Hoắc Thiên Trạm cứ cảm thấy hắn bị người con gái vốn rất quen thuộc này làm cho lòng đầy rối loạn, Lam Ánh Nhi bây giờ ở mọi lúc mọi nơi hầu như đều có thể khiến cho hắn ngu ngơ một hồi lâu.
Giống như hiện tại, hắn thậm chí đã quên phải lập tức đuổi theo, chỉ kinh ngạc nhíu chặt lông mày ngóng nhìn bóng lưng quật cường mà còn lớn mật kia.
Ghìm ngựa dừng lại, từ bỏ việc đuổi theo nàng.
Trơ mắt nhìn con ngựa phát điên ở phía trước dần dần biến mất trong phạm vi tầm mắt, không hiểu sao trong nháy mắt đó, hắn cảm thấy lần này biến mất là giữa hắn và Lam Ánh Nhi nhất định sẽ hoàn toàn cắt đứt.
Nhưng mà hắn không có dũng khí để tiếp tục đuổi theo, tuy rằng trước đây Lam Ánh Nhi chưa từng có một giây phút nào đặt tâm tư vào hắn, nhưng ít ra khi đó họ vẫn là quen thuộc, có thể xem như bạn bè tốt thường xuyên trêu chọc lẫn nhau, sau đó còn nhìn thấy hoàng huynh yêu thương ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng nói: Ánh Nhi, nàng lại bắt nạt Thiên Trạm rồi!
Tuy rằng mỗi lần như thế hắn đều sẽ xem như không có việc gì mà quay đầu đi chỗ khác, tuy rằng mỗi lần như thế trong lòng hắn giống như bị một cây chày cắm vào tàn nhẫn trộn khuấy đến long trời lở đất.
Nhưng ít ra, đó là Lam Ánh Nhi rất chân thật.
Nhưng bây giờ thì sao...
***
Rốt cuộc cắt đuôi được Hoắc Thiên Trạm, Vệ Lai thở phào một hơi nhưng cũng trong tích tắc đó như không còn chịu đựng được nữa từ trong lồng ngực phun ra một ngụm máu nhỏ.
Con ngựa bị thương chạy vọt vào một khe suối nhỏ giữa vùng núi, dòng suối chảy xiết nhưng vẫn không ngăn cản được Liệt Mã đang nổi điên.
Vệ Lai có thể cảm giác rất rõ ràng máu chảy trong lồng ngực càng lúc càng nhanh, hơn phân nửa vùng lưng ngựa đều đã bị nhuộm thành màu đỏ sậm: Nhưng cô lại không còn hơi sức để suy nghĩ, chỉ có thể mù quáng mặc cho con ngựa nọ đưa mình đi đến một nơi không xác định.
Vệ Lai bắt đầu cảm thấy có chút ghét cái thân thể này rồi, mặc dù cho tới bây giờ cô cũng chưa từng có cơ hội nhìn xem Lam Ánh Nhi này rốt cuộc lớn lên trông như thế nào, nhưng mà một khối thân thể không hề có bất kỳ lực sát thương nào như thế này, từng bộ phận trên cơ thể cũng không có bất kỳ sự khai phá phát huy nào: Đối với thói quen dãi nắng dầm mưa của Vệ Lai mà nói, thật sự là kém chất lượng đến làm cho người ta tức giận.
Vùng vẫy mấy phen muốn thử ngồi thẳng người lên, nhưng vì thứ nhất lúc này ngựa đang xốc nhảy quá mức kịch liệt, thứ hai là điều kiện cơ thể, cô thật sự không có cách nào chống đỡ để mình làm được việc này.