Quyết định trả lời hai vấn đề nàng hỏi trước, nhưng vừa mới mở miệng, chợt cảm thấy đầu vai trĩu nặng: Nhìn lại, là Vệ Lai cuối cùng cũng đã không chống đỡ được, mềm nhũn dựa vào người hắn.
Hắn cười khổ, buông chén rượu trong tay ra, ôm người ngồi dưới đất lên.
Thu xếp cho nàng xong, lúc đi ra từ phòng nàng thấy Sơn Linh đang bận dọn dẹp mấy vò rượu còn lại trong sân.
Quý Mạc Trần suy nghĩ một chút, đi đến bên cạnh tiểu nha đầu, nhẹ nhàng nói: “Hẳn là nàng đến từ thành Sở Đô, ngươi đi một chuyến đi, chúng ta...Chúng ta phải biết nàng là ai.”
Sơn Linh gật đầu, dừng một chút, lại nói: “Chủ nhân, mặc dù nô tỳ luôn nói nàng đến từ thanh lâu: Nhưng mấy ngày nay xem ra, có thể là nô tỳ sai rồi: Nàng nói chuyện làm việc thoạt nhìn là không có chừng mực nhưng thật sự nô tỳ không nghĩ đấy là một cô gái xấu.”
“Haizz!” Quý Mạc Trần cười khổ, “Dĩ nhiên là nàng không phải ở trong thanh lâu! Ta bảo ngươi đi thăm dò thành Sở Đô, là vì...Có lẽ lai lịch cô gái này cũng không đơn giản.”
“Dạ!” Sơn Linh gật đầu, “Chuyện kia không nên chậm trễ, nô tỳ sẽ tức tối lên đường suốt đêm.”
Tiểu nha đầu nhanh chóng rời đi, không bao lâu, bên ngoài tiểu trúc truyền đến tiếng vó ngựa càng lúc càng xa.
Hai cánh tay Quý Mạc Trần vòng trước ngực, trường tiêu vẫn cầm trong tay.
Nhìn hướng Sơn Linh đi, hắn lại bắt đầu có chút hối hận, cũng có chút lo lắng.
Thật ra thì suy nghĩ thêm chút, có một số việc cứ u mê hồ đồ như vậy cũng không tệ, chân tướng một khi bị vạch trần, có lẽ sẽ mất đi hương vị vốn có, không biết đoạn đường tiếp theo sẽ rẽ sang hướng nào đây.
“Đi ra đi!” Đột nhiên hắn hắng giọng mở miệng, có hai con chim nằm trên cây bị hoảng sợ bay ra.
Ngay sau đó, “Phịch! Phịch!” Hai cái bóng lóe lên, đứng cung kính cách Quý Mặc Trần ba bước.
“Vương gia!” Hai người cùng kêu lên.
“Ừ!” Quý Mạc Trần gật đầu, “Trong kinh có chuyện gì sao?”
Một người trong đó tiến lên một bước, trầm giọng nói:
“Hoàng hậu nương nương bệnh tình nguy kịch, sai tiểu nhân đến triệu Vương gia nhanh chóng về kinh.”