Hoàng cung rất lớn, người cũng rất nhiều, nhưng đối với Bạch Tiểu Thố mà nói, đây là một loại hành hạ .
Tại sao lại nói là ‘hành hạ ’, chính là bởi vì trong hoàng cung không có ai chơi với nàng, đi tới đâu cũng đều có một đám cung nữ thái giám đi
theo, đây quả thực là hành hạ mà.
Vũ Văn Hiên cưng chiều Bạch
Tiểu Thố như bảo bối, nhưng nàng không muốn làm một con sủng vật bị
người nhốt nuôi trong chuồng đâu.
Vừa mới bắt đầu, Bạch Tiểu Thố còn cảm thấy rất mới lạ, tràn đầy sự tò mò vô tận đối với một hoàng
cung to như vậy, nhưng chờ cho sự mới mẻ này đi qua, nàng đã cảm thấy
hoàng cung là một nơi buồn chết người, nhàm chán, không có chút thú vị
nào.
Nàng suy nghĩ một chút, vẫn là ở trong vương phủ tiêu diêu tự tại thích hơn.
Còn nữa, nữ nhân ở đây thật đáng sợ, mỗi người nhìn thấy nàng đều giống như muốn ăn tươi nuốt sống nàng vậy, ngay cả vị hoàng hậu kia cũng không
thân thiện với nàng.
Ai, hoàng cung, thật nhàm chán!
"Đứng lại, nơi này là địa bàn của bản Điện Hạ, khi nào thì đến phiên ngươi đi vào?" Bạch Tiểu Thố tùy ý đi loạn, thế nhưng lại đi vào Đông cung của
Vũ Văn Địch, khiến hắn vừa mới đi ra khỏi cửa chính Đông cung đã không
vui quát lớn.
Không ngờ con thỏ kia lại là nha đầu xấu xa này biến thành, sớm biết như thế, ngày đó hắn liền giết nàng, chấm dứt hậu hoạn!
Mấy ngày hôm nay mẫu hậu không vui vẻ đều là do nha đầu xấu xa này gây ra,
phụ hoàng mê luyến nha đầu này, nàng ta thật đáng chết!
"Không
tiến vào cũng không đi vào, cháu hung dữ cái gì mà hung dữ?" Bạch Tiểu
Thố cũng rất không vui trợn mắt nhìn Vũ Văn Địch một cái, quệt miệng,
kéo làn váy sải bước thật dài đi ra phía cửa chính Đông cung, trong đôi
mắt to tròn tràn đầy sự không phục.
Cháu Thái tử thật hung dữ, nàng mới không cần chơi đùa với hắn!
"Nha đầu thối, ngươi đứng lại cho bản Điện Hạ, bản Điện Hạ cho phép ngươi đi lúc nào hả?" Vũ Văn Địch thấy Bạch Tiểu Thố sảng khoái quay đầu rời đi, trong lòng lại không thoải mái, vội đuổi lên phía trước ngăn cản đường
đi của nàng, chau mày không vui nói.
"Cháu thái tử, cháu muốn thế nào?" Đến lúc này thì Bạch Tiểu Thố cũng phát hỏa, hai tay chống nạnh
một cách hung ác, hung thần ác sát rống to: "Đừng cố tình gây sự như một đứa con nít thế được không? Con nít cũng không ngây thơ như thế."
Tiểu hài đồng (thiếu niên) mười sáu mười bảy tuổi là ấu trĩ nhất!
"Nha đầu thối, ngươi tự đâm đầu vào chỗ chết sao?" Bị Bạch Tiểu Thố nói như
thế, gương mặt ngây thơ của Vũ Văn Địch lập tức đen thui, hung hăng nắm
bả vai Bạch Tiểu Thố giận dữ hét, "Ngươi mới ấu trĩ, nha đầu thối!"
"Buông tay, cái tên tiểu tử thối này!" Bạch Tiểu Thố là một người không thích
chịu thua, nếu Vũ Văn Địch khiến cho nàng đau, nàng cũng muốn cho đối
phương cảm thấy không dễ chịu.
Lúc này, Bạch Tiểu Thố rất chua
ngoa kéo tóc giả đội ở trên đầu Vũ Văn Địch xuống, hết sức tức giận kéo
lỗ tai của hắn để tính sổ.
Tểu tử thối đáng chết, ngươi không muốn sống rồi !
Vũ Văn Địch đau đến kêu “Ui da. . .”, cũng xuống tay bắt đầu phản công.
Nha đầu thối đáng chết, không ngờ ngươi quả thực lợi hại như vậy!
Hai người kẻ túm, người kéo ở cửa chính Đông Cung, không ai nhường ai, làm
cho những cung nữ thái giám đi qua chứng kiến phải bật cười.
"Cứu mạng với, cháu Thái tử giết người!" Vũ Văn Địch dù sao cũng là người
tập võ, Bạch Tiểu Thố không phải đối thủ của hắn, hai người hỗn chiến
đến gần cuối, hai tay Vũ Văn Địch rất ác liệt làm nhiều việc cùng lúc
dùng sức nắm phần thịt phình lên ở gò má của Bạch Tiểu Thố, đau đến mức
nàng phải sử dụng đòn sát thủ: ‘thét chói tai’.
Tểu tử thối đáng chết, không biết là phải thương hương tiếc ngọc à, nàng thật sự rất đau!
"Nha đầu thối, ngươi cứ việc kêu đi, cho dù ngươi kêu đến rách cổ họng, cũng không có ai tới cứu ngươi đâu!" Vũ Văn Địch dương dương tự đắc nhướn
lông mày lên, gương mặt ngây thơ vặn vẹo thành một đoàn, nói: "Ngươi mê
hoặc phụ hoàng của ta làm cái gì, có phải Cửu vương thúc bảo ngươi làm
như thế không?"
Trong lòng Vũ Văn Địch không thoải mái, hắn có
chỗ nào không tốt, Bạch Tiểu Thố vì sao chỉ thích Cửu vương thúc và phụ
hoàng hắn, tại sao bản thân hắn lại bị nàng chê?
" Tểu tử thối,
buông tay! Ta nghe không hiểu ngươi đang nói cái gì!" Bạch Tiểu Thố dùng hết sức bú sữa mẹ mới tránh thoát được ma chưởng của Vũ Văn Địch, lộ ra khuôn mặt tức giận đỏ ửng, cắn răng nổi giận mắng, "Người điên này, ta
không để ý đến ngươi, Hừ!"
Nói xong, Bạch Tiểu Thố đạp bước chân nặng nề đi ra khỏi Đông cung, bởi vì quá mức tức giận mà lao thẳng về phía trước .
"Bạch Tiểu Thố, vì sao lần nào ngươi cũng đều đâm vào người Bổn vương thế!"
Cũng đang bởi vì như thế, Bạch Tiểu Thố đụng thẳng vào một Vũ Văn Tinh
đang tiến cung, mắt to nhất thời trừng mắt nhỏ.
Sự tức giận đã đè nén mấy ngày nay của Vũ Văn Tinh khi nhìn thấy Bạch Tiểu Thố đã muốn
bộc phát toàn bộ, nhanh như gió giữ lấy một cánh tay của nàng lại, muốn
mở miệng mắng to, nhưng khi nhìn thấy vết nhéo đỏ ửng trên mặt nàng, đột nhiên ngừng lại, sự tức giận ngập trời biến thành một câu nói vô cùng
cứng ngắc.
"Ai làm?"
Có hoàng huynh che chở cho nàng, còn ai dám làm nàng bị thương!
"Vương Gia phu quân, hu hu. . . . . ." Bạch Tiểu Thố mấy ngày rồi không nhìn
thấy Vũ Văn Tinh, hôm nay gặp mặt, phát hiện mình cực kỳ nhớ hắn.
Mặc dù giọng của Vũ Văn Tinh rất cứng rắn, nhưng Bạch Tiểu Thố vẫn cảm thấy đó là quan tâm nàng.
Bạch Tiểu Thố uất ức nhào đầu vào trong ngực Vũ Văn Tinh, cái đầu nhỏ cọ cọ
trong ngực vị Vương gia nào đó, đặc biệt nịnh nọt mà nói, "Vương Gia phu quân, hoàng cung này chơi không vui, chàng dẫn ta trở về đi!"
Hoàng đế đại thúc đối với nàng vô cùng tốt, nhưng nàng không có quen ở hoàng
cung, cái tên Vương gia biến thái này mặc dù đối với nàng rất hung dữ,
nhưng vào lúc mấu chốt vẫn rất quan tâm nàng.
Nàng hình như có chút thích hắn, tuy chỉ có một chút như vậy thôi. . . . .