" Bạch Tiểu
Thố mang theo tiếng khóc nức nở nói với Vũ Văn Hiên, đồng thời đôi tay
ôm thật chặc lấy thân thể của hắn, chui vào trong lòng hắn khóc sụt sùi.
"Tiểu Thố nhi, trẫm là Hoàng đế, có quyền lực tối cao. Coi như trẫm muốn đối địch với tất cả người trong thiên hạ, trẫm cũng muốn nạp nàng làm
phi tử. Trẫm không tin, đến chuyện nhỏ này mà trẫm cùng không làm được,
vậy trẫm làm hoàng đế còn ý nghĩa gì nữa!" Giọng Vũ Văn Hiên mang hận ý, cắn răng nói. Một đôi mắt ưng bởi vì hận ý mà đỏ lên.
Chỉ cần trừ bỏ Cửu vương đệ, chuyện gì cũng có thể giải quyết!
"Không, Hiên. Ta không muốn chàng làm như vậy!" Bạch Tiểu Thố dùng sức
lắc đầu, nâng lên khuôn mặt nhỏ nhắn loang lổ nước mắt, rất nghiêm túc
ngước nhìn Vũ Văn Hiên, nức nở nói, "Hiên, chàng nghe ta được không?
Đừng làm như vậy, ta không muốn làm cho Vương Gia phu quân đau lòng,
cũng không muốn chàng bị người trong thiên hạ phỉ nhổ, quan hệ giữa
chúng ta không thể lộ ra ngoài ánh sáng , hoàng huynh thích em dâu của
mình, đây là chuyện làm trái với luân thường. Người trong thiên hạ sao
có thể hiểu được tình cảm của chúng ta đây? Hiên, hôm nay chàng tới gặp
ta, ta thật sự vô cùng vui mừng, bởi vì trong lòng chàng có ta, mà trong lòng ta cũng chỉ có Hiên - một mình chàng thôi. Ta chỉ thích chàng,
Hiên!"
Bạch Tiểu Thố dùng mắt to ướt sũng nhìn Vũ Văn Hiên, ánh mắt ái mộ không che giấu chút nào, mà hoàn toàn phơi bày tâm ý.
"Tiểu Thố nhi, trẫm cũng chỉ thích một mình Tiểu Thố nhi thôi!" Vũ Văn
Hiên hết sức động tình nói, đưa hai tay của mình ra, ôm lấy khuôn mặt
nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn tú trầm ổn cúi xuống, hai
cánh môi mỏng tham luyến hôn lên cái miệng nhỏ nhắn ngọt ngào của nàng.
"Hiên. . . . . ." Bạch Tiểu Thố vươn đôi tay trắng như ngọc ra, ôm lấy
cổ của Vũ Văn Hiên, nhắm mắt lại, yêu kiều thở gấp răng môi quấn lấy
nhau với hắn.
Vũ Văn Hiên luôn nhớ nhung với Bạch Tiểu Thố, hôm nay mỹ nhân trong ngực, sao có thể ngồi trong lòng mà vẫn không loạn được chứ!
Một đôi bàn tay từ từ di chuyển từ trên cổ áo Bạch Tiểu Thố xuống dưới, 'xột xoạt' là âm thanh quần áo rơi xuống.
"Trẫm muốn nàng, cho trẫm được không, Tiểu Thố nhi?" Vũ Văn Hiên động
tình nhưng vẫn đè nén lửa nóng dục vọng của mình xuống, khàn giọng hỏi
Bạch Tiểu Thố, khuôn mặt nhỏ nhắn đã đỏ bừng.
Mặc dù hắn đã muốn qua Tiểu Thố nhi một lần, thế nhưng loại cảm giác mất hồn đó, bất kỳ một phi tử xinh đẹp nào đều không thể cho hắn.
"Ừ. . . . . . Hiên, ta nguyện ý cho chàng!" Bạch Tiểu Thố rũ mí mắt
xuống, lông mi thật dài vểnh lên, vô cùng thẹn thùng nhỏ giọng nói đồng
ý.
"Tiểu Thố nhi. . . . . ." Vũ Văn Tinh cực kỳ vui mừng, bàn tay nắm bả vai Bạch Tiểu Thố không tự chủ dùng thêm sức.
Tiểu Thố nhi của hắn đáng yêu như thế, khéo hiểu lòng người như thế, sao hắn có thể nào không thích nàng đây, sao có thể không đem toàn bộ nhu
tình và thương yêu của mình cho nàng chứ!
Giường hẹp lay động, màn lụa mỏng nhẹ đung đưa, âm thanh nam nữ kìm nén
tiếng rên rỉ làm cho Trương Đức Vượng đứng ở cửa nghe thấy, trên khuôn
mặt già nua không khỏi lộ ra một cười lạnh đắc ý.
Hoàng thượng, thật đúng là rất hăng hái!
Vũ Văn Tinh đi ra ngoài cũng không phải là chuyện lớn gì, chỉ vì tâm
tình hắn gần đây thật sự không tốt chút nào, cố ý ra ngoài dạo một vòng
để giải sầu.
Vũ Văn Tinh cảm giác Bạch Tiểu Thố bên cạnh mình không giống trước đây,
không còn là Bạch Tiểu Thố mà hắn quen thuộc. Hơn nữa hắn cảm thấy có
rất nhiều chỗ rất kỳ quái, nhất là lúc hắn muốn hôn để Bạch Tiểu Thố
biến thành thỏ. Bây giờ, Bạch Tiểu Thố căn bản là không để cho hắn đến
gần, lại càng không cho hắn hôn, kỳ quái hơn chính là hôm nay Bạch Tiểu
Thố luôn tìm rất nhiều lý do phong phú để không chung phòng với hắn.
"Vương Gia, Mạc tổng quản lệnh cho nô tài tới thông báo Vương Gia nhanh
trở về, Mạc tổng quản nói hoàng thượng tới!" Một gã sai vặt trong vương
phủ rốt cuộc ở vùng ngoại ô bờ sông tìm được Vương Gia nhà bọn họ, gấp
rút chạy tới bẩm báo với hắn.
"Hoàng thượng tới?" Nghe vậy, mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh
lập tức trở nên vô cùng tối tăm, bàn tay từ từ nắm chặt thành quyền.
Hoàng huynh và hắn náo loạn lớn như vậy, tại sao hắn ta lại đến vương
phủ của mình làm cái gì? Chẳng lẽ không sợ mình mượn cơ hội giết hắn rồi đoạt ngôi sao?
"Hồi vương gia, Mạc tổng quản xin ngài nhanh chóng trở về. Hoàng thượng
đã đi vào phòng gặp vương phi rồi. . . . . ." Lúc này, không đợi gã sai
vặt kia nói xong, Vũ Văn Tinh liền nhảy lên ngựa, giống như một cơn gió
bay mất.
Hoàng huynh quả nhiên còn không hoàn toàn chết tâm với con thỏ ngu xuẩn kia!
Vũ Văn Tinh kéo chặt dây cương ngựa, một đường chạy như điên trở về Vương Phủ.
"Mạc Thanh, hoàng thượng ở đâu?" Nhảy xuống ngựa, Vũ Văn Tinh tiện tay
ném roi vào trong tay Mạc Thanh đang nghênh tiếp hắn, gương mặt tuấn tú
âm trầm đến đáng sợ.
Hoàng huynh, ngươi đừng ép người quá đáng!
"Vương Gia, hoàng thượng vẫn còn ở trong phòng vương phi không ra. Hoàng thượng lại không cho ta đi vào, cũng không biết hoàng thượng đối với
vương phi. . . . . ." Mạc Thanh cẩn thận từng li từng tí tìm từ, nhưng
vẫn chọc giận Vũ Văn Tinh.
"Mạc Thanh, cái gì cũng đừng nói, Bổn vương một chữ cũng không muốn
nghe!" Vũ Văn Tinh nhanh chóng cắt đứt lời nói của Mạc Thanh, tâm giống
như một tảng đá đang rơi xuống.
Hắn không tin con thỏ ngu xuẩn kia sẽ làm ra chuyện cẩu thả với hoàng huynh hắn!
Vũ Văn Tinh vừa ở trong lòng cố gắng phủ nhận , vừa cực kỳ sợ hãi hình
ảnh khi hắn bước vào phòng sẽ thấy được, hắn nên xử lý như thế nào đây?
"Vương Gia, hoàng thượng đã phân phó rồi, ai cũng không thể vào quấy rầy người và Cửu Vương Phi nói chuyện!" Thấy Vũ Văn Tinh khí thế hung hăng
xông tới. Tên nô tài Trương Đức Vượng này vội giang hai cánh tay, ngăn
cản Vũ Văn Tinh đi đến.
"Tránh ra!" Đáy mắt Vũ Văn Tinh đè nén tức giận, nắm chặt quả đấm trong
tay áo, cắn răng nói với Trương Đức vượng "Nếu như ngươi không tránh,
đừng trách Bổn vương không khách khí với ngươi!"
Tên cẩu nô tài mắt chó này, ngay cả hắn cũng dám ngăn cản!
"Vương Gia thứ tội, đây là ý của hoàng thượng, nô tài cũng không dám cãi lời!" Trương Đức vượng cười cười, cũng không chịu nhường đường.
"Cút ngay, cẩu nô tài!" Vũ Văn Tinh không thể kiềm chế tức giận, một
cước đạp Trương Đức vượng đang ngăn cản đường đi của hắn ra, lửa giận
trong lòng càng cháy hừng hực hơn.
Hoàng huynh đang bên trong, đến tột cùng đang làm chuyện gì mà không muốn người khác biết!
Cửa phòng bị Vũ Văn Tinh dùng sức đá văng, bước chân dồn dập đánh thức hai người đang quấn quýt cơ thể với nhau.
"Vương Gia phu quân, chàng . . . . . Làm sao chàng trở lại?" Sau khi
Bạch Tiểu Thố nhìn thấy vẻ mặt đen như mực của Vũ Văn Tinh, sợ hãi kêu
lên một tiếng, vội vàng rúc vào thân thể trần truồng vào trong ngực Vũ
Văn Hiên, sợ đến run lẩy bẩy .
Vũ Văn Hiên không hổ là Hoàng đế, thấy Vũ Văn Tinh cứng rắn xông vào như vậy, còn chứng kiến hình ảnh không chịu nổi đó, từ đầu đến cuối sắc mặt của hắn cũng không biến đổi.
"Cửu vương đệ, ngươi trở lại." Nhẹ nhàng nói một câu không tiết lộ quá
nhiều tâm tình, Vũ Văn Hiên ôm chặt Bạch Tiểu Thố vào trong ngực của
mình, nhẹ giọng an ủi, "Tiểu Thố nhi, đừng sợ, có trẫm ở nơi này, hắn
không thể gây thương tổn cho nàng đâu!"
Hắn cũng sẽ không để Cửu vương đệ có cơ hội đả thương mình!
Đuôi mắt Vũ Văn Tinh như muốn nứt ra, nhìn Bạch Tiểu Thố cả người trần
truồng ôm chặt hoàng huynh hắn. Hai người vụng trộm sau lưng hắn, chuyện như thế là đả thương tim của hắn cỡ nào!
Vương phi của hắn và hoàng huynh của hắn có tư tình, bọn họ còn công khai hẹn hò trong vương phủ, cho hắn đội nón xanh!
Thì ra Bạch Tiểu Thố không cho phép mình hôn nàng, đụng nàng, đều là bởi vì người trong lòng nàng là hoàng huynh của hắn!
Mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh bởi vì ghen ghét mà biến thành
màu đỏ, cả người tỏa ra sát khí âm lãnh đủ để cho người gần hắn trong
vòng ba thước sợ hãi không dứt.
"Bạch Tiểu Thố, vì sao nàng phải phản bội Bổn vương?" Vũ Văn Tinh đi
từng bước đến gần giường hẹp, gương mặt tuấn tú xanh mét đã không có bất kỳ nhiệt độ nào.
Hắn đặt nàng vào trong tâm, thương nàng tận xương, nhưng vì sao nàng còn phải làm ra chuyện cẩu thả không chịu nổi đến mức này?
"Vương Gia phu quân, ta. . . . . . Ta. . . . . ." Bạch Tiểu Thố bị dọa
đến nói không ra lời, chỉ là hốt hoảng ôm chặt thân thể Vũ Văn Hiên lắc
đầu, "Phải . . . . . Là Hiên hắn. . . . . ."
"Vũ Văn Tinh, đừng dọa Tiểu Thố nhi, là trẫm muốn Tiểu Thố nhi. Ngươi có cái gì bất mãn, cứ hướng về phía trẫm !" Vũ Văn Hiên thấy Vũ Văn Tinh
bức bách Bạch Tiểu Thố như vậy, cơn giận không khỏi bốc lên, rống to
đứng đối diện với Vũ Văn Tinh, "Nếu chuyện đã bị ngươi biết, trẫm cũng
không muốn lừa gạt ngươi nữa. Trẫm muốn ngươi lập tức hưu Tiểu Thố nhi,
trẫm muốn lập nàng làm phi!"
Vẻ mặt Cửu vương đệ thật đáng ghét, nhưng lần này hắn muốn thẳng thắn,
bởi vì hắn có lòng của Tiểu Thố nhi, mà Cửu vương đệ hắn không có!
"Hoàng huynh, bổn vương muốn xử trí vương phi như thế nào, Bổn vương sẽ
tự định đoạt, không nhọc hoàng huynh ngươi tới dạy bổn vương phải làm
sao!" Vũ Văn Tinh cắn răng nghiến lợi hừ lạnh nói, trong lòng hận ý đã
giết hết lý trí của hắn. Hắn bổ nhào lên phía trước, không tốn chút sức
nào đoạt đi Bạch Tiểu Thố từ trong lòng Vũ Văn Hiên. Hận ý trong lòng
khiến cho hắn không để cho Bạch Tiểu Thố chút tình cảm và thể diện nào.
"Tiện nhân, vì sao ngươi phải phản bội Bổn vương?" Hung hăng đánh một
chưởng vào trong ngực Bạch Tiểu Thố, lập tức làm cho Bạch Tiểu Thố lảo
đảo muốn té ngã xuống đất, rên lên một tiếng, miệng phun một ngụm máu
tươi lớn, hôn mê bất tỉnh dưới đất.
Đối với lần này, trong mắt Vũ Văn Tinh không có chút thương hại và đau
lòng nào nữa, chỉ còn lại hoàn toàn là lãnh khốc và vô tình.
Hắn hận nhất người phản bội mình, huống chi là con thỏ ngu xuẩn này đã đi vào lòng hắn!
"Tiểu Thố nhi, Tiểu Thố nhi!" Thấy Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh đối xử
hung ác, Vũ Văn Hiên thân thể trần truồng nhảy xuống giường, khom lưng
ôm Bạch Tiểu Thố vào trong lòng, nóng lòng kêu to.
Nếu Tiểu Thố nhi xảy ra chuyện gì, hắn sẽ làm cho Cửu vương đệ đền mạng cho Tiểu Thố nhi!
Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn đôi nam nữ đang ôm nhau mà cười, nụ cười này rất lạnh, lạnh đến không có nhiệt độ.
Hoàng huynh, Bổn vương nể tình ngươi là hoàng huynh của Bổn vương nên
vẫn cố gắng nhẫn nhịn ngươi đến đến bây giờ. Nhưng ngươi khinh người quá đáng, hôm nay bổn vương sẽ không nhịn nữa!