Editor: Hoàng Dung
Bụng bởi vì Vũ Văn Tinh dùng sức mà từ từ mà trở nên đau nhức, Bạch Tiểu Thố liều mạng muốn đẩy bàn tay của Vũ Văn Tinh ra, nhưng lại làm không
được, lưu lại nước mắt nóng bỏng.
"Vương Gia phu quân, chàng không thể làm như vậy, đứa bé trong bụng ta
là của chàng. . . . . ." Bạch Tiểu Thố sợ hãi hô to trong ánh mắt bất
lực .
Đừng tàn nhẫn như vậy có được hay không? Nếu đứa bé trong bụng nàng mà
hiểu cha nó đối xử với nó như vậy, nhất định sẽ rất đau lòng .
"Bạch Tiểu Thố, trẫm cho ngươi một cơ hội ở lại bên cạnh trẫm, chỉ cần
ngươi không cần nghiệt chủng trong bụng!" Vũ Văn Tinh lãnh giọng mở
miệng, bên trong mắt phượng như mặc ngọc không có chút dịu dàng
Những ngày qua hắn nghĩ tới nghĩ lui, cũng dứt bỏ không được Bạch Tiểu
Thố, hắn vẫn muốn con thỏ ngu xuẩn này ở lại bên cạnh mình, nhưng đứa
nhỏ trong bụng nàng phải biến mất!
"Ta không đồng ý yêu cầu không có nhân tính như vậy!" Bạch Tiểu Thố đau đến cắn răng, một miệng bác bỏ đề nghị của Vũ Văn Tinh.
Nàng rất muốn ở lại bên cạnh hắn, nhưng phải hy sinh mạng sống đứa bé của mình ở lại bên cạnh hắn, nàng thà rằng không muốn!
"Cái này cũng không do ngươi có đồng ý hay không!" Vũ Văn Tinh không
chịu thỏa hiệp chút nào, tâm tình không vui mà nói giọng hung ác "Ngươi
đừng nghĩ cãi lệnh của trẫm!"
Quyết định của hắn không được ý kiến, lưu lại con hoang của Vũ Văn Hiên là một mối họa!
Bạch Tiểu Thố cảm giác mình giảng đạo lý với Vũ Văn Tinh nữa cũng là làm việc mất công, bởi vì hắn căn bản sẽ không nghe lời của mình!
Mà nàng cũng sẽ không để cho đứa bé chết thảm trong tay cha nó, nàng cũng không muốn ở trong hoàng cung rách nát này!
Bạch Tiểu Thố chịu đựng đau đớn, cố hết sức nâng nửa người trên của mình lên, khom lưng cắn một cái ở trên mu bàn tay của Vũ Văn Tinh.
Vũ Văn Tinh bị đau, nội lực tan rã, rất nhanh đẩy Bạch Tiểu Thố ra.
Bạch Tiểu Thố khổ sở nằm ở trên giường, bên khóe miệng chảy xuống một vết máu đỏ tươi, bụng đau như xoắn lại.
"Vương Gia phu quân, ta hận ngươi, ta cũng không bao giờ muốn yêu ngươi
nữa!" Hai mắt nhắm lại, Bạch Tiểu Thố không ngừng rơi lệ, dáng vẻ đau
lòng tuyệt vọng làm cho người ta nhìn rất không chịu được.
Vốn là lần này nàng trở lại muốn nói cho hắn biết, nàng yêu hắn, nguyện ý cả đời hầu ở bên cạnh hắn, làm nương tử của hắn. Nhưng hắn lại ác tâm
tuyệt tình như vậy, ngay cả đứa bé của mình cũng muốn giết, nàng không
thể ở cùng một chỗ với người như vậy được nữa!
"Bạch Tiểu Thố, trước kia trẫm thích ngươi, nhưng ngươi lại phản bội
trẫm. Giờ phút này trẫm đối với ngươi chỉ có hận cùng chán ghét, nếu như ngươi không chịu diệt trừ nghiệt chủng trong bụng ngươi, ngươi đừng mơ
tưởng trở lại bên cạnh trẫm!" Vũ Văn Tinh tức giận tột cùng, lời nói
ngoan tuyệt phun ra từ môi mỏng phi sắc, càng tổn thương trái tim Bạch
Tiểu Thố hơn.
"Ngươi yên tâm đi, ta sẽ không trở lại bên cạnh ngươi đâu. Đợi ngày nào
đó sư phụ thối tới tìm ta, ta liền đi hành tẩu giang hồ với hắn, đời này ta cũng không muốn gặp lại tên vương gia khốn kiếp như ngươi nữa!" Bạch Tiểu Thố nhắm mắt lại, cũng nói ra lời nói tuyệt tình như vậy nữa.
Ai cũng đều đã nói lời nói ngoan độc, nàng cũng sẽ nói, thậm chí so với hắn còn nói ác tuyệt hơn!
"Hừ, chờ Phi Hoa Ngọc có thể từ trong hoàng cung này cứu ngươi ra ngoài
rồi hãy nói!" Vũ Văn Tinh thống hận Bạch Tiểu Thố nói tới Phi Hoa Ngọc,
lúc này giận dữ phất tay áo rời khỏi cung hoàng hậu.
Sau khi Vũ Văn Tinh đi, bụng Bạch Tiểu Thố càng trở nên đau đớn, hạ thân còn có chất lỏng ẩm ướt nhớp nhúa đang chảy ra ngoài.
"Tiểu Hà, Tiểu Hà. . . . . ." Bạch Tiểu Thố đau đến kêu to.
Nàng giống như muốn sinh, vậy phải làm sao bây giờ?
"Tiểu thư, chuyện gì?" Ngủ ở phòng ngoài, Tiểu Hà nghe được tiếng kêu
gào khổ sở của Bạch Tiểu Thố, lập tức bị dọa đến từ trên giường lăn ra , lăn một vòng chạy tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố.
"Tiểu Hà, ngươi có biết đỡ đẻ không?" Bạch Tiểu Thố dùng sức kéo lại tay Tiểu Hà, kêu thảm thiết khẩn cấp hỏi.
"Tiểu thư, ta không biết!" Tiểu Hà cũng gấp đến khóc.
Nàng còn là hoàng hoa đại khuê nữ chưa từng thành thân, làm sao có thể biết đỡ đẻ!
"Tiểu Hà. . . . . . Giúp ta tìm bà mụ , nhanh lên một chút!" Bạch Tiểu
Thố chỉ có thể đem toàn bộ hi vọng đè ở trên người của Tiểu Hà, được ăn
cả ngã về không rồi.
Nàng không muốn làm cho đứa bé của mình chết từ trong trứng nước!
"Được, tiểu thư người chờ, ta đi tìm Mạc tổng quản nghĩ biện pháp!" Tiểu Hà cũng không dám có nửa điểm do dự, lập tức chạy đi tìm Mạc Thanh.
"Mạc tổng quản, van cầu ngươi cứu cứu tiểu thư nhà ta, nàng muốn sinh. . . . . ." Tiểu Hà lảo đảo đụng mở cửa phòng ngủ của Mạc Thanh, bùm một
tiếng quỳ rạp xuống trước giường của hắn, khổ sở cầu khẩn nói.
"Tiểu Hà, ngươi trước có chuyện thì từ từ nói!" Mạc Thanh bị tiếng khóc
của Tiểu Hà đánh thức, xuống giường, đỡ Tiểu Hà đang khóc sướt mướt từ
trên mặt đất đứng lên, ôn hòa hỏi rõ nguyên nhân.
"Đừng nóng vội, ta lập tức tìm bà mụ đến cho vương phi!" Mạc Thanh vừa mặc y phục, vừa sải bước đi ra khỏi phòng ngủ của mình.
Mà Tiểu Hà giống như một cái đuôi nhỏ, lặng lẽ đi sát theo phía sau Mạc Thanh.
Những thái y kia không chịu nghe Mạc Thanh ra lệnh, Bạch Tiểu Thố là một phạm nhân, bọn họ sao dám tùy tiện đi đỡ đẻ giúp nàng? Không sợ mất đầu của mình à!
Cuối cùng, Mạc Thanh tìm ở ngoài cung suốt đêm, tìm được một bà mụ rất có kinh nghiệm dẫn tới trong cung hoàng hậu.
"Tiểu Hà, ta không muốn sinh, thật là đau. . . . . ." Trong cung hoàng
hậu không ngừng truyền ra tiếng kêu thảm thiết thê lương, đứt quãng của
Bạch Tiểu Thố đến tận bình minh.
Đột nhiên, một tiếng khóc vang dội của trẻ con phá vỡ đêm tối yên tĩnh, ngày từ từ sáng.
"Vương phi như thế nào rồi?" Nhìn thấy Tiểu Hà bưng thau nước tràn đầy
máu ra ngoài, Mạc Thanh ở ngoài cửa rất lo lắng, tiến lên hỏi.
"Mạc tổng quản, vương phi thuận lợi sanh hạ một đôi Long Phượng Thai,
đứa bé đều rất đáng yêu!" Tiểu Hà thật cao hứng nói cho Mạc Thanh tin
tức tốt này, "Bé trai lớn lên giống Vương Gia, bé gái lớn lên giống tiểu thư!"
Mạc Thanh nghe xong, cuối cùng là yên tâm.
Nếu vương phi xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn, hắn làm sao giao phó với hoàng thượng đây!
Sau khi Vũ Văn Tinh hạ triều, biết Bạch Tiểu Thố sinh con, hắn không có
vui vẻ chút nào, ngược lại bị một cỗ ghen ghét nồng đậm bao trùm, tâm
tình không tốt.
Cố tình lúc này Thái hậu lại truyền hắn đi cung thái hậu, tâm tình Vũ
Văn Tinh càng thêm lo lắng, không cam không nguyện đi cung Thái hậu.
"Ai gia nghe nói Bạch Tiểu Thố sinh được một đôi Long Phượng Thai, đó là hoàng tôn của ai gia, ngươi có thể đừng giết hai đứa bé này không, Tinh nhi?" Thái hậu dùng ánh mắt khẩn cầu nhìn Vũ Văn Tinh, hi vọng hắn có
thể bỏ qua cho đứa bé của Vũ Văn Hiên.
"Đây là chuyện của trẫm, không cần mẫu hậu người quá mức quan tâm!" Vũ Văn Tinh nghiêng mặt, lạnh lùng nói với thái hậu.
"Aizz, ai gia biết trong lòng ngươi không thoải mái. Tuổi ngươi cũng
không nhỏ, hôm nay lại làm Hoàng đế, hậu cung không có một người phi tử
nào, những đại thần kia sẽ có ý kiến, ngươi cũng nên có con cháu rồi,
Tinh nhi!" Thái hậu bất đắc dĩ rù rì nói, trên mặt mũi già nua tràn đầy
đau thương, "Nơi này của mẫu hậu có Lạc Hà không tệ, trước vì ngươi cản
một mũi tên, đã cứu mạng của ngươi, ngươi để cho Lạc Hà đi qua hầu hạ
ngươi đi, phong nàng làm phi tử, chận miệng những đại thần kia, đợi ngày nào đó ngươi gặp được cô gái mình thích, ngươi hãy thành thân."
Vũ Văn Tinh lẳng lặng nghe Thái hậu nói, bàn tay nắm thành quả đấm giấu trong tay áo vẫn không buông ra.
Qua một hồi lâu, Vũ Văn Tinh nhẹ nhàng gật đầu, ngầm đồng ý yêu cầu của thái hậu.
Nếu con thỏ ngu xuẩn kia phản bội hắn, không chịu ở lại bên cạnh hắn, vì sao hắn không thể có nữ nhân khác!
Vài ngày sau, tin tức Vũ Văn Tinh phong Lạc Hà làm phi giống như một cơn gió thổi vào tai Bạch Tiểu Thố, nét mặt nàng lúc ấy không có bất kì
biểu tính gì, chỉ là sửng sốt một lúc, nói một câu rất tốt, thật đáng
mừng.
Ở một bên, Tiểu Hà cũng không biết nên an ủi Bạch Tiểu Thố cái gì, nhìn
nụ cười của tiểu thư nhà mình so với khóc còn khó coi hơn, trong lòng
của Tiểu Hà khó chịu nói không nên lời.
Vương Gia thật là không có lương tâm, làm Hoàng đế liền bắt đầu tam cung lục viện, tiểu thư nhà các nàng thật quá đáng thương!
Bạch Tiểu Thố không muốn quản Vũ Văn Tinh như thế nào, giờ khắc này ở trong mắt của nàng chỉ có con nàng là quan trọng nhất.
Nàng thật không nghĩ tới mình sẽ sinh ra một đôi Long Phượng Thai đáng yêu, một trai một gái, vừa đúng ghép thành một chữ tốt.
Nếu tên khốn Vương Gia kia không cần bảo bối đáng yêu này, như vậy để bảo bối theo họ của nàng đi!
Bé trai gọi là Bạch Tiểu Long, bé gái gọi Bạch Tiểu Phượng, một đôi long phượng!
Sau Vũ Văn Tinh sắc phong Lạc Hà làm phi tử, cũng không có ngủ lại trong cung Lạc Hà đêm nào, cũng không có triệu Lạc Hà đi thị tẩm.
Vũ Văn Tinh cũng chỉ là nhất thời tức giận mới làm như vậy, chờ hắn tỉnh táo lại, hắn liền hối hận.