"Vũ Văn Địch, trả
con thỏ kia. . . . . . lại cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh thấy người nhảy
ra quấy rối là Vũ Văn Địch, sắc mặt đã đen như mực trở nên càng đen hơn, tức đến nghiến răng mà quát lên.
Tiểu tử này đột nhiên chạy đến đây làm gì?
"Cửu vương thúc, con thỏ này là của thúc sao?" Vũ Văn Địch dễ dàng cầm “lỗ
tai” của Bạch Tiểu Thố giơ lên, vênh váo tự đắc đi đến trước mặt của Vũ
Văn Tinh, thiếu niên cao ngạo ngước đầu nhìn vị hoàng thúc còn cao hơn
mình một cái đầu, trong ánh mắt kiêu ngạo lộ ra rất nhiều đắc ý " Thoạt
nhìn con thỏ này cũng không có gì đặc biệt, hơn nữa cả người còn toàn là vết thương, xấu chết đi được! Bản điện hạ quyết định xách nó về Đông
cung làm món ăn, Cửu vương thúc ngài sẽ không phản đối chứ?"
Muốn ăn nàng sao? Nàng mới không muốn đâu!
Bạch Tiểu Thố vừa nghe đã sợ chết khiếp, thân thể mập mạp liều mạng giãy dụa ở giữa không trung, muốn tránh khỏi vận mệnh bi thảm bị người ta ăn.
Một đôi mắt thỏ hồng hồng như đang cầu cứu nhìn Vũ Văn Tinh, đôi mắt mở
to hi vọng hắn sẽ đến cứu nàng.
Hu hu, Vương Gia phu quân, cháu thái tử của ngài thật sự rất đáng ghét!
"Vũ Văn Địch, Bổn vương nói lần cuối cùng, mau trả con thỏ trong tay cháu
lại cho Bổn vương!" Vũ Văn Tinh tức giận thật rồi, gương mặt tuấn mỹ
ngưng kết một tầng khí lạnh âm trầm, lạnh đến dọa người.
Bạch Tiểu Thố, Bổn vương thật muốn vặn gảy “cổ thỏ” của ngươi, nhìn ngươi đã gây ra chuyện tốt gì đi!
"Cửu vương thúc, bản điện hạ chắc chắn phải có được con thỏ này, nếu như
thúc muốn bắt nó trở về thì phải tỷ thí với bản điện hạ một trận!" Vũ
Văn Địch đột nhiên nghĩ đến đây là biện pháp tốt để ép Vũ Văn Tinh ra
tay, nhìn Cửu vương thúc khẩn trương vì con thỏ này như vậy, buộc thúc
ấy ra tay khẳng định không khó.
Vũ Văn Tinh nghe vậy, đôi tay ở
trong ống tay áo nắm chặt thành nắm đấm, trong lòng giống như trải qua
một cơn sóng thần, nhưng không biểu hiện ra ngoài.
Vũ Văn Địch
giữ Bạch Tiểu Thố không chịu trả lại cho hắn, mục đích chỉ là buộc hắn
phải ra tay, hung hăng đánh nhau một trận, tại sao hắn phải đồng ý yêu
cầu vô lễ của tiểu tử này chứ?
Vũ Văn Tinh đứng tại chỗ sắc mặt
thay đổi mấy lần, sau khi đôi mắt như mặc ngọc nguy hiểm híp lại một cái thì lập tức phất tay áo sải bước đi vào hoàng cung.
Con thỏ ngu xuẩn kia, vì sao hắn phải đi chú ý sống chết của nàng?
Bạch Tiểu Thố không hiểu tại sao Vũ Văn Tinh cứ như thế mà đi, đây không phải là muốn nàng đi tìm chết sao?
"Vương Gia phu quân, chàng đứng lại đó cho ta!" Bạch Tiểu Thố thật sự là bị ép đến mức nóng nảy, cũng quên những điều mà Vũ Văn Tinh đã uy hiếp nàng,
lại mở miệng lớn tiếng gào thét.
Nàng vừa quát một tiếng, tất cả
mọi người có mặt tại đó đều sợ đến ngây người, không hiểu làm sao một
con thỏ có thể nói được tiếng người. Chẳng lẽ con thỏ này đã tu luyện
thành yêu quái rồi sao?
Nhất là Vũ Văn Địch, hắn kinh ngạc trừng
to mắt nhìn con thỏ mở miệng nói tiếng người mà hắn vẫn còn đang cầm
trong tay, vì quá mức kinh ngạc nên nhẹ buông tay, cứ như vậy Bạch Tiểu
Thố “bịch” một tiếng bị quăng xuống đất.
Ai u, tên thái tử ngu ngốc này muốn nàng ngã chết hay sao?
Bạch Tiểu Thố phát ra một tiếng kêu thảm thiết cực lớn, cũng vì vậy đem Vũ Văn Tinh đã đi xa lần nữa kéo trở lại.
"Bạch Tiểu Thố chết tiệt, có phải ngươi lại gây ra tai họa đúng không?" Vũ
Văn Tinh nhanh chóng bước tới trước mặt của Bạch Tiểu Thố, tầm mắt tối
tăm đảo qua những người đã thấy rõ một màn kỳ quái này, không nói hai
lời xách “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố lên, hung hăng nhét nàng vào
trong ngực của mình.
Bạch Tiểu Thố, bổn vương chịu đựng ngươi đủ rồi! Vũ Văn Tinh nhét Bạch Tiểu Thố vào trong ngực.
Dù Bạch Tiểu Thố tìm được đường sống trong chỗ chết, nhưng vẫn cảm thấy
rất uất ức. Trong lòng không thoải mái nên cứ dùng “đầu thỏ” của mình
đánh liên tục lên lồng ngực cứng rắn của Vũ Văn Tinh.
"Vương Gia phu quân, chàng thật xấu xa, tại sao lại không chịu cứu ta hả?"
Nếu như nàng thật sự bị người ta ăn, dù nàng thành quỷ cũng sẽ không bỏ qua cho hắn!
"Bạch Tiểu Thố, nếu ngươi dám nói thêm một chữ, Bổn vương nhất định sẽ giao
ngươi cho Vũ Văn Địch làm thức ăn!" Vũ Văn Tinh nghiến răng nghiến lợi
làm cho âm thanh có vẻ cực kỳ âm trầm, dọa Bạch Tiểu Thố sợ đến mức
không cam lòng nức nở vài tiếng, rồi cũng nghe lời mà im thin thít.
Tên Vương Gia biến thái này mỗi lần nóng giận đều giống như Diêm Vương, thật là đáng sợ!
"Cửu vương thúc, thúc tặng con thỏ này cho Bản Điện Hạ đi, thúc muốn bao
nhiêu tiền? Bản Điện Hạ đều đồng ý!" Vũ Văn Địch sau khi hoàn hồn thì
lập tức đuổi theo Vũ Văn Tinh, quấn lấy Vũ Văn Tinh muốn đòi Bạch Tiểu
Thố lại.
Hắn lớn như vậy, còn chưa gặp qua con thỏ nào biết nói đâu, phải chơi đùa thật tốt chứ!
Không được, không được, con thỏ đó chơi vui như vậy, hắn nhất định phải đoạt lại từ chỗ Cửu vương thúc mới được!
"Vũ Văn Địch, cháu đừng ỷ mình là cháu của Bổn vương mà muốn cò kè mặc cả
với Bổn vương!" Vũ Văn Tinh không để ý tới Vũ Văn Địch cứ sống chết dây
dưa, nhanh chóng bước lên bậc thang cẩm thạch, tiến vào chánh điện.
"Cửu vương thúc, Bản Điện Hạ ra năm vạn lượng hoàng kim để mua con thỏ này,
như thế nào?" Vũ Văn Địch còn không chịu chết tâm, ngăn cản đường đi của Vũ Văn Tinh, vỗ ngực ra giá.
Đây chính là cái giá trên trời, Cửu vương thúc chắc chắn sẽ động lòng!
"Bổn vương không muốn tiền của cháu!" Vũ Văn Tinh lạnh lùng liếc Vũ Văn Địch một cái, vòng qua người của hắn, ung dung ôm Bạch Tiểu Thố ngồi trên
thủ tọa (ghế dành cho thủ lĩnh).
Tiểu tử này phiền phức chết được!
"Địch , sao không nhanh ngồi xuống, còn ầm ĩ cái gì với Cửu vương thúc hả?"
Một âm thanh uy nghiêm ngăn lại hành động hồ đồ của Vũ Văn Địch.
"Dạ, cẩn tuân ý chỉ phụ hoàng!" Mở miệng chính là Hoàng đế đương triều Vũ
Văn Hiên, chỉ thấy hắn ngồi trên long ỷ ở phía trên cao, ước chừng
khoảng 30 hay 40 tuổi, tao nhã lịch sự, lại không mất đi uy nghiêm và
khí phách của hoàng đế, hơn nữa cặp mắt như chim ưng kia tạo cho người
ta cảm giác không giận mà uy. Nhưng đôi mắt kia lại đang nhìn vị hoàng
hậu ngồi bên cạnh với ánh mắt nhu tình như nước.
Oa, trung niên mỹ nam đại thúc là Hoàng đế, nàng vẫn là lần đầu tiên tận mắt nhìn thấy!