"Vũ Văn Tinh, ngươi muốn làm gì trẫm?" Đột nhiên một thanh kiếm lạnh lẽo đặt ngang trên cổ Vũ Văn Hiên, làm hắn tức giận ngẩng đầu lên, giận dữ
trợn trừng mắt nhìn Vũ Văn Tinh một thân sát khí, tức giận quát to.
Cửu vương đệ, ngươi thật muốn tạo phản sao?
"Hoàng huynh, đây là lần cuối cùng bổn vương gọi huynh như vậy!" Thân
thể cao lớn của Vũ Văn Tinh đứng thẳng tắp, che khuất gương mặt lãnh
khốc âm trầm. Hắn nhẹ nhàng chuyển động thanh kiếm ở trong tay, lạnh lẽo mở miệng nói, "Hôm nay ngươi động đến vương phi của bổn vương, vốn Bổn
vương không muốn bỏ qua cho ngươi, đáng tiếc khi còn bé chỉ có một mình
ngươi nguyện ý thân cận với bổn vương, nên hôm nay Bổn vương sẽ bỏ qua
cho ngươi một lần cuối cùng! Biến, đừng để cho Bổn vương gặp lại ngươi!
Sau ngày hôm nay, Bổn vương không đội trời chung với ngươi!"
Hắn tôn sùng hoàng huynh nhất, lần lượt không tin hắn, lần lượt muốn đả
thương hắn. Tình thân như vậy, đủ để cho hắn lạnh đến thấu tâm.
Quả nhiên vô tình nhất là gia đình đế vương!
Vũ Văn Hiên nhìn ánh mắt giết người của Vũ Văn Tinh, nghĩ lại vẫn có chút sợ .
Chẳng may hắn chưa kịp để cho người xông tới cứu hắn, hắn đã bị Vũ Văn Tinh giết rồi, vậy hắn không phải đã chết rồi sao!
Mắt ưng hẹp dài nguy hiểm nheo lại, Vũ Văn Hiên đẩy thanh kiếm Vũ Văn Tinh đang gác ở trên cổ mình, chậm rãi đứng lên.
"Ngươi muốn đối nghịch với trẫm sao?" Vũ Văn Hiên gọi Trương Đức Vượng
mau tới mặc quần áo cho mình. Ánh mắt âm lãnh, đáy mắt không có nhiệt độ bắn thẳng đến chỗ Vũ Văn Tinh.
Nếu Cửu vương đệ công khai tạo phản, hắn muốn trấn áp hắn ta cần tốn không ít hơi sức.
Hơn một nửa quan viên trong triều đều hướng về Cửu vương đệ, trong tay
Cửu vương đệ còn có binh quyền. Người như vậy, hắn giữ lại không được!
"Đây không phải là hoàng huynh người bức ép Thần Đệ sao?" Vũ Văn Tinh
mắt lạnh nhìn Bạch Tiểu Thố hôn mê bất tỉnh nằm trên đất. Trong lòng bắt đầu khởi động tâm tình khổ sở bị hắn cứng rắn đè xuống, trên gương mặt
tuấn tú chỉ còn lại một mảnh lạnh lẽo.
Con thỏ ngu xuẩn này hoàn toàn đả thương tim của hắn, hắn muốn một kiếm chém nàng, nhưng lại không nỡ.
"Rất tốt. Cửu vương đệ, hôm nay trẫm không thể để ngươi sống nữa!" Vũ
Văn Hiên âm thầm nháy mắt với Trương Đức Vượng. Trương Đức Vượng lập tức vội vã đi ra ngoài, chẳng được bao lâu, bốn phía gian phòng đều là
người áo đen che mặt.
Vũ Văn Tinh thấy những người này, hắn châm chọc cười lạnh một tiếng. Đột nhiên vung kiếm trong tay ra, lập tức cắt đứt đầu của một người trong
đó xuống làm quà tặng.
"Hoàng thượng đến ám vệ cũng mang đến, xem ra hôm nay người thật muốn
mạng của Thần Đệ rồi!" Tay lưu loát bắt được kiếm bay trở về, Vũ Văn
Tinh không quan tâm chút nào mà cười lạnh, "Chỉ tiếc hình như hoàng
huynh quên mất một chuyện, nếu muốn giết Thần Đệ thì người phải nhiều
đến không đếm xuể. Thần Đệ như cũ có thể sống đến đến nay, đó là bởi vì
Thần Đệ đã đem những người muốn giết thần đệ đều giết chết!"
Giọng của Vũ Văn Tinh rất cuồng ngạo, không khỏi làm Vũ Văn Hiên cảm
thấy không vui, còn khiến những ám vệ võ công cao cường này không phục
lắm.
"Cửu vương đệ, trẫm là Hoàng đế. Trẫm muốn ai chết, người đó nhất định
phải chết!" Vũ Văn Hiên khom lưng ôm lấy Bạch Tiểu Thố đã mặc quần áo
vào, lạnh lùng hạ lệnh ngoan tuyệt về phía ám vệ của mình "Đem
Cửu vương phủ san thành bình địa cho trẫm. Người trong vương phủ, một cũng không cho phép lưu!”
Nói xong, Vũ Văn Hiên ôm Bạch Tiểu Thố dưới sự che chở của ám vệ trong
bóng tối rời khỏi vương phủ trước, chỉ để lại Vũ Văn Tinh và những ám vệ ở cửa lạnh lùng giằng co.
“Bọn ngươi muốn chết ở trong tay Bổn vương, vậy thì lên đi!” Vũ Văn Tinh giơ cao thanh kiếm sắc bén trong tay lên, khí tức xơ xác hoàn toàn lộ
ra.
Hoàng huynh muốn đem vương phủ của hắn san thành bình địa, nhưng nếu hôm nay hắn không chết, ngày sau hắn sẽ đem cả hoàng cung san thành bình
địa!
“Vương Gia, người đi trước đi, ta và thị vệ của vương phủ ở nơi này ngăn cản. Ngài tuyệt đối không thể xảy ra chuyện gì!” Mạc Thanh xông tới
dùng thân thể chắn trước mặt của Vũ Văn Tinh, muốn lấy cái chết bảo vệ
chủ tử.
“Mạc Thanh, Bổn vương không phải hạng người ham sống sợ chết. Tránh ra!” Vũ Văn Tinh tức giận đẩy Mạc Thanh đang chắn trước người hắn ra, nhặt
kiếm lên, điên cuồng chém tới những ám vệ này.
Hôm nay không phải bọn chúng chết, chính là hắn chết. Đây là tuyệt cảnh mà Vũ Văn Hiên đã bức ép hắn!
“Vương gia để Mạc Thanh tới giúp người!” Mạc Thanh sẽ không trơ mắt nhìn Vương gia nhà hắn một mình ở đó chiến đấu anh dũng, cố đoạt một thanh
kiếm từ trong tay một ám vệ, cũng kịch liệt chém giết.
Cả vương phủ lọt vào một cuộc chém giết máu tanh, tiếng kêu rên, thi thể khắp nơi.
“Mạc tổng quản, cứu mạng!” Tiểu Hà bò ra từ một đám người chết, dùng sức bắt được ống tay áo Mạc Thanh, bị sợ đến không dám mở mắt.
Nàng chỉ là đi ra ngoài mua chút đồ thay tiểu thư. Tại sao lúc trở lại, vương phủ liền thay đổi thành địa ngục nhân gian rồi?
“Tiểu Hà, trước tìm chỗ an toàn trốn đi, nhanh lên một chút!” Mạc Thanh
vội vàng quát lên với Tiểu Hà. Tổng quản xưa nay luôn lấy mặt cười tiếp
đón mọi người, lúc nghiêm khắc thật rất đáng sợ.
Tiểu Hà bị mặt lạnh của Mạc Thanh làm giật mình, cũng không dám bắt lấy
hắn nữa, vội vàng tìm một cái tủ có thể giấu người để trốn vào.
Vũ Văn Tinh giết người đến đỏ cả mắt, trong mắt của hắn không có lý trí rõ ràng, chỉ có sát ý điên cuồng vô tận.
Ám vệ bị hắn lần lượt đánh chết, máu tươi nhiễm đỏ khuôn mặt tuấn mỹ âm u của hắn, khiến cho hắn nhìn qua như Tu La đi ra từ trong địa ngục, toàn thân che kín bằng khí thế đáng sợ của địa ngục.
Nhưng, Vũ Văn Tinh dù sao cũng là một người phàm, coi như võ công của
hắn cao cường hơn nữa, một mình chiến đấu lâu như vậy, làm sao có thể
không chịu một chút thương tổn nào đây?
“Vương Gia, chúng ta đi thôi, đừng giết nữa!” Mạc Thanh thấy Vũ Văn Tinh thương thế quá nặng, nhưng vẫn liều chết mà chém giết, không khỏi hồng
vành mắt, chạy tới dùng sức kéo cánh tay của hắn, đau lòng khuyên, “Núi
xanh còn đó, chúng ta rời đi quốc đô, chờ lúc trở lại lần nữa, Vương Gia ngài đã không thể nào là Vương Gia nữa rồi!”
Hoàng thượng khinh người quá đáng, hắn sao có thể đối với Vương Gia làm ra chuyện tàn nhẫn như vậy!
Vương phi là nữ nhân của Vương Gia mà hắn cũng dám đoạt đi!
“Mạc Thanh, thả Bổn vương ra. Bổn vương muốn giết bọn họ, giết bọn họ!”
Vũ Văn Tinh nóng nảy mà rống to. Lòng tràn ngập sự phẫn nộ và khổ sở,
chỉ có thể mượn việc giết người để làm bình ổn hơi thở.
Người thân nhất đều phản bội hắn, làm hắn cực kỳ khổ sở!
“Vương Gia, ngài nghe Mạc Thanh nói!” Mạc Thanh vội vàng rống to với Vũ
Văn Tinh đã mất đi lý trí, “Ngài là Vương Gia, chết như vậy quá uổng phí rồi. Hoàng thượng đoạt đi vương phi từ bên cạnh ngài, ngài can tâm sao? Ngài không muốn trả thù sao? Ngài không muốn đoạt vương phi lại sao?”
Tha thứ hắn đi, hôm nay không bức cừu hận của vương gia ra, Vương Gia sẽ không chịu đi cùng hắn!
Mạc Thanh rống to, rất nhanh làm Vũ Văn Tinh nổi điên bình tĩnh trở lại, cặp mắt phượng màu đỏ lóe ra hận ý vô tận.
Hắn không thể chết được, hắn muốn báo thù, hắn muốn đoạt con thỏ ngu
xuẩn kia lại. Sau đó ép hỏi nàng, vì sao nàng phải phản bội hắn, cuối
cùng tự tay kết thúc cái mạng nhỏ của nàng!
“Mạc Thanh, chúng ta đi!” Vũ Văn Tinh vừa lạnh lùng nói, vừa sử dụng kiếm chém chết ám vệ xông lên ngăn cản hắn.
“Mạc tổng quản, chờ ta một chút. Đừng bỏ lại Tiểu Hà một mình……” Tiểu Hà núp ở trong ngăn kéo nghe Mạc Thanh muốn rời khỏi vương phủ. Trong lòng cảm thấy rất sợ, vội vàng chui từ trong tủ treo quần áo ra, kêu khóc
đuổi theo.
Trong một đêm, Cửu vương phủ thành nơi tụ tập oan hồn. Mấy trăm miệng ăn trong vương phủ không ai thoát khỏi, Cửu vương gia Vũ Văn Tinh và tổng
quản của hắn không hiểu vì sao lại mất tích.
Sau khi thái hậu biết được chuyện này, đau lòng đến bệnh nặng một trận, cả ngày nằm ở trên giường âm thầm rơi lệ.
Mỗi ngày Vũ Văn Hiên đều đến thỉnh an bà, nhưng bà đều không chịu gặp.
Hiên nhi đuổi tận giết tuyệt Tinh nhi là tàn nhẫn cỡ nào!
"Lạc Hà, sao hôm nay
trong cung lại có tiếng hỉ nhạc. Chẳng lẽ hôm nay trong cung có đại hỷ
sự gì sao?" Thái hậu ngồi ở trên giường êm, bên tai nghe loáng thoáng
tiếng hỉ nhạc làm cho trong lòng của bà lại càng không thoải mái.
Hôm nay Tinh nhi cũng không biết là chết hay sống, Hiên nhi còn ở trong
cung thổi hỷ nhạc lớn như vậy, hắn muốn người làm mẫu hậu như bà bị hắn
chọc tức chết sao?
"Hồi thái hậu, hôm nay là ngày tốt . . . . .
hoàng thượng sắc phong Cửu Vương Phi làm Thố phi, trong cung tấu hỉ nhạc cũng không có gì lạ!" Lạc Hà do dự nói cho Thái hậu tình hình thực tế,
lúc trả lời đầu vẫn luôn cúi xuống, không dám nâng lên.
"Ngươi
được lắm Hiên nhi, đoạt nữ nhân của đệ đệ mình, còn dám gióng trống khua chiêng chiêu cáo thiên hạ, để người trong thiên hạ đều biết vị hoàng đế như hắn đã làm chuyện xấu gì sao?" Thái hậu cười lạnh thê lương, ánh
mắt âm lãnh lóe ra khí thế bén nhọn "Lạc Hà, ngươi đi truyền ý chỉ của
ai gia, gọi Thố phi mới tấn phong tới cung Thái hậu gặp ai gia!"
Nữ tử Tinh nhi yêu thích, vì sao cam nguyện làm phi tử Hiên nhi, sợ rằng thủ đoạn của nữ tử này cũng không đơn giản đi!
"Nô tỳ lĩnh mệnh!" Lạc Hà khom người rời khỏi, đến đại điện truyền khẩu dụ của thái hậu.
Lúc này trên đại điện, ca múa mừng cảnh thái bình, một cảnh tượng hòa thuận vui vẻ .
Phía dưới là đại thần, mặc dù trên mặt mọi người đều bất mãn, nhưng người
đang ngồi là Hoàng đế chí cao vô thượng. Bọn họ có thể làm sao? Chẳng lẽ thật sự Mưu phản để hoàng thượng không làm chuyện hồ đồ như vậy sao?
Cửu vương gia mất tích, đại thần cả triều đều oán trách chuyện này, nhưng chân chính chịu đứng ra nói câu công đạo cho Vũ Văn Tinh thì không có mấy người.
Giống như hôm nay Vũ Văn Hiên sắc phong Bạch Tiểu Thố làm Thố phi, có người nào không sợ chết, dám đứng ra phản đối đây?
Vũ Văn Hiên một thân long bào màu vàng ngồi trên long ỷ. Hôm nay hắn tươi
cười rạng rỡ, tinh thần sáng láng, ánh mắt dịu dàng vẫn luôn nhìn Bạch
Tiểu Thố ngồi bên cạnh hắn, bên khóe miệng chứa đựng một nụ cười nhạt
nhòa.
Hắn rốt cuộc nỗ lực chống lại đám đông, sắc phong Tiểu Thố nhi làm phi tử của hắn rồi, hắn có thể nào không vui đây.
Hôm nay Bạch Tiểu Thố mặc một thân cung trang màu hồng, trên đầu cắm đầy
các loại trâm cài quý giá, chuỗi ngọc. Một cái nhăn mày, một nụ cười đều kiều mị đáng yêu.
Hoàng hậu ngồi ở bên cạnh Vũ Văn Hiên, tuy là
khuôn mặt luôn tươi cười nghênh đón mọi người. Nhưng nếu nhìn kỹ sẽ thấy nàng cười rất miễn cưỡng, rất cứng ngắc.
Chuyện hôm nay người không thoải mái nhất, trừ hoàng hậu ra còn có thể là ai.
Nàng tính toán tường tận, gả Bạch Tiểu Thố cho Vũ Văn Tinh làm phi. Vốn
tưởng rằng hoàng thượng đã chết tâm, chuyện này cũng sẽ như vậy mà trôi
qua. Không ngờ đến cuối cùng, nàng vẫn thua rồi, hơn nữa còn là thua
thất bại thảm hại. Bạch Tiểu Thố lại trở thành phi tử của hoàng thượng,
tới tranh đoạt ngôi hoàng hậu với nàng!
Đồng thời, trong lòng mấy phi tử đang ngồi phía dưới cũng không phục, chỉ là không dám ở trước mặt của Vũ Văn Hiên càn rỡ thôi.
"Hoàng hậu, hôm nay là ngày đại hỷ của trẫm, nàng xuống dưới kia ngồi đi, để Tiểu Thố nhi ngồi bên cạnh trẫm!" Vũ Văn Hiên ngồi xa như vậy với Bạch Tiểu Thố, mặt đưa tình xa xa không thể giải được tình tương tư của bọn họ, vì vậy Vũ Văn Hiên không chút
khách khí lạnh giọng ra lệnh với hoàng hậu ngồi bên cạnh.
Hôm nay căn bản hoàng hậu không nên tới nơi này, làm mất vui!
"Địa vị nô tỳ là hoàng hậu cao quý của một quốc gia, há có thể nhường nhịn
mà ngồi phía dưới?" Hoàng hậu cúi đầu xuống, rất bất mãn mà cắn răng
nói.
Nếu nàng đưa vị trí này tặng cho Bạch Tiểu Thố ngồi, đây
không thể nghi ngờ là lấy ngôi vị hoàng hậu của mình chắp tay tặng cho
Bạch Tiểu Thố. Huống chi, nàng không thể để cho những phi tử khác xem
nàng thành chuyện cười!
"Trẫm ra lệnh, hoàng hậu ngươi cũng dám
cãi lời sao?" Đối với chuyện này, Vũ Văn Hiên cảm thấy rất không vui,
dung nhan tuấn tú mang theo nụ cười nhanh chóng âm trầm xuống, lạnh lùng quát lên "Chẳng lẽ hoàng hậu muốn trẫm phế bỏ ngươi, lập Tiểu Thố nhi
làm hậu sao?"
Hoàng hậu hôm nay quá không hiểu đạo lý rồi, thật sự là đáng hận!
"Nô tì không dám, hoàng thượng!" Hoàng hậu phẫn hận cắn răng đứng lên, chậm rãi đi xuống bậc thang.
"Thố nhi muội muội, Bổn cung đã nhường chỗ ngồi cho muội rồi. Muội còn không tặng vị trí của muội cho Bổn cung ngồi sao?" Hoàng hậu đi tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, rất không khách khí lạnh lùng nói.
Bạch Tiểu
Thố này, sớm biết hôm nay nàng ta sẽ là một tai họa. Nàng đã không nên
nhân từ, nương tay giữ lại cái mạng nhỏ của nàng ta để đối nghịch với
bản thân!
"Hoàng hậu nương nương, chỗ ngồi bên cạnh hoàng thượng
tỷ cứ đi ngồi đi, muội ngồi ở đây rất tốt!" Bạch Tiểu Thố dùng sức lắc
đầu nhỏ với hoàng hậu, không dám lỗ
mãng.
"Tiểu Thố nhi, đến ngồi bên cạnh trẫm!" Vũ Văn Hiên cũng
không đồng ý, ngoắc tay bảo Bạch Tiểu Thố đi qua "Trẫm ra lệnh, nàng
cũng muốn cãi lời sao?"
Bạch Tiểu Thố vừa lắc đầu một cái, bỉu
môi, có chút không cam lòng mà đứng lên, nâng váy nhảy nhót chạy tới bên cạnh Vũ Văn Hiên ngồi xuống, le phấn lưỡi hồng, dí dỏm nói "Nô tì không dám!"
"Ha ha! Cũng chỉ có Tiểu Thố nhi nàng, mới có thể làm trẫm vui vẻ như vậy!" Vũ Văn Hiên bị cử chỉ đáng yêu của Bạch Tiểu Thố làm
vui vẻ đến cười to, thân mật ôm nàng vào ngực, cực kỳ sủng ái vuốt đầu
nhỏ của nàng dịu dàng nói "Tiểu Thố nhi, nàng là quả khai tâm của trẫm.
Nếu nàng có thể mau sớm sinh cho trẫm một hoàng nhi, vậy trẫm sẽ càng
vui vẻ hơn!"
"Hoàng thượng, vẫn còn sớm mà!" Bạch Tiểu Thố vùi ở trong ngực Vũ Văn Hiên, vô cùng thẹn thùng nhỏ giọng nói.
Hai người ngồi trên cao không coi ai ra gì liếc mắt đưa tình, hoàn toàn
không nhìn thấy hoàng hậu và mấy phi tử đã ghen tuông đến mù quáng. Họ
hận không được xé nát mặt của Bạch Tiểu Thố!
Tiểu hồ ly tinh không biết xấu hổ này, dám giành hoàng thượng với các nàng, thật sự là rất to gan!
Ở dưới kia, đại thần cũng rối rít cúi đầu tránh nhìn một màn này.
Hoàng thượng của bọn họ chẳng mấy chốc sẽ biến thành hôn quân thôi!
Cửu Vương Phi này là một họa thủy, hồng nhan họa thủy mà!
Khi Lạc Hà đi vào đại điện thì vừa đúng nhìn thấy một màn liếc mắt đưa tình của Vũ Văn Hiên và Bạch Tiểu Thố.
"Nô tỳ phụng lệnh Thái hậu, đến mời Thố phi nương nương đến cung Thái hậu
một chuyến!" Lạc Hà quỳ rạp xuống trên đại điện, cung kính nói với Vũ
Văn Hiên đang ngồi ở phía trên cao đối diện.
"Thái hậu thật muốn Thố phi đi qua sao?" Nghe vậy, Vũ Văn Hiên không khỏi nhíu mày một cái, vẻ mặt lập tức trở nên không vui .
Mẫu hậu gọi Tiểu Thố nhi đi qua tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì,
không cho phép Tiểu Thố nhi của hắn
đi qua!
"Hồi hoàng thượng, Thái hậu thật sự phân phó nô tỳ tới
đây truyền lời!" Lạc Hà không kiêu ngạo không siểm nịnh quỳ xuống, nhẹ
giọng đáp.
"Hiên, ta. . . . . ." Bạch Tiểu Thố mở một đôi mắt
thật to, có chút khiếp đảm lôi kéo ống tay áo của Vũ Văn Hiên lắc đầu,
"Ta không muốn đi!"
"Được, không đi thì không đi, trẫm sẽ không
ép nàng đi!" Vũ Văn Hiên vuốt khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố, cực
kỳ cưng chiều nhận lời.
Mẫu hậu bên kia, sau này hắn sẽ tự mình nói với người!
"Lạc Hà, ngươi trở về nói với Thái hậu, ngày mai trẫm sẽ mang Thố phi đi
cung Thái hậu thỉnh an người, ngươi trở về trước đi!" Vũ Văn Hiên lạnh
lùng ra lệnh với Lạc Hà.
"Dạ, hoàng thượng!" Tuy Lạc Hà có chút không cam lòng, nhưng hoàng mệnh không dám không nghe theo. Đứng lên, khom
người lui ra khỏi đại điện náo nhiệt.
"Lạc Hà, người đâu?" Trở
lại cung Thái hậu, Thái hậu thấy Lạc Hà một mình trở lại,
liền không vui hỏi.
"Hồi thái hậu, hoàng thượng nói ngày mai ngài sẽ mang Thố phi tới đây thỉnh an người!" Lạc Hà không dám giấu giếm chút nào.
"Khốn kiếp!" Nghe vậy, Thái hậu giận đến quát to một tiếng, ho khan không ngừng.
Hiên nhi, thậm chí ngay cả lời của mẫu hậu mà ngươi cũng dám cãi sao!
"Thái hậu, Lạc Hà lập tức thỉnh ngự y tới xem cho người!" Lạc Hà lo lắng không thôi, nói.
"Lạc Hà, trở lại! Ai gia không có việc gì, không cần ngự y!" Thái hậu vừa ho khan vừa ngoắc tay gọi Lạc Hà trở về.
Bệnh của bà là tâm bệnh, gọi những ngự y ở Thái Y Viện kia có ích lợi gì!
"Lạc Hà, ai gia sẽ không chết, cũng không thể chết. Ai gia còn phải chờ Tinh nhi trở lại!" Dưới sự kiên trì của Lạc Hà, Thái hậu cuối cùng uống
thuốc rồi nằm xuống nghỉ ngơi. cả người càng trở nên già nua hơn trước
kia.
"Thái hậu. . . . . ." Lạc Hà nhỏ giọng khóc, hồng vành mắt.
Một mình canh giữ ở bên cạnh Thái hậu, một tấc cũng không rời, cho đến
trời sáng.
Ngày hôm sau, sau khi lâm triều xong. Vũ Văn Hiên quả thật mang theo Bạch Tiểu Thố tới cung Thái hậu thỉnh an.
Trạng thái tinh thần của thái hậu không phải rất tốt, thỉnh thoảng sẽ mất hồn trong lúc nói chuyện.
"Hiên nhi, ngươi đi ra ngoài trước đi. Ai gia muốn nói mấy câu với phi tử mới lập của ngươi." Vẻ mặt thái hậu vẫn là nghiêm nghị.
"Mẫu hậu, có lời gì không thể nói trước mặt nhi thần sao?" Vũ Văn Hiên tất nhiên
không chịu lưu lại một mình Bạch Tiểu Thố đối mặt với Thái hậu,
giọng nói có vẻ rất cứng rắn.
"Hiên nhi, chẳng lẽ ngươi liên tục không nghe lời của mẫu hậu sao?" Nghe vậy, Thái hậu ném bể một ly trà, lời lẽ nghiêm khắc quát chói tai .
"Nhi thần không dám!" Vũ Văn Hiên cúi đầu, trầm giọng đáp.
"Vậy còn không mau cút ra ngoài. Ngươi muốn tức chết ai gia, ngươi mới có
thể vừa lòng sao?" Giọng nói thái hậu rất không vui, Bạch Tiểu Thố đứng
bên cạnh bị dọa đến một mực rụt đầu.
"Dạ, nhi thần tuân chỉ!" Vũ
Văn Hiên nhìn thoáng qua ánh mắt cầu cứu của Bạch Tiểu Thố, vội vàng đi
tới dùng ánh mắt dịu dàng trấn an nàng không cần sợ hãi.
"Trẫm ở
bên ngoài, nếu mẫu hậu gây bất lợi cho nàng, nàng liền kêu to, trẫm sẽ
lập tức xông tới cứu nàng!" Vũ Văn Hiên trước khi đi ra, vẫn còn nhỏ
giọng nói một câu như thế với Bạch Tiểu Thố.
Chờ sau khi Vũ Văn Hiên đi ra, Thái hậu liền đem ánh mắt nghiêm nghị của mình chuyển đến trên người của Bạch Tiểu Thố.
"Lúc trước ngươi là vương phi của Tinh nhi, hôm nay tiến vào lại là phi tử
của Hiên nhi. Ngươi thật to gan, Bạch Tiểu Thố!" Thái hậu tức giận trợn
trừng mắt nhìn Bạch Tiểu Thố, ánh mắt nghiêm nghị giống như muốn ăn thịt người.
"Thái hậu, tha mạng!" Bạch Tiểu Thố bị sợ đến 'bùm' một
tiếng té quỵ xuống đất, âm thanh
nghẹn ngào cầu xin tha thứ "Ta không phải tự nguyện làm phi tử của hoàng thượng, người trong lòng ta là vương gia phu quân. Là hoàng thượng
hắn.....hắn cưỡng bức ta làm phi tử của hắn. Hắn còn ác độc hãm hại
Vương Gia phu quân. . . . . . Thái hậu, Thái hậu, người nhất định phải
phái người tìm được Vương Gia phu quân, ta không muốn hắn xảy ra chuyện. . . . . ."
Bạch Tiểu Thố ở trước mặt thái hậu khóc đến cực kỳ thâm tình, làm Thái hậu không tìm được một chút giả dối từ trên mặt của nàng.
Chẳng lẽ bà thật trách lầm Bạch Tiểu Thố này?