Trong lòng Vệ Lai thật rất khinh thường nữ nhân mảnh mai ở cổ đại này nhưng cũng không còn biện pháp khác. Cô bây giờ, kể cả việc thấy rõ phạm vi ngoài năm thước ở trước mặt cũng là chuyện quá mức xa xỉ.
Cứ chạy như vậy, con ngựa bị thương lại không vượt qua khe suối ngược lại dọc theo dòng suối chạy lên phía trước.
Đáy lòng Vệ Lai cười khổ, trời lạnh như thế này mà nó còn thích lội nước, thật đúng là biến thái trong biến thái!
Cũng không biết chạy trong tình trạng đó bao lâu, mãi đến lúc Vệ Lai gần như đã cho rằng sinh mệnh này cứ hoang đường như thế sắp phải kết thúc.
Đây chỉ là một trò chơi mà ông trời đùa với mình mà thôi.
Hay là mình cứ thế dứt khoát nhắm luôn mắt lại, thả lỏng không suy nghĩ dần dần ba hồn hoàn toàn biến mất từ đây tan thành mây khói.
Cũng có thể khi mình mở mắt ra lần nữa, đối mặt kế tiếp vẫn đang bị Higor tra hỏi.
Bỗng nhiên một hồi tiếng tiêu du dương lay động theo chiều gió kèm với tiếng suối chảy lọt vào trong tai Vệ Lai, lanh lảnh véo von làm xao động tinh thần con người.
Vệ Lai hết sức kích động muốn giơ lên ngón tay cái về phía phương hướng truyền tới tiếng tiêu, nhưng cô không làm được điều đó: Cô cố chấp chống đỡ một chút hơi sức cuối cùng chỉ có thể khẽ cười thầm, xem như tiếng tiêu này là khúc nhạc đưa tiễn linh hồn mình.
“Ây da, chủ nhân người mau nhìn!” Đột nhiên có giọng nói của một tiểu cô nương vang lên, có vẻ như là rất kinh ngạc: “Chủ nhân! Trong khe suối tại sao lại có một con ngựa kìa? Còn giống như đang chỡ người nữa? Nhưng không biết còn sống hay đã chết!”
Ây da cái rắm!
Trong lòng Vệ Lai thầm mắng, đương nhiên là sống rồi, người chết mà nằm sấp ở trên ngựa thì đã ngã xuống từ lâu rồi!
Nhưng mà... Dường như mình thật đúng là cũng không khác gì với người chết...
“Chủ nhân!” Tiểu nha đầu kia lại lên tiếng gọi, tiếng tiêu dễ nghe lập tức ngừng lại.
“Nha đầu chết tiệt kia!” Vệ Lai thật sự không nhịn được trong lòng thầm mắng nha đầu nọ, “Ngươi đó, bản thân ầm ĩ cũng thôi đi, tại sao lại không cho người ta thổi tiếp? Hắn không thổi, lão tử nghe cái gì? Không biết âm nhạc dễ nghe như thế có thể giảm đau sao?”
Con ngựa bị thương chạy rất nhanh, bọt nước bắn tung tóe làm cho toàn bộ quần áo của cô đều ướt sũng, cuối cùng một tia ánh sáng tàn cũng chìm vào sau đỉnh núi, đêm của cuối mùa Thu rét lạnh đến thấu xương!
Có thể do đá trong nước quá trơn, cũng có thể do con ngựa bị thương đã mệt mỏi đến cực hạn: Bỗng nhiên không biết móng ngựa vấp phải cái gì kế tiếp bị mất thăng bằng, rốt cuộc hai chân trước thuận thế uốn cong lên mạnh mẽ ngã ập cắm xuống đất!