Ái Phi Nàng Dám Không Động Phòng

Chương 25: Chương 25: Vương gia mỹ nam, yêu cầu xức thuốc.




Vũ Văn Tinh xông vào quả thực không đúng thời điểm, nguyên nhân chính là vì Bạch Tiểu Thố đang thay quần áo.

Lúc trước Tiểu Đào khuyên can Bạch Tiểu Thố cởi tù phục dính trên người xuống, nàng đau đến gào khóc kêu to, cũng bởi vậy mới không cho Tiểu Đào giúp nàng xức thuốc.

Bạch Tiểu Thố không mặc quần áo, cả người cảm thấy không thoải mái, ngẫm lại, mặc một ít quần áo vẫn tốt hơn.

Nhưng đúng lúc này Vũ Văn Tinh chết tiệt lại cố tình xông vào, thử hỏi Bạch Tiểu Thố nàng có thể không thét chói tai sao?

"Bạch Tiểu Thố, ngươi. . . . . ." Mắt phượng của Vũ Văn Tinh trợn tròn nhìn toàn thân trần như nhộng của Bạch Tiểu Thố, chỉ cảm thấy khí huyết của chính mình dâng lên, máu cả người đều dồn lên não.

Bạch Tiểu Thố tuy rằng bị đánh khiến mình đầy thương tích, nhưng dù sao cũng là một thân hình đã muốn thành thục đến mê người, cần lồi có lồi, nên vểnh thì vểnh lên, chỗ cần đầy đăn thật đầy đặn. (ta nói, anh VVT này, anh nhìn người chị BTT máu anh dồn lên não, chứ, ta edit đoạn này máu phụt thẳng vào màn hình máy tính rồi :’( )

"Vương gia phu quân. . . . . . Không cần nhìn người ta chằm chằm như vậy, người ta sẽ thẹn thùng!" Sau một hồi con mắt to trừng con mắt nhỏ, cuối cùng Bạch Tiểu Thố phục hồi lại tinh thần từ trong ánh mắt như muốn ăn thịt người của Vũ Văn Tinh, lập tức lúng túng phủ chăn lên thân mình, vô cùng thẹn thùng, nói nhỏ.

Vương gia biến này thái làm cái gì mà dùng ánh mắt như muốn ăn thịt người nhìn nàng vậy, nàng lại không làm sai chuyện gì mà!

Bị Bạch Tiểu Thố nhăn nhó nói như vậy, Vũ Văn Tinh cuối cùng đã phục hồi lại tinh thần, khuôn mặt tuấn tú vừa mới ửng hồng lập tức trở nên đen như mực, không được tự nhiên quay đầu đi, khàn khàn quát khẽ nói.

"Bạch Tiểu Thố, mặc quần áo vào!"

Chết tiệt, hắn tuyệt đối sẽ không có ý nghĩ dùng từ ‘kiều diễm’ hình dung nữ nhân ngu ngốc này!

"Không được, trên người ta đều là thương tích, mặc quần áo vào lại dính lên miệng vết thương, rất đau!" Bạch Tiểu Thố dùng sức lắc lắc cái đầu nhỏ, kiên quyết không nghe lời.

Nha đầu Tiểu Đào xấu xa kia vừa rồi thiếu chút nữa lột một tầng da của nàng, nàng mới không cần nhịn, chịu một lần khổ hình như vậy nữa!

"Bạch Tiểu Thố, ngươi rất muốn đối nghịch với bổn vương có phải hay không?" Vũ Văn Tinh nghe vậy, quay đầu lại, dùng một đôi mắt phượng đang phun hỏa hung hăng trừng nàng, giọng điệu chắc chắn là nghiến răng nghiến lợi, "Nếu ngươi chọc giận bổn vương. . . . . ."

"Chàng liền đem ta làm điểm tâm cho Tiểu Thanh ăn chứ gì?" Bạch Tiểu Thố không đợi Vũ Văn Tinh nói cho hết lời, liền tự động nói tiếp câu nói dở dang của hắn, sau khi nói xong, còn đặc biệt bướng bỉnh làm một cái mặt quỷ, lè lưỡi, lầm bầm lầu bầu , "Mỗi lần chàng đều uy hiếp ta như vậy, ta mới không sợ chàng đâu. . . . . ."

Vũ Văn Tinh có lẽ không biết, hắn ở trong mắt Bạch Tiểu Thố đã muốn biến thành một con hổ giấy không hơn không kém, chỉ biết hù dọa người hết lần này đến lần khác, lại chưa lần nào thực sự cắn người.

Lâu ngày, Bạch Tiểu Thố cũng không còn sợ hãi đối với sự uy hiếp của Vũ Văn Tinh nữa rồi .

"Bạch Tiểu Thố, ngươi cho bổn vương xem sở trường của mình đi?" Vũ Văn Tinh chán nản, lửa cháy ngút trời trong đôi mắt phượng đen như ngọc, bước nhanh đi đến cạnh tháp, từ trên cao trừng mắt nhìn xuống con thỏ không biết xấu hổ nào đó, "Bổn vương cảnh cáo ngươi, nếu ngươi không chịu ngoan ngoãn đợi ở trong vương phủ, bổn vương không ngại đưa ngươi vào đại lao một lần nữa đâu!"

Nữ nhân này muốn tạo phản thật rồi, sao có thể, hắn đường đường là Vương gia, làm sao có thể để cho nàng giương oai cưỡi lên trên đầu của mình được!

"Vương gia phu quân, chàng luôn hung dữ như vậy, người ta thích chàng không được!" Bạch Tiểu Thố đáng thương hề hề từ trong chăn vươn hai cánh tay có đầy vết thương ra, đôi mắt to cực kỳ ai oán nhìn Vũ Văn Tinh sắc mặt đen như mực, chu chu cái miệng nhỏ nhắn nói, "Vương gia phu quân, miệng vết thương của ta đau quá, chàng giúp ta xức thuốc được không?"

Hung dữ cái gì mà hung dữ, ngươi chẳng qua chỉ là một Vương gia thôi, nếu ở hiện đại, đã là chồng của Bạch Tiểu Thố nàng mà lại nói với nàng như vậy, nàng ngược lại nhất định mắng hắn như cẩu huyết lâm đầu! (máu chó đầy đầu)

Vũ Văn Tinh nhẫn nhịn, không hất hai tay Bạch Tiểu Thố đang kéo ống tay áo của hắn, gân xanh trên trán mờ mờ nhảy lên, mạch máu bất cứ lúc nào cũng có thể nổ tung.

Chết tiệt, vì sao hắn phải dây dưa không rõ cùng với nữ nhân này!

"Vương gia phu quân, người ta thật sự đau quá!" Bạch Tiểu Thố thấy Vũ Văn Tinh đứng ở kia vẫn không nhúc nhích, nghĩ rằng hắn đã chấp thuận yêu cầu của mình, lúc này nàng đứng thẳng dậy, nâng tay ôm lấy thắt lưng của Vũ Văn Tinh, càng ra sức làm nũng thêm .

Ha ha, tuy rằng Vương gia biến thái này tính tình thực thối, nhưng nàng cũng không phải dễ bị bắt nạt như vậy đâu!

"Bạch Tiểu Thố, chết tiệt, ngươi buông tay!" Vũ Văn Tinh ngay cả là Vương gia, nhưng vẫn còn non trẻ, hắn cũng không hiểu biết nhiều đối với việc nam nữ, Bạch Tiểu Thố ôm gắt gao như vậy, hai tiểu bạch thỏ mềm trước ngực của nàng, cách quần áo của hắn vuốt nhẹ ngực hắn, khó tránh khỏi khiến tâm hắn bất thường. (ta chết đây, ‘tiểu bạch thỏ’ là cái gì, các bác cứ tha hồ tưởng tượng, vậy nha )

Vũ Văn Tinh bởi vì bản thân đang tâm loạn như ma, cho nên sắc mặt càng lúc càng khó coi.

"Không muốn, ta muốn Vương gia phu quân xức thuốc cho ta!" Bạch Tiểu Thố liều chết dựa vào Vũ Văn Tinh , chẳng những không buông tay, ngược lại, ôm càng chặt hơn, còn dùng hai con thỏ nhỏ trước ngực kia cọ xát lên người hắn, khuôn mặt nhỏ nhắn chôn trong ngực vị Vương gia nào đó trở nên hồng hồng, giống như thoa lên lớp son diễm lệ.

Bản thân nàng làm như vậy thật giống như không biết xấu hổ, một nữ tử thân trần ôm một đại nam nhân, dù sao cũng. . . . . .

Mặc kệ , nàng ôm rất thoải mái, vậy cứ tiếp tục ôm thôi!

"Bạch Tiểu Thố, ngươi mặc quần áo vào cho bổn vương!" Dưới sự đeo bám dai dẳng của Bạch Tiểu Thố, Vũ Văn Tinh mặc dù đã có lực kiềm chế siêu mạnh, thế nhưng, cuối cùng, mỗ Vương gia đành phải thỏa hiệp trong sự mặt dày mày dạn làm nũng của con thỏ nào đó, đôi mắt chứa sự hung bạo như nứt ra, quát lên, "Bổn vương không thích nữ nhân không biết liêm sỉ!"

Bạch Tiểu Thố nghe vậy, mặt nhăn mày nhó rất không tán thành, âm thầm ai oán.

Ngươi có thích hay không, đều không cho phép mắng ta, ngươi, cái tên Vương gia biến thái này!

Bạch Tiểu Thố cảm thấy mình mặc quần áo vào, lại phải cở ra để cho Vũ Văn Tinh giúp nàng xức thuốc, mặc vào rồi lại cở ra, quá phiền toái!

Đôi mắt to tròn vo của Bạch Tiểu Thố đảo quanh một vòng, trong lòng nàng đã có biện pháp thật tốt, vừa không phải mặc quần áo vào, vừa không phải cởi ra.

"Vương gia phu quân!" Bạch Tiểu Thố bất ngờ tập kích, đột nhiên tặng cho Vũ Văn Tinh một cái hôn mạnh.

Một trận sương khói phấn hồng qua đi, Bạch Tiểu Thố dùng hình dáng của một con thỏ vùi mình vào trong ngực Vũ Văn Tinh.

"Vương gia phu quân, như vậy, ta sẽ không cần mặc quần áo phải không?" Bạch Tiểu Thố rất đắc ý nhìn Vũ Văn Tinh cười.

Chờ Vũ Văn Tinh hiểu được là chuyện gì đang xảy ra, phục hồi tinh thần lại, khóe miệng run rẩy, hơn nữa là run rẩy kịch liệt, trương khuôn mặt tuấn tú có thể so sánh với mực đen ra.

Vũ Văn Tinh nghĩ thế nào cũng không dự đoán được Bạch Tiểu Thố vì không mặc quần áo lại ra một chiêu như vậy, khiến hắn hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng lại không thể làm gì.

Hắn không thể không thừa nhận, thật ra Bạch Tiểu Thố vẫn có chút thông minh.

Vũ Văn Tinh đành cam chịu, ôm Bạch Tiểu Thố trước ngực mình xuống, ngay sau đó ngồi lên trên tháp, dùng đầu ngón tay lấy một chút thuốc mỡ mát lạnh, nhẹ nhàng xức lên người thỏ con.

Bạch Tiểu Thố chỉ cảm thấy những vết thương được xức thuốc không còn nóng rát đau đớn nữa, hơn thế ngón tay Vũ Văn Tinh làm cũng rất nhẹ, khiến nàng thập phần hưởng thụ.

Cảm giác có Vương gia mĩ nam hầu hạ, thật tốt!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.