Cảm giác đao kề cổ là gì?
Trước kia Bạch Tiểu Thố không biết nhưng giờ nàng biết rồi !
Khí lạnh tỏa ra từ binh khí thấm qua da vào người nàng khiến nàng sợ muốn khóc.
Hu hu, nàng không muốn chết, không muốn chết đâu!
Chẳng may. . . . . . Chẳng may thanh đao đặt trên cổ nàng bị cùn thì chẳng phải nàng phải chịu hành hạ và đau đớn rất nhiều sao?
Đừng, nàng sợ đau nhất!
"Bạch cô nương, người yên tâm mà lên đường đi. Sau khi người chết , ta sẽ làm hậu sự cho người!" Mạc Thanh hơi không đành lòng khi nhìn thấy Bạch
Tiểu Thố bị sợ đến mức run lẩy bẩy, nói đầy bất đắc dĩ.
Hắn không dám không nghe theo mệnh lệnh của Vương gia!
"Mạc tổng quản, ta có thể không cần phải chết không?" Hai hàng nước mắt chảy dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của Bạch Tiểu Thố. Nàng thì thầm đầy tuyệt vọng.
Nàng thành quỷ cũng không tha cho tên sư phụ khốn kiếp Phi Ngọc Hoa kia!
"Bạch cô nương, xin lỗi!" Mạc Thanh không thể nhận lời, quay lưng đi một cách dứt khoát, vung tay lên ra lệnh thị vệ hành hình.
Bạch Tiểu Thố chỉ cảm thấy trên cổ mình lạnh lẽo. Một thanh đao lớn phản xạ
ánh sáng mặt trời sáng lấp lánh vung về phía nàng. Nàng sợ đến mức nhắm
mắt lại ngay lập tức, người run lên cầm cập chờ đợi thời khắc đó.
Hu hu, nàng sắp phải đến điện Diêm Vương báo danh rồi!
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh, một thứ sắc bén đánh mạnh lên thanh
đao sắp bổ xuống đầu Bạch Tiểu Thố. Đồng thời thị vệ chấp hành hình phạt của Vương phủ lui lại mấy bước, ngã xuống đất.
"Mạc tổng
quản, sao Vương Gia nhà ngươi lại thích khi dễ đồ nhi của ta thế nhỉ?"
Một bóng dáng màu mè hoa lệ bay tới từ cửa viện. Phi Hoa Ngọc chơi đùa
mái tóc đen nhánh xõa trước ngực một cách quyến rũ, cười tà không dứt.
Tiểu Thố nhi, không có sư phụ ở đây, thì cái mạng nhỏ của con đã mất rồi !
Bạch Tiểu Thố đang bị dọa sợ thì nghe thấy tiếng Phi Hoa Ngọc từ phía sau, đột nhiên liền lệ rơi đầy mặt.
Sư phụ thối, người thật đáng ghét, đáng ghét chết được!
"Tiểu Thố Nhi ngoan, để sư phụ đỡ con đứng lên!" Phi Hoa Ngọc thấy Mạc Thanh
không nói lời nào, liền bước nhanh tới trước mặt Bạch Tiểu Thố, khom
lưng đỡ nàng dậy.
"Phi Hoa Ngọc, đồ khốn kiếp, sư phụ thối,
có biết người tới trễ chút nữa thôi là cái mạng nhỏ này của con không
còn nữa không!" Bạch Tiểu Thố nước mắt lưng tròng liếc thấy vẻ mặt tươi
cười của Phi Hoa Ngọc, đột nhiên cảm thấy thật tức giận. Nàng lập tức
dùng quyền đấm cước đá với Phi Hoa Ngọc, không hề có ý thức tôn sư trọng đạo gì cả.
Sư phụ thối đáng ghét, đùa giỡn nàng vui lắm sao?
"Tiểu Thố Nhi, không phải vi sư tới cứu con rồi sao? Chớ nổi giận, chớ nổi
giận, đừng đánh sư phụ, càng đừng kéo rách y phục của vi sư, đắt lắm
đấy!" Quyền đấm cước đá của Bạch Tiểu Thố chẳng khác gì gãi ngứa cho hắn cả nhưng hắn vẫn giả bộ bị đánh đau, dáng vẻ rất đáng thương, oa oa kêu to.
"Sư phụ thối, khốn kiếp, khốn kiếp, người đi chết đi!"
Bạch Tiểu Thố tìm được đường sống trong chỗ chết, biến những khổ sở
chính mình phải chịu ngày hôm nay thành lửa giận ngập trời, trút hết lên người Phi Hoa Ngọc.
Cuối cùng, Bạch Tiểu Thố nhìn bờ vai lộ ra của Phi Hoa Ngọc, nhìn thế nào cũng không thuận mắt, liền hạ quyết
tâm, nhe hàm răng trắng tinh ra cắn một phát cho đến khi thấy máu mới
nhả ra, hừ một tiếng đầy tức giận, xoay người sang không thèm để ý tới
Phi Hoa Ngọc nữa.
"Á——" Phi Hoa Ngọc sờ bả vai đang chảy máu của mình, cười cười đầy bất đắc dĩ và dung túng.
Răng Tiểu Thố Nhi dài rồi, biết cắn người rồi?
Nhưng mà cái dấu răng này ở trên bả vai xinh đẹp của mình thật khó coi, dứt khoát xóa đi thôi.
Phi Hoa Ngọc hơi tập trung tinh thần, đưa tay xoa nhẹ bả vai đang chảy máu
của mình. Chỉ chốc lát sau khi tay hắn dời đi thì nơi đó đã không còn
vết thương, làn da trơn bóng như lúc ban đầu.
Mạc Thanh ở bên
cạnh thấy rất rõ ràng. Tuy hắn từng thấy không ít chuyện lạ nhưng cũng
không khỏi ngạc nhiên khi thấy Phi Hoa Ngọc thi triển y thuật kỳ lạ như
vậy.
Nhưng nếu đúng vậy có thể thấy y thuật của hắn rất cao. Như
vậy chắc chắn có thể chữa khỏi bệnh không tiện nói ra của Vương Gia nhà
hắn rồi!
"Mạc tổng quản, làm phiền ngươi cho người đưa Tiểu Thố
Nhi trở về phòng nghỉ ngơi. Ta theo ngươi đi chữa bệnh cho Vương Gia nhà ngươi." Thấy tầm mắt kinh ngạc của Mạc Thanh vẫn dừng lại trên bả vai
của mình, Phi Hoa Ngọc cợt nhả đá lông nheo với Mạc Thanh, làm hắn đỏ
mặt luống cuống, vội vàng cúi đầu giả vờ ho khan.
"Ta sẽ sai người sắp xếp ổn thỏa cho Bạch cô nương, mời sư phụ đi theo ta!"
Bạch Tiểu Thố đứng bên cạnh hoàn toàn bất ngờ trước sự quan tâm của Phi Hoa
Ngọc dành cho mình. Thấy Phi Hoa Ngọc vươn tay qua muốn ôm nàng, nàng
vội vàng nghiêng người né tránh, sau đó chu miệng lên, rồi nhấc chân
chạy.
Sư phụ thối, con đang rất tức giận, không muốn để ý đến người đâu. Hừ!
Phi Hoa Ngọc không thể ôm được Bạch Tiểu Thố mềm mại đáng yêu như mong
muốn, thấy bóng dáng của nàng chạy xa dần thì hơi cau hàng lông mày tinh xảo. Nhưng chỉ trong thoáng chốc lại giãn ra, nụ cười nơi khóe miệng
càng tà ác hơn.
Tiểu Thố nhi, con chạy đi, xem con có thể chạy khỏi lòng bàn tay sư phụ hay không!
Mạc Thanh dẫn Phi Hoa Ngọc vào thư phòng của Vũ Văn Tinh. Vũ Văn Tinh
thoáng nhìn người tới, tuy có chút không vui, nhưng hắn vẫn nhịn.
Lúc trước hắn muốn giết Bạch Tiểu Thố là vì hai nguyên nhân. Một là hắn
thật có ý muốn giết nàng, hai là vì ép Phi Hoa Ngọc ra tay chữa bệnh cho hắn.
"Vương Gia, đa tạ ngài đã chiêu đãi tại hạ mấy ngày này.
Tại hạ đã hứa sẽ chữa bệnh cho ngài thì sẽ không thất hứa. Nhưng Vương
Gia ngài dọa sợ đồ nhi ngoan của ta, khiến ta rất không vui. Vì vậy tại
hạ chỉ giúp ngài khôi phục hành động tự do, về phần bệnh không tiện nói
ra của ngài, sợ rằng Vương Gia phải tìm danh y khác chẩn bệnh rồi!" Vẻ
mặt Phi Hoa Ngọc lười biếng, nói với Vũ Văn Tinh. Đôi mắt hoa đào giờ
phút này lạnh như ngân châm, tỏa sát khí nhàn nhạt, "Vương Gia ngài có
thể khi dễ tại hạ, nhưng không thể khi dễ đồ nhi của ta!"
Nghe vậy,
Vũ Văn Tinh chỉ hừ một tiếng, mắt phượng như điện, lạnh như băng bắn về
phía Phi Hoa Ngọc, "Nếu thế thì ngươi rời khỏi Vương phủ ngay lập tức
đi. Nơi này của Bổn vương không nuôi một người rảnh rỗi!"
Phi Hoa Ngọc này không chịu chữa thì liền cút ra khỏi Vương phủ. Về phần Bạch Tiểu Thố, hắn muốn giữ nàng lại rồi từ từ hành hạ!
"Không phiền Vương Gia ngài đuổi người, tại hạ sẽ mang theo đồ nhi của ta rời
khỏi Vương phủ này lập tức!" Đôi mắt đào hoa của Phi Hoa Ngọc cong cong, cười đến vô hại. Dưới tình huống Vũ Văn Tinh hay biết chút nào, một cây châm bạc nối với sợi tơ bay ra từ trong ống tay áo hoa lệ của Phi Hoa
Ngọc. Một đầu sợi tơ buộc ở ngón trỏ thon dài của hắn, một đầu khác nối
với châm bạc.
Sợi tơ như có sinh mạng dưới bàn tay nhảy múa nhịp nhàng của Phi Hoa Ngọc. Nó múa trước mặt Vũ Văn Tinh làm hắn hoa cả
mắt. Cuối cùng, ngân châm đâm vào bên trong cổ của hắn, nhưng được rút
ra rất nhanh. Sau nhiều lần như vậy, Phi Hoa Ngọc thu hồi châm bạc về
cực nhanh. Sợi tơ màu bạc bay vào trong ống tay áo của hắn như một tia
sáng rực rỡ.
"Vương Gia, tại hạ đã chữa xong cho ngài. Vậy bây
giờ tại hạ có thể mang theo đồ nhi của ta rời khỏi vương phủ rồi chứ?"
Phi Hoa Ngọc phủi phủi bụi trên quần áo, rất tùy ý mà mở miệng nói,
giọng điệu không cho phép từ chối.
Cho dù Cửu vương gia không chịu để hắn và Tiểu Thố Nhi rời đi, hắn cũng không thể ngăn được mình đưa Tiểu Thố Nhi đi!
Vũ Văn Tinh thử cử động ngón tay. Quả nhiên như Phi Hoa Ngọc nói, hắn có thể cử động như bình thường.
Vui sướng chỉ trong chốc lát, Vũ Văn Tinh nhanh nhẹn đứng lên khỏi xe lăn,
ngẩng đầu sải bước tới trước mặt Phi Hoa Ngọc, nhướng mày đầy khinh
thường, "Bổn vương chỉ thả ngươi đi. Bạch Tiểu Thố nhất định phải ở lại
vì Bổn vương còn chưa hành hạ nàng đủ!"