"Ngươi. . . . . . Tại
sao lại. . . . . ." Trong nháy mắt, Vũ Văn Hiên vô cùng kinh ngạc trừng
mắt nhìn Bạch Tiểu Thố đã biến thành hình người, không biết là mình xuất hiện ảo giác, hay là nguyện vọng mình thuận miệng nói ra liền được thực hiện.
"Hoàng thượng!" Bạch Tiểu Thố cúi đầu nhìn thân thể trần
như nhộng của mình, không thể khống chế được đỏ mặt lên, không để ý đến
sự kinh ngạc của Vũ Văn Hiên, luống cuống tay chân nhanh nhẩu khẽ quấn
chăn gấm màu vàng sáng lên người của mình, con mắt trợn to xấu hổ nhìn
Vũ Văn Hiên, cái miệng nhỏ nhắn mềm mại, giọng ngập ngừng nói, "Thật ra
thì ta cũng không biết chuyện gì xảy ra. . . . . ."
Nàng cũng thấy rất kỳ quái, không phải chỉ là hôn một cái thôi sao, tại sao nàng lại biến thành hình người rồi?
Chẳng lẽ là, chỉ cần là nam nhân hôn một cái nàng liền thay đổi thành thỏ,
lại bị nam nhân hôn một cái nữa nàng lại biến thành người?
Đây là lời nói quá vô căn cứ?
"Con thỏ nhỏ, nàng thật đáng yêu!" Một hồi lâu, Vũ Văn Hiên từ trong cơn
chấn kinh hồi hồn lại, yêu thương vuốt cái đầu nhỏ của Bạch Tiểu Thố,
mang theo ngàn vạn nhu tình mở miệng, "Nàng có thể đồng ý làm phi tử
của trẫm, trẫm bảo đảm về sau chỉ chuyên sủng một mình nàng!"
Rất lâu rồi hắn không gặp được nữ tử nào có thể làm hắn trở về lúc tuổi trẻ phơi phới, người trước mắt này, trong mắt nàng đều là ngây thơ đơn
thuần, khiến cho hắn rất muốn chiếm cứ lấy làm của riêng.
"Ta
không muốn làm phi tử, làm phi tử chơi không vui!" Bạch Tiểu Thố nghe
vậy, lắc đầu như đánh trống bỏi, cái miệng nhỏ nhắn không tình nguyện
chu lên, "Ta không muốn đánh lộn cùng với nhiều nữ nhân như vậy, ta đánh không lại họ!"
Phi tử ở hậu cung tranh thủ tình cảm có rất
nhiều đáng sợ, những ví dụ về nhiều cảnh đổ máu trong phim cổ trang nàng cũng không phải là chưa xem qua, mặc dù nàng rất thích Hoàng đế đại
thúc, nhưng nàng cũng có nguyên tắc, nam nhân có quá nhiều nữ nhân, nàng không muốn!
"Ha ha. . . . . ." Vũ Văn Hiên không ngờ Bạch Tiểu
Thố sẽ nói ra những lời thú vị như vậy, tâm trạng lại trở nên vui vẻ một chút, ngón tay thon dài rất nhẹ nhàng trượt lên gò má mềm mại của Bạch
Tiểu Thố, đôi ưng mâu (đôi mắt của chim ưng) dài hẹp kia mơ hồ lộ ra một tia hấp dẫn, "Nếu con thỏ nhỏ nàng không muốn làm phi tử của trẫm, trẫm cũng không miễn cưỡng. . . . . .nhưng nàng nguyện ý làm bằng hữu của
trẫm chứ?"
Tâm tư của đế Vương người thường không cách nào đoán được, huống chi là đầu óc đơn thuần, qua loa của Bạch Tiểu Thố đây.
"Được, con người của Hoàng thượng ngài thật tốt, ta thích ngài nhất!" Bạch
Tiểu Thố rất chân chó nở một nụ cười ngọt ngào, trong đôi mắt thật to
có ý tứ cầu tình người khác, "Ngài. . . . . . Ngài có thể gọi người cầm
cho ta một bộ y phục để mặc vào hay không, ta. . . . . . không có y phục mặc. . . . . ."
A. . . . . . ngượng chết đi được!
"Có gì
không thể?" Thật sự nét mặt Bạch Tiểu Thố quá động lòng người, Vũ Văn
Hiên không nhịn được ôm nàng đang núp ở trong chăn thật chặt vào trong
ngực của mình, nhẹ chạm vào cái mũi thanh tú của nàng cười một cách
không đàng hoàng, nói, "Người đâu, thay trẫm đi lấy một bộ tẩm y (quần
áo ngủ) của nữ tử lại đây ."
Người đáng yêu như vậy, hắn không muốn trả lại cho Cửu vương đệ đâu. (nói đùa, không trả, ta lấy cái gì edit tiếp, hả?)
Cái gọi là tẩm y, chính là y phục mà lúc phi tử thị tẩm thì mặc vào, vật
liệu may mặc lại gần như trong suốt, nửa mập nửa mờ, khiến người khác có những tưởng tượng . . . . .
Sau khi Bạch Tiểu Thố mặc y phục như thế vào, cảm thấy cả người không được tự nhiên, nơi này kéo một chút,
nơi kia kéo một chút, thật là mắc cỡ, những vị trí quan trọng làm thế
nào cũng không che giấu được.
Nếu như loại y phục này ở hiện đại, nhất định là bộ đồ ngủ đàn ông rất thích!
"Con thỏ nhỏ, không thích sao?" Ưng mâu của Vũ Văn Hiên híp lại, giọng nói
khàn đục rõ ràng là đã động tình, đậm đà như rượu ngon thượng đẳng được ủ trăm năm, tản mát ra mùi rượu mê người.
Nữ tử đáng yêu, da trắng nõn nà, dáng người uyển chuyển, hắn hận không được một ngụm nuốt lấy nàng!
"Không phải. . . . . . Chỉ là có chút không quen mà thôi!" Khuôn mặt nhỏ nhắn
của Bạch Tiểu Thố đỏ bừng, đôi tay nhỏ bé vô cùng rối rắm kéo y phục
trên người mình, khàn khàn than thở, không phải biết làm sao.
Ăn mặc mà để lộ ra như vậy, nàng cảm thấy thật là mắc cỡ!
"Con thỏ nhỏ. . . . . ." Vẻ mặt Bạch Tiểu Thố xấu hổ giống như một con thỏ
hốt hoảng gấp gáp muốn trốn chạy, làm Vũ Văn Hiên không nhịn được hứng
khởi muốn bắt được ý nghĩ của nàng.
Bàn tay to nam tính từ từ đặt lên bả vai gầy yếu của Bạch Tiểu Thố, khóe miệng Vũ Văn Hiên nhếch lên, nở một nụ cười nhộn nhạo đến phong hoa tuyệt đại.
Cái miệng trắng nõn nà nhỏ nhắn như vậy, không biết nếu hôn có bao nhiêu ngọt ngào đây!
Khuôn mặt tuấn mỹ nam tính ác ý đến gần Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Hiên bá đạo nắm được cằm nhỏ nàng, giọng nói khàn khàn, thả ra ma mị hiệu lực nhất,
"Con thỏ nhỏ, mặc kệ nàng có nguyện ý làm phi tử của trẫm hay không,
nhưng tối nay trẫm nhất định muốn nàng trở thành nữ nhân của trẫm, toàn
bộ là của riêng trẫm!"
Bạch Tiểu Thố bị dọa phát sợ, trong đầu nhỏ bé rối loạn không biết nên phản ứng như thế nào.
Sau khi cái miệng nhỏ nhắn của nàng bị môi mỏng của Vũ Văn Hiên mạnh mạnh
mẽ mẽ chặn lại, nàng hậu tri hậu giác phát ra một tiếng kháng nghị mơ
hồ.
Nàng không muốn trở thành nữ nhân của người nào cả, nàng phải trở về, không nên ở chỗ này rước lấy nợ hoa đào. . . . . .
Vũ Văn Hiên động tình hôn cái miệng nhỏ nhắn Bạch Tiểu Thố thật ngọt ngào, chỉ tiếc tiệc vui chóng tàn, không cần đến thời gian một giây, Bạch
Tiểu Thố bi thống lại biến lại thành thỏ, tẩm y trắng như tuyết chảy
xuống trên người của Vũ Văn Hiên, mà bản thân nàng thì bị Vũ Văn Hiên ôm ở trong tay, một người một thỏ miệng đối miệng tiếp xúc thân mật.
"Con thỏ nhỏ, nàng. . . . . . Thật làm cho trẫm dở khóc dở cười!" Nhìn Bạch
Tiểu Thố lại biến thành thỏ, gương mặt tuấn tú của Vũ Văn Hiên tối sầm
mất một nửa, có vẻ không hài lòng mà đặt Bạch Tiểu Thố lên long sàng,
thất bại rù rì nói.
Hắn vốn muốn hoàn thành chuyện tốt, nhưng
làm sao đoán được kiểu kết quả này, thử nghĩ xem, hắn đường đường là một Hoàng đế, từ khi nào muốn một nữ nhân lại khó khăn đến như vậy!
Nhưng hắn có thể làm gì một con thỏ đây?
Không có cách nào mà. . . . . .