"Đi xuống đi!" Ngô phi thấy thời cơ đã đến, liền nhấc chân hung hăng đạp Bạch Tiểu Thố rơi vào trong hồ nhân tạo, thấy Bạch Tiểu Thố liều mạng giãy giụa trong hồ, không khỏi âm hiểm cười một tiếng, thừa dịp bóng đêm che chở, bỏ trốn
mất dạng.
Bạch Tiểu Thố là một con vịt cạn, căn bản không biết
bơi, ở trong nước đạp nửa ngày, miệng sặc vài ngụm nước hồ, suýt nữa hít thở không thông.
Ngô phi này lại muốn giết nàng, thật sự là quá ghê tởm!
Thể lực Bạch Tiểu Thố dần dần cạn kiệt, thân thể ở trên mặt nước từ từ chìm vào trong nước.
"Bạch Tiểu Thố, vì sao ngươi luôn lười biếng!" Trong sương mù, Bạch Tiểu Thố
cảm giác mình như đang nằm mơ, lại giống như không phải đang nằm mơ,
chung quanh một đám mây mù lượn lờ. Nàng thấy nàng đang nằm ngủ dưới
tàng cây của một cây hoa quế rất lớn, bên cạnh có một nam nhân bóp mặt
của nàng, gọi nàng.
"Dược Đồng, chàng quá độc ác rồi, người ta
muốn ngủ một lát, chàng lại tới náo loạn cái gì hả?" Bạch Tiểu Thố ngủ ở dưới tàng cây bất mãn tỉnh lại, hô to về phía nam nhân không thấy rõ
mặt mũi đó " Không phải chàng cũng đang lười biếng sao, còn dám nói ta!"
"Bạch Tiểu Thố, tỉnh!" Đang lúc Bạch Tiểu Thố muốn nhìn rõ bộ dáng người nam
nhân kia, lại đột nhiên nghe được có người đang gọi nàng, trên mặt còn
đánh đau .
"Người nào xuống tay ác như vậy. . . . . ." Bạch Tiểu
Thố giãy giụa từ trong cảnh mộng ra ngoài, đột nhiên mở ra cặp mắt của
mình, đập vào mắt là khuôn mặt non nớt đang cau mày của Vũ Văn Địch.
"Cháu thái tử. . . . . ." Bạch Tiểu Thố phun nước từ trong dạ dày ra, không
còn hơi sức suy yếu cười với Vũ Văn Địch một tiếng "Có phải là cháu đã
cứu ta hay không?"
Mạng của nàng ghê gớm thật, lại có thể không chết, thật tốt quá!
"Có phải ngươi sặc nước nên ngu rồi không, không phải bản thái tử cứu
ngươi...ngươi còn có thể nói chuyện với bản thái tử sao?" Vũ Văn Địch
hung ác trừng mắt liếc Bạch Tiểu Thố, y phục ướt đẫm, tức giận đứng lên
"Có lẽ bản thái tử không nên cứu ngươi, để cho ngươi trực tiếp chết đuối luôn đi!"
Buổi tối Vũ Văn Địch bình thường cũng sẽ ở chung quanh đây luyện kiếm, hôm nay hắn cũng như thường ngày vừa luyện kiếm xong, liền theo đường cũ trở về cung thái
tử, lại không có ngờ tới lại ở chỗ này gặp phải Bạch Tiểu Thố trượt
chân rơi xuống nước. Hắn vốn không muốn cứu Bạch Tiểu Thố, nhưng nghĩ
lại, nếu như Bạch Tiểu Thố chết rồi, Cửu vương thúc nhất định sẽ rất khổ sở, nên thái tử điện hạ kiêu ngạo chỉ hơi do dự một chút, liền nhảy
xuống cứu người.
"Cám ơn cháu, cháu thái tử!" Bạch Tiểu Thố cảm
giác mình là một người lớn, không nên so đo với người có tính khí như
trẻ con, cười hắc hắc, từ dưới đất bò dậy.
"Này, ngươi cứ như vậy đi tới chỗ phụ hoàng ta sao?" Vũ Văn Địch thấy Bạch Tiểu Thố run rẩy đi xa, tâm tình bất mãn lại nổi lên, nhanh chóng đuổi theo, mặt sát khí chặn lại đường đi của Bạch Tiểu Thố "Không cho ngươi lại đi quyến rũ phụ hoàng ta, chọc cho
mẫu hậu ta đau lòng!"
"Cháu thái tử, ta không có quyến rũ phụ
hoàng của cháu!" Bạch Tiểu Thố nghe vậy, vội vàng dừng lại bước chân,
quay đầu nhìn thẳng Vũ Văn Địch, giận dữ kêu lên "Ta chỉ coi phụ hoàng
cháu là bằng hữu, hơn nữa ta là hoàng thẩm của cháu, về sau cháu phải
nói chuyện với ta khách khí một chút!"
Nàng trêu ai ghẹo ai, tại sao trong hoàng cung này, mỗi một người đều nhìn nàng không vừa mắt!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi ít lừa gạt bản thái tử đi, ngươi ngủ chung một chỗ với
phụ hoàng ta, còn không phải là muốn mượn cơ hội dựa dẫm vào người có
quyền thế, muốn làm mẫu hậu bản thái tử sao!" Vũ Văn Địch kéo cánh tay
của Bạch Tiểu Thố, tuy đỏ mặt tía tai nhưng vẫn dựa vào đạo lý mà bảo vệ quyền lợi của mình.
Mẫu hậu vì phụ vương bạc tình, không biết
bao nhiêu lần vụng trộm gạt đi nước mắt, tất cả đều là lỗi của Bạch Tiểu Thố này. Nếu không phải vì sự xuất hiện của nàng, làm sao phụ hoàng lại lạnh nhạt với mẫu hậu!
"Ta không thèm náo loạn với tiểu hài tử,
không phải cháu không muốn ta đi cướp phụ hoàng của cháu sao? Được rồi,
cháu đưa ta đến chỗ Cửu vương thúc của cháu đi, như vậy ta sẽ không có
biện pháp đi quyến rũ phụ hoàng của cháu rồi!" Bạch Tiểu Thố giận quá
hóa cười, hung hăng hất bàn tay to của Vũ Văn Địch đang kiềm chế nàng
ra, giận đùng đùng chạy về phía cung điện có những ngọn đèn dầu suy yếu.
Nàng đã sớm không muốn đợi ở hoàng cung rách nát này rồi, tuy đến chỗ vương
gia phu quân thường hay bị hắn mắng, nhưng còn hơn ở nơi này bị người ta khinh bỉ!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đứng lại cho bản thái tử!" Vũ
Văn Địch đường đường là một thái tử điện hạ, có người nào dám không để mặt mũi cho hắn, duy chỉ có Bạch Tiểu Thố là luôn vứt bỏ mặt mũi của hắn, sao hắn
có thể bỏ qua?
"Ngươi muốn hãm hại bản thái tử có phải không? Nếu bản thái tử dẫn ngươi đến chỗ Cửu vương thúc, phụ hoàng biết chắc chắn
sẽ xử phạt bản thái tử một trận, đây chính là âm mưu của ngươi đúng
không?"
Bạch Tiểu Thố nghe xong cười ‘ha ha ha’ ba tiếng, chống
nạnh không khách khí khinh bỉ nói "Ta nói cháu chính là một tên quỷ nhát gan mà, không có can đảm đưa ta đến chỗ Cửu vương thúc của cháu. Cháu
đúng là một tiểu quỷ nhát gan, sợ phụ hoàng của cháu!"
Bạch Tiểu
Thố biết, tuổi giống như Vũ Văn Địch vậy, nhất định sẽ không chịu được
người khác kích thích, dù sao tuổi trẻ nên luôn bốc đồng, đã làm chuyện
ngu xuẩn thì cũng không quan tâm nhiều.
Mà nàng cần phải mau
chóng rời khỏi hoàng cung, cái nơi ăn thịt người này. Nếu không đến cuối cùng, sẽ hồ đồ làm mất sinh mạng quý báu của mình rồi.
"Ai nói
bản thái tử là một tiểu quỷ nhát gan!" Vũ Văn Địch quả nhiên không chịu
được phép khích tướng này, rất nhanh bị mấy câu nói của Bạch Tiểu Thố
nâng lên phản cốt(1) của mình "Hừ, bản thái tử sẽ để cho ngươi xem một
chút, bản thái tử có phải là người nhát gan hay không!"
Dứt lời,
Vũ Văn Địch vẫn chưa thông qua sự đồng ý của Bạch Tiểu Thố, trực tiếp
một tay ôm eo nhỏ của nàng, vận khí nhảy lên thành tường thật cao, tránh thoát thị vệ tuần tra, hai người liền yên lặng không một tiếng động
chạy ra khỏi hoàng cung phòng thủ kiên cố.
Bạch Tiểu Thố ở lại
trong cung tuyệt đối là một tai họa, chi bằng đưa nàng đến chỗ Cửu vương thúc, để cho mẫu hậu và phụ hoàng quay lại như xưa, mà mình cũng có
thêm kiến thức chiến trường là cái dạng gì? Nếu lập công đầu thì càng
tốt hơn, danh tiếng áp đảo Cửu vương thúc, nhiều uy phong hơn!