Trọng Khuyết Quan là
một tòa thành dễ thủ khó công. Thành đó chỉ cần phòng thủ thích hợp,
binh mã của các nước láng giềng kia cũng không thể dễ dàng công phá cửa
thành như vậy, để con dân Phượng Dực quốc sinh linh đồ thán(1).
Vũ Văn Tinh dẫn binh tiến vào chiếm giữ Trọng Khuyết Quan, lúc đó hắn cũng không có nghỉ ngơi, mà là mệnh Mạc Thanh lập tức gọi quan viên địa
phương tới, hỏi thăm tình huống nơi này một chút.
Mà sau khi tới
Trọng Khuyết Quan, Phi Hoa Ngọc nói những chuyện đó không liên quan tới
mình, nói muốn một gian phòng, sai người chuẩn bị nước nóng để tắm. Một
mình ở trong phòng tắm rửa, sau đó nằm ở trên giường ngáy to.
Chuyện đánh giặc thì liên quan gì đến hắn, hắn chỉ tới tham gia náo nhiệt
thôi. Về phần Vũ Văn Tinh muốn đánh như thế nào để thắng trận chiến này, hắn không hề có hứng thú muốn biết.
"Vương Gia, mấy ngày nay
ngài bôn ba mệt nhọc, đến nơi này ngài vẫn không có nghỉ ngơi. Sắc trời
đã không còn sớm, ngài vẫn nên sớm một chút nghỉ ngơi đi!" Thắp hết đèn
lên, Vũ Văn Tinh vẫn còn đang nghiêm túc nghiên cứu bố trí canh phòng
quân sự dưới ánh đèn.Mạc Thanh thấy không đành lòng, can đảm nhanh chóng tiến lên trước khuyên giải.
"Không sao đâu, Mạc Thanh!" Vũ Văn
Tinh không có ngẩng đầu, tầm mắt vẫn nhìn chằm chằm bản đồ ở trước mặt
"Bổn vương nghỉ ngơi cũng không ngủ được, ngươi đi ngủ đi. Mấy ngày liên tiếp bôn ba chắc hẳn ngươi cũng rất mệt mỏi, lui ra đi, Mạc Thanh!"
"Dạ, Vương Gia!" Thái độ Vũ Văn Tinh rất cứng rắn, Mạc Thanh cũng không
tiện nói thêm cái gì nữa, đáp một tiếng, thức thời lui ra ngoài.
Chờ sau khi Mạc Thanh đi, lúc này Vũ Văn Tinh mới ngẩng đầu lên. Mắt phượng như mặc ngọc có chút mê ly nhìn ánh đèn dìu dịu trước mắt, lập tức như
đi vào cõi thần tiên.
Mấy ngày nay bôn ba không làm cho hắn mệt
mỏi bao nhiêu, ngược lại càng ngày càng nhớ nhung đến con thỏ ngu xuẩn
kia. Cũng không biết lúc này nàng có buồn ngủ không? Có phải đang ngủ
yên ở trong ngực của hoàng huynh hay không? Nàng. . . . . . có như giống như hắn, đang nhớ nàng không?
Vũ Văn Tinh không quên được một màn trước
khi chia tay với Bạch Tiểu Thố, chờ mình đánh xong trận đánh này, hắn
liền có thể trở về cưới nàng rồi!
Vũ Văn Tinh nghĩ đến đây, trên
gương mặt tuấn tú lãnh khốc từ từ xuất hiện nụ cười nhu hòa, tiếp đó lại cúi đầu rất nghiêm túc nghiên cứu bản đồ quân sự trước mắt.
Đánh thắng trận chiến này, hắn có thể nhanh chóng trở về rồi!
Mà trong phủ tướng gia ở kinh thành, giờ phút này lão tướng gia cáo già
đang ở trong thư phòng của mình nói chuyện với Mật Sử nước láng giềng
phái tới.
"Tướng gia, quốc chủ của nước tôi đã nhận được tin tức, nói ngài là quân tiên phong của lương thảo lần này, không lẽ ngài thật
hi vọng Phượng Dực quốc các người đánh thắng trận đánh này sao? Nếu là
như thế, chỗ tốt của tướng gia ngài sẽ không còn đâu!" Mật Sử là một hán tử cao lớn thô kệch, mặc quần áo cũng không giống với Phượng Dực quốc.
Vẻ mặt giảo hoạt nhìn tướng gia đang ngồi trên ghế thái sư, vừa giống
như uy hiếp, vừa giống như hấp dẫn mà nói.
Tướng gia và nước láng giềng bọn họ đã sớm có bí mật không thể cho ai biết, quan hệ lợi hại như thế, nên cho
rằng hắn cũng không dám đi mật báo trước mặt vua của Phượng Dực quốc.
Bởi vì tội danh của hắn là tư thông với địch phản quốc, vua của Phượng
Dực quốc tuyệt đối sẽ không nhẹ nhàng mà tha cho hắn!
"Sứ giả,
lão phu có ngu xuẩn như vậy sao?" Tướng gia chậm rãi vuốt râu mép của
mình, ngay sau đó vẻ khôn khéo trong đôi mắt lão thoáng qua vài tia sáng ác độc "Vương phi của Vũ Văn Tinh giết con trai của lão phu, món nợ này lão phu còn chưa tính toán rõ ràng với hắn đâu, sao lại đi giúp hắn
đây! Lão phu cố ý nói hoàng thượng để cho lão phụ trách chuyện lương
thảo, mục đích là vì để cho Vũ Văn Tinh hắn cố thủ Trọng Khuyết Quan.
Bên này lão phu sẽ để trễ năm ngày mới lên đường vận chuyển lương thảo,
đến lúc đó bọn họ binh tận hết lương, chính là thời cơ tốt để các ngươi
công thành!"
Con trai của mình đã bị chết trên tay nữ nhân của Vũ Văn Tinh, lần này hắn sẽ lấy lại công đạo cho cái chết thảm của con mình!
"Mưu kế của tướng gia quả thật rất hay!" Mật Sử nghe xong, đắc ý cười ha ha
"Chỉ cần công phá Trọng Khuyết Quan phòng thủ kiên cố, Phượng Dực quốc
sớm muộn gì cũng sẽ là vật trong túi của vua nước tôi, đến lúc đó chỗ
tốt tự nhiên không thiếu được tướng gia ngài!"
"Lão phu đa tạ
quốc chủ quý quốc đã tán thưởng lão phu!" Ngay sau đó tướng gia cũng
cười ha ha, trong tiếng cười sự ác độc hoàn toàn lộ ra.
Nếu như
đổ tội danh tư thông với địch phản quốc lên Vũ Văn Tinh thì càng tốt
hơn, hoàng thượng kể từ khi tế thiên
trở lại liền sinh ra ngăn cách đối với em ruột của mình. Nếu có cái tội
danh này, Vũ Văn Tinh sẽ chết không có chỗ chôn!
Chỉ là, chuyện
này không cần phải mượn tay của nước láng giềng, trong quân của Vũ Văn
Tinh tự nhiên sẽ có người sẽ thay hắn làm xong chuyện này!
Lại
nói hai người Bạch Tiểu Thố và Vũ Văn Địch len lén chạy ra hoàng cung,
bởi vì hai người đều ướt chèm nhẹp ra khỏi hoàng cung, nên đi được nửa
đường thì hai người đều bị cảm lạnh. Lại nói hai người đi vội vàng, trên người không mang theo tiền, đến khách sạn cũng không ở nổi.
Cuối cùng, Vũ Văn Địch đã đem cầm ngọc bội giá trị liên thành đeo bên hông,
mới đổi được chút tiền, mướn một chiếc xe ngựa, tiến về phía Trọng
Khuyết Quan.
Lúc cách Trọng Khuyết Quan khoảng một trăm mét, bọn
Vũ Văn Địch thật bất hạnh gặp phải một nhóm cường đạo cướp tiền, một đám cường đạo vây quanh xe ngựa của bọn họ, bắt đầu thét to lên.
"Người trên xe nghe đây, núi này là do ta mở, cây này là do ta trồng, nếu muốn đi qua, lưu lại tiền mua đường!"
Bạch Tiểu Thố ngồi ở trong xe nghe xong bốn câu nổi tiếng khẩu hiệu này, không nhịn được mà khinh thường.
Cướp tiền thì cướp tiền đi, cũng không cần sao chép lại khẩu hiệu của người
ta chứ. Quá không chuyên nghiệp rồi, trong vòng năm trăm dặm nơi này đều là đất bằng phẳng, ở đâu ra núi để cho bọn họ mở!
Chú thích:
(1) Sinh linh đồ thán: trăm họ lầm than