"Vương Gia, trà
ngài uống là trà lạnh từ đêm hôm qua!" Mạc Thanh nhìn Vũ Văn Tinh giận
xanh cả mặt có chút lo lắng, nhất thời không biết nói cái gì cho phải.
Vương Gia từ trong cung trở về liền trở nên là lạ, về phần ‘lạ’ kia, hắn cũng không nói ra được là gì, chỉ cảm thấy giờ phút này Vương Gia rất tức
giận.
"Phốc", nghe Mạc Thanh nói như thế, sắc mặt Vũ Văn Tinh tái xanh phun tất cả nước trà vừa uống ra, đôi mắt phượng như ngọc đen bắn
ra ánh mắt sắc lạnh, u ám.
"Sao không đổi nước trà này đi, người
làm trong vương phủ đều lười biếng hết sao?" Vũ Văn Tinh nặng nề ném ly
trà lên bàn, tâm tình cực kém quát lên đầy giận dữ, "Cút, tất cả đều cút ra ngoài cho Bổn vương!"
Mạc Thanh thấy dáng vẻ giận dữ này của Vũ Văn Tinh, cũng không dám nhiều lời nữa, lập tức dẫn hạ nhân lui ra ngoài.
Ai, tối nay Vương Gia kinh khủng quá, không biết là ai có bản lĩnh chọc Vương Gia tức giận đến như vậy!
Mạc Thanh không biết người chọc Vương Gia nhà bọn họ hành động nóng nảy lớn như vậy chính là Vương phi nhà mình, nếu không thì người nào có bản
lĩnh trong khoảnh khắc khiến một tòa núi băng biến thành núi lửa hoạt
động, liên tục phun trào ra tức giận nồng nặc.
Nguyên nhân gây
ra sự việc là như vậy, tại bữa tiệc trong hoàng cung, Bạch Tiểu Thố dựa
vào trên người Vũ Văn Hiên lấy lòng khoe mẽ, khiến cho long tâm của
Hoàng đế cực kỳ vui vẻ, quyết ý giữ nàng lại làm sủng vật bên người,
việc này khiến Vũ Văn Tinh rất bực bội, hơn thế còn là vô cùng bực bội,
căm tức.
Hắn cũng không phải là không căn cứ vào đạo lý mà cùng
Vũ Văn Hiên bảo hộ quyền lợi của mình, nhưng Vũ Văn Hiên nói chỉ là mượn Bạch Tiểu Thố dùng một chút, sớm hay muộn cũng sẽ trả cho hắn, một câu
nói này đã hoàn toàn chặn lại miệng của Vũ Văn Tinh, để cho hắn không
còn lý do nào để đòi Bạch Tiểu Thố về.
Con thỏ ngu xuẩn đáng
chết, chết tiệt, tại sao hắn phải tức giận như vậy, hôm nay nàng ta ở
lại bên người hoàng huynh, theo lý hắn nên vui mừng mới đúng, rốt cuộc
hắn đã quăng bỏ được cái đồ tiểu yêu tinh chuyên gây phiền toái, rắc
rối, nhưng hắn nhìn thấy Bạch Tiểu Thố dính lên người hoàng huynh của
mình như vậy, trong lòng của hắn vì sao cứ không thoải mái chứ?
Đúng, là rất không thoải mái, giống như bị hoàng huynh đoạt đi vật của mình,
tâm tình hết sức không cam lòng, không phục, thậm chí còn có một chút
như ghen tỵ!
Vũ Văn Tinh ngồi ngay ngắn trên ghế thủ tọa, sắc mặt đen như mực, trong lòng ngổn ngang cảm xúc, không đến nửa khắc (khoảng
5,7 phút), bàn tay nắm chặt thành nắm đấm, đột nhiên buông lỏng ra, vỗ
một chưởng lên bàn, cái bàn lập tức dường như không chịu nổi, chia năm
xẻ bảy.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi chờ đó cho Bổn vương!" Trong đại
sảnh đầy mảnh vụn, giọng nói nghiến răng nghiến lợi của Vũ Văn Tinh còn
văng vẳng bên tai.
Mà Bạch Tiểu Thố hồn nhiên không biết ‘được’
Vũ Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi nhớ thương, lúc này đang lăn lộn trên giường rồng của hoàng đế tràn đầy vui vẻ.
Giường ngủ của hoàng đế quả là không giống bình thường, thật to, thật mềm, thật thoải mái!
Bạch Tiểu Thố vui vẻ từ đầu này lăn đến đầu kia, lại từ đầu kia lăn lại đầu này, có lẽ chơi đùa rất sung sướng.
"Cẩn thận, cái con thỏ nhỏ bướng bỉnh này, không sợ lăn xuống long sàng
(giường rồng) của trẫm rồi té đau à!" Vũ Văn Hiên kịp thời tiếp được
Bạch Tiểu Thố bởi vì quá mức hả hê quên đắc ý mà lăn thân thể xuống
giường, trên khuôn mặt tuấn tú mang theo nụ cười dung túng .
Chỉ biết nói con thỏ nhỏ này thật đáng yêu, rất lâu rồi hắn không có vui vẻ như vậy!
"Hì hì, có hoàng thượng ở đây, ta té không đau!" Bạch Tiểu Thố lập tức nịnh hót trưng ra một cái nụ cười, lỗ tai thỏ thật dài đắc ý dựng thẳng,
theo bản năng dùng hai cái móng vuốt lay mở vạt áo của Vũ Văn Hiên ra,
hấp ta hấp tấp chui vào.
Ừ, thật thoải mái, lồng ngực của
Hoàng đế đại thúc ấm hơn lồng ngực của tên Vương Gia biến thái kia
nhiều, còn có một mùi hương dễ ngửi, xem ra tối nay có thể ngủ ngon một
giấc rồi.
Sở dĩ Bạch Tiểu Thố sẽ nói như vậy là bởi vì đêm đến Vũ Văn Tinh ngủ không được yên giấc, cũng khiến nàng ngủ không được ngon,
mỗi ngày đều thiếu ngủ nghiêm trọng, nhưng lại không thể kháng nghị với
hắn, nàng không có lá gan đó.
Nhưng tối nay lại khác, nàng
thoát khỏi lồng ngực của Vũ Văn Tinh, tên Vương Gia biến thái kia, tìm
đến cái ôm dịu dàng trong lồng ngực của Hoàng đế đại thúc, loại cảm giác đó phải nói là như từ địa ngục lập tức lên tới thiên đường, thật hạnh
phúc!
"Ha ha. . . . . . Con thỏ nhỏ này cũng thật biết tìm ổ, lại dùng ngực của trẫm làm thành cái ổ thỏ của ngươi?" Vũ Văn Hiên bị Bạch
Tiểu Thố cử chỉ nhanh chóng chọc cho vui vẻ cười to, "Ngực của trẫm chỉ
có các cung tần phi tử nằm qua, còn chưa có một con thỏ nào làm ổ!"
"Hoàng thượng, ngài có bao nhiêu vị phi tử vậy?" Bạch Tiểu Thố một chút sức
chống cự cũng không có đối với nụ cười của Vũ Văn Hiên, giữ lại nước
miếng đại phát hoa si (giống kiểu nhìn say đắm ý ạ).
Ngoại hình của Hoàng đế đại thúc như vậy, nhất định là có rất nhiều phi tử cùng hắn ngủ chung rồi!
"Con thỏ nhỏ, trẫm có thể lý giải ngươi đang ghen với phi tử của trẫm
không?" Lúc này, Vũ Văn Hiên đã cười đến chảy nước mắt, để cung nữ hầu
hạ cởi áo khoác, chỉ mặc chiếc áo trong thật mỏng ôm Bạch Tiểu Thố lên
giường rồng.
Tối nay, hắn không muốn thị tẩm bất kỳ vị phi tử nào, chỉ muốn cùng ở chung một chỗ với con thỏ khả ái này.
"Ta đâu có đâu!" Bạch Tiểu Thố không phục chu cái miệng nhỏ, "Trong số các ở phi tử Hậu cung, mới không có người đáng yêu như ta !"
Không
phải nàng khoe khoang, nhưng nàng người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, xe thấy xe đều muốn chở cô gái đáng yêu xinh đẹp, Bạch Tiểu Thố này!
Mặc dù bi thống vì bị biến thành thỏ, nàng vẫn muốn trâng tráo nói một câu, nàng dù là con thỏ, cũng là bé thỏ đáng yêu! (cho phép ta nghỉ edit
trong 5 phút, đi lượm da gà da vịt rơi đầy đất cái!!!!!)
"Ha ha
ha. . . . . ." Vũ Văn Hiên cười rất lớn tiếng, kìm lòng không được ôm
Bạch Tiểu Thố trong ngực ra ngoài, cúi đầu nhẹ nhàng dùng môi mỏng lướt
nhẹ một chút lên cánh môi Bạch Tiểu Thố, nói thầm, "Nếu như ngươi có thể biến thành một tiểu mỹ nhân, thật là tốt biết bao!"