Editor: Hoàng Dung.
Nguồn:
"Vương Gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố nhất thời ngừng lôi kéo với Vũ Văn
Hiên, cố hết sức nâng cao bụng bự chống từ trên giường lên, trên khuôn
mặt nhỏ nhắn xinh đẹp tràn đầy nụ cười vui vẻ.
Nàng rốt cuộc đã nhìn thấy Vương Gia phu quân rồi, hắn không có việc gì, thật tốt quá!
Vũ Văn Tinh lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố lấy bước chân vụng về, cố hết
sức bước từng bước đi về phía hắn thì trong lòng của hắn kịch liệt quay
cuồng, ánh mắt lạnh lùng chưa bao giờ rời khỏi bụng của nàng.
Đứa bé con thỏ ngu xuẩn này mang trong bụng không phải là của Vũ Văn Tinh hắn, là của Vũ Văn Hiên!
"Vương Gia phu quân, chàng gặp ta không thấy vui chút nào à?" Bạch Tiểu
Thố hao hết hơi sức mới đi đến được trước mặt của Vũ Văn Tinh, trong đôi mắt to lộ ra bất mãn.
Nàng rất nhớ hắn, nhưng nhìn bộ dáng của hắn lại không nhớ nàng chút nào, ngược lại giống như là có thù oán với nàng.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi đừng làm bộ làm tịch với bổn vương, Bổn vương sẽ
không bao giờ tin tưởng bất luận lời nói gì của ngươi nữa!" Vũ Văn Tinh
lạnh lùng hất cánh tay nhỏ của Bạch Tiểu Thố đang kéo tay của hắn ra,
mắt phượng như mặc ngọc tràn đầy sát khí vô cùng lãnh lệ .
"Người tới, bao vây cung hoàng hậu lại, không cho bất cứ người nào ở nơi này chạy đi!"
Bạch Tiểu Thố bị Vũ Văn Tinh đẩy, trọng tâm không vững, lập tức ngã ngồi trên mặt đất. Nàng dùng đôi tay ôm bụng, đau đến nhíu mày.
"Vương Gia phu quân, chàng làm gì đấy? Trong bụng ta là đứa bé của chàng, chẳng may ta sảy thai, chàng sẽ đau lòng đó!"
Cái gì chứ? Vừa thấy mặt đã hung dữ với nàng như vậy, nàng lại đắc tội hắn khi nào?
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương không tin ngươi!" Mặc dù có chút không đành
lòng, nhưng Vũ Văn Tinh vẫn không đi qua đỡ Bạch Tiểu Thố lên, ngược lại dùng giọng nói càng thêm lạnh lùng nói với nàng, "Bắt đầu từ ngày bổn
vương phát hiện gian tình giữa ngươi và Vũ Văn Hiên, Bổn vương đã không
hề xem ngươi là vương phi của bổn vương nữa, ngươi chẳng qua là một nữ
nhân vô sỉ phản bội bổn vương thôi. Đừng nghĩ lúc thấy sắp chết, cứng
rắn đổ thừa đứa bé lên trên đầu bổn vương. Bổn vương sẽ không bỏ qua
ngươi đâu!"
Nàng đội nón xanh cho hắn, hắn sao có thể để nàng sống những ngày tháng tốt đây!
"Vương Gia phu quân, chàng nói bậy bạ gì đó. Giữa ta với Hiên là trong
sạch. gian tình gì chứ, không có chuyện bậy bạ gì cả. Khẳng đinh chàng
nghĩ sai rồi!" Bạch Tiểu Thố cố gắng lắc đầu nhỏ, biện giải cho mình.
Sao vương gia lại giống người trong cung, cũng thích hiểu lầm nàng!
Giữa nàng và Hiên thật sự là trong sạch!
"Bổn vương không muốn nghe ngươi nói nhảm!" Vũ Văn Tinh giận không kiềm
được, "Người tới, nhốt nàng vào Thiên Lao, không có lệnh của Bổn vương,
ai cũng không cho phép vào thiên lao thăm nàng!"
"Vương Gia phu quân, tại sao chàng đối xử với ta như vậy?" Vũ Văn Tinh
vô tình khiến Bạch Tiểu Thố rất đau lòng, mặc cho những thị vệ kia kéo
nàng vào trong thiên lao.
Vương Gia phu quân quá khinh người, không nói một câu với nàng, động một chút là nhốt nàng vào đại lao, đây đã là lần thứ hai rồi!
"Cửu vương đệ, ngươi không thể đối với Tiểu Thố nhi như vậy. Nàng đang
có thai, trong thiên lao ẩm ướt quá nặng, thân thể của nàng sẽ không
chịu nổi!" Vũ Văn Hiên muốn ngăn lại những thị vệ đang kéo Bạch Tiểu
Thố, lại bị Vũ Văn Tinh dùng kiếm ngăn lại.
"Bổn vương phải làm sao, còn chưa tới phiên ngươi tới dạy!" Vũ Văn Tinh
lạnh lùng gác kiếm trên cổ Vũ Văn Hiên, cắn răng nghiến lợi hừ lạnh nói, "Kế tiếp bổn vương phải cùng ngươi tính toán rõ ràng rồi, hoàng huynh?"
"Cửu vương đệ, người đây là tội phản nghịch, rất bất kính!" Vũ Văn Hiên
tức giận nhìn Vũ Văn Tinh chằm chằm, trong mắt ưng lộ ra chút hận ý,
"Trẫm là Hoàng đế, trẫm cũng là hoàng huynh của ngươi, ngươi thật muốn
phản trẫm sao?"
Vũ Văn Hiên nghĩ kỹ lại, hắn và Vũ Văn Tinh những năm gần đây tình huynh đệ rất tốt, không có náo qua chuyện không vui gì. Nhưng kể từ sau khi
khối thiên thạch kia xuất hiện, hắn đối với Vũ Văn Tinh có hoài nghi,
lại còn có chuyện của Tiểu Thố nhi, mới đi tới như ngày hôm nay.
"Là ngươi buộc Bổn vương phản ngươi, hoàng huynh!" Vũ Văn Tinh lạnh nhạt cười lạnh, "Bổn vương từ nhỏ đã không nghĩ tới muốn giành ngôi vị hoàng đế với ngươi, Bổn vương cũng không có hứng thú gì với ngôi vị hoàng đế! Nếu phụ hoàng truyền ngôi vị hoàng đế cho ngươi, đã nói lên ngươi có
thể là một vị hoàng đế tốt. Nhưng ngươi lại luôn ép buộc bổn vương thối
lui, đem Bổn vương dồn đến đường cùng, Bổn vương không thể không phản
ngươi! Nếu bổn vương không phản ngươi...ngươi sớm muộn gì cũng sẽ giết
Bổn vương!"
Hắn không nghĩ tới muốn khởi binh tạo phản, cũng chưa từng nghĩ tới có
một ngày sẽ làm Hoàng đế Phượng Dực quốc, đây đều là Vũ Văn Hiên buộc
hắn làm như thế!
"Cửu vương đệ, đừng kiếm cớ cho dã tâm của ngươi. Trẫm biết ngươi đã sớm có lòng mưu phản, trẫm không diệt trừ ngươi...ngươi sớm muộn gì cũng sẽ giết trẫm! Chuyện hôm nay không phải vừa đúng lúc chứng minh suy nghĩ
của trẫm là đúng sao?" Vũ Văn Hiên cũng cực đoan cười lạnh nói, "Nếu
trẫm đã rơi vào trong tay của ngươi, chắc chắn sẽ chết. Trẫm chết không
sao, chỉ là trẫm cầu xin ngươi bỏ qua cho Tiểu Thố nhi, đối xử tử tế với đứa bé trong bụng của nàng, được không?"
Mình rơi vào trong tay Vũ Văn Tinh, tuyệt đối không có cơ hội sống sót. Hắn không an tâm nhất chính là Tiểu Thố nhi và đứa bé của hắn.
"Bổn vương muốn đối xử với nàng thế nào, ngươi không có quyền hỏi tới,
Vũ Văn Hiên!" Vũ Văn Tinh không thích Vũ Văn Hiên ở trước mặt của hắn
thay Bạch Tiểu Thố cầu cạnh. Nói như vậy, chỉ khiến cho hắn càng thêm
tức giận.
"Bổn vương sẽ không giết ngươi, chỉ nhốt ngươi lại!" Vũ Văn Tinh dùng
giọng nói hung ác nói với Vũ Văn Hiên, đồng thời thu hổi kiếm trên cổ
hắn lại.
"Người tới, nhốt Vũ Văn Hiên vào trong tử tù, dùng xích sắt khóa tứ chi
của hắn, cũng phái trọng binh canh giữ. Nếu ai dám đi cướp tù, giết
không cần hỏi!"
Lần này Vũ Văn Hiên không có bất kỳ phản kháng nào, hắn biết rõ đạo lý
một người chẳng làm nên việc gì, chỉ cần bảo vệ mạng của mình, chuyện gì cũng có thể bàn bạc kỹ hơn.
Một hồi chính biến cứ như vậy lặng yên không một tiếng động kết thúc.
Ngày hôm sau, Vũ Văn Tinh khoác hoàng bào, ngồi ngay ngắn ở trên long ỷ
kim quang xán lạn, không có ai đứng ra phản đối. Tất cả đại thần cũng
cùng nhau quỳ xuống đất, hô vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế.
Hoàng gia là vô tình như thế, người nào có năng lực ngồi lên ngôi vị hoàng đế, vậy hắn chính là thiên hạ đứng đầu.
Hôm nay Vũ Văn Tinh được dân tâm, thay thế Vũ Văn Hiên là hoàn toàn xứng đáng
Một cuộc chính biến cung đình, thương tổn không phải làm tâm của dân chúng, mà là tâm của thái hậu.
Môi hở răng lạnh, Vũ Văn Tinh và Vũ Văn Hiên đều là nhi tử của bà, bà đều không muốn nhìn thấy người nào bị thương.
Tuy nói Vũ Văn Hiên làm rất nhiều chuyện có lỗi với Vũ Văn Tinh, nhưng hắn dù sao cũng là huynh trưởng của Tinh nhi.
Trong triều có không ít đại thần khuyên Tinh nhi giết Hiên nhi, chấm dứt hậu hoạn. Bà lớn tuổi như vậy rồi, không muốn trải qua chuyện đau xót
phải mất con.
Cố Thái hậu đi cầu kiến Vũ Văn Tinh mấy lần, Vũ Văn Tinh đều tránh không gặp, điều này làm Thái hậu hết sức đau lòng.
Thái hậu biết rõ Vũ Văn Tinh vẫn không chịu tha thứ cho mình, chính mình tự đi cầu xin hắn thả Hiên nhi, Tinh nhi nhất định sẽ không nghe.
Aizz. . . . . .
Mỗi ngày Vũ Văn Tinh đều đếm không xuể tấu chương muốn hắn phê duyệt,
hắn căn bản không thời gian đi để ý tới chuyện khác, hoặc là nói hắn cố ý để cho mình loay hoay không có thời gian suy nghĩ đến Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố bị giam ở trong thiên lao ẩm ướt âm u, không có ai đến
thăm nàng, cũng không có ai đến nói chuyện với nàng, những thứ thức ăn
mốc meo kia nàng lại ăn không được, cả người mê man, giống như ngã bệnh.
Vương gia thối đáng chết, quả trứng thối không có lương tâm, nàng nâng
cao bụng lớn như vậy dễ dàng sao? Nếu ghét nàng như vậy, lúc trước vì
cái gì lại muốn thành thân với nàng, tại sao muốn động phòng với nàng,
tại sao muốn nhét đứa bé vào trong bụng của nàng, nhét rồi lại không
cần, rốt cuộc hắn có ý gì chứ!
Bạch Tiểu Thố càng nghĩ càng đau lòng, không khỏi ôm bụng khóc rống lên .
"Vương gia thối, vương gia đáng chết, chàng đi chết đi cho ta. Bắt đầu
từ hôm nay Bạch Tiểu Thố ta không cần chàng nữa, ta muốn hưu phu! Sau
khi bỏ chàng, ta mang theo đứa bé của chàng gả cho người khác, sau đó
tức chết chàng, tức chết chàng. Hừ!"
Bạch Tiểu Thố vừa khóc, vừa hung hăng mắng Vũ Văn Tinh, trên khuôn mặt
nhỏ nhắn tái nhợt đều là nước mắt nước mũi, có vẻ cực kỳ đáng thương.
Giờ phút này, Vũ Văn Tinh đang đứng ở một nơi cách phòng giam Bạch Tiểu
Thố không xa, sau khi nghe Bạch Tiểu Thố chửi mình như vậy, một đôi tay ở trong tay áo rộng nắm thật chặt thành quả đấm, trong mắt phượng như mặc ngọc đều là ý chán ghét khiển trách bản thân mình.
Hắn mê muội mới có thể nghĩ đến nơi này nhìn nàng!
"Hoàng thượng, vương phi đang nói lẫy mà thôi, ngài đừng giận nàng!" Mạc Thanh đứng ở một bên bất đắc dĩ khuyên, "Ngài đối xử với vương phi cũng hơi quá đáng, hôm nay thân thể nàng nặng nề, trong tù không phải là nơi nàng có thể ở, không bằng giam lỏng vương phi ở cung hoàng hậu đi, phái người trông coi nàng là xong."
Hoàng thượng là miệng cứng lòng mềm, trong lòng của hắn rõ ràng còn có
vương phi, lại không chịu thừa nhận chút tình ý này, muốn lặng lẽ đến
xem thử vương phi, nhưng vương phi đang mắng chửi người, trong lòng
hoàng thượng dĩ nhiên là rất không thoải mái.
"Cung hoàng hậu là cho hoàng hậu ở, nàng cũng chỉ là một phạm nhân
thôi!" Vũ Văn Tinh giận dữ cắn răng, không nguyện ý thỏa hiệp.
Nàng đây là gieo gió gặt bão, chẳng oán được ai!
"Hoàng thượng, những thức ăn này có muốn đưa cho vương phi không?" Mạc
Thanh giơ hộp đựng thức ăn trong tay lên, cẩn thận từng li từng tí hỏi.
Vương phi đã một ngày không ăn, những thứ này đều là món nàng thích ăn.
"Không cần, nàng còn có hơi sức mắng chửi người, nói rõ bụng của nàng
vẫn chưa đói!" Vũ Văn Tinh cắn răng hừ lạnh nói, "Đi, Mạc Thanh!"
"Sư phụ thối, người cút đi đâu rồi, tại sao không tới cứu ta...ta hận
người chết đi được!" Bạch Tiểu Thố còn đang mắng chửi người không ngừng, "Nếu như người lập tức xuất hiện trước mặt của ta, ta liền lập tức gả
cho người!"
"Hoàng thượng, hoàng thượng. . . . . ." Vũ Văn Tinh nghe được những lời
này của Bạch Tiểu Thố, bước chân vốn muốn rời đi đột nhiên quẹo lại,
xông về trước cửa phòng giam Bạch Tiểu Thố.
Mạc Thanh thấy vậy, vội vàng chạy đuổi theo, chỉ sợ Vũ Văn Tinh bởi vì tức giận mà làm ra chuyện kích động.
"Bạch Tiểu Thố, nữ nhân lẳng lơ này, ngươi không cần Vũ Văn Hiên rồi
sao?" Đứng ở bên ngoài phòng giam, Vũ Văn Tinh không lựa lời nói, mắng
"Nay Tần mai Sở, ngươi có khác gì nữ tử thanh lâu!"
Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh một thân y phục màu vàng, chỉ có cảm giác ánh mắt của mình rất chua xót, không thấy rõ nam nhân đang mắng trước
mặt nàng.
"Ta muốn gả cho người nào mắc mớ gì đến ngươi, dù sao ngươi cũng không
cần ta và đứa bé, ta cuối cùng cũng phải tìm cha cho đứa bé của ta!"
Sửng sốt một hồi lâu, Bạch Tiểu Thố liều mạng lau khô nước mắt trên mặt, bỉu môi không khách khí phản bác, "Ta nói lần cuối cùng cho ngươi biết, ta và Hiên không có quan hệ, mặc kệ ngươi có tin hay không cũng được.
Bạch Tiểu Thố ta không thẹn với lương tâm, chưa từng làm chuyện gì có
lỗi với ngươi!"
Vương gia thối, hắn mắng chửi người thật khó nghe, mình căn bản không phải loại nữ nhân như hắn nói!
"Bạch Tiểu Thố, trẫm không tin ngươi!" Vũ Văn Tinh tức giận quát khẽ,
"Phi Hoa Ngọc sẽ không tới cứu ngươi, ngươi cũng đừng vọng tưởng gả cho
hắn, ở lại trong tù chờ chết cho trẫm đi!"
Nói xong, Vũ Văn Tinh lãnh khốc vung ống tay áo, nhanh chóng rời đi.
"Vương phi, đây là món người thích ăn, Mạc Thanh đặt nó ở đây, người tự
cầm ăn đi!" Mạc Thanh cũng không có theo Vũ Văn Tinh rời khỏi, mà đặt
hộp thức ăn bên ngoài cửa tù, dặn dò Bạch Tiểu Thố một phen mới rời
khỏi.
"Cám ơn ngươi, Mạc Thanh, chỉ có ngươi đối với ta tốt nhất!" Bạch Tiểu
Thố cho Mạc Thanh một nụ cười rực rỡ, để cho hắn không cần quá lo lắng
cho nàng, nàng không có chuyện gì.
Sau khi Mạc Thanh đi, Bạch Tiểu Thố cố hết sức bò đến cửa tù, mở nắp hộp đựng thức ăn ra, trực tiếp lấy thức ăn bên trong ra ăn.
Nàng có thể bị đói, nhưng đứa bé trong bụng không thể bị đói.
Sau khi Vũ Văn Tinh trở về, không có tâm tư phê duyệt tấu chương nữa, cả trái tim đều ở trên người Bạch Tiểu Thổ, không hiểu mình rốt cuộc nên
xử trí nàng như thế nào mới phải.
Giết nàng và đứa bé trong bụng, hắn không làm được. Nhốt nàng ở trong đại lao cả đời, hắn cũng không làm được.
Trước mắt cũng chỉ có thể tạm thời nhốt nàng ở trong thiên lao, đợi nàng sinh con ra rồi hẵng nói!
Nhưng chưa được mấy ngày, người trong tù bẩm báo nói Bạch Tiểu Thố hôn
mê, giống như là bị nhiễm phong hàn, tình huống vô cùng nghiêm trọng.
Tin tức này truyền đến tai Vũ Văn Tinh, nhất thời làm hắn thất kinh, hắn lập tức sai người mang Bạch Tiểu Thố từ trong lao ra, để thái y của
Thái Y viện chẩn bệnh cho nàng.
Kết quả thái y chẩn bệnh là tà khí vào cơ thể, cần tĩnh dưỡng nhiều,
không thể trở về thiên lao, nếu không đứa nhỏ trong bụng Bạch Tiểu Thố
cũng sẽ có ảnh hưởng.
Vũ Văn Tinh nghe lời thái y nói, do dự nhiều lần mới để cho Bạch Tiểu Thố ở lại cung hoàng hậu.
Ban đêm, Bạch Tiểu Thố phát sốt, một mực nói mê sảng.
"Vương Gia phu quân, không nên hiểu lầm ta. . . . . . Ta và Hiên không
có gì. . . . . ." Bạch Tiểu Thố ngủ rất không yên ổn, một đôi tay nhỏ bé quơ loạn xạ trước người của mình.
Vũ Văn Tinh vẫn ngồi ở bên giường với Bạch Tiểu Thố, thấy dáng vẻ nàng
khó chịu, không đành lòng, chủ động vươn tay để Bạch Tiểu Thố bắt được.
Sau khi Bạch Tiểu Thố bắt được bàn tay Vũ Văn Tinh, chân mày nhíu chặt
rốt cuộc dần dần dãn ra, trong cái miệng nhỏ nhắn phun ra một hơi thật
dài, rốt cuộc ngủ yên ổn.
Vũ Văn Tinh thâm sâu nhìn Bạch Tiểu Thố đã ngủ, sau khi nhẫn nhịn mấy
lần, rốt cuộc không nhịn được đưa ra một bàn tay khác vuốt ve khuôn mặt
nhỏ nhắn ướt đẫm mồ hôi của Bạch Tiểu Thố, gương mặt tuấn tú âm trầm có
biểu tình vô cùng phức tạp.
Con thỏ ngu xuẩn này không phải thích Vũ Văn Hiên sao, vì sao trong lúc ngã bệnh lại kêu tên hắn?
Ngày hôm sau khi Bạch Tiểu Thố tỉnh lại, Vũ Văn Tinh đã không có ở bên
cạnh nàng rồi, ở với nàng là mấy cung nữ quen thuộc ở cung hoàng hậu,
còn có Tiểu Hà đã lâu không gặp.
"Tiểu thư, người cuối cùng đã tỉnh!" Tiểu Hà một bộ dáng cảm ơn trời đất khiến Bạch Tiểu Thố buồn cười, nàng khẽ giật giật thân thể nặng nề, cảm giác nhẹ nhõm không ít.
"Tiểu Hà, tại sao ta lại ở cung hoàng hậu rồi hả?" Bạch Tiểu Thố ý bảo Tiểu Hà dìu nàng dậy từ trên giường, hí mắt kỳ quái hỏi.
Chẳng lẽ là Vương Gia phu nhân làm sao?
"Tiểu Hà cũng không biết, Tiểu Hà được Mạc tổng quản phái tới nơi này
chăm sóc tiểu thư, tiểu thư cũng đã ở chỗ này." Tiểu Hà lắc đầu một cái, cái gì cũng không biết.
"Được rồi, ta không hỏi ngươi vấn đề này nữa!" Bạch Tiểu Thố ném cho
Tiểu Hà một cái liếc mắt, "Khoảng thời gian ta không có ở trong vương
phủ, đến tột cùng vương phủ đã xảy ra chuyện gì, ngươi có thể nói cho ta không?"
Trong hoàng cung, tất cả mọi người đều không nói cho nàng, nàng hỏi Tiểu Hà - người biết chuyện này.
"Tiểu thư, người ở đây nói cái gì đó, ngươi chưa bao giờ rời khỏi vương
phủ mà!" Tiểu Hà không hiểu mà lắc lắc đầu, "Trước khi người vào cung
làm phi tử hoàng thượng, người vẫn luôn ở trong vương phủ."
Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố cảm thấy chuyện này càng ngày càng cổ quái.
Mình rõ ràng bị sư phụ thối bắt cóc đến Ô Quốc, Tiểu Hà lại nói nàng
chưa từng rời khỏi vương phủ, đây không phải là tự mâu thuẫn rồi sao?
"Tiểu Hà, ngươi xác định ta thật sự không hề rời khỏi vương phủ sao?" Bạch Tiểu Thố không tin hỏi lại một lần nữa.
Điều này sao có thể. Nàng không có phân thân đâu!
"Thật mà, tiểu thư, người chưa bao giờ rời khỏi vương phủ, Vương Gia hắn cũng ở trong vương phủ bắt được người và hoàng thượng vụng trộm...."
Tiếp đó, Tiểu Hà nói chuyện mình biết cho Bạch Tiểu Thố.
Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe xong, hoàn toàn tiến vào trạng thái trầm tư.
Nếu theo Tiểu Hà nói, hình như chỉ có một loại khả năng, có một nữ nhân
giống nàng như đúc, trong khoảng thời gian nàng không ở vương phủ, giả
mạo nàng, vụng trộm với Hiên, cố ý để Vương Gia phu quân hiểu lầm nàng
là nữ nhân lẳng lơ, còn làm Vương Gia phu quân và Hiên trở mặt thành
thù. Càng về sau, liền biến thành cục diện như hôm nay.
Như vậy, nữ nhân giống nàng như đúc không phải chính là Bạch Tiểu Thố chân chính sao, nàng ta làm vậy có mục đích gì?
Trong đầu Bạch Tiểu Thố một mảnh hỗn độn, hoàn toàn không tìm ra đầu mối.
"Tiểu Hà, ngươi đỡ ta đi ra bên ngoài một chuyến, trong lòng ta khó
chịu, muốn đi ra ngoài hóng gió một chút." Bạch Tiểu Thố vô lực, chống
trán của mình, khó chịu không ngừng nói với Tiểu Hà.
Chuyện này không phải đơn giản như vậy, phía sau hình như có một âm mưu lớn tồn tại.
"Tiểu thư, hoàng thượng giống như đã phân phó, không cho người đi ra
cung hoàng hậu một bước." Tiểu Hà bị làm khó, quỳ gối bên giường hẹp,
nhỏ giọng nói với Bạch Tiểu Thố, "Người cũng đừng làm khó nô tỳ."
"Được rồi, ta không ra, nằm được chưa!" Bạch Tiểu Thố bất mãn hừ lạnh một tiếng, từ từ nằm ngang ở trên giường.
Vương gia thối đó muốn giam lỏng nàng liền giam lỏng nàng đi, nàng cũng không phải là chưa bị người giam lỏng qua!
Liên tiếp mấy ngày, Bạch Tiểu Thố cũng không có nhìn thấy Vũ Văn Tinh,
vẫn luôn là Tiểu Hà bồi bên cạnh nàng, cho tới nửa đêm hôm nay, Bạch
Tiểu Thố đang ngủ mơ mơ màng màng, đột nhiên có ai đang sờ bụng của
nàng, nàng bị sợ đến lập tức kinh hãi tỉnh lại.
"Vương Gia phu quân, ngươi muốn làm gì?" Vẻ mặt Bạch Tiểu Thố đề phòng
nhìn chằm chằm sắc mặt âm trầm của Vũ Văn Tinh, dùng đôi tay che bụng
của mình thật chặt, "Chàng đừng làm bậy, đả thương đứa bé trong bụng ta, ta sẽ hận chàng cả đời!"
Vũ Văn Tinh cũng không nói lời nào, mà là dùng một đôi mắt phượng như
mặc ngọc lạnh lùng nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thố, trừng đến tóc gáy Bạch
Tiểu Thố cũng dựng đứng lên.
Bạch Tiểu Thố cố gắng lui thân thể về phía sau co lại, trong đôi mắt thật to tràn đầy bất lực và sợ hãi.
Vương Gia phu quân nhìn qua tinh thần rất không bình thường, chẳng lẽ hắn thật sự hạ độc thủ với đứa bé trong bụng của nàng sao?
Vũ Văn Tinh từng bước ép sát, mắt phượng như mặc ngọc từ từ hiện ra màu
đỏ thẫm, bàn tay lạnh lẽo lần nữa dùng sức đặt lên bụng Bạch Tiểu Thố,
không chút lưu tình thi triển nội lực.
Hắn không cần nghiệt chủng này!