Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 74: Chương 74: Ngàn dặm cứu phu






Vũ Văn Tinh tỉnh lại, trên người trúng tên hắn cũng không để ở trong mắt, mà là lập tức truy xét xem ai là nội ứng của nước láng giềng.

Suy nghĩ đến cuối cùng, Vũ Văn Tinh phát hiện ba người không thấy đều khả nghi.

Đêm qua lúc quân đội nước láng giềng tiến vào Trọng Khuyết Quan, ba người này đều không có ở trong Trọng Khuyết Quan.

Vũ Văn Địch, Bạch Tiểu Thố, Phi Hoa Ngọc!

Trong mắt phượng như mặc ngọc của Vũ Văn Tinh bắn ra một tia sát khí lạnh lẽo, Mạc Thanh luôn theo hầu ở bên cạnh, nhìn thấy thế cũng kinh hồn bạt vía.

Vương Gia đang hoài nghi vương phi là gian tế của nước láng giềng, nhưng nếu vương phi thật sự là gian tế của nước láng giềng, vậy vương gia nhà bọn họ nhất định sẽ vô cùng đau lòng.

"Mạc Thanh, truyền lệnh xuống, nếu như ba người bọn họ trở lại Trọng Khuyết Quan, lập tức bắt bọn họ lại, nhốt vào đại lao chờ xử trí!" Vũ Văn Tinh đi thương nghị quân sự trước, lạnh lùng ra lệnh với Mạc Thanh.

"Dạ, vương gia!" Mạc Thanh có chút kinh ngạc, nhưng vẫn là gật đầu đồng ý.

Giữa trưa Bạch Tiểu Thố dẫn ba bốn xe lương thảo tới Trọng Khuyết Quan, nhưng nàng chưa kịp vào cửa thành, liền bị một đám binh lính bắt giữ.

"Mạc Thanh, đây là xảy ra chuyện gì?" Bạch Tiểu Thố cảm thấy không giải thích được, sau khi thấy Mạc Thanh, liền hắng giọng hô to.

"Vương phi, xin lỗi, đây là ý của vương gia, Mạc Thanh cũng không còn biện pháp!" Mạc Thanh bất đắc dĩ lắc đầu với Bạch Tiểu Thố, phất tay để cho ba người mang theo nàng vẫn còn ồn ào không nghỉ.

"Tiểu Thố nhi , xem vương gia phu quân nhà con kìa, thật là vô tình vô nghĩa. Con vì chuyện của hắn chạy đông chạy tây, nhưng hắn thì sao, chẳng những không cảm tạ con, còn bắt con vào đại lao, làm hại vi sư cũng bị con liên lụy!" Ở trong đại lao, Phi Hoa Ngọc vẫn thao thao bất tuyệt biểu đạt bất mãn của mình, Bạch Tiểu Thố nghe đến lỗ tai sắp thành kén rồi.

"Sư phụ thối, người có phiền hay không? Người nhìn cháu thái tử đi, từ lúc đi vào đến giờ cũng không nói câu nào, im lặng là vàng, người có hiểu không?" Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố nổi giận, Phi Hoa Ngọc mới chịu ngừng một lát.

Aizzz, Tiểu Thố nhi nổi giận lên thật là dọa người, hắn trước nên câm miệng thì tốt hơn.

Còn Vũ Văn Địch lại ném cho Bạch Tiểu Thố một cái liếc mắt xem thường siêu cấp đại vô địch. Không phải hắn không có lời để nói, mà lười phải nói với hai thầy trò ngu ngốc này.

Trong tù an tĩnh, nhưng bên ngoài lại không an tĩnh.

Mạc Thanh nói tình hình chi tiết mà mình đã thấy cho Vũ Văn Tinh biết, cũng khuyên vương gia nhà mình đừng hoài nghi vương phi.

Mấy xe lương thảo ở ngoài cửa thành là do vương phi mang về, như vậy thì vương phi làm sao có thể là gian tế đây?

Vũ Văn Tinh trầm mặc không nói, bên trong mắt phượng như mặc ngọc đang lóe lên thần sắc giãy giụa.

Con thỏ ngu xuẩn kia kéo tới mấy xe lương thảo tính là có ý gì? Còn nữa, lương thảo này nàng lấy từ đâu tới?

Cuối cùng, Vũ Văn Tinh đi cùng với Mạc Thanh vào trong đại lao.

"Cửu vương thúc!" Vũ Văn Địch vừa thấy Vũ Văn Tinh, lập tức tỉnh táo tinh thần "Bản thái tử không có phạm pháp, vì sao Cửu vương thúc nhốt bản thái tử ở nơi này?"

Vũ Văn Tinh không trả lời Vũ Văn Địch, mà là trực tiếp để cai ngục mở cửa tù ra, vào gian phòng giam Bạch Tiểu Thố.

Bạch Tiểu Thố ngồi ở trên đống rơm lộn xộn, không lên tiếng, chỉ lấy một đôi mắt thật to nhìn Vũ Văn Tinh, vểnh cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn, cực kỳ uất ức.

Tại sao cái tên vương gia biến thái này có thể như vậy, không hỏi rõ trắng đen đã nhốt nàng vào trong đại lao!

"Bạch Tiểu Thố, đêm qua nàng đã đi đâu với bọn họ?" Vũ Văn Tinh dùng ánh mắt thâm trầm nhìn Bạch Tiểu Thố, âm thanh cao vút tỏ rõ tâm tình của hắn rất không vui.

Con thỏ ngu xuẩn này ở chung một chỗ với tiểu tử Vũ Văn Địch thì thôi đi, nhưng cố tình còn có cả Phi Hoa Ngọc vào trong đó, không phải hắn đã ra lệnh rõ ràng là cấm nàng đi lêu lổng với Phi Hoa Ngọc rồi sao? Vì sao nàng luôn không chịu nghe lời của hắn!

"Vương gia phu quân, tối hôm qua ta đi ra ngoài, là đi gom góp lương thảo cho chàng mà, cái này thì có cái gì không đúng chứ?" Bạch Tiểu Thố nghe được trong giọng nói của Vũ Văn Tinh không vui vẻ gì. Nàng cũng tức giận, nhanh nhẹn bò dậy từ trong đống cỏ lộn xộn. Thân thể nhỏ nhắn đứng thẳng tắp trước mặt Vũ Văn Tinh, có vẻ như không chịu thua "Nếu như thay chàng gom góp lương thảo là có lỗi, vậy thì mời vương gia phu quân tự tay giết ta đi, bởi vì ta phạm vào một sai lầm rất lớn!"

Thiệt là, nàng thiên tân vạn khổ đi Hắc Phong trại thay hắn gom góp chút lương thảo dùng trong lúc khẫn cấp, kết quả hắn ngược lại tới trách cứ nàng!

"Bạch Tiểu Thố, nàng có biết đêm qua Trọng Khuyết Quan phát sinh chuyện gì không?" Vũ Văn Tinh híp mắt, lạnh lùng quát lên với Bạch Tiểu Thố "Nếu như nàng không biết, bây giờ bổn vương sẽ nói cho nàng biết! Đêm qua cửa thành Trọng Khuyết Quan mở rộng, làm cho quân đội nước láng giềng tiến quân thần tốc, giết chết dân chúng bên trong thành. Bổn vương cũng suýt nữa thất thủ Trọng Khuyết Quan, nàng nói cái này cũng không phải lỗi của Bạch Tiểu Thố nàng sao?"

Nếu nàng không chạy ra ngoài, sao có thể xảy ra chuyện xuýt chút nữa mất thành chứ!

Bạch Tiểu Thố nghe vậy, chân mày mảnh khảnh nhíu chặt, cái miệng nhỏ nhắn theo bản năng phản bác "Lúc ta và cháu thái tử đi ra, cửa thành đang đóng, làm sao mở ra được?"

Không, nàng không có mở cửa thành thật to, hơn nữa nàng cũng không phải là ngu ngốc!

"Bổn vương không tin nàng...Nàng cứ đợi ở nơi này đi, chờ Bổn vương đánh thắng trận này, sẽ dẫn nàng trở về để hoàng thượng xử trí nàng!" Vũ Văn Tinh không muốn nghe bất kỳ nguỵ biện nào của Bạch Tiểu Thố nữa, quay đầu lại tối tăm nhìn khuôn mặt cà lơ phất phơ của Phi Hoa Ngọc, liền sải bước rời khỏi đại lao.

Thật ra thì không phải Vũ Văn Tinh không tin lời nói của Bạch Tiểu Thố, mà là bên ngoài quá nguy hiểm. Nếu Bạch Tiểu Thố còn chạy loạn nữa, rất khó giữ được tánh mạng.

Nhốt nàng ở trong tù, hắn tối thiểu có thể an tâm, không vì chuyện của nàng mà phân tâm. Huống chi cũng giam giữ Phi Hoa Ngọc, chuyện đó mới là đảm bảo nhất.

Sau khi Phi Hoa Ngọc đi đến nơi này, luôn là ba ngày hai bữa náo loạn mất tích, bộ dạng khả nghi. Vì vậy hắn có đầy đủ lý do hoài nghi hắn ta là gian tế nước láng giềng, nhốt hắn ở trong đại lao, là vì không muốn sau này còn xảy ra bất kỳ chuyện ngoài dự đoán nào nữa.

"Vương gia khốn kiếp, không nhân tính!" Bạch Tiểu Thố tức giận hét to một tiếng về phía bóng dáng đang đi xa của Vũ Văn Tinh, để phát tiết bất mãn lớn lao trong lòng mình đối với Vũ Văn Tinh.

Nàng tận tâm tận lực giúp hắn, thế nhưng hắn lại vong ân phụ nghĩa nhốt nàng ở trong đại lao, ngươi nói có ác hay không?

"Tiểu Thố nhi, con xem đi, hắn đối với con thật vô tình. Con vẫn nên bỏ hắn đi, chờ sau khi rời khỏi đây, con với vi sư cùng đi dạo chơi khắp nơi." Phi Hoa Ngọc bắt chéo hai chân, nằm ở trên đống cỏ lộn xộn, áo cởi một nửa, lộ ra lồng ngực trong suốt như ngọc, tự do tự tại lắc chân nói mát "Đều là lỗi của vi sư, vi sư không nên vì thiếu tiền mà bán con cho hắn làm nương tử. Nhưng vẫn chưa muộn đâu, Tiểu Thố nhi, thừa dịp lòng của con còn chưa nhào tới trên người của hắn, để cho vi sư nhanh chóng thu hồi lại. Con yên tâm đi, vi sư nuôi nổi con, hơn nữa có thể nuôi con trắng trẻo mập mạp. Nghe lời, đi theo vi sư sẽ có thịt ăn, Tiểu Thố nhi!"

"Sư phụ thối, con cho người biết, con không thích cái tên vương gia biến thái kia chút nào. Sau này con sẽ đi theo người, thầy trò chúng ta đi vân du tứ hải, vui vẻ tiêu dao!" Lúc này Bạch Tiểu Thố rất giận sở tác sở vi(1) của Vũ Văn Tinh, liền căm tức phụ họa Phi Hoa Ngọc. Khuôn mặt phẫn hận và nghiến răng ken két được biểu hiện vô cùng nhuần nhuyễn.

Rời khỏi tên Vương Gia biến thái kia, nàng không muốn làm vương phi của hắn nữa. Nàng muốn đi lưu lạc giang hồ với sư phụ thối, sau đó. . . . . . để cho hắn tức chết luôn, hừ!

Bạch Tiểu Thố không biết phía sau sự phẫn nộ của nàng đại biểu cái gì, nhưng Phi Hoa Ngọc hí mắt cười tà lại rất rõ ràng.

Aizzz, con gái lớn không giữ được rồi, đồ nhi ngoan của hắn đã động tâm với Vũ Văn Tinh. Muốn người làm sư phụ như hắn gậy đánh uyên ương thật là có điểm không nhẫn tâm đấy.

"Tất cả các người đều câm miệng cho bản thái tử!" Vũ Văn Địch không nhìn được có người nói xấu cửu vương thúc của hắn, chỉ vì trong lòng hắn, người hắn sùng bái nhất là Vũ Văn Tinh, cũng là người hắn muốn đánh bại nhất.

"Cháu thái tử, cháu cũng câm miệng cho ta!" Tâm tình của Bạch Tiểu Thố cũng cực kỳ khó chịu, nhìn thấy Vũ Văn Địch lại càng không thoải mái, bởi vì đối phương cũng là họ Vũ Văn, cũng là cháu của Vũ Văn Tinh, thấy thế nào đều không thuận mắt!

"Nha đầu thối, ngươi lớn mật càn rỡ, lại dám ra lệnh bản thái tử câm miệng!" Vũ Văn Địch cuồng ngạo kêu to, muốn tránh thoát cửa tù, chạy đến trước mặt của Bạch Tiểu Thố, tính sổ với nàng.

"Tiểu tử ngươi quá ồn rồi, làm hại ta không thể ngủ được!" Phi Hoa Ngọc miễn cưỡng ngáp một cái, từ trong tay áo rộng lớn bay ra một cây ngân châm bén nhọn, bắn về huyệt ngủ của Vũ Văn Địch. Dù cho hắn rất không cam lòng, cũng phải xụi lơ xuống, dựa vào cửa tù nhắm mắt lại ngủ thiếp đi.

Nam nhân Vũ Văn gia, ai cũng đáng ghét!

Chú thích:

(1) Sở tác sở vi: hành động việc làm

"Sư phụ thối, hôm nào người dạy ta y thuật đi, có y thuật giỏi, ta mới có thể đi theo người vân du tứ hải, hành y tế thế. Hơn nữa, ta dầu gì cũng là đồ đệ của người, không có y thuật, đi ra ngoài còn không phải là ném mặt mũi sư phụ của người đi sao?" Bạch Tiểu Thố học theo Phi Hoa Ngọc nằm ở trên đống cỏ lộn xộn, nhìn đỉnh tù đen như mực, rất nghiêm túc mở miệng nói với Phi Hoa Ngọc.

Nàng xuyên qua tới đây, giống như vẫn đang làm một con sâu gạo hạnh phúc. Nếu như nàng muốn rời khỏi vương phủ, không có một khả năng mưu sinh, chẳng phải nàng sẽ chết đói uổng phí sao?

Không, vậy cũng không được!

"Tốt, Tiểu Thố nhi, chỉ cần con chịu học, vi sư nhất định lấy toàn bộ y thuật của mình dốc túi truyền dạy!" Phi Hoa Ngọc toét miệng, đồng ý rất sảng khoái.

Tiểu Thố nhi rốt cuộc có chút tiến bộ rồi, thật sự là không dễ dàng đâu!

"Ừ, sư phụ, ta sẽ học thật tốt. Ta muốn rời khỏi vương phủ, ta muốn rời khỏi cái tên vương gia biến thái kia, cùng xông xáo giang hồ với sư phụ người, tự lực cánh sinh!" Sau khi Bạch Tiểu Thố hô lên hùng tâm tráng chí của mình, không chống cự nổi cơn buồn ngủ đánh tới, rất nhanh nghiêng đầu ngủ như chết.

"Tiểu Thố nhi, không nên quá tín nhiệm vi sư, sau này vi sư chắc chắn sẽ bỏ rơi ngươi. . . . . ." Phi Hoa Ngọc ngồi dậy nhìn Bạch Tiểu Thố cách một gian phòng giam đã ngủ mất, trên gương mặt tuấn tú lỗ mãng cũng bị thay thế bằng một mảnh thâm trầm đau thương, cười khẽ, trong đôi mắt từ từ chảy xuống một giọt lệ trong suốt.

"Vương gia, ngài thật chuẩn bị giao vương phi cho hoàng thượng xử trí sao?" Mạc Thanh thay Vũ Văn Tinh đổi thuốc, băng bó xong, do dự trong chốc lát, vẫn phạm thượng hỏi vấn đề không nên hỏi.

Vẫn nhốt vương phi ở trong đại lao, vương phi nhất định sẽ ở trong lòng ghi hận vương gia nhà bọn họ, quan hệ của hai người trải qua một tay hắn tác hợp, thật vất vả mới có chút tiến triển, giờ không phải lại muốn trì trệ không tiến triển rồi sao?

"Mạc Thanh, gần đây ngươi quản chuyện không liên quan tới mình càng ngày càng nhiều!" Vũ Văn Tinh bất mãn cau mày " Đã dàn xếp mấy xe lương thảo xong chưa?"

Mặc kệ Bạch Tiểu Thố từ đâu lấy được này mấy xe lương thảo này, hôm nay hắn sắp thiếu hụt lương thảo rồi, hắn chỉ có thể sử dụng những lương thảo khẩn cấp này. Về phần kinh thành, mật hàm do mật báo hắn phái tới, nói lão già tướng gia kia đã lên đường vận chuyển lương thảo.

Đúng vậy, nếu ông ta không áp tải lương thảo lên đường, chẳng phải đã nói rõ muốn đẩy hoàng huynh xuống đài sao?

Lão già kia trì hoãn nhiều ngày như thế, để cho hắn không có lương thảo, đánh không thắng trận này đúng không?

Vậy cứ để ông ta đánh bóng cặp mắt chó mà chờ xem, Vũ Văn Tinh hắn không chỉ có thể chống đỡ, còn có thể đánh thắng hoàn toàn trận đánh này, chiến thắng trở về!

"Đã an trí thỏa đáng, vương gia." Mạc Thanh bình tĩnh đáp "Lần này làm phiền vương phi ra khỏi thành vận chuyển lương thảo, nếu không binh lính của chúng ta sẽ chết đói rồi"

"Hừ, đó là do nàng gặp vận may, đêm qua quân đội nước láng giềng tiến công không có vây thành trước. Nếu không chỉ bằng nàng và tiểu tử Vũ Văn Địch kia, có thể thần không biết quỷ không hay chạy ra ngoài sao?" Vũ Văn Tinh không cho là đúng hừ lạnh, khoát khoát tay để Mạc Thanh đáng ghét lui ra ngoài, hắn muốn yên tĩnh một mình.

Con thỏ ngu xuẩn, nàng ngược lại rất có bản lĩnh, ngay cả Mạc Thanh cũng nói tốt giúp nàng với bổn vương!

Mạc Thanh bất đắc dĩ, lĩnh mệnh lui ra, vội vàng đi lấy thức ăn cho Bạch Tiểu Thố.

Vương gia thiết huyết(1) nhà bọn họ không hiểu rõ tâm tư của nữ nhân chút nào, nhốt vương phi ở trong đại lao, cũng không thể để cho nàng đói bụng mà ngồi tù chứ?

Aizz, tổng quản vương phủ như hắn thật đúng là không thể bớt lo được mà, sao lại có nhiều chuyện cần hắn đi quan tâm vậy chứ, quá đáng ghét!

Sau khi quân đội nước láng giềng tập kích bất ngờ không thành công, nên tiến hành kế hoạch vây thành trước, chỉ cần cạn lương thực thì quân đội của Vũ Văn Tinh bị đói, bọn họ sẽ gặp thế như chẻ tre mà công thành.

Dĩ nhiên, Vũ Văn Tinh cũng không dám có bất kỳ lười biếng nào, mỗi ngày mang thương thao luyện binh lính.

Mà ở nửa đường, tướng gia cố ý thả chậm tốc độ đội ngũ lương thảo, vừa đi vừa nghỉ, dừng một chút đi một chút, căn bản không gấp gáp đưa lương thảo cứu mạng cho Vũ Văn Tinh.

Tướng gia là một lão cáo già, ở quan trường chìm nổi nhiều năm như vậy, ông ta tất nhiên sẽ có bản lĩnh ứng phó với mưu kế của quân vương.

Nhưng nếu Vũ Văn Tinh bại trận, rồi đẩy trách nhiệm lên người của ông ta. Ông ta có thể nói với hoàng thượng bởi vì tuổi già thỉnh thoảng cảm mạo, phải nằm ở trên giường mấy ngày. Nhưng bởi vì lòng vẫn hướng về cái bụng của các tướng sĩ phía trước, nên cố kéo thân thể bệnh tật lên đường vận chuyện lương thảo, chỉ tiếc đi chậm, khiến Cửu vương gia đánh bại trận, ông ta cảm giác cực kỳ xấu hổ.

Đến lúc đó hoàng thượng cũng sẽ không trách phạt ông ta, mà là để cho ông ta về nhà nghỉ ngơi thật tốt.

Vũ Văn Tinh a Vũ Văn Tinh, dù sao ngươi còn trẻ khí thịnh, không thể nào là đối thủ của lão phu đâu!

Ngồi ở trong xe ngựa, tướng gia hả hê nhắm hai mắt, vuốt râu trắng bạc của mình. Hừ, không nhịn được mà ca hí khúc, tâm tình đặc biệt không tệ.

Vũ Văn Tinh cũng đoán được cho dù tướng gia lên đường vận chuyển lương thảo, cũng sẽ không kịp thời chạy tới Trọng Khuyết Quan, mà là sẽ ở trên đường trì hoãn thời gian. Nói không chừng chờ hắn đánh xong trận này, ông ta mới chậm rãi đưa lương thảo đến trước mặt của hắn.

Nên kế hoạch hôm nay, chính là đánh nhanh thắng nhanh!

Hắn không kéo dài nổi trận đánh này, binh lính dưới tay hắn cũng không kéo nổi, chỉ vì lương thảo của bọn họ có hạn!

Tài dùng binh, quý ở thần tốc, liều mạng với quân đội nước láng giềng là không thể thực hiện được, mà phải dùng trí.

Vũ Văn Tinh mấy ngày liên tiếp vẫn thảo luận quân tình cùng mấy tướng quân, bọn họ đều cho rằng phái một kỵ binh tinh nhuệ thừa dịp đêm tối chạy ra thành, trực đảo hoàng long(2), đốt lương thảo của đối phương. Sau đó đi đường ngắn nhất đến nước láng giềng bắt quốc chủ của bọn họ, mượn cớ này uy hiếp đối phương lui binh.

Nhiệm vụ lần này hết sức khó khăn, Vũ Văn Tinh quyết định tự mình dẫn đầu đi trước.

"Lý tướng quân, Bổn vương giao cho ngươi phòng thủ Trọng Khuyết Quan. Dù cho thành bị phá, ngươi cũng phải bảo vệ cho bổn vương, có nghe hay không!" Vũ Văn Tinh trước khi đi, hạ tử lệnh đối với tướng quân lớn tuổi nhất.

"Mạt tướng nhất định tuân theo chỉ thị của vương gia, coi như mạt tướng chết trận, cũng muốn dùng thân thể bảo vệ Trọng Khuyết Quan!" Lý tướng quân quỳ một chân trên đất, dõng dạc cam kết.

"Mạc Thanh, ngươi đi theo bổn vương!" Dặn dò xong tất cả mọi chuyện với thuộc hạ, Vũ Văn Tinh gọi Mạc Thanh đến bên cạnh mình.

"Lần này đi, Bổn vương cũng không biết mình còn có mạng để trở về không? Bổn vương giao Bạch Tiểu Thố cho ngươi, nếu Trọng Khuyết Quan bị phá, ngươi hãy thả nàng ra ngoài, để Phi Hoa Ngọc và nàng, hai người bọn họ cùng trở về kinh, ngươi không cần đi cùng bổn vương, ở lại chỗ này thay bổn vương bảo vệ tốt cho nàng!" Vũ Văn Tinh giao một khối ngọc bội kỳ lân vào trong tay Mạc Thanh, để cho hắn giao cho Bạch Tiểu Thố.

Nếu con thỏ ngu xuẩn kia không bảo quản khối ngọc bội này thật tốt, chẳng may hắn bất hạnh chết trận, dù hắn hóa thành oan hồn cũng nhất định sẽ không buông tha cho nàng!

"Vương gia. . . . . ." Hốc mắt Mạc Thanh có chút hồng, siết thật chặt ngọc bội kỳ lân trong tay, khàn khàn nói: "Xin để cho Mạc Thanh đi theo vương gia!"

Khối ngọc bội kỳ lân này là vật không rời người Vương Gia từ khi ra đời, hôm nay muốn hắn giao bảo bối như vậy cho vương phi, xem ra lần này vương gia là ôm quyết tâm quyết tử mà đi.

Hắn có thể nào để Vương Gia đi mạo hiểm một mình chứ, hắn đã cùng lớn lên với Vương Gia, tình như huynh đệ, hắn tất nhiên sẽ không đồng ý với vương gia ở lại chỗ này chăm sóc vương phi!

"Mạc Thanh, đây là mệnh lệnh của bổn vương, ngươi không được cãi lời!" Vũ Văn Tinh xụ mặt xuống, quay lưng đi lạnh lùng nói với Mạc Thanh "Coi như bổn vương cầu xin ngươi một lần, chăm sóc nàng thật tốt, đừng để cho nàng gây họa nữa!"

Trên chiến trường sống chết không thể tránh được, mà hắn không yên tâm nhất chính là con thỏ ngu xuẩn kia, nghĩ tới mình có thể cách biệt âm dương với nàng, tim của hắn liền mơ hồ có cảm giác đau đớn!

"Dạ, Vương Gia!" Mạc Thanh kinh ngạc, không ngờ luôn luôn cao ngạo như Vương Gia lại vì vương phi nói ra hai chữ ‘cầu xin’ này với hắn.

Mà hắn từ hai chữ này đã biết được tâm tư trong lòng Vương Gia nhà mình. Vương gia yêu vương phi, ngay cả mình sẽ xảy ra chuyện, cũng không hi vọng vương phi có bất kỳ thương tổn nào.

Mạc Thanh vừa mừng vừa lo, tâm tình phức tạp đều ngưng tụ ở trong ánh mắt ôn hòa của hắn.

Nếu đây là lựa chọn của vương gia, hắn chỉ có thể nghe theo mệnh lệnh, chăm sóc vương phi thật tốt, không để cho vương gia lo lắng.

Đêm hôm ấy, Vũ Văn Tinh liền dẫn một số kỵ binh tinh nhuệ lên đường, thừa dịp đêm tối chạy ra khỏi Trọng Khuyết Quan, tiến về quân doanh nước láng giềng trú đóng ở mấy trăm mét phía trước, thuận lợi thiêu hủy quân lương của đối phương, sau đó đi đường ngắn nhất tới nước láng giềng bắt quốc chủ.

Đường xá cũng không coi là xa xôi, chỉ có hai ngày lộ trình.

Chú thích:

(1) Thiết huyết: ý chí kiên cường

(2) Trực đảo hoàng long: Hoàng Long (đô thành nước Kim thời xưa, nay là huyện Nông An, tỉnh Cát Lâm, Trung Quốc. Sau dùng để chỉ sự hiểm yếu của địch), nên trực đảo hoàng long còn có nghĩa là đánh trực tiếp vào điểm yếu của địch.

Trong hai ngày ở nơi này, mỗi lần Mạc Thanh đi vào đại lao đưa cơm, cũng muốn nói với Bạch Tiểu Thố nhưng lại thôi. Coi như thần kinh của Bạch Tiểu Thố có lớn hơn nữa, cũng ý thức được Mạc Thanh có điểm không thích hợp.

"Mạc Thanh, có phải ngươi có lời gì muốn với ta đúng không?" Một lần nữa ở trong ánh mắt tìm tòi nghiên cứu của Mạc Thanh, rốt cuộc Bạch Tiểu Thố không ngồi yên được nữa, nên sảng khoái mở miệng trước.

Bình thường Mạc Thanh không có tính tình như vậy, hơn nữa hai ngày nay cũng rất kì quái!

"Vương phi!" Mạc Thanh do dự gọi Bạch Tiểu Thố một tiếng, lại không có cách nào nói ra lời nói trong miệng.

Chuyện này nên nói sao với vương phi đây? Vương Gia trước khi đi, mệnh lệnh hắn không cho phép nói gì với vương phi.

"Mạc Thanh, ngươi có lời gì thì sảng khoái nói ra đi, đừng bắt ta đoán tới đoán lui được không?" Bạch Tiểu Thố quả quyết trợn trắng mắt với Mạc Thanh, để chén đũa trong tay xuống, uy hiếp nói "Nếu như ngươi không thống khoái nói cho rõ ràng, ta sẽ không ăn cơm đâu!"

Bạch Tiểu Thố biết, Mạc Thanh nhất định là có chuyện rất quan trọng muốn nói với mình, hơn nữa chuyện này còn liên quan đến vương gia nhà bọn họ đó!

"Vương phi, Mạc Thanh xác thực có lời muốn nói với người, chỉ là Vương Gia đã phân phó ta, không cho phép nói chuyện này với vương phi” Mạc Thanh bị làm khó nên vẫn cau mày, thật giống như không nghe thấy uy hiếp của Bạch Tiểu Thố, cúi thấp đầu cắm đầu cắm cổ nói, "Vương gia là quan tâm vương phi ngài, ngài đừng chọc vương gia tức giận. . . . . ."

"Mạc Thanh, nói trọng điểm!" Bạch Tiểu Thố không có kiên nhẫn nghe Mạc Thanh kể lể mơ hồ không có trọng điểm, Vương Gia nhà bọn họ rốt cuộc thế nào rồi!

"Vương phi, đây là vật vương gia ra lệnh cho ta chuyển giao cho người, người hãy giữ cho tốt!" Bị Bạch Tiểu Thố rống một tiếng, Mạc Thanh rốt cuộc cắn răng lấy ra ngọc bội kỳ lân vẫn cất trong ngực, giao vào tay Bạch Tiểu Thố.

"Vương gia nhà ngươi rốt cuộc có ý gì?" Bạch Tiểu Thố nhìn ngọc bội kỳ lân đặc biệt tinh xảo trong tay, chẳng những không giải đáp được vấn đề, ngược lại nghi ngờ càng nhiều.

Tên vương gia biến thái này đến tột cùng đang đùa giỡn gì đây? Một lát thì bắt nàng vào đại lao, một lát lại để Mạc Thanh đưa ngọc bội cho nàng, nàng thật không hiểu suy nghĩ của hắn rồi.

"Vương phi, cho dù sau này ta sẽ bị vương gia trừng phạt nặng nề, ta cũng muốn nói rõ ràng chuyện này với người!" Liếc nhìn ánh mắt nghi ngờ khó hiểu của Bạch Tiểu Thố. Mạc Thanh ở trong lòng hạ quyết tâm, quyết định nói thẳng chuyện này ra.

"Vương phi, vương gia . . . . . ." Sau đó, Mạc Thanh quyết định nói cho Bạch Tiểu Thố biết toàn bộ lời dặn dò của Vũ Văn Tinh với hắn.

"Tên đại ngốc nghếch!" Sau khi Bạch Tiểu Thố nghe xong Mạc Thanh tự thuật, hết sức tức giận, thậm chí ở ngay trước mặt Mạc Thanh mắng to vương gia nhà bọn họ "Một mình hắn mang ít người như vậy để đi đánh lén, hắn có đầu óc không? Có biết như vậy rất nguy hiểm hay không hả? Hắn có thể tùy thời mà mất mạng đấy!"

Tên Vương Gia biến thái kia thật là một đại ngốc nghếch siêu cấp vô địch, tại sao có thể lỗ mãng đặt mình vào nguy hiểm như vậy chứ! Nếu như hắn chết, kêu nàng phải làm thế nào đây!

"Vương phi, Vương Gia là vì con dân của Phượng Dực quốc!" Mạc Thanh nhỏ giọng mở miệng giải thích cho Vũ Văn Tinh "Vương phi, người cũng đừng trách vương gia nữa!"

"Ta không trách hắn, chẳng lẽ trách ngươi không thể giữ chặt vương gia nhà ngươi mà lại để cho hắn đi chịu chết sao?" Bạch Tiểu Thố hung hăng trợn mắt nhìn đôi mắt vô tội của Mạc Thanh, quát to "Ngươi nhanh thả ta ra ngoài đi, ta muốn đi tìm cái tên vương gia ngu ngốc nhà các ngươi!"

Nàng không đi không được, nàng không thể trơ mắt nhìn vương gia biến thái đi chịu chết.

"Vương phi, cái này không tốt lắm đâu?" Mạc Thanh ở dưới khí thế uy nghiêm nữ vương của Bạch Tiểu Thố có vẻ hơi khiếp đảm "Nếu để cho vương gia biết ta tự mình thả ngài ra khỏi đại lao, ngài ấy chắc chắn sẽ không vui!"

"Không vui cái đầu ngươi!" Bạch Tiểu Thố phát uy, hai bàn tay nhỏ bé trắng nõn dùng sức níu lấy vạt áo Mạc Thanh, gào lớn "Sao ngươi cứ nghe lời vương gia nhà các ngươi vậy hả? Không lẽ hắn nói ngươi đi chết, ngươi cũng ngoan ngoãn đi tìm chết sao? Mạc Thanh, ta cho ngươi biết, chỗ vương gia nhà các ngươi, ta sẽ tự gánh chịu tất cả trách nhiệm, ngươi nhanh lên thả ta ra ngoài, ta muốn đi giúp hắn!"

Nàng là người thế kỷ hai mươi mốt, là người hiện đại, những thứ như tranh quyền đoạt lợi ở cổ đại, mưu quyền soán vị, tư thông với địch phản quốc, nàng đã xem qua rất nhiều trên phim cổ trang truyền hình. Nàng cũng không tin mình không thể giúp Vũ Văn Tinh giải quyết cuộc chiến tranh đáng chết này!

Bắt quốc chủ một quốc gia nhỏ thì có ích lợi gì, con tin kia sẽ làm bọn họ tạm thời lui binh thôi, mà vấn đề thực tế vẫn không thực chất giải quyết được.

Muốn bắt phải bắt người đứng đầu, quốc chủ nói chuyện có phân lượng nhất, bắt được hắn, buộc hắn ký hiệp nghị không bao giờ xâm phạm quốc thổ Phượng Dực quốc nữa, mới chân chính gọi là nhất lao vĩnh dật(1)!

"Vương phi, ta đồng ý với người, trước hết người thả ta ra đã, nếu không ta sẽ không có mạng để thả người ra ngoài. . . . . ." Mạc Thanh bị Bạch Tiểu Thố siết đến suýt tắt thở, gương mặt lịch sự cũng sung huyết đến đỏ bừng.

Vương phi tức giận thật là đáng sợ, quả thực như sư tử hà đông, sau này vương gia nhà bọn họ phải bị….rồi!

"Ngươi đồng ý sớm một chút không phải tốt hơn sao? Còn bắt ta phải lãng phí nhiều lời với ngươi như vậy, Mạc Thanh ngươi cũng rất đáng đánh đòn đó!" Nghe vậy, Bạch Tiểu Thố rất sảng khoái buông Mạc Thanh ra, cầm ngọc bội trong tay cẩn thận từng li từng tí đeo trên cổ mình, dùng trung y che lại, cho dù ai cũng không nhìn thấy.

Vương gia phu quân, muốn đưa đồ cho người ta cũng phải là chàng tự mình đưa cho ta chứ! Chàng lại để cho tên Mạc Thanh này chuyển giao, thật là không có chút thành ý nào, hừ!

Lấy được không khí mới mẻ, Mạc Thanh lui về sau một bước dài, đỡ cửa tù thở hổn hển thật to.

Về sau hắn cũng không dám đi trêu chọc vương phi nữa, bởi vì vương phi so với vương gia lãnh khốc còn đáng sợ hơn. Khó trách Khổng Tử luôn nói, riêng nữ nhân và tiểu nhân thì đừng nên chọc.

"Cũng thả hai người bọn họ đi, nhiều trợ thủ thì luôn tốt hơn!" Sau khi Bạch Tiểu Thố ra khỏi cửa phòng giam, ngón tay chỉ phong giam nhốt Vũ Văn Địch và Phi Hoa Ngọc, mở miệng nói yêu cầu với Mạc Thanh.

Mạc Thanh thật sự là sợ Bạch Tiểu Thố cay cú, lúc này không dám có bất kỳ dị nghị gì mà thả Vũ Văn Địch và Phi Hoa Ngọc ra.

"Tiểu Thố nhi, con thật hung dữ! Dọa đại tổng quản của chúng ta mặt mũi trắng bệch rồi này." Phi Hoa Ngọc rất vừa lòng khi thấy bộ dáng kinh ngạc của Mạc Thanh, hôm nay đồ nhi ngoan của mình đã thay mình hung hăng xả được cơn giận, tâm trạng hắn đương nhiên tràn đầy vui vẻ mà vỗ tay rồi.

Cái tên Mạc Thanh ghê tởm này, thật sự rất thiếu dạy dỗ như Tiểu Thố nhi nói vậy!

"Sư phụ thối, đừng ở nơi này dài dòng nữa, nhanh đi theo ta!" Giờ phút này tâm Bạch Tiểu Thố đặt hết trên an nguy của Vũ Văn Tinh rồi, căn bản không có tâm tư gì nghe Phi Hoa Ngọc đáng ghét này dài dòng. Lúc này dùng sức kéo lấy một cánh tay của hắn, đem sư phụ của mình kéo ra ngoài phòng giam.

"Cháu thái tử, cháu cũng nhanh đuổi kịp đi, đi với ta giúp Cửu vương thúc cháu một tay!" Bạch Tiểu Thố kéo Phi Hoa Ngọc theo còn chưa đủ, còn kéo theo Vũ Văn Địch đi.

"Vương phi, chờ ta một chút, Mạc Thanh cũng đi theo các người!" Mạc Thanh vội vàng đuổi theo, la lớn lên.

Làm sao hắn có thể yên tâm để vương phi mang theo hai người kia đi gây họa chứ? Hắn nhất định phải đi theo, nhưng nếu lần này làm hư kế hoạch đánh lén của Vương Gia, người đó cũng không gánh nổi trách nhiệm này! (chỗ này không hiểu Mạc Thanh nói người đó là ai, theo ta nghĩ là chỉ Bạch Tiểu Thố nhưng không dám dịch bậy, nên để nguyên)

Bạch Tiểu Thố nghĩ thầm để Mạc Thanh đi theo có thể có lợi cho hành động của mình. Hắn đi theo bên cạnh vương gia biến thái nhiều năm như vậy, tự nhiên quen thuộc địa hình và tình huống mấy quốc gia phụ cận nước láng giềng, cũng biết con cá mập lớn nhất mà họ muốn bắt đang ở đâu!

Bạch Tiểu Thố mang theo ba nam nhân chuồn êm ra khỏi Trọng Khuyết Quan. Phải nói vận số của Bạch Tiểu Thố đặc biệt tốt, hai lần chuồn êm, phụ cận trong vòng mười dặm đều không có quân đội của nước láng giềng canh giữ.

Thuận lợi ra khỏi Trọng Khuyết Quan, sau khi bốn người đi bộ mấy trăm dặm đường, Phi Hoa Ngọc nói thẳng mình không đi được nữa, cần nghỉ ngơi.

Bạch Tiểu Thố tất nhiên không chịu, lúc này liền đạp sư phụ mình một cước, nghiêm nghị báo cho hắn không cho náo loạn, chờ đến thành trấn nhiều người, nàng sẽ mướn chiếc xe ngựa để khỏi đi bộ nữa.

Phi Hoa Ngọc bị đạp một cước, rất là buồn bã. Nói gì Bạch Tiểu Thố muốn khi sư diệt tổ, nhưng ở dưới ánh mắt càng ngày càng phát ra hung ác của Bạch Tiểu Thố liền im lặng, bộ dạng ngoan ngoãn như tiểu tức phụ đi về phía trước.

Chú thích:.

(1)Nhất lao vĩnh dật: làm một mẻ, khoẻ suốt đời; một lần vất vả suốt đời nhàn nhã

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.