Phong thổ nước láng
giềng có rất nhiều khác biệt với Phượng Dực quốc, lúc Bạch Tiểu Thố và
bọn họ cố gắng chạy đến nước láng giềng Ô Quốc có thế lực nhất, không
thể không nhập gia tùy tục, mặc vào phục sức¬(1) của dân bản xứ, xâm
nhập vào hoàng cung Ô Quốc đi bắt quốc chủ của bọn chúng.
Dĩ nhiên, trên đời này hoàng cung nào cũng canh phòng rất sâm nghiêm, sao có thể dễ dàng nói xâm nhập là xâm nhập được chứ?
Cho nên, Bạch Tiểu Thố liền hỏi quốc chủ Ô Quốc có đặc biệt yêu thích cái gì không? Ví dụ như yêu châu báu hay mỹ nhân gì đó.
Mạc Thanh thật sự khó mở miệng với cái vấn đề này, nên lôi kéo Bạch Tiểu Thố đứng ở một bên để nói chuyện.
"Vương phi, nghe nói quốc chủ Ô Quốc yêu thích nam nhân, trong hoàng cung của
hắn nuôi hơn một ngàn mỹ nam, phóng túng vui vẻ với hắn” Mạc Thanh cho
đây là một chuyện trái với luân thường, sao một người đàn ông có thể
thích một người đàn ông.
"À, hoá ra là như vậy!" Biểu hiện của Bạch Tiểu Thố đặc biệt tỉnh táo, điểm này làm cho Mạc Thanh cảm thấy vô cùng ngạc nhiên.
Bạch Tiểu Thố dĩ nhiên sẽ không quá mức kinh ngạc, bởi vì nàng vốn là người
hiện đại, đối với chuyện đam mỹ này không có chút xa lạ nào.
Quốc chủ Ô Quốc thích nam nhân, vậy còn không dễ giải quyết sao? Bên người
của nàng tuyệt đối có một mỹ nam yêu nghiệt có thể đi quyến rũ tên quốc
chủ Ô Quốc đó, sau đó tính kế lừa gạt hắn ra khỏi hoàng cung, cuối cùng
một đường kèm hai bên hắn trở về Trọng Khuyết Quan.
Tầm mắt của Bạch Tiểu Thố như có như không vẫn liếc mắt nhìn trên người Phi Hoa Ngọc.
Sư phụ thối nhà nàng có vẻ thật thùy mị, ánh mắt câu hồn, da thịt trong
suốt, vòng eo mảnh khảnh, bắp đùi thon dài, hắn sinh ra làm một nam nhân thật là quá lãng phí rồi!
"Tiểu Thố nhi, con chảy nước miếng
nhìn chằm chằm vi sư như vậy, vi sư sẽ cho rằng con thèm thuồng không
dứt đối với sắc đẹp của vi sư đó" Phi Hoa ngọc chính là loại người không có da mặt, bị Bạch Tiểu Thố nhìn chằm chằm như vậy, hắn chẳng những
không cảm thấy ngượng ngùng, ngược lại ở trước mặt đồ đệ của mình õng ẹo làm dáng, cố gắng bày ra dáng vẻ xinh đẹp.
"Sư phụ thối, con với người thương lượng chút chuyện đi, người theo con tới đây!" Bạch Tiểu
Thố không chịu nổi bộ dáng lẳng lơ tới tận xương của Phi Hoa Ngọc rồi.
Nếu nhìn nữa, nàng cũng không dám đảm bảo nàng sẽ không bị phun máu mũi.
Aizz, bộ dáng sư phụ thối nhà nàng thật không nghiêm chỉnh, tương lai sao có
nữ nhân tốt nào dám gả cho một nam nhân không đứng đắn như vậy chứ!
"Tiểu Thố nhi, có phải con có ý với vi sư rồi không?" Bị Bạch Tiểu Thố kéo đi nói chuyện, bộ dáng Phi Hoa Ngọc vẫn không nghiêm chỉnh, đem thân hình cao lớn mềm mại không xương tựa vào trên người của Bạch Tiểu Thố, cười
đùa mị và nháy mắt nói: "Vi sư không ngại cưới đồ đệ của mình làm nương
tử đâu . . . . . ."
"Sư phụ thối, người không ngại, nhưng con để
ý! Người đứng ngay ngắn nói chuyện cho con!" Bạch Tiểu Thố không ngừng
liếc mắt xem thường, dùng sức đẩy Phi Hoa Ngọc đang tựa trên người nàng ra.
Sư phụ thối nhà nàng càng ngày càng không nghiêm chỉnh!
"Tiểu Thố nhi, sao con đối xử với sư phụ như vậy?" Phi Hoa Ngọc làm bộ như bị Bạch Tiểu Thố mảnh mai đẩy ngã xuống đất, nheo đôi mắt nhỏ dài lại, vô
cùng ủy khuất nói: "Vi sư đau lòng, không muốn nói chuyện với con, hừ!"
Nói xong, Phi Hoa Ngọc cố ý hất đầu sang một bên, không để ý tới Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố thấy bộ dáng kia của Phi Hoa Ngọc thì suýt nữa phát điên, có
một cỗ xúc động rất mãnh liệt, muốn trực tiếp đập chết người sư phụ
không hiểu chuyện này của mình.
Sao hắn lại giống như một đứa con nít cáu kỉnh với nàng, nàng sắp điên rồi, thật sắp điên rồi!
"Sư phụ thối, người cứ như vậy thì còn ra thể thống gì!" Hai tay Bạch Tiểu
Thố chống nạnh, hết sức khó chịu nhìn chằm chằm Phi Hoa Ngọc chơi xấu
ngồi ở trên đất, giận dữ hét lên.
Thật mất mặt, tại sao nàng lại có thể có một sư phụ thối mất mặt như vậy hả?
"Tiểu Thố nhi, vi sư không đứng lên đâu!" Phi Hoa Ngọc quyết tâm muốn gây khó khăn với Bạch Tiểu Thố, lúc này càng thêm vô lại, trực tiếp nằm trên
mặt đất giả chết.
Bạch Tiểu Thố thấy thế thì giận sôi lên, lập
tức ngồi xổm người xuống, dùng sức lôi kéo cánh tay Phi Hoa Ngọc, muốn
kéo hắn từ dưới đất lên. Mà Phi Hoa Ngọc giống như mọc rể dưới đất, mặc
cho Bạch Tiểu Thố dùng sức ra sao, đều không kéo hắn đứng lên được.
Đáng ghét, sư phụ thối của mình không chịu làm. Nàng phải làm sao mới có thể để cho hắn ngoan ngoãn đi hoàng cung Ô quốc, dùng vẻ đẹp của hắn để
hoàn thành kế hoạch mỹ nam kế của nàng đây?
"Mạc Thanh, cháu thái tử, các ngươi cũng tới đây đi, giúp ta kéo tiểu hài tử cáu kỉnh này từ
dưới đất lên đi!" Bạch Tiểu Thố kéo đến toàn thân mệt lả, vẫn không thể
kéo Phi Hoa Ngọc từ dưới đất lên được. Hiện tại nàng chỉ có thể trông
cậy vào Vũ Văn Địch và Mạc Thanh sẽ giúp nàng một tay thôi.
"Bản
thái tử không so đo với người ngây thơ!" Vũ Văn Địch không thích gương
mặt ngây thơ của Phi Hoa Ngọc, trực tiếp cự tuyệt yêu cầu của Bạch Tiểu
Thố.
"Vương phi, chúng ta đi thôi, cứ để cho sư phụ ở nơi này
nghỉ ngơi đi. Dù sao lần này hắn cũng không phải là cam tâm tình nguyện
đi theo chúng ta." Mạc Thanh cười, trước sau như một luôn dùng giọng nói ôn hòa để nói.
"Mạc Thanh, có đôi khi ta thật sự muốn giết
ngươi!" Nghe vậy, Phi Hoa Ngọc cắn răng trừng mắt về phía khuôn mặt đang mỉm cười của Mạc Thanh, đề khí tung người từ trên mặt đất nhảy lên.
Tên Mạc Thanh đáng ghét này, luôn phá hư chuyện tốt của hắn, thật đáng ghét!
"Mạc Thanh, ngươi có biện pháp gì để cho tính tình sư phụ ta không khó chịu
nữa không?" Bạch Tiểu Thố cảm thấy Mạc Thanh và sư phụ thối nhà mình
đúng là trời sinh một đôi, nếu như Mạc Thanh không phải nam nhân, nàng
nhất định tác hợp hai người bọn họ lấy nhau.
"Tiểu Thố nhi, con
là đồ đệ không có lương tâm, con đây là muốn chọc cho vi sư ta tức chết
mà" Giờ phút này tâm tình Phi Hoa Ngọc vô cùng khó chịu, nên dùng sức
nắm lấy hai má phấn nộn của Bạch Tiểu Thố cho hả giận "Cùi chỏ của con
luôn hướng ra ngoài, không giúp vi sư thì cũng thôi đi, lại còn khen Mạc Thanh!"
Khuôn mặt nhỏ nhắn của Bạch Tiểu Thố bị móng vuốt của Phi Hoa Ngọc giày xéo rất đau, lập tức bất mãn quát to lên.
"Sư phụ thối, buông tay ra, rất đau đó!"
Tại sao Bạch Tiểu Thố nàng lại có một sư phụ cực phẩm như vậy chứ?
Bạch Tiểu Thố ở trong lòng bi thương hỏi mình lần thứ một trăm lẻ một.
"Đúng là thỏ hư mà, con đừng đánh chủ ý xấu lên trên đầu vi sư, vi sư sẽ
không đáp ứng con đâu!" Mặc dù Bạch Tiểu Thố nóng nảy đến muốn rống to
hơn, nhưng Phi Hoa Ngọc vẫn giày xéo đến khi hài lòng mới chịu thả tay
ra, đồng thời đè thấp đỉnh đầu, ghé vào bên tai Bạch Tiểu Thố nhỏ giọng
nói.
Mới vừa rồi những lời Mạc Thanh nói với Tiểu Thố nhi, hắn
đều nghe được tất cả. Mà Tiểu Thố nhi lại đem ánh mắt của nàng dừng lại
trên người của hắn, sao hắn có thể không biết đồ đệ hư của mình đang
muốn đánh chủ ý xấu gì chứ?
Hắn làm sao có thể đi làm nam sủng chứ, kiên quyết không được!
"Sư phụ thối, nếu người đã biết con muốn đánh chủ ý xấu gì rồi, con sẽ
không vòng vo với người nữa. Con muốn người giả trang thành nam sủng xâm nhập vào hoàng cung Ô Quốc, lừa gạt quân chủ Ô quốc ra ngoài, chuyện
này đối với người đâu có khó khăn nào. Ngoan, sư phụ tốt, người giúp con lần này thôi, có được không?" Bạch Tiểu Thố nói xong lời cuối cùng,
liền lôi kéo cánh tay Phi Hoa Ngọc vô lại mà tung ra dáng vẻ đáng yêu.
Mặc kệ như thế nào, nàng nhất định phải thuyết phục được sư phụ thối nhà mình, giúp nàng lẻn vào hoàng cung Ô Quốc!
"Tiểu Thố nhi, vi sư không đi!" Phi Hoa Ngọc nhếch miệng cười tà, trong con
ngươi hẹp dài đều là mười phần ý vị cự tuyệt "Con nên nhớ sư phụ con tài hoa phong nhã, há có thể đi làm chuyện mèo mã gà đồng như vậy!"
Hắn có thể vào hoàng cung Ô Quốc như chỗ không người, Tiểu Thố nhi nghĩ ra cái biện pháp thật là ngu!
Nhưng hắn sẽ không nói cho nàng biết, cũng sẽ không đi giúp Vũ Văn Tinh!
"Ai nha, sư phụ, dù cho người có tài hoa phong nhã, người gặp người thích,
hoa gặp hoa nở, cũng không trở ngại người làm một anh hùng ra sức vì
nước đâu. Người giúp con lần này thôi, có được không? Sau khi chuyện
thành công, người muốn bao nhiêu tiền, con đều nói vương gia phu quân và Hiên đưa cho người có được không?" Bạch Tiểu Thố nhất quyết không tha,
cầu xin Phi Hoa Ngọc, trong mắt to nóng này mơ hồ lộ ra một chút tia
máu.
Gấp chết nàng rồi, chuyện này không thể kéo dài, kéo một
ngày còn không biết sẽ xảy ra chuyện gì đâu, nhưng cố tình sư phụ thối
nhà nàng sống chết đều không chịu đồng ý, vậy phải làm sao bây giờ?
"Tiểu Thố nhi, con thật phiền!" Phi Hoa Ngọc hơi nhíu mày, con ngươi hẹp dài
híp lại cực kỳ nhỏ, lộ ra một tia sáng gian xảo "Vi sư thấy con đau khổ
cầu xin vi sư như vậy, vi sư bất đắt dĩ đồng ý với con lần này. Bất qua
vi sư nói trước, Tiểu Thố nhi con nhất đinh phải đi cùng vi sư!"
Chú thích :
(1) Phục sức : quần áo và trang sức
Một mình hắn đi hoàng cung Ô Quốc quá nhàm chán, mang theo Tiểu Thố nhi nhất định sẽ chơi rất vui.
"Được, sư phụ, con đồng ý đi chung với người vào hoàng cung Ô Quốc!" Thấy Phi
Hoa Ngọc rốt cuộc đã gật đầu đáp ứng, Bạch Tiểu Thố thiếu chút nữa vui
đến khóc to. Nàng không kịp vui mừng, vội vàng gật đầu như giã tỏi với
Phi Hoa Ngọc.
Má ơi, để cho sư phụ nàng đồng ý thật đúng là một việc khó khăn nhất, làm nàng mệt muốn chết!
"Tiểu Thố nhi, vi sư càng ngày càng thích con rồi!" Phi Hoa Ngọc híp mắt cười tà, nụ cười kia nhìn thế nào cũng làm cho Bạch Tiểu Thố dựng cả tóc
gáy, chỉ muốn mau mau chạy trốn.
Nhưng không đợi nàng bước ra
bước đầu tiên để chạy trốn, cánh tay của nàng đã bị Phi Hoa ngọc bắt
được l-, thừa dịp nàng quay đầu lại bất mãn kêu to, môi mỏng đỏ thẫm của Phi Hoa Ngọc chính xác hôn lên cái miệng nhỏ nhắn phấn nộn mềm mại của
Bạch Tiểu Thố.
Trong ánh mắt kinh ngạc của Vũ Văn Địch và Mạc
Thanh, y phục trên người của Bạch Tiểu Thố hoa hoa lệ lệ rơi trên mặt
đất, mà trong ngực Phi Hoa Ngọc lại nhiều hơn một con thỏ béo ụch ịch.
Chính mắt của Vũ Văn Địch và Mạc Thanh thấy Bạch Tiểu Thố từ một người còn
sống sờ sờ biến thành một con thỏ, ngoài cảm giác không thể tưởng tượng
nổi, còn hiểu ra những chuyện trước kia mình không hiểu được.
Thì ra con thỏ lần trước hắn muốn giết trong hoàng cung chính là nha đầu
thối này biến thành, khó trách Cửu vương thúc coi nàng như bảo bối vậy.
Vũ Văn Địch thầm nghĩ trong lòng.
Thì ra con thỏ nằm trong ngực của vương gia vào khoảng thời gian trước là
vương phi, khó trách vương gia luôn cùng ra cùng vào với con thỏ do
vương phi biến thành , thì ra là. . . . . .
Mạc Thanh hiểu rõ rồi, cho nên cười càng ôn hòa hơn.
"Sư phụ thối, khi không người biến con thành thỏ làm cái gì, hình dáng này
của con làm sao đi chung với người vào hoàng cung Ô quốc chứ?" Bạch Tiểu Thố bị biến thành thỏ nên rất tức giận cào cào lồng ngực kiên cố của
Phi Hoa Ngọc, vểnh miệng cánh hoa của mình không phục giận dữ hét lên.
Chưa tính đến việc biến nàng thành thỏ, còn dám biến nàng thành thỏ trước
mặt của Mạc Thanh và cháu thái tử, đây không phải là muốn làm cho nàng
mất mặt sao?
"Tiểu Thố nhi, con biến thành thỏ, vi sư mới có thể
thuận lợi mang con vào hoàng cung Ô Quốc chứ. Chẳng lẽ con lại muốn làm
nam sủng của quốc chủ Ô Quốc với vi sư hay sao?" Phi Hoa Ngọc dịu dàng
vuốt lông cho Bạch Tiểu Thố, nhưng lời nói ra ít nhiều có chút không có ý tốt.
Nhưng nếu Tiểu Thố nhi nguyện ý nữ giả nam trang đi làm nam sủng, hắn cũng rất vui lòng!
"Ta còn lâu mới làm cái loại kia, chuyện để nam nhân cưng chiều cứ do người đi làm đi, sư phụ thối!" Bạch Tiểu Thố buồn bực thầm nói, đồng thời còn không quên dùng mắt thỏ hồng hồng của mình hung hăng liếc Phi Hoa Ngọc.
Nàng đâu có lẳng lơ như sư phụ thối, làm sao có thể quyến rũ người ta. Đây là một kỹ thuật sống, nàng không học được đâu!
"Mạc Thanh và thái tử ở bên ngoài hoàng cung Ô quốc tiếp ứng, chuyện bên
trong hoàng cung không cần các ngươi phải nhúng tay!" Phi Hoa Ngọc đắc ý ôm Bạch Tiểu Thố, sau khi vứt một cái mị nhãn cho Vũ Văn Địch với Mạc
Thanh, mới dùng bước chân cực kỳ tao nhã để rời đi khỏi ngõ hẻm vắng
vẻ này.
Chờ Mạc Thanh và Vũ Văn Địch từ trong cơn buồn nôn phục hồi lại tinh thần, Phi Hoa Ngọc đã sớm dẫn Bạch Tiểu Thố đi mất rồi.
Nhìn qua hoàng cung Ô Quốc theo phong cách hồi giáo, tràn đầy hơi thở Tây Vực nồng đậm.
Phi Hoa Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố ở cửa hoàng cung do dự thật lâu, mới tiến lên xé xuống hoàng bảng(1) dán ở cửa hoàng cung.
Vệ binh giữ cửa nhìn thấy Phi Hoa Ngọc xé xuống hoàng bảng mà quốc chủ của bọn họ vừa mới dán, liền cung kính tiến lên mời Phi Hoa Ngọc vào cửa
chính của hoàng cung.
"Sư phụ, trên tấm vải kia viết gì vậy? Tại
sao người mới xé tấm vải đó xuống, bọn họ liền mời người tiến vào?" Bạch Tiểu Thố xem không hiểu chữ viết kỳ quái trên hoàng bảng, liền nhỏ
giọng hỏi Phi Hoa Ngọc.
"Sau khi đi vào thì con sẽ biết, Tiểu Thố nhi." Phi Hoa Ngọc đi cách vệ binh phía trước một khoảng cách rất xa,
vì vậy hắn rất yên lòng nói chuyện với Bạch Tiểu Thố ở trong ngực.
Hắn đã nói vào hoàng cung Ô Quốc là một việc không thể nào đơn giản hơn rồi mà, nhưng Tiểu Thố nhi cứ cố tình nghĩ ra biện pháp ngu xuẩn như vậy để hắn xâm nhập vào hoàng cung Ô Quốc. Dù gì hắn cũng nhàn rỗi đến buồn
chán, chơi một chút với Tiểu Thố nhi cũng được.
Phi Hoa Ngọc
được hai vệ binh dẫn tới một cung điện vô cùng hoa lệ, vàng được trải
dài trên đất như muốn nhanh chóng làm mù hai mắt của Bạch Tiểu Thố.
Chuyện này giống như chỉ có thể có ở trong cung điện của truyện thần thoại
nghìn lẻ một đêm thôi. Xa xỉ, quốc chủ Ô Quốc này quá xa xỉ, sao lại
lãng phí như vậy, thế nhưng dùng vàng để rải lên mặt đất!
Nếu đưa vàng này cho nàng thì thật tốt, đời này của nàng sẽ không lo cái ăn cái mặc rồi!
"Tiểu Thố nhi, thu lại nước miếng của con đi. Mặc dù vi sư cũng giống con
muốn toàn bộ vàng ở nơi này!" Phi Hoa Ngọc hí mắt níu lấy lỗ tai thỏ
của Bạch Tiểu Thố nhỏ giọng nói, trong giọng nói êm ái này mang theo
cưng chiều nồng đậm.
Vàng thì ai cũng muốn, chẳng qua là cho đến nay không ai có năng lực lấy đi từ nơi này một khối vàng nào hết.
"Con đâu có chảy nước miếng với những khối vàng này đây" Bạch Tiểu Thố theo
bản năng giơ lên lỗ tai thỏ phản bác "Người ta chỉ là thưởng thức một
chút thôi, không có ý gì khác. Không giống người, sư phụ thối, người
chính là loại người vừa thấy tiền liền sáng mắt!"
Vì trả khoản nợ trước đây sư phụ thối bán nàng cho vương gia biến thái làm vợ, nàng còn chưa tính toán rõ ràng khoản nợ này với hắn đâu!
Đang lúc thầy
trò hai người nhỏ giọng cải cọ không nghỉ, một người đeo vàng đội bạc đi vào ngồi trên ghế phía sau một tầng lụa mỏng, làm Bạch Tiểu Thố không
nhìn rõ đối phương là nam hay nữ, diện mạo như thế nào?
"Quả nhân nghe nói ngươi xé hoàng bảng mà quả nhân vừa mới dán, như vậy ngươi
nhất định có biện pháp chữa trị bệnh cho ái phi của ta?" Giọng nói là
giọng của nam nhân, hơn nữa người này lại tự xưng quả nhân. Vì vậy Bạch
Tiểu Thố có thể khẳng định, kết luận người này chính là quốc chủ Ô Quốc.
Vậy không biết ái phi trong miệng của hắn là nam hay nữ đây?
Không đúng, sư phụ thối nhà giống như đã sớm biết quốc chủ Ô Quốc này dán
hoàng bảng cầu người giúp chữa bệnh cho ái phi của hắn. Như vậy lúc nãy
sư phụ của nàng sống chết không đi, rõ ràng chính là đang đùa giỡn nàng
mà?
Hắn rõ ràng có biện pháp vào hoàng cung Ô Quốc này, thế nhưng hắn lại không nói cho nàng biết. Mặc cho nàng nghĩ ra cái chủ ý cùi bắp như vậy để xâm nhập vào nơi này, tại sao sư phụ thối nhà nàng có thể
đáng ghét như vậy chứ!
Bạch Tiểu Thố giận, nhưng biết dưới tình
huống này không thể nổi giận với sư phụ của mình, không thể làm gì khác
hơn là tạm thời nhịn xuống cơn giận này, đợi sau khi rời khỏi đây sẽ
tính sổ với hắn.
"Quốc chủ, tại hạ xé hoàng bảng xuống, tất nhiên sẽ có biện pháp chữa trị quái bệnh của vương phi quý quốc." Phi Hoa
Ngọc ôm Bạch Tiểu Thố khẽ khom người một cái, hành lễ với quốc chủ Ô
Quốc, nói tràn đầy tự tin.
"Vậy thì tốt, quả nhân phái người dẫn
ngươi đến tẩm cung của ái phi, nếu như ngươi không có biện pháp trị lành bệnh của ái phi, quả nhân tuyệt đối sẽ không dễ dàng tha cho ngươi!"
Quốc chủ Ô Quốc gọi hai người thị nữ, dẫn Phi Hoa Ngọc đến tẩm cung của
ái phi hắn.
"Sư phụ, người xác định người có thể trị lành bệnh
của người này không?" Bạch Tiểu Thố nhìn nam nhân nửa sống nửa chết đang nằm trên giường, sắc mặt tái nhợt giống như quỷ, không có bao nhiêu
khác biệt với người chết.
Nhưng mà bộ dạng của hắn thật đẹp mắt, chắc là nam sủng được quốc chủ Ô Quốc sủng ái nhất.
"Tiểu Thố nhi, con đừng nghi ngờ y thuật của vi sư." Phi Hoa Ngọc khẽ đặt
Bạch Tiểu Thố ở trên giường, cau mày nói thầm "Vi sư với hắn, ai đẹp mắt hơn?"
"Sư phụ thối, đã là lúc nào rồi mà người còn có suy
nghĩ so sánh với một nam nhân khác ai đẹp mắt hơn hả!" Bạch Tiểu Thố
'xì' một tiếng khinh miệt, cho thêm một ánh mắt hết sức xem thường cho
sư phụ siêu cấp tự luyến của mình "Người xem bệnh xong chưa?"
Sư
phụ thối, người không lo xem bệnh người ta cho tốt, còn muốn so sánh với người ta ai đẹp mắt hơn, không biết trong đầu người chứa thứ gì nữa!
"Có những lời này của Tiểu Thố nhi, coi như vi sư bị quốc chủ Ô Quốc kéo đi làm nam sủng thì vi sư cũng nguyện ý!" Phi Hoa Ngọc đặt mông ngồi bên
giường, mị nhãn bay loạn, trong cử chỉ đều là ý tứ lẳng lơ lỗ mãng, làm
cho Bạch Tiểu Thố một lần nữa không chịu nổi mà 'xì' một tiếng khinh
thường, xoay người để cho cái đuôi thỏ của mình đối mặt với Phi Hoa
Ngọc, dứt khoát nhắm mắt làm ngơ.
Phi Hoa Ngọc thấy người nào đó
không chịu thưởng thức vẻ đẹp của mình, liền tự thương cảm bản thân một
lát, rồi mới không cam lòng bắt mạch cho vị nam nhân kia. Nhìn, nghe,
hỏi, sờ, không thiếu thứ nào.
"Người này sắp chết, không cứu!" Sau khi Phi Hoa Ngọc bắt mạch xong, nhẹ nhàng nói một câu như thế
"Sư phụ thối, không phải mới vừa rồi người còn nói có thê chữa lành cho hắn sao?" Bạch Tiểu Thố vừa nghe, rất là nóng nảy, vội vàng dùng tứ chi
nhảy đến bên cạnh Phi Hoa Ngọc, mắt thỏ hồng hồng trừng lớn "Người không cứu sống hắn, quốc chủ Ô Quốc sẽ không bỏ qua cho người đâu!"
"Tiểu Thố nhi, con sẽ không quên mục đích cuối cùng của con khi vào hoàng
cung này chứ?" Phi Hoa Ngọc hung hăng kéo lỗ tai thỏ của Bạch Tiểu Thố,
nghiêm nghị nói "Chúng ta vào đây để bắt quốc chủ Ô quốc, con quan tâm
sống chết của người ta làm gì!"
Tiểu Thố nhi con á, có lúc quá thiện lương, kết quả người thua thiệt chỉ là mình con thôi!
Chú thích :
(1) Hoàng bảng : cáo thị do hoàng thượng viết
"À, đúng vậy,
chúng ta tìm mọi cách vào hoàng cung Ô Quốc là vì muốn bắt cóc quốc chủ
của bọn họ!" Bạch Tiểu Thố 'à' thật dài một tiếng, lúc này mới nhớ tới
chánh sự .
Nhưng mà người nam nhân nhìn rất đáng thương, nằm ở
trên giường không nhúc nhích, sư phụ nói không cứu hắn, thật quá đáng
thương!
"Tiểu Thố nhi, con đang nghĩ cái gì đó?" Phi Hoa Ngọc cúi đầu nhìn Bạch Tiểu Thố đang trầm mặc không nói, giọng nói không khỏi
trầm xuống.
"Sư phụ, thật không cứu người này sao?" Bạch Tiểu Thố nâng mắt lên, rất nghiêm túc nhìn sư phụ mình mở miệng "Nhưng sư phụ,
ta thấy hắn thật đáng thương, người thật sự không có cách nào để cứu hắn sao?"
Đều tại nàng không có y thuật cao siêu, nếu không nàng nhất định sẽ tự tay cứu hắn!
"Tiểu Thố nhi, trên đời này có rất nhiều quái bệnh, ngay cả y sư cũng thúc
thủ vô sách. Nói ví dụ như bệnh đêm không thể say giấc của vương gia phu quân nhà con, cho đến bây giờ vi sư cũng không nghĩ được biện pháp tốt
để chữa trị cho hắn." Phi Hoa Ngọc nặng nề thở dài một hơi, cúi đầu
không để cho Bạch Tiểu Thố nhìn thấy ánh sáng lạnh lẽo quỷ quyệt khó
lường trong mắt của hắn.
Không phải hắn thật sự không có biện pháp chữa trị bệnh của Vũ Văn Tinh, chỉ là hắn không vui lòng chữa trị cho hắn ta thôi!
"Thì ra là sư phụ thối người một mực muốn trì hoãn thời gian, lừa gạt vương
gia phu quân! Nếu để cho vương gia phu quân biết sự thật, người nhất
định sẽ chết chắc đó, sư phụ!" Bạch Tiểu Thố bừng tỉnh hiểu ra rồi kêu
to một tiếng, dùng giọng nói hết sức đắc ý trêu tức sư phụ nhà mình
"Biện pháp chỉnh người của vương gia phu quân vô cùng biến thái, sư phụ
thối người nhất định phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, nếu không người sẽ
chết rất thảm đó!"
Sư phụ này của nàng thật sự quá đáng đánh đòn
rồi, thậm chí ngay cả vương gia biến thái kia cũng dám lừa gạt, hắn thật sự không muốn mạng nhỏ của hắn rồi!
"Chỉ cần Tiểu Thố nhi con vì vi sư mà che giấu bí mật này, vương gia nhà con chắc chắn sẽ không
biết." Phi Hoa Ngọc không để ý Bạch Tiểu Thố dùng cái này uy hiếp hắn,
coi như Vũ Văn Tinh biết thì như thế nào. Hắn cũng không phải là đánh
không lại hắn ta, sợ cái gì!
"Ừ. . . . . . Vậy để xem sau này
người biểu hiện như thế nào đã, sư phụ thối! Nếu như sau này người chọc
ta tức giận, ta nhất định sẽ chạy đi tố cáo bí mật của người với vương
gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố đắc ý lầm bầm, nhảy nhót chui vào trong
ngực Phi Hoa Ngọc, đáng yêu liếm lồng ngực bóng loáng như tơ của sư phụ
mình.
Mặc dù người sư phụ này là trời cao cố gắng nhét cho nàng,
dài dòng, tự luyến. . . . . . Có một đống lớn khuyết điểm làm cho nàng
thật sự không chịu nổi, nhưng nàng rất vui vì có sư phụ này, bởi vì trừ
đi những khuyết điểm ở bên ngoài, thật ra hắn rất thương yêu người đồ đệ như nàng .
Có người thương yêu thật là tốt, đó là một loại hạnh phúc khi được cưng chiều.
"Tiểu Thố nhi, về sau vi sư sẽ càng thương con hơn!" Liếc nhìn bộ dáng đáng
yêu của Bạch Tiểu Thố đang mè nheo trong lồng ngực của hắn, ánh mắt Phi
Hoa Ngọc trở nên rất nhu hòa, loại nhu hòa này giống như có thể chảy ra
nước "Đồ nhi ngoan, nếu có một ngày vi sư và vương gia phu quân của
ngươi trở thành kẻ địch thủy hỏa bất dung, ngươi sẽ giúp người nào? Là
giúp vi sư, hay là giúp vương gia phu quân nhà con?"
Có lẽ ngày đó cũng sẽ không quá xa xôi, sẽ rất nhanh thôi.
"Sư phụ thối, người nói hươu nói vượn gì đó? Người và vương gia phu quân
làm sao sẽ biến thành kẻ thù chứ?" Bạch Tiểu Thố không cho là đúng mà
lầm bầm, vểnh cái miệng như cánh hoa lên, không vui nói "Hai người các
ngươi đối với ta mà nói đều vô cùng quan trọng, ta không cho phép các
ngươi trở thành kẻ thù!"
Giữa sư phụ thối và vương gia biến
thái sẽ không thể nào phát sinh chuyện như vậy, mặc dù bình thường bọn
họ ai cũng không nhìn nhau vừa mắt, nhưng cũng không có thâm thù đại hận gì, cho nên sẽ không trở thành kẻ thù thủy hỏa bất dung!
"Tiểu
Thố nhi, nếu như thật sự có một ngày như vậy, ngươi sẽ đứng bên cạnh
người nào?" Phi Hoa Ngọc giống như rất để ý đến vấn đề này, lại chịu
đựng tính tình Bạch Tiểu Thố hỏi lại một lần nữa.
"Sư phụ thối,
ta nói là nếu như, nếu như á!" Bạch Tiểu Thố biết rõ sư phụ của mình có
bao nhiêu đáng ghét, nếu như mình không cho hắn một câu trả lời hài
lòng, mình nhất định sẽ bị hắn phiền đến chết!
"Nếu như thật có
một ngày, người và vương gia phu quân trở thành kẻ thù thủy hỏa bất
dung, ta sẽ xem ai làm đúng thì ta đứng bên cạnh người đó, nói đỡ cho
hắn!"
Một thời gian dài sau này, Bạch Tiểu Thố mới biết sư phụ
của mình vì sao vào thời khắc này hắn nhất định phải hỏi nàng cái vấn đề này, cũng vào ngày đó nàng đã hiểu, vô luận ai đúng ai sai, nàng đều
chỉ có thể giúp một người.
"Xem ra lòng của Tiểu Thố nhi vẫn rất
công chính, lần này vi sư thật sự có thể yên tâm rồi." Hình như Phi Hoa
Ngọc rất hài lòng với câu trả lời của Bạch Tiểu Thố, lúc này đắc ý nheo
lại con ngươi hẹp dài, ôm lấy Bạch Tiểu Thố trong ngực, hôn 'chụt' một
cái.
Tiểu Thố nhi, đừng quên hôm nay con đã đảm bảo với vi sư sẽ
công bằng liêm chính, nhưng nếu ngày khác con lại để ý, vi sư sẽ làm cho con biết tư vị hối hận là gì!
"Tốt lắm, vi sư không náo loạn với con nữa. Con đi tìm một bộ y phục của hắn rồi mặc vào, vi sư dẫn
ngươi đi bắt quốc chủ Ô Quốc!" Phi Hoa Ngọc không chút nào để ý Bạch
Tiểu Thố biến trở lại, thân thể trần truồng của nàng ở trong lòng hắn
không được tự nhiên mà giãy giụa, quen cửa quen néo chỉ tủ treo quần áo ở một bên, vô cùng hài hước mở miệng nói.
"Sư phụ
thối, người không được như vậy. . . . . ." Bạch Tiểu Thố khóc không ra
nước mắt, dùng hai cánh tay của mình che kín bộ vị trọng điểm. Khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng, giận dữ nói to với Phi Hoa Ngọc "Sư phụ thối, người
đáng ghét chết đi được!"
Một lát biến nàng thành thỏ, một lát lại biến nàng thành người, hắn còn có thể đáng ghét hơn không!
Dùng sức đẩy ra Phi Hoa Ngọc đang cười to, Bạch Tiểu Thố tức giận cầm chăn
trên giường bao lấy thân thể của mình, cuống quít nhảy xuống giường,
chạy tới tủ treo quần áo mà Phi Hoa Ngọc đã chỉ, mở cửa tủ treo quần áo
ra, tìm kiếm bộ y phục nhìn tương đối thuận mắt với bản thân mình nhất,
lại quên hỏi tại sao Phi Hoa Ngọc lại biết y phục của người này để ở
đâu.
Phi Hoa Ngọc vẫn cười nhìn Bạch Tiểu Thố vụng về mặc quần
áo, một chỗ vốn vô cùng cứng rắn ở trong lòng lại đang dần dần biến
thành mềm mại.
"Sư phụ thối, người còn nhìn cái gì đó, mau đi
thôi!" Sau khi Bạch Tiểu Thố mặc xong y phục, lại phát hiện sư phụ của
mình vẫn còn ở đó, dùng ánh mắt có nhiều hứng thú nhìn nàng cười, khuôn
mặt nhỏ nhắn của nàng lập tức đỏ bừng, chạy tới dùng sức kéo Phi Hoa
Ngọc, một đường dắt ra ngoài.
Sư phụ thối rõ ràng xem nàng làm trò cười mà, thật đáng ghét!
"Tiểu Thố nhi, đừng làm rộn, chúng ta đi làm chuyện đứng đắn!" Mặc cho Bạch
Tiểu Thố kéo mình đến bên ngoài cửa cung lớn màu vàng, Phi Hoa Ngọc lần
nữa kéo cái áo hoa lệ đã rớt xuống tới bên hông về lại trên bả vai, mới
nghiêm trang mở miệng nói với vệ binh đang đứng ở một bên "Bệnh của
vương phi các ngươi rất nghiêm trọng, ta cần một thứ của quốc chủ các
ngươi mới cứu được mạng của vương phi! Mau nói quốc chủ của các ngươi
tới tẩm cung của vương phi, nói tại hạ có chuyện quan trọng cần thương
lượng với ngài ấy!"
Bạch Tiểu Thố đứng ở một bên không thể không khâm phục kỹ năng diễn xuất của sư phụ mình rất cao, mà bộ dáng phớt
tỉnh như vậy còn rất đẹp trai đó.
Hai vệ binh không dám chậm trễ chút nào, lập tức mời bọn họ đi tới tẩm cung của quốc chủ.
"Ngươi tìm quả nhân có chuyện quan trọng gì sao?" Trên mặt quốc chủ Ô Quốc che vải trắng, chỉ lộ ra cặp mắt âm lãnh, có điểm giống với cách ăn mặc của người Ả Rập.
Bạch Tiểu Thố tỉ mỉ quan sát quốc chủ Ô Quốc trước
mặt, chỉ cảm thấy thân hình của hắn không sai biệt lắm với Phi Hoa Ngọc, chỉ là cặp mắt kia quá mức âm hàn rồi.
"Tại hạ muốn mượn quốc
chủ một vật, vật này quốc chủ muốn không cho cũng phải cho!" Phi Hoa
Ngọc nện những bước chân cợt nhã đến trước mặt quốc chủ Ô Quốc, đột
nhiên từ trong ống tay áo 'Vút Vút' bay ra mấy cây ngân châm, ngăn lại á huyệt và mấy huyệt đạo quan trọng của quốc chủ Ô Quốc, dễ dàng chế phục hắn.
Tiếp, Phi Hoa Ngọc lấy ra chủy thủ sắc bén không biết được
giấu vào trong ống tay áo từ lúc nào, dùng lưỡi đao đặt trên cổ của quốc chủ Ô Quốc, kéo hắn đi ra ngoài.
"Sư phụ, người thật giỏi!" Hiện tại Bạch Tiểu Thố cảm giác lúc trước mình nói xấu Phi Hoa Ngọc là không đúng, sư phụ của nàng vào thời khắc mấu chốt vẫn rất anh dũng quyết
đoán!
"Đó là đương nhiên, vi sư là sư phụ của con mà!" Phi Hoa
Ngọc đắc ý vứt cho Bạch Tiểu Thố một cái mị nhãn, tiếp tục dùng tánh
mạng quốc chủ Ô Quốc uy hiếp những vệ binh đang đuổi theo phải dừng
bước.