Phi Hoa Ngọc từ từ hạ thấp đầu xuống, hai tay vỗ ‘bốp bốp’ hai tiếng,
một bóng dáng yêu kiều bình tĩnh đi từ cửa vào. Người này rõ ràng là
Bạch Tiểu Thố.
"Ngươi. . . . . ." Vũ Văn Tinh kinh ngạc, ánh mắt nghi ngờ vẫn nhìn chằm vào cái bụng của Bạch Tiểu Thố, nghĩ mãi cũng không lý giải được.
Rõ ràng con thỏ ngu xuẩn này đã sinh con rồi cơ mà, vì sao nàng ta còn phải giả dạng bụng bầu trước mặt hắn nữa?
"Cửu vương gia, đã lâu không gặp!" Bạch Tiểu Thố cúi người hành lễ với
Vũ Văn Tinh, khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn hết sức lạnh nhạt.
"Tiểu Thố nhi, mau nói cho hoàng thượng, ngươi là ai." Phi Hoa Ngọc chỉ
đứng một bên lạnh lùng cười, trong con ngươi dài nhỏ chứa đầy ánh sáng
sắc lạnh.
"Cửu vương gia, ta là Bạch Tiểu Thố. Trước kia ta đã từng trị bệnh cho
ngài nhưng không cẩn thận lại trị thành hư, hại ngài không thể nhúc
nhích!" Bạch Tiểu Thố mỉm cười nhìn Vũ Văn Tinh đang trợn to hai mắt,
tiếp tục nói, "Bạch Tiểu Thố mà sau này ngài bắt được không phải là ta,
người thành thân với ngài cũng không phải là ta, chẳng qua chỉ là một
người thay thế giống ta như đúc thôi. Có điều Bạch Tiểu Thố bị ngài bắt
gian tại vương phủ là ta, người trở thành phi tử của Hiên cũng là ta.
Bạch Tiểu Thố dạo gần đây lại không phải là ta, mà là nàng, đứa bé trong bụng nàng cũng không phải là của Hiên, mà là của ngài, đứa nhỏ trong
bụng ta mới là của Hiên!"
Nghe vậy, Vũ Văn Tinh kinh hãi, hối hận vì chính mình đã hiểu lầm Bạch
Tiểu Thố, không tin lời nói thật của nàng, thậm chí hắn còn muốn giết cả giọt máu của mình!
Hắn thật đáng chết!
"Phi Hoa Ngọc, tất cả đều do một tay ngươi an bài phải không?" Vũ Văn
Tinh đè nén sự đau lòng, ngồi thẳng lên, từ từ đứng lên từ trên giường,
đi từng bước một về phía Phi Hoa Ngọc, mắt phượng như ngọc đen chứa đầy
lạnh lùng, "Nếu như không phải ngươi, trẫm sẽ không biết con thỏ ngu
xuẩn kia. Ngươi lợi dụng nàng để từng bước một tiếp cận trẫm, bởi vì
ngươi muốn báo thù!"
"Không sai." Không ngoài dự đoán, Phi Hoa Ngọc rất thẳn thắn thừa nhận,
"Tiểu Thố nhi đang đứng trước mặt ngươi mới đúng là đồ đệ thật sự của
Phi Hoa Ngọc ta. Về người kia, là do ta là dùng Vu Cổ thuật triệu hồi
nàng từ một thời không khác đến. Ta lợi dụng nàng đơn thuần, dùng mọi
cách quấn lấy nàng, không để cho nàng không nhận thức người sư phụ ta
đây. Hơn nữa, ta còn lợi dụng nàng vào ở trong vương phủ của ngươi, làm
một chút chuyện bí mật. Gần như tất cả chuyện bất lợi của ngươi đều do
ta âm thầm làm, khơi lên hiềm khích giữa ngươi và Vũ Văn Hiên, để cho
huynh đệ các ngươi tương tàn, sau đó ta làm ngư ông đắc lợi! Chuyện mẫu
hậu ngươi đã làm, ta không thể nào tha thứ cho bà ta được, nhất định
phải khiến bà ta trả một cái giá đắt nhất!"
Mẫu thân của Vũ Văn Tinh hại hắn không có tình thương của mẫu hậu, không làm đệ đệ hồi tỉnh được, làm sao hắn có thể quên được mối thù khắc cốt
ghi tâm này!
"Trẫm biết chuyện mẫu hậu đã làm năm đó với các ngươi rất quá đáng,
nhưng nếu ngươi muốn có ngôi vị hoàng đế này, trẫm có thể cho ngươi, chỉ cầu ngươi đừng làm tổn thương mẫu hậu trẫm!" Vũ Văn Tinh nói một cách
nghiêm túc, không hề có bất kỳ ý lừa gạt nào.
Ngôi vị hoàng đế này vốn là của Phi Hoa Ngọc. Nếu mẫu hậu không làm
chuyện kia, hắn cũng sẽ không có quái bệnh đêm đêm không thể ngủ được.
"Hừ, chẳng lẽ ngươi không hận bà ta sao?" Phi Hoa Ngọc cười lạnh, "Là do bà ta hại ngươi bị mẫu hậu ta nguyền rủa, mà ngươi mấy năm nay vì
chuyện này một mực oán hận bà ta, vì sao còn phải cầu cạnh cho mẫu hậu
ngươi trước mặt ta chứ?"
Muốn hắn bỏ qua cho lão thái bà ác độc đó? Đó là chuyện không thể nào!
Hắn nhất định phải để bà ta nếm thử một chút xem cảm giác mất đi đứa con trai ruột có tư vị gì!
"Cho dù bà ấy có gây ra nhiều sai lầm hơn nữa thì bà vẫn là mẫu hậu –
người đã sinh ra và nuôi nấng ta!" Vũ Văn Tinh vô cùng kiên định nói,
"Nếu như ngươi muốn báo thù, liền hướng về trẫm, đừng làm khó những
người vô tội kia!"
Phi Hoa Ngọc muốn chẳng phải là những thứ vốn thuộc về hắn sao?
Vậy hắn tặng ngôi vị hoàng đế lại cho hắn, đồng thời trả lại toàn bộ thiên hạ cho hắn!
"Vũ Văn Tinh, ngươi quá tự phụ rồi!" Sự hận ý trên gương mặt yêu nghiệt
của Phi Hoa Ngọc không thể xóa nhòa, "Ta sẽ không bỏ qua cho mẫu hậu
ngươi, cũng sẽ không bỏ qua cho ngươi và Vũ Văn Hiên, càng sẽ không
buông tha cho Tiểu Thố nhi. Ta muốn Tiểu Thố nhi gả cho ta, ngươi chắc
chắn sẽ hối hận vì chuyện đã làm trước đây! Đừng tưởng rằng ngươi nhường lại ngôi vị hoàng đế cho ta thì có thể khiến ta quên đi thù hận, sẽ
không báo thù vì mẫu hậu ta! Ta cho ngươi biết, thiên hạ này ta không
hiếm lạ gì, cái ta muốn chính là phá hủy cả nhà Vũ Văn các ngươi"
Tiểu Thố nhi đã đi rồi, việc hắn đang làm nàng sẽ không biết, mà hắn cũng sẽ không để cho nàng biết!
"Con thỏ ngu xuẩn kia vẫn còn ở cung hoàng hậu, bằng sức của một mình
ngươi muốn mang nàng đi căn bản là không thể!" Vũ Văn Tinh đối với lần
này vô cùng tin tưởng, tin tưởng với lớp thị vệ trùng điệp, Phi Hoa Ngọc muốn mang Bạch Tiểu Thố đi không thể nghi ngờ là chuyện mơ mộng hão
huyền.
"Ngươi xác định Tiểu Thố nhi vẫn còn ở cung hoàng hậu ngoan ngoãn đợi
ư?" Phi Hoa Ngọc cười khẩy tràn đầy tự tin, đi đến trước mặt Vũ Văn
Tinh, cùng hắn lạnh lùng giằng co, "Trước khi ta bước vào tẩm cung của
ngươi, ta đã bí mật mang Tiểu Thố nhi ra khỏi cung rồi, từ nay về sau
ngươi cũng sẽ không bao giờ gặp lại được nàng nữa!"
Mà hắn, sẽ mang Tiểu Thố nhi cao chạy xa bay, đển Vũ Văn Tinh trước khi chết cũng sẽ không được gặp Tiểu Thố nhi một lần cuối!
"Ngươi gạt trẫm!" Nghe vậy, Vũ Văn Tinh hoảng hốt, một cảm giác mất mát to lớn dường như khiến hắn lảo đảo muốn ngã.
Hắn dùng lực bắt lấy vạt áo Phi Hoa Ngọc, điên cuồng hét lên tựa như kêu gào, "Ngươi mang con thỏ ngu xuẩn kia đi đâu rồi, mau nói cho trẫm
biết!"
Không, đây không phải là sự thật, con thỏ ngu xuẩn kia sẽ không rời bỏ hắn!
"Ta lừa ngươi làm gì?" Phi Hoa Ngọc cũng dùng sức hất thân thể Vũ Văn
Tinh ra, lần nữa cười lạnh nói, "Tiểu Thố nhi bị ngươi làm tổn thương
sâu sắc, vì sao không thể theo ta đi được!"
Vũ Văn Tinh, ngươi không khỏi quá tự phụ rồi chứ? Tiểu Thố nhi thích
ngươi, nhưng nàng cũng rất thất vọng đối với ngươi, vì sao không thể bỏ
đi!
"Ngươi mau trả lại con thỏ ngu xuẩn trả lại cho trẫm!" Vũ Văn Tinh giận
dữ muốn xông lên phía trước đánh Phi Hoa Ngọc, nhưng mới đi được vài
bước, hắn lại đột nhiên ngã quỵ, cả người mềm nhũn, ngực rất đau.
Phi Hoa Ngọc lạnh lùng nhìn bộ dáng của Vũ Văn Tinh, không chút đồng tình, trong lòng còn vô cùng sảng khoái.
Phi Hoa Ngọc đã nói với Vũ Văn Tinh rằng Vũ Văn Tinh hắn bị trúng độc, vì sao hắn không chiu tin lời mình nói nhỉ?
Loại độc chất này khi càng tức giận, sẽ phát tác càng nhanh. Nếu Vũ Văn
Tinh thường xuyên như thế, không tới ba năm, hắn chết là điều không thể
nghi ngờ!
"Ngươi thật sự hạ độc trên kiếm sao?" Vũ Văn Tinh lảo đảo từ trên đất
đứng lên, mắt phượng như ngọc đen hung tợn trừng Phi Hoa Ngọc, hét lớn,
"Tên tiểu nhân hèn hạ này, trẫm sẽ không bỏ qua ngươi!"
Hắn trúng độc không sao, nhưng Phi Hoa Ngọc phải trả con thỏ ngu xuẩn lại cho hắn!
"Với tình trạng này của ngươi, thì ngươi có thể làm gì được ta?" Phi Hoa Ngọc dùng một tay mà có thể đẩy ngã Vũ Văn Tinh, ý cười lạnh khinh miệt vẫn hiện lên trên khuôn mặt yêu nghiệt mê người kia "Đừng mơ mông hão
huyền nữa, lo mà điều chỉnh cảm xúc của ngươi cho thật tốt đi, có lẽ
ngươi còn có thể sống lâu thêm hai năm nữa đó!"
Mà hắn thì rất nguyện ý để Vũ Văn Tinh lâm vào trong hối hận và khổ sở
vô biên, để cho hắn nếm cho hết cái gì gọi là tư vị ‘sống không bằng
chết’!
Nói xong, Phi Hoa Ngọc không bao giờ muốn quay lại chỗ này nữa, chỉ muốn mang theo Bạch Tiểu Thố lập tức rời khỏi đây.
"Người đâu, bắt Phi Hoa Ngọc lại!" Vũ Văn Tinh thấy Phi Hoa Ngọc muốn
chạy trốn, lập tức dùng hết hơi sức toàn thân hô gọi thị vệ canh giữ bên ngoài.
Không thể thả Phi Hoa Ngọc đi được! Nếu Phi Hoa Ngọc trốn, hắn sẽ vĩnh viễn không biết được con thỏ ngu xuẩn kia ở nơi nào!
Vũ Văn Tinh chịu đựng cảm giác đau đớn khi bị độc phát, khó khăn bò từ dưới đất dậy, lảo đảo đuổi theo.
Nhưng khi ra đến ngoài, chỉ có một đám thị vệ miệng phun máu tươi ngổn
ngang ngã trên đất, còn Phi Hoa Ngọc đã sớm không thấy bóng dáng đâu cả.
"Sư phụ, người muốn đi giết Hiên sao?" Bạch Tiểu Thố đỡ cái bụng lớn,
khó khăn đuổi theo bước chân Phi Hoa Ngọc. Nàng dùng sức kéo một cánh
tay của hắn lại, không để hắn tiếp tục đi về phía trước.
Nàng vốn thích sư phụ, thề ngoài hắn ra thì sẽ không gả cho ai, nhưng
Hiên lại xuất hiện, rồi nàng từ từ thích hắn - người nam nhân đối với
nàng rất tốt rất dịu dàng. Nàng không hy vọng hắn sẽ chết dưới tay của
chính sư phụ mình.
"Tiểu Thố nhi, ngươi không nỡ để hắn chết sao?" Phi Hoa Ngọc dừng lại,
xoay đầu lạnh lùng nhìn Bạch Tiểu Thố chăm chú, khóe miệng gợi lên ý
cười lạnh châm chọc, "Thích hắn, không thích vi sư?"
Nam nhân của Vũ Văn gia, kẻ nào cũng đều đáng chết!
"Không phải vậy đâu, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố không dám nói thật, sợ Phi
Hoa Ngọc tức giận, sẽ thật sự giết Vũ Văn Hiên, "Trong bụng ta còn đứa
bé của hắn, người không thể để đứa bé này vừa sinh ra đã không có cha
được!"
Gần đây tính tình sư phụ đại biến, càng ngày càng trở nên thích giết chóc.
"Đã như vậy, vi sư chuẩn bị một chén thuốc xảy thai cho ngươi, ngươi
không cần đứa bé này cũng được!" Phi Hoa Ngọc cực kỳ lãnh khốc vô tình
nói, trong bóng tối thanh kiếm trên tay lóe lên ánh sáng lạnh đến khiếp
người, "Không có đứa bé này, về sau ngươi vẫn có thể lập gia đình, vi sư cũng không muốn làm khó dễ ngươi. Nói gì đi nữa, ngươi là đồ đệ của vi
sư, vi sư sẽ không mất hết nhân tính, ngay cả đồ đệ của mình cũng giết!"
Làm xong chuyện hắn cần làm, hắn sẽ để đồ đệ của mình trở về Bạch gia, để cả nhà sư huynh sư tỷ bọn họ đoàn tụ.
"Sư phụ, đứa bé trong bụng ta lớn như vậy rồi, một chén thuốc xảy thai
đã không còn tác dụng nữa!" Bạch Tiểu Thố là đồ đệ của Phi Hoa Ngọc, tất nhiên là hiểu được y lý của sư phụ mình. Nàng mở to đôi mắt đỏ hoe,
khẩn thiết cầu khẩn Phi Hoa Ngọc, "Sư phụ, ta chưa bao giờ cầu xin người điều gì, coi như vì đứa nhỏ trong bụng ta suy nghĩ một chút, người hãy
giơ cao đánh khẽ bỏ qua cho Hiên được không?"
Nàng không thể nhìn Hiên chết trước mặt nàng được! Nói không chừng nàng cũng sẽ cùng hắn chết chung!
"Tiểu Thố nhi, ngươi đừng cầu xin vi sư nữa, nếu không, ngay cả ngươi vi sư cũng giết!" Phi Hoa Ngọc tức giận hất cánh tay đang kéo hắn của Bạch Tiểu Thố ra, cũng không quản Bạch Tiểu Thố ngã nhào trên mặt đất, bụng
đau đớn như thế nào, hắn vẫn bình thản mà tăng nhanh tốc độ đi của mình, tay nắm chặt thanh kiếm sát nhân kia, đến tử lao giải quyết Vũ Văn
Hiên.
Người hắn hận nhất là Vũ Văn Tinh chứ không phải Vũ Văn Hiên, cho nên
hắn sẽ để Vũ Văn Hiên chết một cách thoải mái, còn Vũ Văn Tinh phải chịu hết thảy mọi khổ sở, sau đó mới từ từ chết đi!
Trong tử lao âm u ẩm ướt, cửa sổ cũng không có, ngay cả một tia sáng nhỏ của ánh trăng cũng không rọi được vào nơi này.
Vũ Văn Hiên bị giam ở đây, tứ chi bị khóa, xích sắt rất dài được cố định chắc chắn trong tường đá. Do Vũ Văn Hiên nhiều ngày chưa tiếp xúc với
ánh mặt trời mà sắc mặt hắn có vẻ cực kỳ tái nhợt.
"Vũ Văn Hiên!" Phi Hoa Ngọc giết sạch cai tù bên ngoài, dùng kiếm bổ
khóa cửa ra, đá văng cửa tù, nghênh ngang đi vào, hướng về phía Vũ Văn
Hiên cực kỳ yếu đuối quát to một tiếng.
Hoàng đế Phượng Dực quốc đã từng phong quang vô hạn nay lại rơi vào tình cảnh bi thảm như vậy, thật là đáng thương!
"Ngươi là. . . . . ." Vũ Văn Hiên nâng đôi mắt chim ưng mất hồn lên nhìn về phía Phi Hoa Ngọc - toàn thân áo đen trước mắt mình. Hắn không rõ
người này tới giết của hắn, hay là tới cứu hắn.
Những ngày qua hắn vẫn bị giam ở chỗ này, khiến hắn vô cùng khó chịu!
Hắn là một Hoàng đế, khi nào lại phải chịu hình thức đối xử tệ đến mức này!
"Ta là sư phụ của Tiểu Thố nhi." Phi Hoa Ngọc đến gần Vũ Văn Hiên, con
ngươi dài nhỏ híp lại, nồng nặc sát khí, "Tối nay, ta không chỉ mang
Tiểu Thố nhi đến thăm ngươi, mà ta còn muốn giết chết ngươi nữa!"
Vũ Văn Hiên, ngươi muốn trách thì nên trách mẫu hậu ngươi. Là chính mẫu hậu ngươi đã khiến ngươi phải chết trong tay ta!
"Con thỏ nhỏ?" Vũ Văn Hiên nghe vậy, đôi mắt chim ưng hẹp dài bỗng nhiên sáng lên, vội vàng nhìn phía sau lưng Phi Hoa Ngọc nhưng lại không nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đâu cả, "Nàng đâu rồi?"
"Ngươi đừng vội, rất nhanh thôi ngươi sẽ được thấy nàng!" Phi Hoa Ngọc
cười lạnh, lập tức cao giọng hướng về nơi Bạch Tiểu Thố ngã hô, " Tiểu
Thố nhi, ngươi còn không qua đây nhìn hắn lần cuối là vi sư động thủ
đó!"
Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe thấy tiếng Phi Hoa Ngọc hô, không để ý đến
bụng đau đớn, miễn cưỡng bò dậy, nhanh chóng chạy đến tử lao nhốt Vũ Văn Hiên, trên váy dài màu hồng dường như có vết máu.
"Sư phụ, ta cầu xin người, đừng giết hắn, ta sẽ dẫn hắn đi thật xa, để
cho người không bao giờ nhìn thấy hắn nữa được không?" Bạch Tiểu Thố thở hồng hộc chạy tới trước mặt Vũ Văn Hiên, dùng thân thể của mình chắn
trước mặt Phi Hoa Ngọc.
Nàng rơi lệ, khẩn thiết cầu xin sư phụ mình thêm lần nữa.
Đừng giết Hiên mà, nàng đã không thể không có hắn rồi!
"Con thỏ nhỏ, đừng khóc!" Vũ Văn Hiên thấy Bạch Tiểu Thố dùng thân che
chở cho mình thì rất cảm động, nhưng cũng rất đau lòng khi thấy nàng
khóc.
Con thỏ nhỏ, trước khi trẫm chết có thể thấy nàng, như vậy trẫm chết cũng không hối tiếc.
"Hiên, ta không muốn chàng chết, con của chúng ta còn chưa chào đời mà.
Không phải chàng muốn xem xem con chúng ta lớn lên sẽ giống ai sao?"
Bạch Tiểu Thố từ từ xoay người sang chỗ khác, khổ sở không dứt ôm lấy
thân thể gầy đi không ít của Vũ Văn Hiên, khóc nức nở .
Vì sao sư phụ phải độc ác như vậy, nhất định phải dồn Hiên vào chỗ chết!
"Con thỏ nhỏ, đừng khóc,thấy nàng khóc, tim trẫm sẽ đau!" Vũ Văn Hiên
dịu dàng an ủi Bạch Tiểu Thố đang khóc không ngừng. Hắn cau mày, ưng mâu không hề chớp nhìn chằm chằm vào Phi Hoa Ngọc, "Vì sao ngươi muốn giết
trẫm? Trẫm với ngươi lại không thù không oán!"
Hắn thật sự không
có chút ân oán nào với sư phụ của con thỏ nhỏ, tối nay là lần gặp mặt đầu tiên giữa bọn họ.
"Trẫm?" Phi Hoa Ngọc lạnh lùng hừ một tiếng, "Ngươi đã sớm không còn là
hoàng đế của Phượng Dực quốc nữa rồi, còn tự xưng trẫm, thật là quá buồn cười!"
Một tên tử tù, làm sao còn có thể tự xưng ‘trẫm’!
"Trẫm chính là Hoàng đế, cho dù bị Vũ Văn Tinh nhốt vào cái nhà lao chết tiệt này thì trẫm vẫn là ‘trẫm’!" Vũ Văn Hiên vô cũng tức giận đối với
sự khiêu khích vô cớ của Phi Hoa Ngọc. Hắn lạnh lùng nghiêm nghị nói với Phi Hoa Ngọc, " Vì sao ngươi muốn giết trẫm?"
Hắn không biết giữa bọn họ có loại thù hận gì mà phải giết hắn mới có thể giải hận!
"Lại nói, ngôi vị hoàng đế này là ta nhường cho ngươi, ngươi không nhớ
sao, Hiên hoàng huynh? Khi còn bé ngươi cũng bị ta bắt nạt không ít đi!" Phi Hoa Ngọc ác liệt cười lạnh, "Ta nhớ bộ dạng ‘xinh xắn’ của ngươi
khi tức giận, tựa như một đứa bé gái vậy, luôn không để ý tới ta. Khi đó ta rất ghét ngươi, ta là thái tử, ngươi lại xem thường ta, ta rất tức
giận, cho nên hàng ngày đều bắt nạt ngươi, chế giễu ngươi. Mỗi lần bị ta bắt nạt là y rằng ngươi chạy tới trước mặt mẹ ngươi cáo trạng ta, nói
ta xấu! Những thứ này ngươi đều không nhớ à?"
Chuyện khi còn bé nhưng với hắn vẫn như ký ức mới mẻ, trọn đời không quên!
"Ngươi là hắn, ngươi là hắn!" Vũ Văn Hiên hồi tưởng lại. Tên thái tử
hoành hành ngang ngược trong trí nhớ rất khó để liên tưởng với Phi Hoa
Ngọc trước mắt này.
"Đúng, ta chính là hắn, Ngọc vương đệ của ngươi - một người thường xuyên thích bắt nạt ngươi!" Phi Hoa Ngọc cười như không cười nhìn Vũ Văn
Hiên. Trong nháy mắt hắn kéo Bạch Tiểu Thố đang cản trở ra, đặt thanh
kiếm lạnh buốt lên cổ Vũ Văn Hiên, "Bây giờ ngươi đã biết vì sao ta muốn giết ngươi rồi chứ?"
Mối thù giết mẹ không đội trời chung, hắn tuyệt sẽ không nhân từ nương tay!
Vũ Văn Hiên nghe xong, gương mặt tuấn tú tái nhợt thay đổi vài lần, cuối cùng rốt cuộc cũng bình thường trở lại.
Chuyện năm đó hắn cũng không là đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết có một
ngày mẫu hậu nói với hắn rằng hắn có thể lên làm thái tử, thái tử trước
kia đã bị phụ hoàng phế, hơn nữa trong cung lại xảy ra một vụ hỏa hoạn,
thiêu chết Ngọc vương đệ của hắn và phế hậu.
Không ngờ Ngọc vương đệ năm đó không những không có chết, mà còn trở về báo thù!
"Sư phụ, không. . .đừng giết Hiên!" Bạch Tiểu Thố bụng đau khó nhịn,
nhưng vẫn cố gắng bò đến bên chân Phi Hoa Ngọc, kéo ống quần hắn khổ sở
cầu khẩn.
Nàng rất rõ cá tính của sư phụ. Một khi chuyện mà sư phụ đã quyết định,
thì khả năng thay đổi là rất ít, nhưng nàng vẫn muốn cố gắng khuyên sư
phụ để giữ lại tính mạng cho Hiên. "Tiểu Thố nhi, ngươi thật là không
ngoan, vi sư không phải đã nói với ngươi, vi sư sẽ không bỏ qua hắn
sao?" Bạch Tiểu Thố liên tục ngăn trở khiến Phi Hoa Ngọc hết sức tức
giận, hung hăng đá văng nàng ra, thanh kiếm trong tay không chút do dự
đâm vào ngực Vũ Văn Hiên, từ từ đâm vào, cho đến khi đâm xuyên qua ngực.
"Vũ Văn Hiên, ngươi đi xuống địa phủ gặp phụ hoàng chúng ta đi. Nếu
ngươi thật sự có gặp ông ta, thì hãy hỏi lão nhân gia một tiếng ‘có khỏe hay không’ thay ta!" Phi Hoa Ngọc nhanh chóng rút thanh kiếm từ trong
Vũ Văn Hiên ra, vẻ mặt lãnh khốc, tà nịnh.
"Hiên. . . . . ." Bạch Tiểu Thố kêu lên thảm thiết, nằm rạp xuống, đưa
tay ôm lấy Vũ Văn Hiên đã ngã xuống, trong mắt to lộ ra sự bi thương
tuyệt vọng.
Sư phụ quá độc ác, thật sự muốn tính mạng của Hiên!
"Con thỏ nhỏ. . . . . . Đừng khóc. . . . . ." Vũ Văn Hiên hơi thở mong
manh nói. Hắn dùng hết chút sức lực cuối cùng của mình nắm thật chặt tay Bạch Tiểu Thố, trên gương mặt tuấn tú tái nhợt không chút máu xuất hiện nụ cười mỉm, "Sau khi trẫm chết. . . . . . nàng hãy mang theo đứa bé. . . . . . tìm. . . . . . một người trong sạch gả đi. . . . . . trẫm thực
lòng xin lỗi nàng. . . . . ."
"Không, ta sẽ không gả cho ai cả!" Bạch Tiểu Thố vô cùng đau đớn ôm Vũ
Văn Hiên khóc lớn, nhưng cũng không thể cứu được tính mạng của hắn. Dưới đôi mắt ngập nước của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Hiên từ từ ngừng thở.
"Hiên!" Bạch Tiểu Thố nằm trên thân thể lạnh lẽo của Vũ Văn Hiên đau
lòng khóc nức nở, mà Phi Hoa Ngọc đứng một bên nhìn, thì chỉ một mực
cười lạnh.
Vũ Văn Hiên và Vũ Văn Tinh đã đoạt đi hai người con gái quan trọng nhất
đối với Phi Hoa Ngọc hắn. Kể ra Phi Hoa Ngọc cũng là một người đáng
thương!
"Tiểu Thố nhi, vi sư cho Vũ Văn Hiên chết toàn thây, ngươi hãy mang hắn
đi đi" Phi Hoa Ngọc nâng kiếm chặt đứt bốn cái khóa xích sắt trói Vũ Văn Hiên, sau đó cầm kiếm bước ra khỏi nhà lao, một đi không quay đầu lại.