Mấy ngày nay Bạch Tiểu Thố bị thương. Vì không muốn mặc quần áo nên ngày nào cũng biến thành
một con thỏ, rất vô lại mà vùi ở trong ngực Vũ Văn Tinh, cơm tới thì há
mồm cứ như một sủng vật.
Vũ Văn Tinh đối với lần bị thương này
của Bạch Tiểu Thố thì khuôn mặt càng ngày càng đen, nhưng vẫn cố kiềm
chế mà nhét một con thỏ chằng chịt vết thương vào trong ngực của mình,
đi đến đâu cũng phải mang theo.
Lúc đầu, Mạc Thanh còn cảm thấy
hết sức kỳ quái, nghĩ thầm chẳng lẽ Vương Gia nhà bọn họ đổi tính rồi,
tiểu Thanh không nuôi, lại đi nuôi một con thỏ!
Cho dù Mạc Thanh có nhiều hiếu kỳ hơn nữa, hắn cũng không dám mở miệng hỏi Vũ Văn Tinh.
Sau vài ngày, Mạc Thanh đối với con thỏ được Vũ Văn Tinh ôm trong lòng dù
thấy nhưng cũng không cảm thấy kỳ quái nữa, mà bọn hạ nhân trong vương
phủ cũng dần dần nhìn mãi thành quen. Bọn họ đều cho rằng Vương Gia sau
khi được vương phi "mưa móc" làm cho thoải mái nên bắt đầu đổi tính rồi.
Chỉ là Mạc Thanh vẫn còn cảm thấy rất kỳ lạ, có thêm một con thỏ bám trong
ngực Vương Gia, nhưng vị Vương phi kia thì đi đâu rồi?
Hắc hắc, vương phi dĩ nhiên là đang làm ổ rất thoải mái trong ngực Vũ Văn Tinh rồi.
"Bạch Tiểu Thố, Bổn vương cảnh cáo ngươi... nếu ngươi còn dám lộn xộn, Bổn
vương sẽ lập tức ném ngươi ra khỏi kiệu!" Hôm nay, Vũ Văn Tinh muốn vào
cung tham gia yến tiệc, Bạch Tiểu Thố lại dính chặt hắn, sống chết không chịu thả ra. Vũ Văn Tinh bất đắc dĩ, không thể làm gì khác hơn là phải
mang nàng đi cùng.
Chỉ là con thỏ nào đó rất không an phận, ở
trong ngực Vũ Văn Tinh làm loạn cả lên, hết lăn từ đông sang tây, lại
lăn từ tây sang đông, giống như là muốn cọ xát tất cả hỏa khí mà Vũ Văn
Tinh phải đè nén mấy ngày nay ra ngoài hết.
"Vương gia phu quân,
sao chàng lại hung dữ với người ta?" Bạch Tiểu Thố chui “đầu thỏ” từ
trong ngực Vũ Văn Tinh ra , vô cùng ủy khuất mà lẩm bẩm "Người ta rất
buồn chán, rất muốn ngủ, chàng không cho người ta nói chuyện ở trước mặt người khác, mà chàng cũng không chịu nói chuyện với người ta, người ta
đương nhiên phải tự mình tìm thú vui để chơi rồi!"
Cái tên vương
gia biến thái này không phải biến thái bình thường mà, phải nói là vô
cùng biến thái mới đúng. Nói gì mà nếu nàng mở miệng nói chuyện trước
mặt người khác sẽ bị người ta cho là yêu quái, người ta sẽ thiêu nàng
chết tươi , làm nàng sợ tới mức khi có người một chữ cũng không dám nói. Mà lúc chỉ còn nàng và tên biến thái này ở riêng với nhau, hắn có thể
nửa ngày cũng không để ý tới nàng, đây không phải là muốn nàng buồn bực
đến chết sao?
Được rồi, nàng chính là một người rất nhàm chán,
cho nên đang cố gắng lăn lộn chơi đùa trong ngực Vương Gia biến thái,
chỉ tiếc nơi này không rộng lắm, làm nàng lăn lộn mãi nhưng không đứng
dậy được.
"Bạch Tiểu Thố, nếu như ngươi còn dám làm trái ý bổn
vương, Bổn vương sẽ lập tức xuống kiệu, quăng ngươi vào trong kênh đào
làm mồi cho cá ăn!" Vũ Văn Tinh cứng rắn đẩy “đầu thỏ” của Bạch Tiểu Thố về lại trong lòng, tâm tình cực kém giận dữ hét lên với Bạch Tiểu Thố
không biết điều kia "Sau khi vào cung nếu ngươi lại xông ra gây tai họa
gì đó cho Bổn vương nữa, Bổn vương nhất định sẽ chém ngươi thành thiên
đao vạn quả, có nghe thấy chưa?"
Đáng chết, vì sao hắn phải mang theo con thỏ phiền toái này trên người hả? Đây không phải là đang tự tìm ngược sao?
Càng nghĩ càng phiền, Vũ Văn Tinh dứt khoát xách Bạch Tiểu Thố ra khỏi ngực, không chút lưu tình ném nàng tới bên chân của mình, tâm tình cực kém
sửa lại vạt áo rồi nhắm mắt dưỡng thần .
Là từ lúc nào, hắn đã để cho con thỏ ngu xuẩn này ở bên cạnh mình, còn cho phép nàng thân mật với hắn như thế nữa?
Bị Vũ Văn Tinh ném từ trong ngực thoải mái tới trên nền đất, Bạch Tiểu Thố cũng không phải là vô cùng buồn bực. Lỗ tai thỏ cao vút, cố sức ngẩng
đầu ngước nhìn Vũ Văn Tinh đang nhắm mắt dưỡng thần, từ trong mũi thỏ
phun ra một tiếng “hừ” nặng nề.
Không ôm thì không ôm, làm gì dữ như vậy chứ! Xách lỗ tai thỏ của nàng làm nàng đau muốn chết!
Đến cửa cung, cho dù là Vương Gia hay là quan viên đều được yêu cầu phải xuống kiệu.
"Bạch Tiểu Thố, ngươi ngoan ngoãn ở lại trong kiệu cho Bổn vương, không cho
phép ngươi đi ra ngoài biết chưa?" Sau khi rút kinh nghiệm xương máu lần trước, lúc Vũ Văn Tinh xuống kiệu không mang theo Bạch Tiểu Thố vào
cung, sợ lại thành chuyện cười cho người khác.
"Vương gia phu
quân, chàng đừng bỏ ta lại được không?" Bạch Tiểu Thố dùng chân trước
ngắn nhỏ vẽ vài vòng ở trong kiệu, hai lỗ tai thỏ không vui nên hơi vểnh lên, "Bây giờ ta đang rất không vui, không muốn nghe lời của chàng đâu, chẳng may ta chạy đi gây họa thì nhờ chàng tới thu dọn giúp ta!"
Hừ, đừng mơ tưởng ném nàng ở trong kiệu một mình rồi không thèm quan tâm, nàng còn muốn đi thăm quan hoàng cung mà!
"Bạch Tiểu Thố, ngươi dám uy hiếp Bổn vương sao?" Vũ Văn Tinh giận tới nghiến răng, mắt phượng giống như mặc ngọc bắn ra tia sáng lạnh lẽo "Bổn vương có thể lập tức giết chết ngươi!"
Phản, phản rồi, con thỏ ngu xuẩn này thật là to gan mà!
"Hừ, nếu chàng không dẫn ta vào hoàng cung thì ta liền tự mình đi vào thôi!" Bây giờ Bạch Tiểu Thố giống như đã ăn gan báo, lá gan vì được Vũ Văn
Tinh dung túng mấy ngày nay mà ngày càng lớn. Dám trước ánh mắt ăn thịt người của hắn lớn tiếng phản bác lại hắn, còn như một làn khói chạy ra
khỏi kiệu, nhún nhảy đuôi thỏ đáng yêu chạy vào nội viện hoàng cung.
Cái tên vương gia biến thái này, vì sao muốn ta phải ngoan ngoãn cái gì
cũng nghe theo ngươi hả? Thỏ nóng nảy còn biết cắn người, huống chi bây
giờ ta chính là một con thỏ đó, nếu ép ta nóng nảy...ta cũng cắn ngươi
một cái!
"Vương Gia, con thỏ của ngài. . . . . ." Mạc Thanh đang
chờ bên ngoài kiệu, giương mắt mà nhìn một con thỏ nghênh ngang nhảy vào hoàng cung, dễ dàng thấy hắn đang luống cuống tay chân.
Vừa rồi
chắc chắn là hắn nghe lầm rồi, bên trong kiệu chỉ có Vương Gia và con
thỏ kia, nhưng tại sao hắn lại nghe thấy giọng nói của vương phi hả?
Nghe vậy, Vũ Văn Tinh tức giận khẽ nguyền rủa một tiếng, phất tay áo nhanh chóng đuổi theo Bạch Tiểu Thố.
Bạch Tiểu Thố chết tiệt, ngươi cố tình muốn làm trái ý bổn vương phải không? Nếu như để bổn vương bắt được ngươi, nhất định phải lột một tầng da thỏ của ngươi mới được!
Thị vệ giữ cửa thấy vậy, cũng không dám cản
trở con thỏ kia vào cung, dù sao bọn họ đều nhìn thấy con thỏ kia chạy
từ trong kiệu Vũ Văn Tinh ra.
Cửu vương gia, bọn họ ai cũng không dám đắc tội!
Bạch Tiểu Thố quay đầu nhìn lại, thấy Vũ Văn Tinh đang đuổi theo nàng nên càng thêm ra sức chạy trốn.
Đuổi không kịp, đuổi không kịp, cho ngươi tức chết luôn, hừ!
Vũ Văn Tinh thấy Bạch Tiểu Thố càng chạy càng nhanh thì không khỏi nổi
trận lôi đình, cũng không quản cái gì phong độ quân tử hay tiểu nhân.
Lập tức thi triển khinh công ở cửa hoàng cung, đuổi theo Bạch Tiểu Thố
vẫn còn đang dương dương đắc ý vì đã thành công chạy vào hoàng cung.
Lần đầu tiên trong đời Vũ Văn Tinh tức giận như thế! Kể từ sau khi gặp Bạch Tiểu Thố, cuộc sống của hắn không có một ngày tốt lành.
Nói thì
chậm nhưng xảy ra thì nhanh, đang lúc Vũ Văn Tinh cúi người sắp bắt được “lỗ tai thỏ” của Bạch Tiểu Thố, chợt có một bóng dáng nhanh chóng xuất
hiện bên cạnh Bạch Tiểu Thố, dùng một tay rất dễ dàng xách Bạch Tiểu Thố lên giữa không trung.
Cái này chỉ có Bạch Tiểu Thố khổ thôi, “lỗ tai thỏ” của nàng bị người ta nắm đau, tứ chi ở giữa không trung quơ
quạng lung tung, không ngừng kêu “chi chi”.
Cái tên khốn kiếp nào dám nắm tai nàng như vậy hả? Mau buông tay, “lỗ tai thỏ” của nàng sắp bị hắn kéo đứt rồi!
"Cửu vương thúc, sủng vật thúc nuôi lúc nào cũng kỳ quái , con thỏ này lại
chằng chịt vết thương, quá xấu!" Người đang xách Bạch Tiểu Thố chính là
thái tử đương triều Vũ Văn Địch, vài ngày trước đó bị thua thiệt trong
tay Vũ Văn Tinh, mấy ngày nay một mực bế quan khổ luyện công phu. Hôm
nay bị buộc đi ra ngoài gặp người, lại không ngờ tới sẽ gặp phải hoàng
thúc của mình.
Nếu là sủng vật của cửu vương thúc, hắn dứt khoát
không trả lại cho cửu vương thúc, mang về Đông cung bảo đầu bếp giết làm mấy món thịt thỏ ăn đi.