Vệ Lai gật đầu thật mạnh, thể hiện nàng nói rất chính xác.
Tiểu nha đầu không đấu mồm với nàng nữa, chỉ đỡ nàng xuống giường, sau đó chạy vội vào phòng bếp nhỏ.
Vốn tưởng rằng Vệ Lai nói đùa, Sơn Linh cũng không trông cậy nàng có thể động tay làm gì.
Nhưng không ngờ mới vừa đổ bột vào trong chậu, Vệ Lai liền chỉ huy nàng băm rau ra lấy nước, sau đó lấy nước đó trộn vào bột nặn mì...
Mấy sợi mì ra khỏi nồi thì xanh biếc khiến người ta nhìn mà thèm, đi đến gần còn có mùi rau thơm ngát.
Sơn Linh cũng hăng hái, lại làm thêm mấy món nữa, ba người lần đầu cùng vui vẻ ngồi ăn trên bàn.
Sau bữa cơm chiều, Sơn Linh tự động vội vàng làm việc, Vệ Lai trong lúc lơ đãng phát hiện trong tiểu trúc trên núi này lại còn có một hầm rượu nhỏ.
Nàng quấn quýt bắt Quý Mạc Trần mang một vò rượu ra, Quý Mạc Trần không lay chuyển được nàng, đành phải nói nhẹ nhàng khuyên nàng uống ít một chút, không tốt cho vết thương.
Vệ Lai vô cùng có lòng tin với tửu lượng của mình, nhưng không ngờ thời cổ đại này rượu ngon cam thuần như thế, cô muốn bắt chước trong sách viết ‘uống ly rượu lớn miệng to ăn thịt’, nhưng một chén rượu lớn vừa vào bụng, nàng lập tức nhận ra được mình quá cậy mạnh.
Nhưng không còn cách nào khác, với người uống rượu mà nói, càng say thì uống càng nhiều.
Như Vệ Lai bây giờ, uống một chén đã bắt đầu choáng đầu, nhưng thêm một chén nữa, lại cảm thấy mình tỉnh tảo hơn lúc trước.
Quý Mạc Trần bất đắc dĩ nhìn nàng tuỳ tiện ngồi trên thềm đá trong sân cầm bình rượu, không khuyên được đành phải uống cùng với nàng.
Hai người cứ sóng vai mà uống, cũng không biết đã uống hết bao nhiêu, nhưng càng về sau Vệ Lai không cười hì hì pha trò với hắn nữa mà giận tái mặt, rất nghiêm túc hỏi:
“Quý Mạc Trần, huynh có thể nói cho ta biết đây rốt cuộc là nơi nào không? Huynh là ai? Ta là ai?”
Quý Mạc Trần sững sờ, hai vấn đề trước thì trả lời tốt, nhưng cái thứ ba, lại sờ vào một nghi vấn tới giờ hắn đã giấu ở đáy lòng — Vệ Lai, rốt cuộc là ai?